Tam Phục

Chương 111: ]




Ăn sủi cảo xong, quay về tiệm, Giang Khoát lấy từ cái túi nhỏ trên ba lô ra một cái USB, cắm vào điện thoại.
“Chiếu lên TV đi.” Đoàn Phi Phàm đột nhiên bảo.
“Hử?” Giang Khoát ngẩn người.
“Bọn mình bây giờ là tiệm thịt bò cao cấp có cả màn hình TV đấy.” Đoàn Phi Phàm nhắc cậu.
“Được, trải nghiệm thiết bị cao cấp chút nào.” Giang Khoát gật đầu.
Trên tường có một cái TV, là loại để phát hình ảnh quảng cáo nhưng màn hình lại quay ra đường. Để không lộ mất sự riêng tư thời thơ ấu của Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia, hai người hạ cửa kéo xuống một nửa.
“Có thêm cái sofa nữa thì tốt quá.” Giang Khoát ngồi xuống cái ghế xếp và nói.
“Đặt một vòng ghế sofa, thêm cái quầy bar nữa,” Đoàn Phi Phàm mang một cái ghế dựa đặt bên cạnh Giang Khoát, “Phòng khách VIP bò nấu tương, chế độ hội viên.”
Giang Khoát cười bò mà bấm mở hình của mình.
Lúc chọn ảnh ở nhà, cậu cũng không xem kỹ, dù sao thì cũng chép qua theo trình tự thời gian, mà sếp Giang thì đã rất cẩn thận lưu ảnh theo độ tuổi rồi.
Lúc Giang Khoát bấm mở bức hình đầu tiên, tự cậu cũng thấy hơi sửng sốt.
“Đây là…” Đoàn Phi Phàm nhìn bé nhóc không mặc đồ, chỉ đội mỗi một cái mũ len nhỏ trên màn hình lớn, “Cũng may là đã nghĩ tới chuyện đóng cửa lại.”
“Đây là tôi sao? Không phải Giang Liễu Liễu hả?” Giang Khoát cúi xuống nhìn điện thoại, sau đó trở ra nhìn lại tên của thư mục, “Viết là Giang Khoát mà.”
“Thiếu gia,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, tay chỉ bé nhóc trên màn hình, “Quả ớt to thế kia mà không thấy à? Làm sao mà là Giang Liễu Liễu được…”
Giang Khoát nhìn mình trần như nhộng trên màn hình, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “To hả?”
Đoàn Phi Phàm mắc nghẹn, phải quay sang bên để ho mấy tiếng.
Giang Khoát cười mãi không thôi: “Hóa ra bức này sếp Giang vẫn lưu lại không xóa, tôi còn chưa xem bao giờ.”
“Chắc không nỡ xóa nên giấu đi đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đáng yêu ghê.”
Giang Khoát lật bức tiếp theo, bức này mặc quần áo chỉnh tề, nằm lẫy trên thảm, vẻ mặt nhìn ống kính không biểu cảm.
Đoàn Phi Phàm không nhịn được, bèn liếc sang nhìn khuôn mặt Giang Khoát đang ngồi bên cạnh. Có rất nhiều người mà trong những bức ảnh hồi vài tháng hoặc một tuổi đã có thể thấy đôi nét của hiện tại, Giang Khoát hồi nhỏ cực kỳ đáng yêu, giống như búp bê, nhưng so với cậu ấy bây giờ, chỉ còn đôi mắt là nhìn ra của cùng một người.
Đúng rồi, còn cả biểu cảm nữa.
Suốt một loạt ảnh chạy qua, cậu nhóc trong ảnh bất kể là đang ngồi hay đang nằm sấp tập lẫy hay đang vịn ghế đứng, phần lớn đều mang vẻ mặt rất nghiêm túc, không cười, thật chăm chú nhìn ống kính.
“Cậu ấy…” Đoàn Phi Phàm lại nhìn Giang Khoát, “Hồi nhỏ cool ngầu thật đó.”
