Tâm Ngứa

Chương 27: Cậu có thể đưa tôi đi trốn không?




Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Sau buổi tự học buổi tối, Lâm Cam chuẩn bị sang lớp 2 tìm Chu Viễn Quang nhưng ra cửa đã thấy anh đứng ở sân trời.
Cô khom lưng, đi nhẹ nhàng từng bước tới gần, sau đó vỗ nhẹ vào lưng anh. Chu Viễn Quang hoàn toàn không có dấu hiệu giật mình như dự liệu, chỉ quay đầu thản nhiên nhìn cô.
Lâm Cam cười tươi: "Cậu vậy mà không biết sợ."
Chu Viễn Quang nhìn cô, trong con ngươi lóe lên ý cười giảo hoạt. Sau đó anh tiến về phía trước, lúc sắp kề sát người Lâm Cam, miệng hừ nhẹ một tiếng "hửm?"
Lâm Cam che ngực lùi về phía sau, cả người run lên.
...
"Đột nhiên tiến lại đây, cậu muốn dọa chết tôi."
Chu Viễn Quang cực kỳ hài lòng với phản ứng của cô, miệng cong lên. Lâm Cam thấy đây là lần đầu tiên Chu Viễn Quang thoải mái biểu lộ tâm tình như vậy.
"Bạn học Chu, hôm nay cậu trúng số độc đắc à? Vui vẻ như vậy?"
Chu Viễn Quang hiếm khi cười lại mở miệng: "Không mua xổ số, nhưng có thể ra cổng trường thử mua một tấm."
"Hả?"
"Học tra tiếng Anh như cậu có thể cải tử hồi sinh, nói không chừng vận khí của tôi không tệ."
Chỉ nói một câu Lâm Cam đã hiểu.
"Bạn học Chu, lần này tôi tiến bộ lớn như vậy, cậu có thưởng gì không?" Lâm Cam vểnh môi, lúc nói chuyện nụ cười lại càng tươi hơn, mắt vẫn nhìn Chu Viễn Quang chăm chú, khuôn mặt tinh quái.
Chu Viễn Quang liếc nhìn cô, bộ dạng này của Lâm Cam càng giống cái đuôi mèo lắc qua lắc lại, khiến lòng người ta mềm nhũn.
Thấy cô đầy mong đợi nhìn mình, Chu Viễn Quang kìm lòng không đặng mà gật đầu.
Lâm Cam vừa thấy đã kích động tới mức nhảy cẫng lên: "Có thật sao?"
Lần này Chu Viễn Quang khẳng định gật đầu.
"Là gì vậy?"
Sau đó Lâm Cam nghe giọng nói dịu dàng của anh vang lên: "Cậu nhắm mắt lại."
Lâm Cam nghe lời này xong, trong mắt đều là không tưởng tượng được. Mẹ của con ơi, tiến triển thế này cũng nhanh quá đi?
Nhắm mắt... thì sẽ hôn sao?
Bạn học Chu... muốn hôn mình?
Lâm Cam nhìn anh cười tủm tỉm với mình, lòng lại đổ ầm ầm. Cô nhìn môi mỏng của Chu Viễn Quang xong không nhịn được nuốt nước miếng. Tưởng tượng đến cảnh kế tiếp, miệng Lâm Cam bất giác cong lên.
Sau đó cô nhắm mắt, lòng đầy mong chờ: "Bạn học Chu, tôi nhắm xong rồi."
Chu Viễn Quang nhìn lông mi cô cong cong, rung rung nhẹ trước không khí, lại tưởng tượng lát nữa sẽ thấy biểu cảm giận dỗi của cô thì không nhịn được mà bật cười.
"Nhắm mắt xong thật chưa?" Chu Viễn Quang đột nhiên khàn giọng hỏi.
"Rồi." Lâm Cam trả lời.
"Vậy tôi tới đây." Giọng Chu Viễn Quang mang ý cười.
"... Ừ." Thỏ trắng nhỏ, mau sà vào lòng chị đi nào.
"Ai!" Lâm Cam mắt rơm rớm, vừa che trán vừa lên án mạnh mẽ: "Bạn học Chu, cậu làm gì vậy?"
