Tam Phục

Chương 127: ]




Nơi con hẻm đối diện bệnh viện, có một hàng cháo khá ngon, thuộc kiểu quán nhỏ mà trước đây, khi đi loanh quanh, Giang Khoát cũng sẽ ghé ăn mà không chê bẩn. Trước khi về nhà, Giang Khoát ghé hàng cháo, mua mười phần cháo Quảng Đông, thêm ít đồ ăn nhẹ, xách về cổng bệnh viện.
Đại Pháo đang ngồi trong cái xe của sếp Giang mua cho mà ngủ cực kỳ ngon lành.
“Giờ tôi lại thấy khá là hối hận vì mua cả đống đồ ăn thế này,” Giang Khoát nhìn Đại Pháo qua lớp kính cửa sổ, “Nó thật không xứng.”
Đoàn Phi Phàm gõ gõ lên cửa sổ. Đại Pháo vẫn ngủ say như chết, nhưng mấy người bên Phòng công trình ở gần đó thì nhìn thấy hai người, tất cả đều đi tới.
“Tối nay các anh vất vả rồi,” Giang Khoát nói, “Chỗ này để các anh ăn đêm lót dạ.”
“Sao lại khách sáo vậy,” Một người nói, “Sếp Giang trả chúng tôi tiền tăng ca đầy đủ rồi mà.”
“Cái này khác.” Giang Khoát nói ngắn gọn.
Mấy người kia cười, không từ chối nữa, vui vẻ cùng nhau chia cháo với đồ ăn, mang về xe mình ngồi ăn.
Lúc quay lại, Đoàn Phi Phàm thấy cửa sổ xe đằng sau mình không biết đã hạ xuống từ lúc nào, Đại Pháo đang nhìn hai người, mặt đầy vẻ mong chờ.
“Khoát ới,” Đại Pháo gọi, “Đúng là cảm động đất trời.”
“Không có cho mày đâu.” Giang Khoát nói, “Ngủ tiếp đi.”
“Trên tay vẫn còn hai túi kìa, làm như tao mù.” Đại Pháo mở cửa xe định xuống. Giang Khoát liền đẩy luôn cửa xe đóng lại.
“Tụi mày còn không về nhà đi,” Đại Pháo nói, “Cứ lằng nhằng với tao mãi thế này mất bao nhiêu thời gian rồi còn gì.”
“Đây.” Đoàn Phi Phàm đưa túi đồ ăn qua cửa sổ xe cho Đại Pháo.
“Quà tuyên dương mày đã ngủ rất say đấy.” Giang Khoát nói.
“Đệt,” Đại Pháo bật cười, “Tụi mày mai về trường hả?”
“Cậu ấy về thôi,” Giang Khoát nói, “Tao ngày kia mới đi.”
“Vậy được đó,” Đại Pháo nói, “Mai bọn mình đi quẩy.”
*
Sau khi lên xe, Đoàn Phi Phàm có chút cảm động: “Sếp Giang gặp chuyện thế này, tuy đúng là đang giai đoạn khủng hoảng, nhưng người có thể tin cậy được thì đúng là vẫn rất nhiều.”
“Ông ấy giỏi kết bạn hơn tôi,” Giang Khoát khởi động xe, “Công ty có khá nhiều người làm với ông ấy lâu năm, thực sự làm từ hồi tôi còn bé luôn… Vậy nên lần này xảy ra chuyện đâm sau lưng thế này, tôi thấy thật khó mà chấp nhận. Không biết sếp Giang cảm thấy thế nào.”
“Nhìn ra được chân tướng người khác như vậy cũng tốt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không phát hiện ra thì thiệt hại càng lớn hơn, người như vậy cũng không đáng để mình bận lòng.”
“Trước đây, có lúc thấy người ở các công ty khác tranh giành quyền lực với tài sản, tôi đều thấy hết sức xa lạ, cảm giác chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra với sếp Giang. Mấy người ở công ty, ai cũng trải bao thăng trầm với ông ấy rồi, vậy mà…” Giang Khoát thở dài.