“Mẹ tôi lại bảo là ngốc.” Giang Khoát nói, “Trẻ con khác thì vừa thấy máy ảnh là cười, tôi thì cảm thấy giống như không biết đây là đang làm trò gì.”
“Đúng là không biết thật hả? Hay là còn hơi bướng bỉnh không chịu nữa?”
“… Làm sao tôi biết được! Hồi đó còn chưa được một tuổi!” Giang Khoát hét lên, rồi quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cái tuổi chưa nhớ được gì này đúng là cực thảm luôn, toàn bị người ta sắp đặt, bị người ta lấy ra làm trò cười, đã thế người đó lại còn là mẹ đẻ nữa.”
Đoàn Phi Phàm cười bò.
“Xem thử hồi lớn chút đi!” Giang Khoát nhanh chóng lướt thư mục ảnh lùi ra sau.
Đoàn Phi Phàm nhìn hình ảnh các em bé Giang Khoát liên tục lướt qua trên màn hình, từ từ từng chút một, biến thành một bé Giang Khoát đã lớn hơn một chút.
Hồi Giang Khoát được một hai tuổi, bối cảnh chụp hình bắt đầu trở nên rất phong phú, nhân vật cũng dần dần nhiều hơn.
“Mấy đứa bé này tôi chẳng biết là ai,” Giang Khoát nói, “Đội mũ xanh lam kia là Giang Liễu Liễu, mặc quần yếm là tôi, mấy đứa bé còn lại chắc là con của bạn sếp Giang, mà cũng có thể là trẻ con nhà hàng xóm hoặc ở nhà trẻ.”
“Xinh thật đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ai?” Giang Khoát hỏi.
“Cậu với Giang Liễu Liễu đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vừa nhìn là biết con nhà giàu… Sếp Giang quả nhiên không phải là tay trắng làm nên, cậu mới lớn bằng kia mà điều kiện gia đình đã rất tốt rồi.”
“Ông ấy toàn bịa chuyện đấy, lúc ông ấy ra đời thì nhà đã giàu sẵn rồi, lúc khởi nghiệp thì ông nội tôi cho tiền,” Giang Khoát nói, “Sau đó thì đương nhiên là tự mình làm ăn rồi… Chẳng khác gì tôi cả, không bằng cậu đâu.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Cậu dùng tiền của bản thân mà,” Giang Khoát nói, “Bố mẹ chẳng cho được gì, chú cậu giúp thì cũng có giới hạn thôi.”
“Nhưng khả năng tìm đối tác của hơi bị đỉnh đấy.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, “Tôi cũng vậy.”
Ảnh của Giang Khoát xem ra là do sếp Giang dùng máy ảnh tự chụp, không có mấy kiểu chụp kiểu tạo dáng trong studio, càng không có mấy kiểu đứng trước phông nền ở hiệu ảnh mà chụp như bạn học của Đoàn Phi Phàm hồi nhỏ.
Trong các bức ảnh của Giang Khoát, có thể thấy Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia từ khi lọt lòng đã làm một nhóc thiếu gia đúng nghĩa, những cảnh sinh hoạt hàng ngày khỏi cần nói, còn trong những bức ảnh sau khi cậu ấy lớn thêm một chút là đủ các hoạt động cưỡi ngựa, bắn cung, đấu kiếm, trượt tuyết, tất cả đều trông y như thật, đẹp trai ngời ngời.
Cuộc sống của Giang Khoát cứ thế hiện lên trước mắt Đoàn Phi Phàm qua từng bức từng bức hình một, hình thức đơn giản nhưng nội dung muôn màu muôn vẻ, lấp đầy tâm trí Đoàn Phi Phàm với bao hình ảnh về Giang Khoát.
