Tam Phục

Chương 112: ]




Ngay cả mấy ngày liền tối ngày ăn chơi, tận hưởng xa hoa, tiệc tùng thâu đêm, say sưa phè phỡn trong kỳ nghỉ vừa rồi, Giang Khoát cũng không thấy lao tâm khổ tứ như ăn một bữa cơm với Phạm Gia Bảo. Mấy bữa tiệc kia bất kể là có bao nhiêu người, cậu đều có thể để xác ở đó nhưng hồn ở chỗ khác, nếu có người không hiểu cậu mà qua đó nói chuyện mấy câu, thì sẽ bị thái độ “không coi ai ra gì” của cậu làm cho cho chạy mất.
Phạm Gia Bảo khác với mấy đám tụ tập này, Giang Khoát cảm thấy sức của một mình anh ta có thể dễ dàng thách đấu với cả đám tiệc hai chục người. Anh ta không chỉ nhiều lời, mà còn mang đầy vẻ giang hồ kiểu “Tôi thích cậu rồi đó, cậu chính là người thân của tôi.”
Với tình hình thế này, chỉ có hoàng tử bé của làng xã giao Đoàn Phi Phàm mới có thể dễ dàng ứng phó.
Giang Khoát ngồi một bên, tự mình tập trung lo ăn uống. Cảm giác này thật thoải mái và thư giãn một cách khó tả.
Đây là cảm giác chỉ có thể có khi Đoàn Phi Phàm thả lỏng, không cần phải liên tục để ý xem cậu có gì không vui không, có gì không thoải mái không, có cảm thấy mệt không, có cảm thấy phiền không.
Trong thời gian ăn một bữa cơm, hai người buộc phải cam kết một thỏa thuận miễn cưỡng với Phạm Gia Bảo, theo đó Phạm Gia Bảo giúp hai người liên hệ với người bên chương trình đài truyền hình, và khi hai người quay clip tư liệu quảng cáo thì mời Phạm Gia Bảo diễn xuất, cùng chú thím đảm nhiệm vai trò đầu bếp chế biến bò nấu tương và nước sốt bò, diễn viên khách mời trước đây thì sẽ vào vai nhân viên của Ngưu Tam Đao đi đi lại lại ở hậu cảnh.
“Anh chắc chắn sẽ liên hệ được với phía đài truyền hình chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Cậu hỏi câu này không khác gì chửi tôi đấy,” Phạm Gia Bảo nói, “Cậu đừng có tưởng dân giàu mới nổi chỉ biết chém gió…”
“Thật sự không phải thế.” Giang Khoát nói.
“Tôi nói thật với cậu, bên sản xuất chuyên mục đó vốn là dân hàng xóm với tôi trước đây, không chạy đi đâu được hết,” Phạm Gia Bảo nói, “Hồi trước khi giải tỏa, ngày nào chúng tôi cũng đụng mặt nhau đấy.”
“Vậy thì được.” Giang Khoát gật đầu.
“Đậu,” Phạm Gia Bảo nhìn Đoàn Phi Phàm, “Mợ nó chứ, giúp đỡ mà giống như đi phỏng vấn ấy.”
“Anh bảo anh nghe tôi kể vài câu là biết ngay cậu ấy là người thế nào cơ mà?” Đoàn Phi Phàm cười bảo, “Có phải anh chém gió không đó.”
“Cũng chẳng phải là chém gió, tôi cũng gần như biết được đại khái tình hình chung,” Phạm Gia Bảo liếc Giang Khoát một cái, “Cái chính là không ngờ triệu chứng của cậu ta lại nghiêm trọng vậy…”
“Nói việc chính đi.” Giang Khoát kéo anh ta từ con đường lạc đề quay trở lại.
“Việc lên chương trình này chắc chắn không vấn đề, tư liệu nếu như chuẩn bị đủ rồi, hôm nay đưa, tuần sau phát sóng được luôn.” Phạm Gia Bảo nói.
“Vậy thì được,” Giang Khoát nói, “Sau khi xong việc rồi, Đoàn Phi Phàm sẽ mời anh một chầu to.”
