[Design: Mỹ Huệ]
Giang Khoát đứng ngoài ban công phòng ngủ, lúc cúi đầu nhìn thấy trên màn hình điện thoại tín hiệu của Giang Liễu Liễu gửi đến, cậu lập tức nắm lấy lan can nhảy khỏi ban công.
Phòng ngủ nằm trên tầng ba, chếch bên dưới là cái hiên rộng trước phòng tập yoga của mẹ, có nhắm mắt nhảy xuống cũng không vấn đề. Dù biết mẹ không có nhà, sẽ chẳng có ai thấy mình, nhưng Giang Khoát vẫn không nhịn được nhìn vào cửa sổ một cái.
Dì Lưu tay cầm giẻ lau, tay vịn cửa sổ đang nhìn cậu, mặt đầy kinh ngạc.
Cảnh tượng này thực ra có hơi bất ngờ, Giang Khoát vẫn giữ nguyên tư thế tiếp đất lom khom, hồi lâu vẫn không nghĩ ra có nên nhân tiện chào dì ấy một câu không.
Giờ này mà lau cửa sổ cái gì cơ chứ!
Có nhất thiết ngày nào cũng phải lau cửa sổ không?
Trong kế hoạch đào thoát vô cùng kín kẽ này, không hề có option “Dì Lưu đang lau cửa sổ phòng yoga” kiểu này. Giang Khoát vội giơ ngón trỏ lên, nhưng cậu còn chưa kịp đưa ngón tay lên đến môi, dì Lưu – người chưa bao giờ chịu hợp tác với cậu – đã hét lên một tiếng:
“Giang Khoát…”
“Đậu.” Giang Khoát vội nhảy lên giàn kệ bày chậu hoa bên lan can mái hiên và trèo qua đó.
“Giang tiên sinh, Giang Uất Sơn…” Dì Lưu kêu ầm lên và chạy ra ngoài lan can, “Giang Khoát nhảy lầu rồi…”
Giang Khoát chạy về phía tường rào sân sau, nhưng trước khi tới được bức tường rào gần nhất, đầu tiên cậu phải vòng qua bể bơi, rồi lại phải vượt qua cái bồn hoa hai tầng, cuối cùng đạp lên cái hồ cá koi mà bố cậu xây vòng quanh mất nửa cái sân, rồi trèo qua tường, lúc đó mới hoàn thành được vụ đào thoát lần này.
Đang lúc bám vào tường, cậu chợt nghe thấy đằng sau có tiếng quát to.
“Thằng chó này,” Bố xuất hiện oai phong lẫm liệt, “thân thủ được đấy chứ!”
Tiếng quát này làm Giang Khoát giật mình suýt nữa thì đạp một cú xuống hồ cá, cậu bám vào tường, liếc xuống dưới một cái, trong hồ này thả toàn là cục vàng cục bạc của bố, mà cục vàng đẳng cấp nhất vừa mới bơi qua dưới đũng quần cậu.
“Cố lên… Chạy nhanh chút nữa đi…” Tiếng bố cậu đầy vang dội, nhưng giọng điệu nghe ra lại rất ôn tồn, “Lão Trần, phiền ông vất vả chút, kiếm vài người tới đập gẫy chân thằng kia rồi lôi nó về cho tôi.”
Giang Khoát lập tức chuyển sự chú ý từ đám cục vàng cục bạc dưới ao về với lộ trình tẩu thoát, cậu đạp hai phát lên tảng đá và nhảy qua tường, miệng kêu lên: “Đến trường con sẽ gọi điện cho bố!”
Lúc tiếp đất bên ngoài tường rào, cậu nghe thấy tiếng bố đáp lại: “Mơ tưởng hão huyền! Tao sẽ hốt mày cả người lẫn trường luôn cho xem!”
Vậy thì đâu có được, vậy là phạm pháp!
Do không mang theo hành lý gì, thêm vào đó lại thoáng thấy truy binh đuổi tới, Giang Khoát chạy với tốc độ kinh người, thậm chí còn rút điện thoại bấm một số gọi đi.
“Đại Pháo!” cậu gào lên, “Vào vị trí chưa?”