Ai có thể cho cô biết tại sao hôn môi lại biến thành gõ trán không? Trên phim không phải đều như thế à? Thì ra phim ảnh trên truyền hình đều lừa người.
Đau quá đi mất.
Chu Viễn Quang thấy ánh mắt tố cáo của Lâm Cam, trong lòng thở dài, không chừng mình dùng sức quá lớn. Vẫn chưa thu tay về, anh tự ý giương ra, lòng bàn tay áp lên trán Lâm Cam, xoay vòng như xoa nhẹ.
Lâm Cam đang bẹp miệng lại cười ngay được: "Bạn học Chu, lần sau tôi không cần khen thưởng như vậy đâu."
Chu Viễn Quang vốn đang áy náy, thấy Lâm Cam ngẩng đầu lên nói với mình như vậy thì thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cô gái nhỏ bị thiệt cũng không để ý chút nào.
Thật tốt.
Nhưng anh vẫn muốn cười.
___
Trải qua chuyện trước đó, Chu Viễn Quang không dám trêu chọc cô nữa. Cô nói gì anh đều an tĩnh lắng nghe.
"Bạn học Chu, ngày mai có buổi động viên khối 12, thành tích lần này của cậu tốt như thế, cậu sẽ lên phát biểu chứ?"
"Ừ."
"Đại lão đúng là đại lão, ra tay một cái đã hạ gục mấy kẻ phàm tục bọn tôi. Càng ngày càng thích cậu."
"..."
"Sao không nói chuyện?"
"Lâm Cam, cậu... có thể đừng lúc nào cũng nhắc tới chuyện đó không?"
Lâm Cam liếc thấy anh lúc này miệng lưỡi không bén nhọn, tai cũng đỏ lên. Cô cố tỏ vẻ không hiểu: "Chuyện gì?"
Chu Viễn Quang liếc cô một cái, im lặng mở miệng: "Cậu biết."
"Tôi không biết." Lâm Cam cười hì hì.
"Cậu thích... thích tôi."
Chu Viễn Quang thấy nói ra những lời này thật xấu hổ, mở miệng đã ấp a ấp úng.
"Hả, cậu thích tôi?"
Lâm Cam cố ý lặp lại, sau đó cười híp mắt thấy mặt Chu Viễn Quang đỏ bừng.
"Tôi cũng thích cậu, bạn học Chu."
"..."
Chu Viễn Quang phát hiện đa số trường hợp ở cùng Lâm Cam, anh đều không khiêu chiến được da mặt dày của cô.
Đi cả quãng đường đều là kịch bản của Lâm Cam, vì vậy anh lựa chọn im lặng.
"Sao không nói lời nào?" Lâm Cam ngoẹo đầu nhìn anh.
Chu Viễn Quang nhìn thật sâu vào mắt cô, mở miệng: "Cậu xem ghi chép lịch sử "Chuyện Linh Hồn" chưa?"
Lâm Cam lắc đầu.
Trong đó có câu nói thế này: "Im lặng là điều thiết yếu, im lặng có thể biểu đạt những điều ngôn ngữ hữu hình không diễn giải được. Giống như những lớp sóng vậy, càng đi xuống càng cảm nhận được độ sâu của nước. Nước dung nạp sóng, nước và sóng mãi mãi là mộng tưởng."
Cảm nhận được Lâm Cam đang nhìn mình, ánh mắt Chu Viễn Quang trở nên nhu hòa. Lâm Cam với mình là nước hay là sóng, anh đã sớm không nói được. Có lẽ cũng không cần giải thích rõ. Dù sao, nước và sóng nguyên bản vẫn là một thể.
Đây là số mệnh ghi định từ khoảnh khắc họ gặp mặt kia.
___
Hai người bất tri bất giác đi tới ngã rẽ. Chu Viễn Quang dừng bước chân, lại nhìn về phía Lâm Cam: "Ngày mai gặp."
Lâm Cam hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ tiếc nuối: "Bạn học Chu, cậu là nữ sinh thì tốt."
"..."
"Như vậy cậu có thể về kí túc xá nữ với tôi."
"..."
Chu Viễn Quang nghĩ nếp nhăn trên não của Lâm Cam quả nhiên không giống với người bình thường.