“Cậu ta không được, một lon bia uống cả buổi tối, lại còn trộm vỏ lon bia dưới chân người khác giả bộ làm của mình nữa.” Phạm Gia Bảo nói.
Giang Khoát bật cười, đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Đâu phải chỉ có một lon.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát càng thấy buồn cười, cuối cùng cậu thở dài: “Lần tới kiếm lúc nào không bận việc gì, tôi sẽ mời anh uống.”
“Ầy, đúng đó!” Phạm Gia Bảo gật đầu, “Hôm nay cậu cũng chưa thể hiện thực lực gì cả.”
*
Lúc mấy người ăn cơm xong, mấy đại ca tay xăm trổ mà Phạm Gia Bảo gọi tới đã đang đợi ở ngoài cổng nông gia nhạc, lái một chiếc xe chuẩn bị đưa họ về.
“Chìa khóa xe của cậu đâu.” Phạm Gia Bảo đưa chìa khóa xe máy của mình cho một đại ca xăm trổ, sau đó quay sang chìa tay ra với Giang Khoát, “Yên tâm, bọn họ thường xuyên chạy xe tôi, cái xe này cậu không cần phải lo.”
“Làm gì đến nỗi phải lo cái xe này.” Giang Khoát cười.
Đoàn Phi Phàm đưa chìa khóa xe cho Phạm Gia Bảo, Phạm Gia Bảo lại đưa chìa khóa cho một đại ca khác.
Sau nghi thức bàn giao chìa khóa xe kiểu trò chơi đánh trống chuyển hoa, mọi người cùng lên xe. Sau khi lên xe, Phạm Gia Bảo lại không nói gì nhiều, có lẽ đã nói mệt rồi, anh ta ngả người nằm ra ghế, chẳng mấy chốc đã ngủ luôn.
Giang Khoát bị tiếng thở đều đều của anh ta lôi kéo như thể thôi miên, cậu cũng thấy hơi buồn ngủ, đầu va vào đằng trước tới mấy lần. Cậu xoa xoa mặt, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm thì phát hiện ra Đoàn Phi Phàm đang cười với cậu.
“Bị lây hả?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.
“Tiếng anh ta nghe quá là dễ gây ngủ luôn.” Giang Khoát thở dài.
“Giờ mới 9 rưỡi mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đúng rồi, nhà chú cậu vẫn đang ở tiệm hả?” Giang Khoát hỏi.
“Hôm nay chú vẫn ở đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn thím thì đã về bên nhà ở rồi, đồ đạc bên này cũng đã chuyển gần xong.”
“Phòng của cậu thì sao?” Giang Khoát khẽ hỏi.
“Vẫn chưa dọn dẹp xong,” Đoàn Phi Phàm cũng hạ giọng, “Quần áo các thứ đều đã mang qua hết rồi, còn một ít đồ lặt vặt, bàn ghế giường tủ thì mai gọi người tới giúp tôi chuyển xuống lầu, sau đó thì… nhà bên này không ở được nữa rồi.”
Giang Khoát không nói gì nữa, chỉ khe khẽ thở dài.
*
Xe Phạm Gia Bảo đưa hai người tới cổng chợ, xe của Giang Khoát cũng được đưa vào bãi đậu xe, sau đó anh ta lại cùng mấy đại ca xăm trổ tiếp tục đi chơi tiếp.
Giang Khoát đứng bên ngoài cổng chợ, ngửa đầu lên nhìn: “Tôi phát hiện ra… Cậu đoán tôi phát hiện được gì nào?”
“Cậu phát hiện ra hôm nay cậu mới biết cái chợ này có tên.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát ngẩng đầu nhìn, bật cười: “Đúng vậy, thông minh ghê… Chợ Cầu Đông Biên, tôi chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn cái biển hiệu này luôn.”
“Cái chợ mới bên kia tên gì, cậu biết không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không biết, tôi còn chưa đi từ cổng chính vào bao giờ, toàn từ trong tiệm đi vào cổng sau, cứ thế vào thẳng trong chợ,” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tên gì vậy?”