“Chỉ cần đạp chân ga nữa thôi à.” Giọng Đại Pháo nghe thật thư thả, “Mày bị làm sao vậy, lên cơn hen à?”
“Hen cái ông chú mày á, mau tới đi.” Cậu gào lên đến phát ho.
Phản ứng của Đại Pháo xem ra cũng không đến nỗi nào, phía bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng động cơ xe gầm rú.
Giang Khoát ngoái đầu nhìn lại đằng sau. Tuy đám lão Trần chắc chắn không thể nào đuổi kịp cậu, nhưng bọn họ vẫn đang nằm trong tầm nhìn của cậu, vung tay vung chân tận lực mà đuổi tới.
Cậu không thể buông lỏng cảnh giác, lần này bố cậu thật sự nổi trận lôi đình rồi, tòa nhà công ty riêng cách nhà cậu chưa tới 100m, chắc chắn chỉ một lát nữa thôi, bố cậu sẽ điều hết người trong đội bảo vệ ra trấn giữ lộ trình chạy trốn của cậu.
May mà vụ việc diễn ra bất ngờ, thêm vào đó, có lẽ bố cậu cho rằng thằng trời đánh thánh vật này không xứng đáng có tới cả đội bảo vệ, vì vậy Giang Khoát lao ra ngoài cửa tiểu khu bình yên vô sự, và thấy một chiếc xe vừa dừng lại bên đường.
Là xe của cậu, màu xanh lá cực kỳ chói mắt.
Lâu rồi không gặp, cục cưng à.
Thực sự là rất lâu rồi, vì bố cậu, nhằm khiến cậu phải tự kiểm điểm về việc “Tại sao mày cứ nhất định phải học cái trường nát này, đừng nói là vì mày muốn chí thú học hành nhá, mày mà muốn học thì đã không có chuyện chỉ đỗ vào được mỗi cái trường này rồi”, đã cắt hết mọi sạch mọi thú vui của cậu.
Chiếc xe này tháng trước đã được đánh tới chỗ chú Dương – người bạn biết dạy con nhất của bố – để chú trông coi, thậm chí chìa khóa xe cũng không để ở nhà.
Không chỉ chiếc xe này, mọi thiết bị giải trí khác của cậu cũng đều bị tịch thu hết, chiếc xe điện cân bằng cũng chưa hề trả lại.
Nhưng giờ thì chiếc xe kia đã chạy tới trước mặt cậu.
Nước đi này chắc chắn nằm ngoài dự liệu của bố cậu.
Cửa sổ bên ghế phụ đã được hạ xuống, Giang Khoát sẵn đà chạy lao thẳng tới, tay vịn nóc xe, phi người qua cửa sổ vào trong xe.
*
“Đi mau mau mau mau,” Giang Khoát dựa vào lưng ghế, nhìn cái cổng chính vẫn chưa có ai đuổi tới, miệng nói, “Đi thẳng ra cao tốc luôn.”
“Đợi tao cài chỉ đường…” Đại Pháo không nhúc nhích, ngón tay vẫn đang giơ trên màn hình điều khiển, “Đi đâu giờ ta? Có chỗ nào…”
“Cứ chạy đi đã.” Giang Khoát vỗ một cái vào màn hình điều khiển.
Màn hình ngập ngừng hai giây, rồi vào lúc Đại Pháo đạp ga phóng đi, nó bật lên phục vụ thính giả một bài nhạc dance rất bốc.
“Mày lưu bài này đấy à?” Giang Khoát hỏi.
Đại Pháo không trả lời được, mà chỉ hất đầu ra hiệu cho cậu nhìn đằng sau.
Chiếc xe này có hai cửa, vì thấy phiền toái, Giang Khoát vốn không để ai ngồi sau bao giờ.
Vì vậy, khi quay đầu lại thấy hóa ra lại có người đang ngồi ở ghế sau, cậu vô cùng sốc.
Dương Khoa. Chính là con trai của chú Dương rất biết dạy con, chính là con nhà người ta trong câu “Mày nhìn con nhà người ta kia kìa” mà cậu đã nghe suốt từ hồi nhỏ tới giờ.