Lâm Cam lại như nhớ đến điều gì, cô liếm môi: "Được rồi, hay cậu cứ là nam sinh đi. Dù sao khuynh hướng của tôi cũng bình thường."
"... Trong đầu mỗi ngày đều nghĩ gì không biết." Chu Viễn Quang mắng cô một câu.
"Tối về nhớ học từ đơn."
"Biết rồi."
Chu Viễn Quang nhìn cô ủ rũ cúi đầu, trả lời uể oải, lại không nhịn được cong môi cười.
Thật muốn mai gặp mà.
___
Buổi động viên khối 12 của Nhất Trung được ấn định tổ chức vào trước ngày nghỉ. Sau khi kết thúc sẽ có hai ngày nghỉ, sau đó cùng tựu trường vào tháng 9 với khối 11.
Đa số đề thi cơ sở lần này đều đơn giản nên không đả kích tới tinh thần của học sinh. Trong hội trường, học sinh nhốn nháo. Những vị lãnh đạo của nhà trường đều ngồi ở hàng ghế danh dự.
Lớp 1 và lớp 2 ngồi theo thứ tự, Lâm Cam nhìn sang lại không thấy Chu Viễn Quang. Nghĩ tới việc anh sẽ lên phát biểu, Lâm Cam mau chóng nhìn về phía hàng ghế danh dự. Quả nhiên đã thấy bóng dáng anh. Anh mặc đồng phục học sinh, ngồi vị trí đầu tiên bên trái hàng ghế danh dự.
Chu Viễn Quang ngồi thẳng tắp, đầu cúi thấp, dường như đang xem bản thảo phát biểu trên tay. Mái của thiếu niên hơi che đi đôi mắt, khiến người ta không nhìn ra biểu cảm.
Lâm Cam nghe được những nữ sinh xung quanh trò chuyện.
"Đó là học sinh chuyển trường của lớp 2 à? Lần này đứng thứ nhất sao?"
"Vậy nên mới được vào lớp 2, trông rất lợi hại."
"Tôi thấy dáng dấp cũng đẹp mắt, không giống một con mọt sách chỉ biết học hành."
...
Tiết Giai Kỳ ngồi bên cạnh hiển nhiên cũng nghe thấy những lời bàn tán về Chu Viễn Quang.
Cô ấy đưa tay tới chọc Lâm Cam, đầu nghiêng sang chỉ Chu Viễn Quang: "Không trách được, giữa mấy thầy lãnh đạo bụng bự đầu hói, bạn học Chu nhà cậu không nổi bật cũng khó. Trách không được mấy nữ sinh khác mơ ước."
Lâm Cam nghe được lời tán thưởng của Corgi, trong lòng dâng lên cảm giác kiêu ngạo: "Không xem là người của ai."
Nói xong lại hướng mắt về phía sân khấu.
Lâm Cam không nhanh không chậm nhìn lên, bắt gặp Chu Viễn Quang ngẩng đầu, ánh mắt như đang tìm kiếm điều gì. Lâm Cam đột nhiên giơ tay, ý bảo Chu Viễn Quang mình đang ở chỗ này.
Lúc hai người chạm tầm mắt, Chu Viễn Quang cười nhẹ một cái. Vì cách nhau khá xa, Lâm Cam không biết có phải mình gặp ảo giác không.
Sau đó có nữ sinh nói: "Cậu thấy không, nam sinh kia hướng về phía chúng ta cười kìa!"
Không sai, đúng là anh đã cười.
Không rõ tại sao, tình huống này khiến lòng thiếu nữ của Lâm Cam sống dậy. Cô "a" một tiếng, cúi đầu ôm đầu gối rồi cười lên.
Loại tình tiết "trong 10 triệu ánh mắt, tôi chỉ thấy cậu" sau đó khẽ mỉm cười này, Lâm Cam có nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ phấn khích như vậy.
Dù sao, hình tượng của cô không phải đại tỷ mặt lạnh lòng càng lạnh sao?
Trong lúc vùi đầu xuống đầu gối, cô đã bỏ lỡ phản ứng của Chu Viễn Quang. Anh lắc đầu bật cười, sao đột nhiên gần đây cô dễ bị xấu hổ vậy?