“Chợ Hạnh Phúc,” Đoàn Phi Phàm vừa đi vào trong vừa cười, “Căn hộ thuê của Lão Phạm ấy, nằm trong khu chung cư có tên là Hạnh Phúc.”
“Thật giản tiện,” Giang Khoát nói, “Cái tên này tuy hơi quê nhưng ý nghĩa khá hay.”
“Ừ, con phố bên đó cũng gọi là phố Hạnh Phúc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nguyên một khu đó đồng phục Hạnh Phúc luôn.”
Giờ này bên chợ vẫn chưa có người, nhưng do việc phá dỡ đã bắt đầu nên lại càng yên tĩnh hơn so với trước đây. Và cũng tối hơn, bình thường, buổi tối nhiều cửa hiệu tuy đóng cửa nhưng cũng vẫn sẽ sáng đèn, còn bây giờ thì tất cả đều tối om.
Giang Khoát đột nhiên thấy có chút chạnh lòng, cậu còn có thể cảm thấy sự thay đổi như thế này, Đoàn Phi Phàm lại lớn lên ở đây, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Cửa sau Ngưu Tam Đao đang mở, chú Đoàn Phi Phàm đang lau bàn ở tầng một.
“Chú ạ.” Giang Khoát lên tiếng chào.
“Tới rồi đó hả?” Chú cười vẫy vẫy cậu.
Giang Khoát nhận ra cử động của chú vẫn có chút không được nhanh nhẹn, cậu bèn lại gần nhìn thử: “Lưng chú hồi phục đến đâu rồi?”
“Chẳng ra sao cả,” Chú tặc lưỡi, “Bác sĩ bảo phải thêm nửa năm nữa, cũng đâu còn trẻ trung gì cho cam…”
“Chú thử đi đánh nhau nữa xem,” Đoàn Phi Phàm rót một cốc nước đưa Giang Khoát, “Khỏi cần cử động lưng nữa luôn.”
“Cái thằng này,” Chú Đoàn Phi Phàm chỉ cậu, cười với Giang Khoát, “Nó sắp giận điên lên vì chuyện này rồi đó.”
“Đúng là cũng đáng giận mà.” Giang Khoát nói.
“Ầy!” Chú Đoàn Phi Phàm cười kêu lên, “Quên mất, cháu với nó cùng một phe nhỉ.”
“Có gì cần chuyển, chú đừng làm nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu gọi người tới giúp là được, mấy hôm nữa sang bên kia… Cái giấy đó dán lên chưa ạ?”
“Vẫn chưa,” Chú cậu thở dài, “Lúc nào đi thì dán, mấy hôm nay chú toàn ở tiệm, có ai tới chú sẽ nói với họ, có mấy khách quen, chú phải đích thân nói với người ta một câu mới được.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Mấy món đồ cũ hồi trước vẫn còn chứ ạ?”
“Đồ cũ nào?” Chú hỏi, “Cái tầng này cũng làm gì có đồ mới đâu?”
Đoàn Phi Phàm cười: “Cái đĩa CD hồi chú cháu mình được giải nhì cuộc thi hát ấy.”
Chú cậu nghe xong ngẩn ra một hồi, sau đó thì phá lên cười ầm ĩ: “Còn! Còn! Giang Khoát muốn xem phải không? Để chú tìm cho hai đứa, ở trong cái thùng to trên tầng hai ấy!”
*
Tầng hai về cơ bản đã dọn trống trơn, chỉ còn một cái thùng to cuối cùng là chưa chuyển đi. Cái đĩa kia nằm trong một cái hộp nhỏ đặt trên cùng bên trong cái thùng đó, lúc chú mở cái hộp ra, Giang Khoát có thể thấy bên trong có rất nhiều đồ mang đầy vẻ xưa cũ, thư từ, sổ tay, tấm gương con.
“Đây toàn là đồ của nó với Đoàn Lăng hồi nhỏ, thím nó cứ thích giữ lại mấy lặt vặt này,” Chú cười lấy cái đĩa CD ở phía dưới đáy hộp ra, chiếc đĩa có vỏ nhựa bên ngoài, trên mặt là nét bút lông viết mấy chữ to tướng [Giọng ca vàng], “Chính là cái này đây, đây là chữ Đoàn Phi Phàm đó.”