Điều này hoàn toàn khác với cảm giác trước đây thoáng thấy qua nhưng chưa nhìn rõ được bao nhiêu. Đoàn Phi Phàm lúc này lòng đầy hiếu kỳ, ánh mắt dõi theo tìm kiếm, bình lặng nhìn cả chặng đường lớn lên của Giang Khoát, từ một bé búp bê mặt tròn xoe trở thành một thiếu niên mảnh khảnh khôi ngô.
Thậm chí cậu còn thấy cả Đại Pháo hồi thơ ấu và niên thiếu, lại còn cả mấy bức có Dương Khoa thoáng qua.
Càng lớn, ảnh chụp càng ít, có lẽ sau khi Giang Khoát lớn rồi, sếp Giang chẳng còn nhiều cơ hội ở bên cạnh mà chụp ảnh. Nhưng có thể nhận ra là Giang Khoát quả thực trước giờ đều không có mấy bạn bè, ngoài ảnh tập thể ở trường, trong ảnh cậu ấy chỉ có Giang Liễu Liễu với Đại Pháo, rất ít khi thấy xuất hiện người cùng tuổi nào khác.
“Đại Pháo từ nhỏ, đầu đã tròn ủm thế kia nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Giống y như quả đạn pháo thời xưa,” Giang Khoát so sánh, “Loại tròn xoe ấy. Hồi nhỏ đi đánh nhau, nó toàn lấy đầu húc người ta, thế là bị gọi là Đại Pháo.”
“… Cậu ta thế này mà ở bên chợ bọn tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì phải gọi là Đại Chùy.”
“Tại sao?” Giang Khoát hỏi đầy hào hứng.
“Loại chùy để công thành ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu còn nhớ hồi đi đòi tiền giúp Mã Tiếu, trong số mấy người tôi gọi tới, có một người tên là Bổng Nhi (cây gậy) không?”
“Đừng làm khó tôi.” Giang Khoát nói, “Tôi nhớ là có một toán người, chỉ nhớ tổng thể, không nhớ cá thể.”
“Được,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Bổng Nhi có một cậu em, lúc đánh nhau cũng hay lấy đầu húc người ta, nên gọi là Chùy Nhi (cây búa), hai anh em hợp lại tình cờ thành Bổng Chùy (chày giặt đồ).”
Giang Khoát cười bò: “Độc ghê.”
*
Xem xong ảnh mới nhận ra không hề có cảm giác một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Đoàn Phi Phàm bắt đầu lắp đèn dây cho kệ trưng bày, Giang Khoát treo xong một tấm bảng ghim thì đứng dựa tường, nhìn Đoàn Phi Phàm làm việc.
Đoàn Phi Phàm đã cởi áo khoác, bên trong mặc chiếc áo có phiên âm chữ Cẩu hồi trước, Giang Khoát nhìn mà lòng thấy có chút bồi hồi.
Đoàn Phi Phàm giơ tay, dưới gấu áo hở ra một đoạn eo, Giang Khoát nhìn mà tự nhiên thấy khát.
“Có nước không?” Giang Khoát hỏi.
“Ở bình nước nóng lạnh ấy,” Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn cậu, “Sáng tôi mới thay nước đó.”
“Ừ.” Giang Khoát bước tới bên bình nước nhìn thử, không có ly giấy.
Đương nhiên là không có rồi, cái bình nước này là để bọn họ dùng riêng trong tiệm, bên cạnh đặt hai cái cốc có quai, một cái là của Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát biết, chính là cái cốc mà Đoàn Phi Phàm dùng trong cái phòng nhỏ trên tầng ba, màu đen, rất dễ nhận ra.
Chiếc còn lại là màu trắng, không biết là của ai.
Ở đây còn ai nữa?
Chú thím chăng? Hai chú thím dùng bình giữ nhiệt mà.
… Là để Phạm Gia Bảo dùng?
Khi cái tên này hiện ra trong đầu, chính Giang Khoát cũng vô cùng sốc.
Về lý thuyết mà nói, cảm nhận của cậu đối với Phạm Gia Bảo chắc hẳn chính là ghen, nhưng tới mức bạ đâu cũng ghen thế này, quả thật khiến người ta kinh ngạc.
“Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết dùng bình nước đấy.” Đoàn Phi Phàm cầm dây đèn nhìn cậu.
“Cái cốc này là của cậu phải không?” Giang Khoát chỉ cái cốc màu đen.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái màu trắng là của cậu đó.”
“Vậy sao?” Giang Khoát có chút ngờ vực, “Của tôi hả? Sao mà nhìn không quen cho lắm nhỉ.”
“Đậu,” Đoàn Phi Phàm thấy hơi bó tay, “Mặt người không nhớ, đồ vật cũng quên. Cái cốc đó cậu từng dùng một lần, cái lần cùng đi với Đinh Triết mắc mưa đó. Cái cốc cậu dùng uống nước đường nâu ấy, hôm nay tôi cất công mang qua đó.”
“A…” Giang Khoát đã nhớ ra, “Là nó hả…”
“Tôi rửa sạch sẵn rồi, nếu cậu cảm thấy nó không quen thì dùng cái của tôi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái kia tôi cũng rửa rồi, vẫn chưa dùng.”
“Cái cốc đen này Đinh Triết uống chung với cậu rồi, hai người cũng thân ghê đấy chứ.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi: “Giết luôn Đinh Triết đi nha.”
“Tôi thấy được đó.” Giang Khoát cầm cái cốc trắng trông không mấy quen mắt kia lên, lần trước dùng không để ý, giờ cậu mới phát hiện trên cốc còn có một hàng chữ, “Cuộc thi tranh giải giọng ca vàng khu chợ… Cúp Thái Dương lần thứ 5… Giải nhì?”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đã cài xong cái chốt cuối cùng của sợi đèn dây, bèn bật công tắc thử. Cả dàn dây đèn của kệ trưng bày đồng loạt bật sáng, cái kệ trông sang trọng hẳn lên, mấy gói bò nấu tương với mấy chai nước sốt bày trên kệ giá trị cũng lập tức tăng vọt.
“Xin chào khán giả!” Đoàn Phi Phàm đột nhiên xoay người một cái, bấm công tắc dây đèn trong tay mấy lần, ánh đèn lóe lên nhấp nháy, tay kia cậu ấy cầm cái tua vít, “Chúng tôi là nhóm biểu diễn Đoàn Tiểu Hào – Đoàn Phi Phàm đến từ Ngưu Tam Đao!”
Giang Khoát ngớ người ra rồi phá lên cười.
“Chú cậu tên là Đoàn Tiểu Hào hả?” Giang Khoát vừa cười vừa vỗ tay.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bố tôi là Đoàn Anh Kiệt, nghe giống như là bố của Tiểu Hào ấy nhỉ.”
“Đúng vậy, đặt tên kiểu gì vậy?” Giang Khoát cười hỏi.
“Ông tôi đặt đó, mới đầu thì khá là nghiêm túc, cho đến chú tôi thì đột nhiên chẳng muốn động não nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Phẩy tay một cái, thế là giờ già trẻ gì cũng đều gọi chú tôi là Tiểu Hào.”
“Vẫn còn đỡ, bố cậu ít ra còn bất chấp gọi cậu là Đoàn Phi Phàm mà.” Giang Khoát nói.
“Cậu đoán đúng ghê, bố tôi mà có cơ hội thì còn muốn có thêm một đứa con gái nữa, rồi sẽ đặt tên là Đoàn Tiểu Phàm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sau đó thì… cũng chẳng có cơ hội nữa.”
Giang Khoát im lặng, cầm lấy cái cốc thứ hai kia, vặn ít nước rồi uống một ngụm: “Nhóm Ngưu Tam Đao nhà cậu hát bài gì ở hội thi vậy?”
“Kachiusa, chú tôi đệm đàn, tôi hát,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn thu cả đĩa nữa, lát về tiệm cũ, tôi cho cậu xem.”
“Giờ về luôn đi.” Giang Khoát lập tức bỏ cái cốc xuống.
“Đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Xe của Giang Khoát đậu ở chỗ đậu xe bên đường phía ngoài cửa tiệm, Giang Khoát quẳng vali hành lý lên xe rồi ngồi vào ghế phó lái, đợi Đoàn Phi Phàm đóng cửa tiệm.
Đoàn Phi Phàm chắc hẳn đã cho xe đi rửa, trong xe rất sạch, đến cả chỗ thảm dưới chân cũng sạch. Giang Khoát phát hiện ra cái dây treo la bàn trước cửa gió trên xe, độ dài đã được thu ngắn lại một chút, lúc này treo ở đó càng hợp hơn.
Đoàn Phi Phàm lên xe, Giang Khoát chỉ cái la bàn: “Là cậu làm phải không?”
“Ừ, tôi thu ngắn lại một chút.” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Vậy mà cũng phát hiện ra?”
“Ừ,” Giang Khoát cười, “Lần nào lên xe cũng nhìn thấy mà.”
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, không nói gì, một lát sau mới cười rồi nổ máy xe.
Xe vừa chạy chưa tới chục mét thì từ ngã tư trước mặt phóng vọt ra mấy cái xe máy màu đen, Đoàn Phi Phàm đạp thắng gấp: “Đệt.”
Đám xe máy cũng dừng lại, mà không chỉ là dừng, một người trên xe lại còn xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, hầm hầm bước tới.
“Cái tên ngốc này.” Đoàn Phi Phàm nhìn Phạm Gia Bảo đang xông tới, mặt đầy vẻ ‘Giờ thì ông quyết liều mạng với mày.’
“Đệt?” Phạm Gia Bảo đi tới đầu xe rồi mới kinh ngạc dừng lại, cúi xuống nhìn vào trong xe xem thử, rồi tới đi tới bên cửa xe.
d
Đoàn Phi Phàm hạ cửa sổ xe xuống: “Anh lái xe kiểu này, một năm chắc phải đi cấp cứu vài lần phải không?”
“Đây là xe của Giang Khoát hả?” Phạm Gia Bảo chống cửa xe hỏi.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Đi đâu vậy?” Phạm Gia Bảo nhìn hai người, “Vừa đúng lúc tôi qua kiếm hai cậu, sắp đi ăn rồi.”
Giang Khoát nhìn Phạm Gia Bảo, mấy giây sau mới cầm điện thoại lên xem giờ: “Mới 4 giờ 10 phút?”
“Lên núi ăn sườn cừu nướng,” Phạm Gia Bảo nói, “Chạy lên đó phải mất một tiếng.”
“Để tôi…” Đoàn Phi Phàm chen vào giữa hai người, “Đậu xe vào bên đường đã.”
Lúc lái xe vào bên đường, Giang Khoát hơi lo lắng đưa mắt nhìn mấy người cùng phóng tới với Phạm Gia Bảo: “Đây đều là bạn của anh ta hả? Định ăn cùng sao?”
“Không biết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không sao đâu, anh ta mà dẫn người tới thì tôi cũng gọi Đinh Triết qua, rồi gọi thêm mấy người cậu biết nữa.”
“Có chuyện gì, ăn trước rồi nói sau,” Phạm Gia Bảo cũng dừng xe máy bên đường, “Giờ đừng đi đâu nữa.”
“Mấy người kia đi cùng luôn hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chỉ có ba chúng ta thôi,” Phạm Gia Bảo lập tức hiểu ý Đoàn Phi Phàm, liền nhìn Giang Khoát, “Yên tâm, tôi nghe cậu ta nói mấy câu là biết ngay cậu có vấn đề gì. Chỉ có ba người chúng ta thôi, không có mấy người lộn xộn khác đâu.”
Giang Khoát chưa rõ lắm logic của Phạm Gia Bảo, nhưng trước việc anh ta không gọi người đi cùng, cậu vẫn thấy rất cảm kích.