...
Buổi động viên này về cơ bản cũng giống như những gì anh chị khóa trước từng kể. Chịu đựng các thầy cô lãnh đạo phát biểu xong, sau đó tới lượt học sinh đại biểu là Chu Viễn Quang lên phát biểu.
Lâm Cam nhìn anh tự nhiên, phát biểu thành thạo, chỉ đứng ở đó đã trở thành tiêu điểm của toàn trường. Giọng anh qua micro không quá giống chất giọng bình thường.
"Chào mọi người, tôi là Chu Viễn Quang của lớp 12-2, tôi rất vinh hạnh khi được đại diện..." Dù là lời mở đầu khuôn mẫu nhưng vì xuất phát từ miệng anh, Lâm Cam lại cảm thấy thật hay.
Màn phát biểu kết thúc, Lâm Cam thấy Chu Viễn Quang bước xuống từ bục. Mục cuối cùng là khen ngợi 50 học sinh có thành tích tiến bộ. Vì điểm thi tiếng Anh lần này của Lâm Cam cao hơn nên thứ tự được cải thiện, cô đứng thứ 6.
Học phách cách lớp nghiêng đầu nhìn Lâm Cam, thấp giọng hỏi: "Lâm Cam, nghe nói cậu tăng 30 điểm tiếng Anh? Mới đi học được mấy ngày chứ."
Lâm Cam cười: "Vì cơ bản của tôi quá kém, 60 lên 90 điểm còn được, từ 90 lên 120 điểm sẽ không dễ như vậy."
"Bảo sao gần đây giờ nghỉ không thấy cậu ra ngoài, đều ở lớp học từ đơn à?"
"Ừ, gần như vậy." Lâm Cam vừa nói vừa hướng mắt về phía sân trường.
Chu Viễn Quang đang vòng lại, đi về hướng bên này. Vừa lúc anh đang đánh mắt tới đây, Lâm Cam vẫy tay, ý bảo anh ra đây ngồi.
"Gần đây cậu an tĩnh như vậy, mọi người cũng không quen."
Lâm Cam vẫn chú ý động tác của Chu Viễn Quang nhờ dư quang, một bên trả lời: "Sao nào? Đã lớp 12 rồi, các cậu còn muốn thấy tôi gây chuyện?"
Có thể vì giọng nói của cô toát lên sự đùa giỡn, người đối diện không nhịn được bật cười: "Là bá vương một cõi, không gây chuyện không phải phong cách của cậu."
Mấy học sinh khác quen biết cô cũng gật đầu.
"Không phải sao? Mọi người đều đoán cậu sắp ngột ngạt không chịu được, chuẩn bị gây ra việc gì lớn lắm."
"..."
Lâm Cam thấy bạn mình nói như vậy, mồ hôi lạnh cũng ứa ra.
"Đừng đoán mò, tôi chỉ cảm thấy gây chuyện không có ý nghĩa."
"Ý cậu là gì?"
Lâm Cam liếc mắt thấy Chu Viễn Quang đang tiến tới, hình như chỉ còn cách chỗ cô 2 ghế. Anh khom người, cẩn thận đi đến chỗ cô.
Đột nhiên Lâm Cam nhớ tới lần đầu tiên thấy anh, nhìn một cái đã thấy anh thân cao 1m85, vai rộng eo hẹp, là dáng người tam giác tiêu chuẩn. Khuôn mặt đẹp, người đầy khí chất. Mấu chốt là đôi môi mỏng, trong suốt như thạch trái cây. Đôi môi khẽ hé mở đã câu hồn Lâm Cam.
Quỷ thần xui khiến, đầu óc không kịp khống chế, Lâm Cam thốt lên: "Vì có "ánh nắng" rồi."
Nói xong lỗ tai cũng đỏ cả lên.
Mấy bạn học xung quanh lại không hiểu lắm. Ngược lại Tiết Giai Kỳ bên cạnh đoán được ý nghĩa của từ "ánh nắng" này nên rẫu rĩ cười cười.
Chỉ còn cách 2 bước, Chu Viễn Quang mơ hồ nghe tiếng cô nói chuyện với mọi người.