“Xem thế nào ạ?” Giang Khoát nhìn cái đĩa, món đồ này thực ra cũng hơi cổ rồi, tìm đồ để mở đĩa là vấn đề không đơn giản.
“Chắc nó có đồ đấy!” Chú chỉ Đoàn Phi Phàm.
“Đi, lên lầu, cho cậu mở mang tầm mắt.” Đoàn Phi Phàm vẫy tay.
*
Tầng ba vẫn chưa có thay đổi gì, đồ đạc vốn dĩ cũng không nhiều, Đoàn Phi Phàm lại chỉ mới thu dọn quần áo chăn gối chuyển đi, đồ gỗ vẫn còn lại, thoạt nhìn bề ngoài cũng không có thay đổi gì lớn so với trước đây.
Đoàn Phi Phàm vào phòng, tới một cái tủ lục tìm đồ, Giang Khoát đi tới bên cửa sổ, tìm mấy chữ nhỏ mà cậu thấy lần trước trên bậu cửa.
Đi tới ngày mai.
Cậu đưa tay sờ sờ lên mấy chữ đó, và phát hiện ra mấy chữ này lõm rất sâu, chắc hẳn là dùng bút tô đi tô lại nhiều lần.
“Có cưa không?” Giang Khoát hỏi.
“… Cái gì?” Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn cậu.
“Cưa ấy,” Giang Khoát làm động tác ra hiệu, “Khúc này cưa ra có được không?”
Đoàn Phi Phàm sửng sốt một hồi, sau đó thì bật cười: “Để làm gì? Mang đi hả?”
“Cậu không thấy rất có ý nghĩa đáng nhớ sao?” Giang Khoát nói, “Rất nhiều đồ lặt vặt hồi nhỏ, tôi đều giữ lại hết đấy.”
“Cậu thì đồ lặt vặt ở đâu ra.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy đi tới và cũng đưa tay sờ sờ mấy chữ kia, “Thực ra tôi cũng đã quên mấy chữ này rồi, hôm trước dọn đồ xong hết mới định chụp hình một chút, nhìn thấy mới nhớ ra đấy.”
“Vậy nên càng có ý nghĩa,” Giang Khoát nói, “Để tôi cưa, dù sao căn nhà này cũng sắp phá dỡ mà, cưa đoạn này đi chắc không việc gì phải không?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Vậy giao cho cậu đó, tôi có cưa thật đó.”
“Được.” Giang Khoát búng tay đánh tách một cái.
“À đúng rồi, búng thêm vài cái nữa đi, dùng tay nhiều vào,” Đoàn Phi Phàm nói, “Với khả năng ra tay thế kia của cậu, cưa xong cái này chưa biết khi nào mới lại búng thành tiếng được nữa đâu.”
Giang Khoát ngẩn người tới mấy giây, sau đó mới hiểu ra, cậu không nhịn được cười: “Đệt, mợ nó chứ nói đểu nhau thật.”
Nhưng cũng thật là thích.
Đoàn Phi Phàm thế này thật khiến lòng người rung động.
… Giang Khoát, có phải mày hơi M không đó?
“Tìm cưa cho tôi đi,” Giang Khoát giơ cả hai tay lên trước mặt Đoàn Phi Phàm, búng lốp bốp liên tiếp một tràng, “Chỉ cần còn lại hai ngón là cũng búng được rồi nha.”
Đoàn Phi Phàm cười, búng lên ngón tay cậu: “Xem giọng ca vàng không? Chuẩn bị xong rồi đó.”
“Xem.” Giang Khoát lại búng tay một phát nữa.
*
Đoàn Phi Phàm đặt lên bàn một món đồ màu hồng trông giống như một cái laptop nhưng dày hơn laptop rất nhiều: “Nào, tiểu thiếu gia, cho cậu mở mang nha, đây chắc chắn là món đồ mà cậu chưa thấy bao giờ.”
Giang Khoát nhìn món đồ trên bàn, ngẩn người rất lâu: “Đây là… laptop hả?”
