An Thanh...
Một cái tên không cầu kỳ, cũng không quá tráng lệ, vậy mà lợi hại đọng vào tâm trí người nghe. Ngày đó người quý giá như viên ngọc sáng chói, nhưng Tường Chi đâu nào ngạc nhiên khi cái tên như được ứng lên con người trong Thanh vậy.
An nhàn, an yên.
Thanh cao, thanh khiết...
Nhắm mắt kêu người một tiếng, viễn cảnh trời xanh hiện ra, nhẹ nhàng như Thanh ở trước mắt mời em cùng ở lại đến tận cùng muôn kiếp.
Em muốn gọi Thanh cả một đời...
__________
"Thanh ơi, kéo khuy váy giúp em"
...
"Thanh ơi, chị tối nay đi triển lãm nhớ về sớm."
...
"Thanh ơi..."
Tường Chi luôn miệng gọi người địa vị cao trong tim mình, những chuyện này không đến mức quan trọng, chỉ là em muốn nàng luôn hiện hữu mãi trong căn nhà và có mặt mỗi khi em cần Thanh trả lời. Như một trục giác nhạy bén huyền ảo, sau này có chắc là Thanh còn ở đây không? Nhà của chị ấy, chị ấy mua thì cũng có thể đem đi bỏ. Tương lai tàn nhẫn, Chi chỉ có thể xoay chuyển nó trong tập kịch bản gửi lên trường, chứ không thay đổi cuốn phim hiện thực trước mắt.
An Thanh mở cửa khoan thai bước vào, trên tay mang theo kính áp tròng cho Tường Chi. Sở dĩ nàng đi quá lâu chỉ vì phòng thay đồ được đặt trên tầng thượng, khoảng cách bước lên giống như bậc thang dẫn lối thiên đường vậy. Nhà rộng là thế, lại còn lắp gương làm chủ đạo, cảm giác như ở giữa một biển muối trong suốt phản chiếu nhau.
"Gọi vợ đi người ta mới giúp em."
An Thanh thỉnh thoảng rất thích được nghe vài câu cưng chiều sến súa. Mỗi lần bên Chi, trong mắt nàng chỉ toàn thấy màu hồng bay lơ lửng như kẹo bông gòn. Nếu được hôn một cái bất ngờ thì cây kẹo đó sẽ ví như tan chảy trên chiếc lưỡi người ăn nó, thật ngọt ngào biết bao.
"A vậy thì em mặc váy hở lưng, không cần kéo khuy mà cũng tiện cho nhà báo săn ảnh."
Đúng vậy, hôm nay là ngày dự cuộc họp báo quảng bá phim vào lúc sáu giờ tối. Tường Chi lại không thuộc quản lý của công ty điện ảnh giải trí nào nên hoàn toàn có thể thoải mái để An Thanh giúp mình lựa đồ. Vòng tay trang sức, makeup lẫn kiểu tóc, rơi vào tay chị vợ cao quý thì còn gì hoàn hảo hơn nữa. Ấy vậy mà mới bị trêu một chút, mặt của An Thanh đã xụ xuống đen như than.
"Thôi để chị kéo cho. Lưng em thì có gì để xem chứ."
Được rồi lưng nàng chẳng có gì đặc sắc, làn da cũng chẳng quá xuất chúng. Vết thương thì biến thành sẹo phải để Thanh tóm cổ dẫn đến trung tâm điều trị. Chi sẽ không nói rằng Thanh muốn giữ nó làm của riêng cho mình đâu. Chị ta cuồng vợ đến mức khi nào cưới xong cả thế giới sẽ biết thôi mà!
Thuốc lạnh bôi lên liền cảm nhận được rõ rệt, Thanh chưa vội giúp em kéo áo mà vụng thời gian ít ỏi đặt lên một nụ hôn. Da thịt của nữ nhân đều có một sức hấp dẫn nhất định, nhưng đây là người nàng yêu đến từng tia máu thì lại tỏa ra vùng ý thức lu mờ như hoa anh túc.
Độc dược của tình yêu chăng?