“Sao nó lại ngồi đây?” Giang Khoát quay lại nhìn Đại Pháo, rồi lại quay đầu xuống hỏi Dương Khoa phía sau, “Đại Pháo đưa tiền cho mày rồi chứ hả?”
“Đưa rồi.” Dương Khoa gật đầu.
Chiếc xe là do Dương Khoa lấy chìa khóa rồi dẫn Đại Pháo tới lái từ gara nhà chú Dương ra, nhưng không phải giúp không công, vì đây là việc khá liều mạng, Giang Khoát đã bảo Đại Pháo đưa cho Dương Khoa mười ngàn tệ cùng với một chiếc điện thoại mới. Vụ làm ăn thế là xong xuôi, Dương Khoa không thể ngồi trên xe lúc này được.
“Vậy ngài đây còn ở đây làm gì chứ?”, Giang Khoát hỏi, “Tính đua xe hả?”
“Tiện đường thả tao xuống khu resort thác Cửu Thiên là được.” Dương Khoa nói.
“Tiện đường của ai cơ?” giọng Giang Khoát đột nhiên cất cao, cậu cảm giác từng lỗ chân lông trên người đều bức bối khó chịu.
Thác nước Cửu Thiên là một dự án phát triển của bố cậu, và ông biết quá rõ nó nằm ở đâu. Thị trấn đó nằm ở điểm cực Nam của thành phố này, không chỉ không thuận đường với đích đến của cậu, mà còn mất vài giờ chạy xe mới tới nơi, nếu mà đi tới đó thật thì hôm nay, cậu sẽ phải qua đêm trên địa bàn của bố cậu.
Cậu trừng mắt nhìn Dương Khoa: “Buôn đứt bán đoạn, bớt giở trò với tao đi, Đại Pháo, thả nó xuống ngã tư trước mặt kia.”
“Được thôi!” Đại Pháo đáp lại một tiếng rõ to.
Điện thoại trên tay Dương Khoa đổ chuông, Dương Khoa giơ lên huơ huơ trước mặt Giang Khoát, trên màn hình hiện tên người gọi tới, sếp Giang.
Giang Khoát nhìn Dương Khoa, không nói gì.
Phần này thì lại nằm trong trường hợp khẩn cấp trong kế hoạch chạy trốn của cậu, dù sao thì mục tiêu của chiếc xe cũng quá rõ ràng, và chiếc xe rất dễ bị phát hiện, tuy rằng sẽ chẳng ai tin, nhưng người đáng nghi nhất chỉ có thể là Dương Khoa.
Có điều Giang Khoát đã không soạn sẵn câu chữ cho Dương Khoa trả lời khi bị phát hiện, mà chỉ bảo Dương Khoa cứ nói là mình bị ép buộc, rồi nói đại một lộ trình sai để kéo dài thêm chút thời gian là được.
Vấn đề là hiện tại Dương Khoa lại đang ngồi trên xe, và hai bên vừa mới nảy sinh mâu thuẫn còn chưa giải quyết xong.
Lúc này, lời khai của Dương Khoa trở nên không thể kiểm soát được, ít nhất thì Dương Khoa cũng nắm rất rõ lộ trình chạy trốn và vị trí hiện tại, chỉ cần Dương Khoa nói ra thì theo phong cách của bố cậu, hôm nay sợ rằng cậu không chạy nổi quá ba con phố này.
Dương Khoa bắt máy, hít một hơi rồi trả lời, giọng trở nên hơi có chút căng thẳng: “Chú Giang ạ?”
Giang Khoát không nhịn được trợn mắt nhìn Dương Khoa, diễn được đấy chứ.
“Tiểu Khoa! Có phải cháu đang ở cùng với thằng Giang Khoát không? Chuyện này là thế nào hả?” Giọng bố cậu rất to, Giang Khoát nghe rất rõ.
“Tiểu Khoát cậu ấy… chú cũng biết mà, từ nhỏ cháu đã không đánh lại được cậu ta rồi,” Dương Khoa nói giọng run run, “Cháu cũng… chẳng còn cách nào khác, giờ cháu vẫn đang trên xe đây ạ.”
Đại Pháo khẽ huýt sáo một tiếng.