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm mở nắp của món đồ đó lên, trông nó vẫn giống một cái laptop rất dày, nhưng bên trong không có bàn phím, vị trí bàn phím là một tấm bảng hai bên có mấy nút điều khiển, Đoàn Phi Phàm bấm nút mở máy, “Món đồ này là dì tôi mua cùng với bác gái nhà đối diện, bác ấy mua cho cháu.”
“Đây là máy đọc CD hả?” Giang Khoát nhìn thấy màn hình sáng lên thì hiểu ra.
“Máy đọc CD gì chứ, người ta gọi là đầu đĩa DVD xách tay đó!” Đoàn Phi Phàm vừa long trọng giới thiệu, vừa lấy cái đĩa CD giọng ca vàng ra, sau đó ấn vào tấm bảng ở giữa, tấm bảng bật lên, bên dưới lộ ra đầu đọc đĩa.
“Thú vị đấy,” Giang Khoát nói, “Tôi mua một cái cho sếp Giang chơi mới được, trông như đồ chơi ấy.”
“Mâu thuẫn hai cha con cậu chắc toàn là do cậu đơn phương gây ra phải không?” Đoàn Phi Phàm cho cái đĩa vào rồi bấm chạy.
Giang Khoát không buồn trả lời nữa, mà kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống trước cái đầu đọc DVD xách tay, nhìn lên màn hình.
Trong loa ồn ào vang lên nhạc hiệu mở đầu. Lại còn có cả phần giới thiệu nữa!
Tiếp đó, một hàng chữ 3D kiểu đồ họa xoay xoay xuất hiện, lần lượt trình diễn một lượt các kiểu xoay ngang xoay dọc xoay nghiêng rồi cuối cùng cũng đứng im hiện rõ.
[Cuộc tranh tài giọng ca vàng chợ Cầu Đông Biên – lần thứ 5]
“Hô!” Giang Khoát vỗ tay.
“Được, xem xong phần giới thiệu rồi, tôi chuyển sang danh mục bài hát cho cậu xem.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Lại có cả danh mục nữa.” Giang Khoát cười nói.
Đoàn Phi Phàm bấm hai phát, lại một hàng chữ 3D kiểu đồ họa xuất hiện, lần này dùng hiệu ứng to nhỏ nhấp nháy.
“Đứng thứ hai trong danh mục bài hát, Kachiusha,” Giang Khoát đọc, vừa đọc vừa cười, “Người biểu diễn, tổ hợp của Ngưu Tam Đao…”
Tiếp theo là một phần thi theo nhóm!
Giang Khoát lúc này đang ngồi ghé sát vào trước màn hình, cảnh sân khấu đột ngột hiện lên cùng với chất giọng the thé chói tai của người dẫn chương trình làm cho cậu giật bắn mình, suýt thì đứng dậy.
Bộ đôi… đến từ Ngưu Tam Đao… Đoàn Tiểu Hào… Đoàn Phi Phàm! – Người dẫn chương trình hét to đầy vui vẻ.
Màn hình chuyển khoảng ba giây sang cảnh đám đông hỗn loạn dưới khán đài, đủ các cô dì chú bác vừa nhìn đã thấy phong cách dân chợ, người thì vỗ tay, người thì vừa cắn hạt dưa vừa vỗ tay, người thì vừa đan len vừa vỗ tay, khung cảnh vô cùng sôi động.
Màn hình lại chuyển về sân khấu, nhóm diễn Ngưu Tam Đao đã đang đứng ở giữa sân khấu.
Lúc nhìn thấy một cậu bé non nớt với một người đàn ông trông khá trẻ, Giang Khoát sững người.
“Đây là lúc cậu mấy tuổi đó?” Giang Khoát kinh ngạc quay lại nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm ngồi trên cái ghế quay ngược bên cạnh, tì cằm trên lưng ghế, nghiêng đầu qua cười với cậu: “Hội thi lần thứ 5, chợ này năm ngoái cũng được 30 năm rồi.”
“Vậy là cậu mấy tuổi?” Giang Khoát quay lại, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình.