Nếu chị là thuốc giảm đau của em, là làn gió mát thổi bay cơn tê dại thì em lại là liều thuốc phiện quay cuồng chị vào tương tư. Nghiện tâm hồn ngây ngô của em, nghiện đôi môi trong trắng vẫn còn vươn nụ cười khi gọi chị, nghiện da thịt mềm mại còn đọng lại từng vết hôn khi chị lả lướt khắp thân em, nghiện em đến mất ngủ...
"Váy trắng rất đẹp, tưởng tượng giống như em đang gả cho chị."
An Thanh đẩy Tường Chi dựa vào tấm gương lớn, thân cũng vì thế mà áp sát vào em. Hơi thở nặng nhọc cuốn trọn ánh mắt người đối diện, vừa hạnh phúc lại vừa tiếc nuối chớp mắt lướt qua. Nếu hôm nay em bước ra lễ đường với nàng thì hay biết mấy, nắm được trong tay mà cảm giác xa cách ngàn dặm. Chỉ có hôn em mới làm Thanh an ủi phần nào.
Hai đôi môi anh đào chạm nhau chỉ cách một lớp son đỏ, từ phớt nhẹ cho đến mãnh liệt nuốt trọn khoảng cách giữa chúng ta. Chiếc lưỡi giảo hoạt của Thanh luồn lách trong khoang miệng em tìm kiếm mùi hương gần gũi, mút cánh môi dưới mà say tựa rượu vang thiên niên kỷ. Tiếng thở hổn hển của Tường Chi vô thức để Thanh nghe được, sự yếu đuối này làm sao Thanh kiềm lòng...
"Vợ...chị muốn rồi."
An Thanh lưu luyến mà dời khỏi người em, đôi mắt ánh lên tia long lanh dục vọng bị dập tắc. Tường Chi tội nghiệp chạm vào khóe môi Thanh còn ươn ướt vì hôn mình, nở nụ cười cưng chiều bất đắc dĩ:
"Cuộc họp này em không vắng mặt được, ngoan để tối em bù đắp cho vợ."
Hỏi ai biết cách lấy lòng Thanh nhất thì chỉ có Tường Chi mà thôi.
Cái đầu gật gật nhất chí nhìn em, An Thanh tiếc nuối ủy khuất quay đi lấy son đỏ tô lại nơi bản thân đã làm trôi mất. Tường Chi bây giờ cũng tạm gọi là bước vào giới giải trí, bao nhiêu khung kính nhắm vào em mỗi ngày bước ra đường. Sau này thước phim cũng lắp đầy rạp chiếu lẫn mạng xã hội. Vậy thì khi đó em còn cần chiếc máy ảnh chị tặng em nữa không?
Khóe mắt rơi âm thầm cay rát, An Thanh chỉ dám nghĩ chứ không dám hỏi. Nàng biết bản thân mình lý trí, chỉ là từ khi gặp em nó không còn hiện hữu nữa, ngày một giảm đi đến mức thật lụy. Bày ra bộ mặt yếu đuối để làm gì, để một ngày nào đó nhận lại sự tàn nhẫn mà bản thân không hy vọng sao? Từng mạch máu của Thanh nhận định mình chảy vào từng khúc xương của Chi, làm sao sống được khi chúng bị tách rời.
Yêu em không có đường lui, yêu em không biết điểm dừng. Xin đừng để chị một mình bay về Úc, ngày đó xin em hãy giữ chị, chị không muốn, chị chưa từng muốn...
---
Buổi triển lãm nghệ thuật của giới Thượng lưu làm gia đình An Đào rất phấn khích. Càng phấn khích hơn nữa khi An Thanh đồng ý tham gia có mặt ngay buổi tối hôm nay. Đồ gia dụng đáng giá bạc tỷ của thời kỳ Phục hưng hay không gian đương đại được trưng bày quá sức lộng lẫy. Những tác phẩm nổi tiếng như vậy mới đáng giá để An Đào bỏ thời gian tiết kiệm mà quan tâm.
Phải hay không? Có khi cô hứng thú chỉ vì An Thanh không từ chối lời đề nghị mình ngỏ ý.