Giang Khoát nhướn lông mày, giơ ngón cái với Dương Khoa: “Đỉnh đấy.”
“Mấy đứa đang ở đâu hả?” Giọng bố cậu vẫn ầm ầm nhuốm màu sát khí, “Cháu cứ nói với chú, không việc gì phải sợ, chỉ mười phút là chú tóm được con xe đó ngay!”
“Tụi cháu đang ở…” Dương Khoa nói đoạn cầm điện thoại cọ cọ trong tay mấy cái, rồi dí nó xuống ghế ngồi, hắng giọng mấy cái rồi hét lên, “tụi cháu đang ở đường Thanh Niên…”
Hét xong, Dương Khoa cúp máy, bỏ điện thoại vào túi và nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát nhìn Dương Khoa vài giây, sau đó quay lại nói với Đại Pháo: “Đi hướng Nam, ra khỏi thành phố từ phía bãi khai thác đá, theo đường liên huyện ấy.”
Đại Pháo cũng quay lại nhìn cậu: “Thác Cửu Thiên?”
“Thác Cửu Thiên.” Giang Khoát ngồi dựa vào lưng ghế, đưa tay xoay kính chiếu hậu lại, nhìn Dương Khoa, vẻ mặt Dương Khoa vẫn bình thản. Giang Khoát hỏi, “Tới đó nhảy hồ tự tử hả?”
“Tao vừa mới giúp mày xong đấy nhé.” Dương Khoa nói.
“Chụp cho tao cái tội bắt cóc rồi lại còn đánh người ấy hả?” Giang Khoát nói, “Tao còn cần phải cảm ơn mày sao?”
“Không phải mày đang cảm ơn tao đấy à?” Dương Khoa nói.
“Đấy là tao giữ đạo nghĩa thôi.” Giang Khoát cao giọng.
“Mày khỏi giữ cũng được,” Dương Khoa nói, “Mày nghĩ xem, bố mày tin mày hay tin tao?”
“Ở đây tao có camera hành trình đấy,” Giang Khoát chỉ camera gắn trên xe, “Mày giở trò khỉ gì, tất cả đều được quay lại trong đây hết, mày nói xem ông ấy sẽ tin ai.”
“Nhưng mày sẽ không lấy cái này ra đâu.” Dương Khoa nói.
“Tính kỹ thế rồi cơ à?” Giang Khoát quay đầu lại.
“Vì mày thích đạo nghĩa mà.” Dương Khoa cười.
“Cút!” Giang Khoát khí thế bừng bừng, “Đại Pháo! Lát ra khỏi thành phố thì quăng nó xuống vệ đường!”
“Được thôi!” Đại Pháo cũng khí thế bừng bừng đáp lại.
Địa chỉ mà Dương Khoa báo với bố Giang Khoát, chỗ đó nằm ở phía Bắc thành phố, là nơi buộc phải đi qua của lối dẫn vào đường cao tốc gần nhất, bản thân địa điểm đó nghe rất có lý, cộng với kỹ năng diễn xuất của Dương Khoa và chiếc điện thoại của cậu ta, thì lại càng thêm đáng tin.
Vì vậy lúc này, tất cả người của bố chắc chắn đã chạy ra cửa ngõ đường cao tốc để chặn người, trước khi họ kịp phát hiện ra có gì đó không đúng, Giang Khoát đã có thêm ít nhất nửa giờ, đủ để rời khỏi thành phố.
Có định gọi điện hỏi Dương Khoa thì cũng vô ích, theo kịch bản của Dương Khoa, Đại Pháo đã đập nát điện thoại của cậu ta rồi.
“Vậy là không phải đổ hết tội lên đầu mỗi mình tao nhỉ,” Giang Khoát nói, “Lại phải cảm ơn mày rồi, đúng không?”
“Hay là cứ đổ hết lên đầu tao đi,” Đại Pháo nói, “Bố tao chẳng gây khó dễ gì cho tao đâu, sếp Giang thì lại càng không làm gì tao.”
“Như vậy không đáng tin.” Dương Khoa nói, “Suy cho cùng thì mày lúc nào chả là tay sai của Giang Khoát.”