“Cấp 2, lớp 7.” Đoàn Phi Phàm nói.
“A…” Giang Khoát nói, “Đáng yêu thật đó.”
Đoàn Phi Phàm cười, không nói gì.
Giang Khoát không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, cậu vẫn tưởng kiểu gì cũng sẽ được xem Đoàn Phi Phàm hồi cấp 3, ai ngờ lại còn được thấy một Đoàn Phi Phàm của hồi lớp 7 đang cử động nói năng.
Sân khấu khi ấy rất sơ sài, hoàn toàn không có thiết bị ánh sáng gì hết, bình thường không cảm nhận thấy nhưng khi quay lên thì có thể thấy rất rõ. Thiết bị ghi hình của chợ xem ra cũng không tốt lắm, toàn bộ cảnh tượng đều nhuốm màu xám tối.
Nhưng cậu bé Đoàn Phi Phàm đứng giữa sân khấu thì lại không hề bị ảnh hưởng bởi cái sân khấu sơ sài và ảm đạm này, vẫn thu hút ánh mắt của Giang Khoát ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chú Đoàn Phi Phàm đeo cây đàn accordion, Đoàn Phi Phàm đứng đằng trước chú, trên tay cầm micro. Hai người đứng thẳng băng ở đó mấy giây, sau đó chú đưa tay đẩy vai cậu bé Phi Phàm một cái, cậu bé Phi Phàm vội tiến lên một bước, cúi người gập người 90 độ. Sau đó thì hét lên: “Cảm ơn các cô các dì các chú các bác đã tới cổ vũ!”
Đoàn Phi Phàm ngồi bên cạnh bật cười thành tiếng.
Đám đông dưới khán đài cùng cười rộ lên, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt.
Giọng điệu quen thuộc này, cùng với chất giọng trong trẻo lanh lảnh đặc trưng của độ tuổi này hơi có chút lạ lẫm, không hiểu sao lại khiến Giang Khoát đột nhiên thấy cay cay mũi.
Lúc này, bố của Đoàn Phi Phàm vào tù cũng được khoảng hai năm, nhưng trên khuôn mặt cậu bé Đoàn Phi Phàm không nhìn ra được biểu hiện gì, cúi chào xong, trên miệng cậu còn nhoẻn nụ cười mà Giang Khoát rất quen thuộc.
“Hồi đó cậu vẫn chưa vỡ giọng nhỉ,” Giang Khoát chăm chú nhìn màn hình, “Lúc cười thì lại chẳng thay đổi chút nào.”
“Vẻ đẹp trai cũng chẳng thay đổi chút nào.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát tặc lưỡi bó tay.
Chú bắt đầu kéo đàn. So sánh thế này mới thấy, trình độ chơi đàn phong cầm của chú cao hơn Đoàn Phi Phàm rất nhiều.
Trong phần nhạc dạo, cậu bé Phi Phàm còn quay người mấy cái, xoay mấy vòng, nhận thêm tràng pháo tay nhiệt liệt từ khán giả dưới khán đài.
“Tôi phát hiện ra cái giải Nhì này là dựa vào độ nổi tiếng của cậu mà giành được đó!” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm cười hê hê mấy tiếng: “Nghe đi! Sắp hát rồi!”
“Đào vừa ra hoa, cành lá gió đưa vầng trăng tà. Ngoài bờ sông, màn sương trắng buông lững lờ…” Cậu bé Phi Phàm giơ micro lên bắt đầu hát, “Kìa bến sông thoáng bóng ai in trên làn sương mờ…”
Sau vài câu, cậu bé vừa giậm chân theo nhịp vừa nhảy trên sân khấu.
“A!” Giang Khoát giơ tay lên vỗ cùng với đám đông khán giả dưới khán đài, “Bé nhóc hát hay ghê!”
Không chỉ hát hay, lúc này căn bệnh cuồng giao tiếp của Đoàn Phi Phàm cũng đã có triệu chứng ban đầu, vừa hát vừa nhảy mà vẫn còn giao lưu qua lại với khán giả bên dưới.