Để tránh làm em họ thấy không thoải mái, An Đào còn mời cả bạn gái hờ là Mỹ Anh đi ngay bên mình. Suốt một buổi người phụ nữ ấy không tách rời người yêu nửa bước, lại còn giao thiệp rất tốt không hổ danh là con gái của nhà kinh doanh Quốc tế. Nhưng sao An Đào chỉ dừng tâm điểm của mình trên hình bóng An Thanh, lâu lâu một tiếng thở dài vô tình khiến Mỹ Anh sinh nghi ngờ khó hiểu.
"An Thanh đi một mình sao? Nghe chị Đào nói có đến hai người."
Mỹ Anh tuổi ngang ngửa Thanh nên thường gọi tên khi gợi chuyện, cô giao thiệp rộng nên người lĩnh vực nào cũng đều quen biết. An Thanh nghe nhắc đến vợ mình, trong lòng dâng một tràn hãnh diện hạnh phúc vô cực. Tuy vậy tối nay đông đủ gia đình lại không có mặt Chi, Thanh cũng thoáng bơ vơ tủi thân.
"Tường Chi? À...trùng hợp tối nay em ấy dự buổi ra mắt phim rồi."
Nghe đến cái tên mới nổi, quả nhiên Mỹ Anh biết ngay, An Thanh tầng lớp cao quen biết người danh tiếng là chuyện bình thường nên Mỹ Anh không ngạc nhiên chút nào:
"Đạo diễn phim đấy là họ hàng xa của tôi, xem như hai bên chúng ta có duyên rồi."
An Đào đứng bên cạnh thu hết vào tai cuộc đối thoại, ánh mắt sáng rực không muốn dừng lại ở nơi tẻ nhạt này nữa. Khóe miệng nhếch lên hài lòng viễn tưởng tới kịch hay, làm sao nàng chịu để một ranh con thấp kém bước vào Phạm gia rồi gọi nàng một tiếng "Chị họ"?
Làm người của công chúng trong mắt Đào giống như biến thành con rối, hoàn toàn không xem nặng Tường Chi chút nào.
An Thanh có điện thoại, sau khi nghe xong liền từ tốn xin phép rời đi trước. Trái với vẻ mặt không nỡ buông của An Đào thường ngày, hôm nay cô lại dễ chịu đến kỳ lạ, gật đầu vui vẻ để người đi. An Thanh ngưng đọng nhìn chị họ vô cùng hài lòng, có lẽ người kia đã quen đối tượng mới nên không còn làm khó Thanh nữa.
Nhưng An Đào là ai chứ? Cô đâu phải kiểu người dễ dàng như vậy.
*
Bên này cuộc họp báo vừa đủ người tham dự, chỉ khi sát giờ quay Mẫn Anh mới đến nơi. Có lẽ chính cô cũng đặc biệt ghét cái phim mình thủ vai này, đầu đuôi vô nghĩa, nước nhà không nổi lại đi nổi ở nước Thái. Chẳng mang lại lợi ích hay cúp giải ngôi sao nào mà chỉ làm tăng thêm tin đồn song tính của cô mà thôi.
Tự khuyên mình nên khó tính ở vấn đề kịch bản lần sau, lần này sơ suất đồng ý chỉ vì tiền cát-xê hậu hĩnh.
Ngồi trả lời từng câu hỏi của fan mà trí óc Tường Chi cứ mông lung đặt ở nhà. Khóe mắt An Thanh ươn ướt ban nãy là vì cái gì? Vì không muốn nàng nổi tiếng sao?
Tường Chi đặc biệt thông cảm cho suy tư của An Thanh, có thể chị ấy không chiếm hữu, chỉ là thiếu an toàn mà thôi. Người thượng lưu cao quý như chị có khi còn không cần gặp gỡ với người nổi tiếng. Giao thiệp toàn công chức quyền lực, kinh doanh tiền tỷ vậy thì thứ An Thanh lo lắng không phải là sợ mình thấp kém, mà lại sợ em quá bận mà bỏ rơi chính Thanh.
Không hẳn tự nhiên lại có câu: bận quá thì đừng yêu.