“Cái ông chú nhà mày!” Đại Pháo đập lên vô lăng một cái, “Mày tính chia rẽ ai đấy hả? Hôm nay coi như tao xin mày đi. Giữ thể diện cho mày một chút là mày được thể làm tới hả? Giờ tao quăng mày xuống xe luôn đó, mày tin không?”
“Lái xe của mày đi.” Giang Khoát nói.
Dự liệu thời gian vậy mà vẫn khá chính xác, xe vừa chạy tới đường liên huyện, còn chưa quăng Dương Khoa xuống khỏi xe thì điện thoại của Giang Khoát đã đổ chuông.
Có điều số điện thoại gọi đến không phải là Giang Úc Sơn, mà là Giang Liễu Liễu.
Giang Khoát thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi bắt máy.
“Ra khỏi thành phố chưa?” Giang Liễu Liễu hỏi.
“Vẫn chưa.” Giang Khoát nói, “Anh mà lại ngu vậy sao, chắc chắn không thể lại đi theo đường Thanh Niên rồi, anh đi…”
“Không cần giả bộ, em có một mình thôi.” Giang Liễu Liễu nói.
“Vừa mới ra khỏi thành phố xong.” Giang Khoát nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Cảm ơn em thế nào đây?” Giang Liễu Liễu hỏi.
“Với anh trai mà còn…” Giang Khoát chưa nói hết thì đã bị con bé cắt lời.
“Lúc nào cũng nhằm thời khắc mấu chốt mới giở cái bài anh trai ra, là ai đã lên máu đỏ mặt tía tai đòi viết huyết thư yêu cầu điều tra toàn bộ bệnh viện xem có phải họ đã đánh tráo thứ tự ra đời của hai chúng ta hả?….” Giang Liễu Liễu nói.
“Món nợ cũ lâu năm này đừng có lôi ra nữa, được không hả?…” Giang Khoát bị một phen ngượng nghịu, “Nói đi, muốn gì hả?”
“Hay là cho em con xe mô tô đi, chẳng phải anh lúc nào cũng hắt hủi nó vì máy không đủ mạnh đấy thôi, em thì không vấn đề.” Giang Liễu Liễu nói.
“Xe bị bố khóa trong nhà kho đội bảo vệ rồi.” Giang Khoát nói.
“Để em đi đòi,” Giang Liễu Liễu nói, “Khi nào anh cần chạy, em có thể cho anh thuê lại, thuê theo năm thì giảm 5%.”
Rồi không đợi Giang Khoát lên tiếng, điện thoại đã cúp luôn.
“Tình hình thế nào?” Đại Pháo hỏi.
“Mọi việc ổn cả,” Giang Khoát cúi đầu bẻ gãy sim điện thoại, “Thẻ tao bảo mày mua đâu?”
“Đây,” Đại Pháo móc túi lấy ra một cái thẻ sim đưa cho Giang Khoát, “Liễu Liễu lại lột của mày một mớ phải không?”
“Nhắn được cho tao một dấu chấm, đòi tao luôn con xe mô tô.” Giang Khoát nói.
“Dù gì mày cũng có chạy con xe đó đâu,” Đại Pháo nói, “Con bé mà không về nhà rồi lôi mẹ mày ra khỏi nhà, thì mày cũng chẳng biết ngày nào mới ra được bên ngoài.”
“Ừm.” Giang Khoát đáp.
“Ngã tư trước mặt hả?” Đại Pháo hỏi.
“Hử?” Giang Khoát ngẩng đầu nhìn phía trước.
“Mày bảo tới ngã tư trước mặt thì ném tao khỏi xe mà.” Dương Khoa ngồi sau giải thích cho cậu.
“Đi luôn đi,” Giang Khoát xua tay, rồi quay lại nhìn Dương Khoa, “Im mồm ngồi yên đi, cảm ơn.”
Chạy vòng xa để đưa Dương Khoa đi cũng không vấn đề gì, trong lúc bố cậu nghĩ cậu đang đi về phía Bắc thì cậu đi về phía Nam, đợi tới lúc bố cậu lùng kiếm các hướng Đông Tay Nam thì cậu đã đi về phía Bắc rồi.
Hơn nữa, “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, thác Cửu Thiên chính là “nơi nguy hiểm nhất” trong câu nói đó.