"Gây chuyện không có ý nghĩa."
"Ý cậu là gì?"
"Vì có "ánh nắng" rồi." *
* Cam trả lời日光 - [rìguāng] là ánh nắng, chơi chữ với tên 远光 - [yuǎnguāng]: Viễn Quang.
...
Anh dõi mắt nhìn thấy lỗ tai của cô đỏ lên như muốn rỉ máu, nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt vừa vặn hướng về phía mình cũng đang hồng lên.
Nghĩ tới lời to gan của người này, Chu Viễn Quang thấy máu huyết toàn thân đều xông lên đại não. Quả táo ở cổ hơi động, không khí xung quanh như ngừng lại.
Chu Viễn Quang đột nhiên thấy miệng khô lưỡi đắng. Khi chỉ còn cách Lâm Cam 2 bước, anh chợt nhấc chân xoay người rời đi.
...
Thật ra Lâm Cam vẫn một mực chú ý đến động tác của Chu Viễn Quang. Lúc anh xoay người, Lâm Cam thấy lòng mình như rơi xuống.
Nhưng tới lúc thấy đôi tai đỏ ửng của anh, cô đã hiểu. Chắc hẳn người này đã nghe thấy những điều cô nói.
Nhất định là... thấy xấu hổ.
___
Buổi động viên vừa kết thúc, Lâm Cam đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Phí lời, đương nhiên là nhanh chân chạy tới cửa chặn bạn học Chu rồi. Ít nhất... phải cứu vãn hình tượng "thuần khiết" của cô trong mắt anh một chút.
Chu Viễn Quang vừa ra đã thấy cô đứng ở cửa, vốn dĩ sẽ chạm ánh mắt cô nhưng lại kiên quyết không nhìn. Lâm Cam nhìn vẻ mặt anh thì biết người này nhất định đang tức giận.
Cô cũng không ngại anh lãnh đạm, cười hì hì tiến lên: "Bạn học Chu, lớp cậu nhiều bài tập không?"
Không có tiếng trả lời, Lâm Cam bĩu môi.
"Bạn học Chu, lớp tôi bị giao 10 đề thi liền! Tôi cảm thấy mình làm không xong nổi."
Vẫn không có người trả lời như cũ.
Lâm Cam thầm than một tiếng "quỷ hẹp hòi". Xấu hổ cái gì chứ? Cùng lắm thì để anh nói lại một chút.
"Nếu cậu không nói chuyện, tôi sẽ không làm đề thi tiếng Anh, đi chép đáp án luôn."
Sắc mặt Chu Viễn Quang vẫn còn lạnh lùng, nhưng bước chân đã dừng lại.
"Cậu dám." Lời từ miệng anh phát ra lạnh như băng.
Lâm Cam thấy anh trả lời mình thì mặt mày hớn hở. Cô cười như hoa hải đường nở rộ, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn.
"Hì hì, tôi không dám, không dám." Giọng điệu nịnh nọt này khiến Chu Viễn Quang không thể làm gì.
"..."
Mắt thấy sắp đến cổng trường học, Chu Viễn Quang thở dài, dừng bước.
"Lâm Cam."
Lâm Cam vốn đi theo sau anh, không nghĩ anh dừng lại đột ngột như vậy, suýt chút nữa đã đâm vào.
"Hả?"
"Học tập là chuyện của cậu, không thể vì giận dỗi mà không làm bài được."
Chu Viễn Quang cụp mắt, nửa câu sau vẫn chưa nói ra: Càng không thể dùng để uy hiếp tôi. Vì quan tâm nên muốn cậu trở nên tốt hơn. Nhưng cậu không thể nắm "cái xương sườn mềm" này để kích tôi được. Cậu biết rõ rằng mỗi lần tôi đều... cam tâm tình nguyện nhận thua.
Lâm Cam "ừ" một tiếng.
"Tôi biết rồi. Bạn học Chu, mai chúng ta tới thư viện thành phố làm bài tập không?"
"Không đi."
"Vì sao?"
"Phải ra cửa, nóng."
"..."