Đam mê thì Chi có đấy, nhưng ngoài mục đích kiếm tiền ra thì còn khẳng định vị trí trên xã hội nữa. Đi bên Thanh em không muốn Thanh phải khó xử khi giới thiệu với ai đó, mặc dù Thanh khômg có ý đó bao giờ. Một trăm triệu viện phí vẫn còn nhắc nhở Chi mỗi ngày, tiền tiết kiệm lẫn tiền cas đã giúp em đạt được một nửa con số. Phải đem gửi cho Thanh thì bản thân mới nhẹ nhõm mà yêu Thanh một cách trong sáng nhất.
Nếu để Thanh khóc, thì Chi không làm nữa.
Nếu vai diễn tiếp theo đủ con số mà mình muốn, thì đó sẽ là vai diễn cuối cùng. So với liều mạng xã thân vì vai diễn, thì Tường Chi lại thích kịch bản mình viết được dựng thành phim hơn. Đứng sau hào quang nhìn thành phẩm của mình chạy một cách sống động thì thời gian cho Thanh mãi mãi sẽ nhiều đến vô kể.
"Tôi muốn hỏi Tường Chi là, nổi lên nhờ hiện tượng đóng thế năm đó vậy làm thế nào cô vượt qua những vết thương của mình?"
Một phóng viên đặt câu hỏi rất đúng lúc vì trong đầu Chi lại nhanh chóng vẽ lên hình ảnh Thanh trước mắt.
"Tổng cộng vết thương tôi nhận được là mười hai chỗ bao gồm cả trật khớp vai. Ngoài ekip phim và đồng nghiệp ra, tôi còn muốn cảm ơn đến một người chị tên Thanh đã luôn lo lắng cho an nguy của tôi, ngay cả khi tôi ở tận Hà Nội."
Tiếng vỗ tay theo thường lệ không quá vang dội vì câu trả lời suông sẻ mang tính chất bài bản.
Chỉ là cả hai nàng không biết rằng sau bốn năm nữa, đoạn phỏng vấn này mới được fanship đào lên quan tâm hết mức, chỉ vì ngày đó Chi có nhắc đến Thanh...
Bước ra cổng đầy Paparazi săn đón, Tường Chi nóng lòng muốn về nhà vì sợ An Thanh chờ mình đầy nhung nhớ. Cuộc sống của chị ấy vốn đã tẻ nhạt, sở thích ngày càng thu nhỏ từ khi Tường Chi đem tình yêu bước vào. Nơi hào quang này mấy ai không thích? Nhưng kiếp này xin từ chối vì trời đã ban cho nàng một thiên sứ cao cả hơn tất cả mọi thứ, đó là An Thanh.
"Bạn thân của An Thanh đúng không? Chúng ta quen nhau đấy."
Mỹ Anh quý phái đi bên Đào bắt chuyện Chi, có thể thấy An Đào cười nhạt nhìn Chi bằng nửa con mắt. Đúng như chị ta nói, chỉ quen với kẻ ngang ngửa mình, vậy thì mục đích đến đây chỉ để làm nhục Tường Chi khi đạo diễn là họ hàng xa của người yêu chị ta. Chi không có giá trị gì cả, rồi mọi chuyện sẽ tan rã đúng như ý Đào thôi khi cô nhận ra mắt Tường Chi ngày càng có dấu hiệu chuyển bệnh.
An Thanh ơi em tỉnh táo mà xem, Bệnh viện Phạm Gia chúng ta có khoa mắt lớn nhất nhì thành phố này. Rồi đến một ngày tôi có được bệnh án thì nó cũng bỏ rơi em thôi!
An Đào nhanh chóng đắc chí đem Mỹ Anh rời đi mất. Sự nổi tiếng chân chính không hề dễ dàng, và chênh lệch tầng cấp thì thật là đắng cay. Tường Chi lặng lẽ thẫn thờ đứng nhìn từng người lên xe vụt đi, chỉ cần một cuộc điện thoại thôi thì An Thanh sẽ đến bao bọc rước nàng về, vậy mà cuối cùng vẫn không gọi...
Ai cần gọi chứ? Thanh cần em gọi sao?
Chín giờ tối biết vợ còn chưa ăn gì thì Thanh đã tự động tìm tới luôn. Audi chậm rãi dừng trước thảm đỏ, kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt rất phởn vì nhìn vợ đằng xa giống như khoác váy cưới bó sát đợi nàng đến trao nhẫn vậy:
"Em ơi về nhà.!"