“Tôi dẫn đường, đi theo tôi.” Phạm Gia Bảo cưỡi lên cái xe máy của mình, giơ tay vẫy mấy cái, mấy người kia liền chạy xe máy rẽ vào một góc khác của ngã tư.
“A,” Giang Khoát thở dài, “Đi theo anh ta đi.”
Đoàn Phi Phàm nhấn còi, xe của Phạm Gia Bảo liền chạy lên phía trước.
Giang Khoát thấy hơi khó chịu, nhưng cũng lại cảm thấy chuyện này là lẽ rất đương nhiên.
Cảm giác về Phạm Gia Bảo không giống với đám người non nớt nửa vời trong bữa tiệc của cậu mấy hôm trước. Con người này là một phần trong cuộc sống hiện tại của cậu, là một phần trong cuộc sống của Đoàn Phi Phàm. Chỉ trong phần cuộc sống này, cậu mới có thể có cái cảm giác khó tả khi có thêm một người bạn, và cũng ở đây, chuyện này mới tự nhiên như vậy. Mặc dù với con người này, cậu vẫn mang chút khó chịu thoáng qua không thể giải thích được.
*
Ngọn núi nơi ăn sườn cừu nướng cũng không phải là cao, so với ngọn núi mà lúc trước Giang Khoát cùng mọi người đón năm mới thì thấp hơn nhiều, nhưng trên núi có nhiều nông gia nhạc hơn, xem chừng rất nhộn nhịp.
Phạm Gia Bảo chắc thường xuyên tới đây, anh ta rất thành thạo dẫn đường cho hai người từ cổng sau của nhà hàng đi vào bãi đậu xe.
“Chỗ này dễ đậu xe,” Anh ta chỉ khoảng đất trống đằng trước, “Vừa mới sửa tháng trước, đậu xe đằng trước thì tôi sợ cái xe kia của cậu bị đụng gầm mất.”
“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.
“… Đừng khách sáo.” Phạm Gia Bảo nhìn Giang Khoát, “Lần sau đừng nói thế nữa.”
Đậu xe xong, cả đám đi theo nhân viên phục vụ lên tầng trên cùng của tòa nhà ở vườn sau, trông có vẻ là một nông gia nhạc không có gì nổi bật, tầng ba còn có một nhà hàng ngắm cảnh bằng kính, tầm nhìn đẹp, không bị gió.
Sau khi Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm đã ngồi vào chỗ, Phạm Gia Bảo mới đi lên.
“Tôi đã gọi món rồi đó,” Anh ta ngồi xuống bên bàn, “Món của bọn họ, tôi rành lắm.”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Uống rượu gì?” Phạm Gia Bảo hỏi.
“Không uống,” Đoàn Phi Phàm nói, “Phải lái xe mà.”
“Uống chút đi,” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi gọi người qua đón, xe cũng không phải lo, tôi sẽ lái về cho mấy cậu.”
“Buổi tối còn có việc nữa.” Giang Khoát nói.
Phạm Gia Bảo nhắm mắt lại, hít một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó mới mở mắt nhìn Giang Khoát: “Hiếm người không nể mặt tôi như vậy lắm đấy, biết không hả?”
“Vậy anh trải nghiệm chút đi.” Giang Khoát nói.
“Cái ông chú cậu!” Phạm Gia Bảo nổi khùng luôn.
“Này,” Đoàn Phi Phàm đưa tay huơ huơ trước mặt anh ta, “Lão Phạm, nói năng cẩn thận một chút.”
“Không phải chứ,” Phạm Gia Bảo quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Hai cậu cũng đâu thể hùa nhau vào bắt nạt tôi thế này? Có phải lát nữa đánh nhau là cả hai cùng lên không đó?”
“Không đến mức ấy,” Giang Khoát nói, “Mình tôi là đủ rồi.”
“Hả?” Phạm Gia Bảo lại quay sang nhìn Giang Khoát.