Lâm Cam nhận được câu trả lời của anh thì uể oải ra về. Chu Viễn Quang thấy bóng lưng lên xe buýt của cô thì cong môi cười.
___
Bên này, lúc Lâm Cam chỉ còn cách nhà 50 mét thì nghe thấy tiếng xe của bố Lâm.
Lâm Cam híp mắt, đứng ở giữa đường, đưa tay ngăn ông ấy lại: "Bố, hôm nay bố mới về, giờ lại muốn đi đâu?"
Lâm Kiến Quốc hạ cửa kính xe xuống, Lâm Cam đã sợ hết hồn. Có lẽ đã gần 2 tháng cô không gặp bố. Trên trán ông có dấu máu, trông như bị thứ gì đập vào. Bộ âu phục nhàu nát, cà vạt không biết đã mất tích ở nơi nào.
Đây là đánh lộn với mẹ Lâm sao?
Lâm Kiến Quốc nhìn Lâm Cam, gọi một tiếng "Tâm Can Nhi."
Lâm Cam nhìn qua bố mình: "Bố, bố vừa trở về đã gây chuyện sao?"
Lâm Kiến Quốc trách móc: "Mẹ con là kẻ điên. Nếu không phải đi lâu như vậy chưa gặp con, bố cũng sẽ không trở về!"
Lâm Cam nhìn người mang thân phận "người cha" này thốt ra những lời vô ý, ánh mắt cô lạnh đi.
"Một bàn tay không vỗ thành tiếng, mẹ cũng sai nhưng bố cũng không phải không có lỗi."
Bố Lâm nghi hoặc nhìn con gái, trong mắt đều là vẻ không chịu được: "Không phải con ở nhà bị mẹ tẩy não đấy chứ? Bố còn đang định đưa con ra ngoài ăn cơm. Thật là xui xẻo."
Ông vừa nói xong đã đưa tay đóng cửa kính xe lại: "Con về xem người mẹ tốt của mình đi."
Tiếng nói vừa dứt, tiếng xe gầm thét cũng vang lên cuốn theo bụi mù. Chỉ còn Lâm Cam đứng giữa màn bụi nhìn theo bóng xe của bố mình.
Tâm Can Nhi sao? Cô là tâm can của ai chứ?
Đúng là mỉa mai.
Lâm Cam đẩy cửa vào, mẹ Lâm đang nằm trên sàn nhà. Khuôn mặt bà vốn được trang điểm tỉ mỉ, giờ phút này đã nhem nhuốc, tóc dính bết lên mặt
Lòng Lâm Cam lộp bộp vài tiếng, cô sợ hết hồn: "Đây là thế nào? Sao hai người lại đánh lộn?"
Mặt mẹ Lâm không có biểu cảm gì, hai mắt vô hồn, tĩnh mịch chỉ nhìn trần nhà chằm chằm.
Miệng bà không ngừng lẩm bẩm: "Ông ta đã khinh người, bây giờ còn vũ phu. Mẹ chịu bao cực nhọc, cay đắng đi theo ông ta, bây giờ thì tốt rồi, còn biết ra ngoài tìm tình mới. Quân súc sinh! Có giỏi thì đừng về nhà nữa!"
Lâm Cam đỡ mẹ Lâm ngồi dậy, kéo bà tới ngồi trên ghế sofa sau đó đi rót cốc nước. Từ nhỏ tới lớn, Lâm Cam đã nghe lời nói kia của mẹ Lâm không biết bao nhiêu lần.
Lâm Cam nghĩ người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Lâm Kiến Quốc bội tình bạc nghĩa đúng là sai, nhưng mẹ Lâm cứ chết cũng không chịu buông như vậy không phải biện pháp tốt. Lâm Cam nhìn bộ dạng nhếch nhác của mẹ mình lúc này, lòng như bị dao đâm trúng.
Cô nắm lấy tay mẹ Lâm, để bà nhìn vào mắt mình, lời nói mang tia khẩn cầu: "Mẹ, chúng ta tách ra khỏi ông ấy được không? Sau này con kiếm tiền nuôi mẹ. Nếu thực sự không được, mẹ hãy đi tìm người tốt hơn. Chúng ta đừng liều mạng như vậy nữa, được không..."