Chị luôn dịu dàng với em, chị sợ nước mắt của em, chị sợ một ngày nào đó em không còn gọi tên chị nữa. Nếu ngày nào đó chị ra tay đánh em hai bạt tai, thì lúc đó con tim chị đã chết rồi, chết dưới làn mưa lạnh lẽo vô tình và bị em ruồng bỏ...
•
Nằm bên cạnh Tường Chi, An Thanh đã đọc xong tác phẩm mà em ấy viết chưa có thời gian hoàn thành.
"Chú Cả à, hai chị em nó vẫn còn nhỏ, chúng ta giết cha mẹ nó là được rồi, tha cho chúng một mạng sống rồi đẩy ra đường tự sinh tự diệt được hay không?"
Chú Cả căm thù người phụ nữ chỉ vì bị hiểu lầm mà tưởng mình bị phản bội. Nhìn hai đứa con gái xinh xắn của vợ cũ mà lòng đắng ngắt, khuôn mặt chúng không có nét nào giống nàng hay hắn cả, chúng chỉ giống tên nam nhân kia thôi. Ý nghĩ độc tài nảy ra trong đầu, Chú Cả buông một câu tàn nhẫn kết thúc:
"Gặp mặt con lần đầu mà nhận ngay sự thật tồi tàn, không phải con của tao... Bắt đứa chị đi, đứa em đem vào trại huấn luyện. Sau này cho tụi nó tàn sát lẫn nhau. Không được nói ra thân phận chúng nó."
Linh và Lam còn quá nhỏ để hiểu được tại sao những người xấu lại giết mẹ mình. Tên đáng chết chỉ có một mình người đàn ông nằm dưới sàn nhà thôi vì mẹ chúng cũng là nạn nhân bị hắn gài bẫy. Còn mặt cha là ai, đến tận bảy tuổi mà Linh vẫn chưa được biết...
Xe hơi đen đuổi theo phía sau, nhìn em gái bị bắt đi mất mà tim Linh quặng thắt. Tuổi nhận thức chưa đủ lớn, sau này khuôn mặt thay đổi làm sao nhận ra ai là chị em đây?
"Lam, Lam ơi... đừng làm mất sợi dây chuyền mẹ tặng. Nhớ nghe lời chị hai dặn, đừng làm mất..."
Cái tát giáng xuống làn da sưng đỏ của Linh, hai xe rẽ hai hướng, mang theo sự che chở mà Lam luôn nhận được lần cuối từ người chị hai.
--
Nghiêng đầu nhìn sang vợ đang đếm tiền gì không rõ, An Thanh thắc mắc đem màn hình nhẹ giọng nhắc nhở:
"Em gửi kịch bản này lên trường à? Biết là có huyết thống nhưng sao chị cứ thấy giống Bách hợp trá hình."
Tường Chi gạc laptop của Thanh sang một bên, nàng biết Thanh không có thiện cảm chuyện huyết thống trái luân thường đạo lý vì An Đào không chịu buông tha Thanh. Lấy một xấp tiền đem đến, Chi hưng phấn ho một tiếng hãnh diện đưa cho vợ:
"E hèm có chuyện này quan trọng hơn nè, em đã dành được sáu mươi triệu để trả cho Thanh. Số tiền còn lại đợi em nhận phim cuối cùng có cas cao, sau đó em dẹp nghề luôn để Thanh nuôi em."
Tường Chi đùa một tiếng rất thoải mái, An Thanh dù không muốn cũng phải cầm nếu không vợ lại giận. Nàng gạc tiền qua chỗ laptop, đẩy người Chi xuống sofa hôn tới tấp, ngây thơ hỏi Chi mà chẳng cần liêm sĩ:
"Hôn một cái trừ mười triệu, hôn bốn cái là hết nợ rồi. Hôn một trăm lần sẽ trao tấm thân này cho em luôn. Chịu không! "
Tường Chi dám chối từ thì hôm nay Thanh vẫn quyết ăn vợ sạch sẽ. Ai bảo khi chiều em hứa bù đắp cho nàng còn gì nào.
_____
Hời ơi nóng quá chả thông não được gì cả viết xong xĩu luôn 😂