“Uống nào,” Giang Khoát nói, “Cứ theo lệ thường của anh, anh muốn uống gì thì uống đó.”
Cơn giận đùng đùng của Phạm Gia Bảo bị Giang Khoát phủ đầu tắt ngóm luôn, anh ta sửng sốt phải tới mấy giây rồi mới gật đầu: “Vậy thì được, rượu tôi cũng đã gọi rồi.”
“Không phải là không nể mặt anh,” Giang Khoát nói, “Mà thật sự là có việc, bên tiệm ngày mai còn một đống việc luôn.”
“Uống ít một chút là được rồi, cũng có ảnh hưởng gì đâu,” Phạm Gia Bảo tặc lưỡi, “Cái tiệm đó của hai cậu vẫn còn việc để làm à, Lão Đoàn bảo shop online sắp mở, là bận việc shop online hả?”
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Vẫn còn phải quảng cáo với ít việc cần chuẩn bị.”
“Quảng cáo cứ bảo tôi,” Phạm Gia Bảo vội nói, “Thật đó, quảng cáo cứ bảo tôi, tôi làm được.”
“Anh có thể làm gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Giúp các cậu quảng cáo đó.” Phạm Gia Bảo nói.
Trong đầu Giang Khoát lập tức lóe lên cảnh Phạm Gia Bảo dẫn đám đại ca xăm mình phóng một đoàn xe máy vọt qua phố lớn, cái loa treo trên xe còn đang rú lên “Shop online Ngưu Tam Đao tưng bừng khai trương, hãy quét mã để nhận phiếu giảm giá”…
“Quảng cáo bọn tôi tạm thời…” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.
“Anh biết người bên đài truyền hình không?” Giang Khoát hỏi.
“Đệt,” Phạm Gia Bảo vỗ đùi, “Cậu hỏi đúng người rồi, tôi quen bên đài truyền hình, bọn họ đã từng đến quay tiệm café của tôi nữa.”
Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm vội đưa mắt nhìn nhau.
“Quay gì vậy? Chương trình nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Thì quay thanh niên với quán café, trà chiều sống chậm gì đó,” Phạm Gia Bảo nói, “Chương trình cuộc sống của chị gái gì đó, tôi thân lắm, nhà sản xuất là bạn tôi.”
“Cần tiền không?” Giang Khoát vội hỏi tiếp.
“Không cần,” Phạm Gia Bảo nhìn Giang Khoát, “Cậu mà còn quan tâm chuyện tiền nong sao?”
“Dù sao tôi cũng không phải là người mở tiệm café cho vui.” Giang Khoát nói.
“Này!” Phạm Gia Bảo hét lên, sau đó khựng lại rồi dịu giọng, “Đúng là tôi cho vui thật… Nếu hai cậu muốn bọn họ sang quay phim, tôi có thể liên hệ giúp, hoặc hai cậu có tư liệu gì gửi cho bọn họ cũng được.”
“Cách nào cũng được,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Nếu Giang Liễu Liễu tới, mấy đoạn quay tư liệu dùng được luôn đúng không?”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu quay nhiều một chút thì review quán với chương trình bên đài truyền hình đều dùng được.”
“Hai cậu định tự kiếm người phải không?” Phạm Gia Bảo lập tức đầy hào hứng, “Cần diễn viên không?”
“Cái…” Giang Khoát quay sang nhìn anh ta, “Diễn viên gì?”
“Quay phim đó,” Phạm Gia Bảo nói, “Trong tiệm phải có người chứ? Cửa tiệm là phải có vài chiếc trai đẹp gì đó chứ, không phải sao?”
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ quay mấy cảnh chế biến bò nấu tương các thứ…”
“Chế biến bò nấu tương không cần người làm à?” Phạm Gia Bảo nói, “Mà tôi lại có chứng chỉ đầu bếp đấy, chơi không, dù sao tôi cũng rảnh mà.”
“Aaaa….” Giang Khoát ôm đầu.
[HẾT CHƯƠNG 111]
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.