Lúc xe dừng ở ngã tư huyện lị thì trời đã tối.
Giang Khoát xuống xe, chuẩn bị đổi người lái với Đại Pháo.
“Xuống xe.” Cậu nhìn Dương Khoa đang ngồi ở băng ghế sau.
“Đã đến nơi đâu?” Dương Khoa nói.
“Không thấy tấm biển kia hả?” Giang Khoát chỉ tấm biển chỉ đường trước mặt, “Thác nước Cửu Thiên.”
“Còn cách 15km mà.” Dương Khoa nhắc nhở cậu.
“Tao định ra khỏi thành phố một cái là thả mày xuống luôn, giờ mày vẫn còn cách thành phố 300km,” Giang Khoát gác tay lên cửa xe, “Vận động chút đi.”
Dương Khoa xuống xe. Dù sao thì cũng đã quen biết Giang Khoát nhiều năm như vậy, cứ coi như là ghét nhau đi nữa thì cũng khá hiểu nhau, giống như Giang Úc Sơn, Giang Khoát càng điềm tĩnh thì càng cho thấy cậu ta đã quyết tâm.
“Ý chí báo thù mạnh ghê thật.” Dương Khoa khoác túi của mình lên vai.
“Mày mới quen biết tao hay sao.” Giang Khoát đi vòng qua đầu xe, vào ghế lái, Đại Pháo sập cửa xe bên ghế phụ, Giang Khoát đạp ga, chiếc xe phóng vọt đi.
“Chạy chậm chút đi!” Đại Pháo gào lên, cuống cuồng kéo dây đai an toàn cài lại, “Dây an toàn của mày nữa!”
Giang Khoát không giảm tốc độ, chỉ giơ cánh tay phải lên, Đại Pháo giúp cậu kéo dây an toàn qua thắt lại.
“Hay là cứ để tao lái đi,” Đại Pháo nói, “Tao sợ mày lên cơn hưng phấn lại tưởng đây là đường đua mất.”
“Xem giúp tao đường tới huyện lị gần nhất đi thế nào.” Giang Khoát nói rồi mở nhạc, chỉnh lớn tiếng.
“Huyện lị gần nhất ở đằng sau lưng, vừa rồi biết thế mày cứ thế chạy luôn vào cho rồi,” Đại Pháo nói, “Lại còn có thể cho Dương Khoa quá giang vào đó một đoạn, để nó còn nhớ tốt về mày.”
“Tao cần nó nhớ tốt về tao hả? Nó là cái quái gì chứ.” Giang Khoát đưa mắt nhìn qua một cái, “Loại người như tao có gì tốt để người khác phải nhớ chứ!”
“Ít nhiều cũng có một chút,” Đại Pháo bắt đầu đăm chiêu, “Mày mà không có gì tốt, tao lăn lộn với mày bao nhiêu năm nay như hình với bóng như vậy, chẳng hóa ra tao bị bệnh à…”
Giang Khoát không nói gì.
Đại Pháo trầm ngâm suy nghĩ mất rất nhiều thời gian, lâu tới mức xe đã đi ra khỏi vùng có ánh sáng đèn đường, tiến vào bóng tối rồi mà Đại Pháo vẫn chưa nghĩ xong.
“Tìm chỗ ăn cơm không?” Lúc này, Đại Pháo buộc phải đổi đề tài.
“Cứ nói luôn là đòi tiền tao đi,” Giang Khoát nói, “Tao cũng đâu tính toán với mày.”
“Tổn thương tự trọng rồi nha.” Đại Pháo nói đoạn lại đổi đề tài lần nữa, “Đói thật đấy, lưỡi tao đói quá thòng ra ngoài luôn rồi này.”
“Ngậm lại!” Giang Khoát nói.
Xét tới tình cảnh đói bụng của Đại Pháo, đi được tới huyện lị gần nhất thì có lẽ không cứu được cái lưỡi của cậu ta mất, chỉ còn cách đi tới thị trấn nhỏ gần nhất.
Chạy xe giữa bóng tối mịt mùng hơn một giờ đồng hồ, lúc nhìn thấy ánh đèn phía trước, Đại Pháo không nhịn được hú lên một tiếng.