Sau đoạn thứ hai, chú cũng hòa giọng hát chung, khán giả cũng hát, cuối cùng thành ra một màn đại hợp xướng. Ống kính máy quay chuyển xuống dưới khán đài, có thể thấy mọi người đều hát theo, vừa hát vừa vỗ tay.
Khi màn biểu diễn kết thúc, ống kính lại quay qua hàng ghế khán giả bên dưới, mọi người đều giơ tay cổ vũ cho nhóm nhạc của Ngưu Tam Đao.
“Thế nào hả?” Đoàn Phi Phàm bấm nút tạm dừng, quay sang nhìn Giang Khoát.
“Tôi bây giờ…” Giang Khoát cũng quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Trong lòng dậy sóng đó.”
“Nếu như không có giải Nhất thì chúng tôi chính là giải Nhất rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“… Cậu đúng là trùm nói nhảm.” Giang Khoát nói.
“Giải Nhất thuộc về mẹ của Bổng Nhi đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trước đây cô ấy ở trong đoàn ca múa, thực sự làm sao so sánh được.”
“Lúc này cậu đã hát rất hay rồi,” Giang Khoát nhìn hình ảnh Đoàn Phi Phàm đang dừng lại trên màn hình, “Lúc cậu hát ru, tôi cũng không thấy giọng cậu hay như thế này.”
“Thì tại vỡ giọng đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vừa bắt đầu lên lớp 8, suốt một thời gian dài, giọng tôi rất khó nghe, cứ mở miệng là có thể trà trộn vào khu gia cầm sống, giả bộ làm vịt đực cũng được. Thím tôi còn không cho tôi nói nữa, bảo là sợ lại vỡ giọng quá ra thành câm thì không làm sao mà giải thích cho bố tôi được.”
Giang Khoát cười phát nghẹn, tay xoa xoa mặt.
“Cái này phải lưu lại mới được, đĩa CD không giữ được lâu,” Cậu nói, “Cái này quá sức quý giá luôn.”
“Ừ, mấy hôm nữa nếu rảnh tôi sẽ làm… Thật ra hôm nay cậu mà không đọc mấy chữ trên cái cốc, thì dù cho có nhìn thấy dòng chữ đó, tôi cũng chưa chắc đã nghĩ tới chuyện này,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Rất nhiều chuyện tôi đã không còn nhớ nữa rồi.”
“Chú cậu cũng chịu chơi ghê, còn dẫn cậu đi tham gia cuộc thi này nữa.” Giang Khoát nói.
“Hồi đó tôi cứ làm loạn lên đòi đi gặp bố,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bố thì không chịu gặp tôi, vậy nên… tâm trạng tôi rất tệ, thế là chú liền dẫn tôi đi cho vui.”
“Mấy tháng nữa thôi là ngày nào cũng có thể gặp bố rồi.” Giang Khoát nói.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nghĩ ngợi rồi tặc lưỡi, “Cũng vẫn chẳng biết sẽ ra sao nữa, tôi cảm thấy sẽ ngượng nghịu lắm.”
“Không sao đâu,” Giang Khoát nói, “Bố đẻ mà, có ngượng nghịu cũng không kéo dài, mà cậu cũng đâu phải lúc nào cũng ở nhà.”
“Tính ông ấy như vậy…” Đoàn Phi Phàm còn chưa nói xong thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Đoàn Phi Phàm lấy máy ra nhìn, sững người, sau đó đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi nghe điện thoại chút.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp.
Đệt.
Nghe điện thoại gì mà phải tránh ra một chỗ?
Nghe điện thoại của ai vậy Đoàn Phi Phàm? Nghe điện thoại của ai mà phải quay lưng lại với tôi?
Giang Khoát đăm đăm nhìn dáng lưng Đoàn Phi Phàm.
Mới có mấy ngày không gặp, vậy mà đã có điện thoại bí mật không thể để cậu nghe thấy rồi!
Giang Khoát không nhịn được bèn hát một câu.
Tại tôi đã cho cậu tự do quá mức rồi…(*)
[HẾT CHƯƠNG 109]
(*) Bài hát “Quá mức” của ca sĩ Trương Tín Triết (Jeff Chang)
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.