Một tiếng "bốp" thanh thúy vang lên, mẹ Lâm cho Lâm Cam một cái bạt tai.
Mẹ Lâm cắn răng, hốc mắt đỏ bừng, con ngươi trừng lớn, miệng lại cười giễu. Lâm Cam nhìn bộ dạng này của bà, trong lòng lạnh đi mấy phần.
"Đồ không có lương tâm, lại dám thay bố mình nói chuyện này. Muốn li hôn? Nói cho ông ta biết, chờ kiếp sau đi! Có chết mẹ cũng phải kéo theo ông ta..."
Gương mặt Lâm Cam tái nhợt, một bên mặt vẫn in hằn dấu tay. Ngón tay cô giật giật, trong phút chốc không biết nói gì cho phải.
Đây là một vòng xoáy không đáy, là nút thắt chết. Sớm muộn cũng có một ngày, tất cả mọi người đều bị vòng xoáy này nuốt trọn.
Lâm Cam đi vào phòng bếp nấu 2 bát mì, cô múc ra một bát đặt trước mặt mẹ Lâm. Một bát còn lại, cô chỉ ăn hai gắp rồi buông đũa đi lên gác.
Lâm Cam lấy đề thi ra bắt đầu làm.
Mười đề thi mà cô nói không phải giả. Đầu tiên cô mở đề thi số học ra, đây là đề bài không thể quen thuộc hơn, nhưng lúc này Lâm Cam không thể chọn được đáp án chính xác.
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Cam dừng bút.
Âm thanh của mẹ Lâm truyền tới từ sau cửa: "Lâm Can Nhi, vừa rồi là mẹ không đúng. Mẹ không nên đánh con, lúc đó mẹ hơi kích động."
Lại là những lời đó.
Đánh một cái rồi lại cho một quả táo ngọt. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, một lần rồi lại một lần.
Lâm Cam lãnh đạm nhìn giấy nháp trong tay mình, cô niết tay vào mép giấy, sau đó xé rách toàn bộ.
"Mẹ về phòng đi, con tắm rửa xong sẽ đi ngủ."
"Vậy con tắm xong đi ngủ sớm một chút, mẹ xuống nhà đây."
Lâm Cam không đáp lại bà, khoảng 2 giây sau, cô đã nghe thấy tiếng bước chân xuống nhà của mẹ Lâm.
Lâm Cam bực bội ném bút xuống, sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Hình ảnh trong gương khiến Lâm Cam thất thần. Mái tóc ngắn tới mang tai vào lúc nghỉ hè giờ đã dài đến đầu vai. Môi cô khô khốc, trắng bệch và bị bong da. Hai bên mặt dường như không cân xứng, một bên sưng lên đỏ bừng.
Lâm Cam đưa tay chạm thử thì đau tới hít khí lạnh.
Cô lại nhìn lần nữa, không biết nơi đuôi mắt kia đã ánh lên gợn nước từ bao giờ.
Lâm Cam lấy điện thoại ra, mở WeChat xem đoạn chat với "Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ". Từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại làm nhòe cả chữ.
Vào khoảnh khắc bất lực, cô sẽ không kìm được nhớ tới những ấm áp nhỏ bé kia.
"Bạn học Chu, cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Cam khó khăn đánh ra mấy chữ này, vừa gửi đi thì thấy màn hình hiện lên dòng chữ "đối phương đang nhập tin nhắn".
"Làm bài tập."
"Cậu có thể đưa tôi đi trốn không?"
"Sao?"
Lâm Cam chưa kịp trả lời, Chu Viễn Quang đã gửi tới tin nhắn tiếp theo.
"Cậu sao vậy?"
Lâm Cam lau nước trên màn hình.
"Tới một nơi không có buồn đau."
Hết chương 27.
Lời của tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Chu Viễn Quang: Cậu muốn chạy trốn tới đâu?"
Lâm Cam: "Nơi không ai biết tôi và cậu."
Chu Viễn Quang nhíu mày, thả bài tập trong tay xuống, sau đó mở miệng như dụ dỗ: "Ngoan, mau nhào vào lòng tôi."
Lời của B: 6000 chữ ngọt đến tiểu đường cho cả nhà:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.