“Giờ mà tao đi ăn buffet đảm bảo ăn tới mức chủ tiệm phải quỳ lạy luôn!”
“Tao không ăn buffet,” Giang Khoát nói.
“Tao biết mày không ăn!” Đại Pháo nói, “Tao chỉ so sánh vậy thôi…”
“Mày cứ làm phép so sánh của mày,” Giang Khoát nói, “Tao chỉ bổ sung thêm cách nghĩ của tao, phòng khi nghe mày so sánh xong, tao lại muốn đi ăn buffet.”. W𝑒b đọc nhanh tại ~ TR𝙪MTR𝑈 𝒀E𝙽.Vn ~
Không có buffet nào cả, sau khi xe vào đến thị trấn, chỉ thấy mấy quán ăn nhỏ vắng khách, ngoài cửa có viết mấy chữ kiểu trông xe, nạp nước, ăn cơm, nghỉ trọ.
“Quán này nhá?” Đại Pháo bám cửa sổ xe nhìn ra ngoài, “Hay là quán kia, quán cơm gia đình Tiểu Yến gì gì đó, trông sạch sẽ lắm…”
Giang Khoát không nói gì. Cậu đạp chân ga, động cơ rồ lên, xe phóng qua trước mấy quán ăn, đám người đứng tán gẫu hai bên đường đồng loạt ngoái lại nhìn.
“Không phải chứ!” Đại Pháo đúng là rất hiểu cậu, “Những lúc thế này thì đừng có kén chọn nữa! Có cái mà ăn là tốt lắm rồi, đây chỉ là một thị trấn nhỏ, thậm chí còn chẳng phải huyện lị, mày còn muốn tìm nhà hàng 3 sao Michelin hả?”
“Tìm quán nào ở trung tâm thị trấn đi,” Giang Khoát nhấn còi rồi vượt qua một chiếc xe chạy rề rà bên cạnh, “Chỗ này trông như mấy quán cơm tù ấy.”
Nhà hàng có vẻ sang nhất trung tâm thị trấn đang rất đông khách, phòng riêng đã hết chỗ, ngoài sảnh thậm chí còn có một đám tiệc cưới.
Dừng xe tại bãi đậu xe trước cửa, Giang Khoát ngồi trong xe, nhìn mấy hộp cơm để trên nắp capo ngoài kia, Đại Pháo đang cắm đầu ăn cơm.
“Mày không ăn thật à?” Đại Pháo ngẩng đầu hỏi, “Có những lúc không thể làm bộ làm tịch quá được, mày đừng có thấy cái tiệm này trông chẳng ra làm sao mà coi thường, đồ ăn thực ra hơi bị được đấy.”
“Không ăn.” Giang Khoát nói.
Lúc nãy, hai người vừa bước vào nhà hàng được mấy bước đã thấy trong đại sảnh đông nghẹt những người, trẻ con chạy khắp nơi, lại còn đủ thứ rác rưởi đầy sàn, đừng nói tới ăn, ngồi đợi ở đó cậu cũng không ngồi nổi.
“Mày mà nói sớm là mày không ăn,” Đại Pháo nói, “tao đã vào đó ngồi ăn rồi.”
“Vậy mày vào đi.” Giang Khoát bực mình đập vô lăng một cái.
“Lát nữa nghỉ ở đâu đây?” Đại Pháo húp một ngụm canh, tuy là cơm bỏ hộp để trên nắp capo cố ăn tạm vài miếng, tưởng không ngon nhưng món Đại Pháo gọi hóa ra lại ngon không tưởng, kết hợp thịt rau rất đầy đủ tươm tất, ngay cả canh cũng có, thậm chí còn thêm một đĩa tráng miệng.
“Nghỉ cái quần, con đường này có chỗ nào nghỉ được à?” Giang Khoát nói.
“Vậy phải làm sao?” Đại Pháo ngẩn người, “Đào thoát xuyên đêm hay sao?”
“Được đấy, đào thoát.” Giang Khoát nhướn mày, tâm trạng đột nhiên vui hẳn lên, cậu gõ gõ vào mặt kính.
——————