“Cậu định nhắc khéo tôi phải không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Tuy bọn mình chưa chắc đã làm được tới quy mô như công ty của sếp Giang, nhưng…”
“Ai bảo là không được chứ?” Giang Khoát cực kỳ bất bình, “Đợi bọn mình năm nay ổn định các kênh tiêu thụ xong, dòng sản phẩm không vấn đề gì nữa, qua năm sau, tôi sẽ kiếm sếp Giang gọi vốn đầu tư. Cậu bảo bọn mình không đủ vốn nên chắc không làm lớn được ngay, nhưng bọn mình chắc chắn sẽ có đủ tiền. Sếp Giang cũng đâu phải tay trắng làm nên, cũng dựa vào ông nội mà. Vậy nên tôi chắc chắn cũng chẳng phải tay trắng khởi nghiệp làm gì, tôi cũng phải dựa vào cha tôi. Như vậy mới là công bằng.”
“… Đây là trọng điểm mà tôi định nói sao?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.
“Tôi cảm thấy cậu sẽ không bao giờ làm thế với tôi. Người khác thì không dám chắc, có thực sự gặp phải chuyện cũng chẳng sao, cứ giải quyết là xong,” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Còn nếu như thật sự là cậu làm thế… tôi sẽ nhường cậu luôn.”
“Vậy tôi tuyên bố ở đây, tôi sẽ không bao giờ như vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát lập tức lấy điện thoại ra, bấm ghi âm rồi quẳng lên đùi Đoàn Phi Phàm: “Tự nói đi.”
“Tôi xin tuyên bố tại đây,” Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại lên, “Bất kể là công việc hay tình yêu, tôi cũng sẽ không bao giờ lừa dối cậu.”
“Cậu là ai chứ, ai sẽ không lừa dối ai?” Giang Khoát nói.
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm phì cười, “Không hổ là con trai sếp Giang, chặt chẽ ghê luôn.”
“Mau lên.” Giang Khoát cười.
“Tôi, Đoàn Phi Phàm, do rất đẹp trai nên được gọi là Đoàn Anh tuấn,” Đoàn Phi Phàm nói lại lần nữa, “Tôi xin tuyên bố ở đây, bất kể là việc làm ăn hay tình yêu, tôi sẽ không bao giờ lừa dối Giang Khoát – người do có rất nhiều tiền nên được đặt biệt danh là Giang Nhiều tiền.”
Giang Khoát cười bò.
“Thế nào?” Đoàn Phi Phàm phát lại đoạn ghi âm, “Giọng tôi sao nghe lạ thế này, cảm giác như nghe tôi với Đoàn Tiểu Hào hát ấy.”
“Tôi nghe chẳng thấy gì lạ cả.” Giang Khoát nói.
“Cậu nghe vẫn đúng giọng tôi à?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi vừa nghe đã biết là cậu,” Giang Khoát nói, “Cậu thở một cái là tôi đã biết là cậu rồi.”
*
Lúc xe về tới trang viên Đỉnh Giang, nhân viên bảo vệ thấy xe Giang Khoát liền cất công đi hẳn từ trong phòng trực ban ra, cúi xuống nhìn vào trong cửa sổ xe.
“Giờ làm nghiêm thế này hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không biết, chắc sợ có người trà trộn vào đó.” Giang Khoát hạ cửa sổ xe xuống, hét lên với nhân viên bảo vệ, “Tôi đây!”
“Cậu về rồi đấy hả?” Bảo vệ nhìn thấy Giang Khoát liền cười.
“Vâng.” Giang Khoát gật đầu rồi cho xe chạy vào.
Tiểu khu này vẫn mang phong thái như lần đầu Đoàn Phi Phàm đến đây, chỉ khác là trông có sức sống hơn so với hồi mùa đông, một vùng rộng lớn cỏ cây xanh rì, lại thêm cả một vùng hoa tươi đua nở.
“Lại còn hoa gì thế kia?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Phần lớn toàn là hoa hồng,” Giang Khoát nói, “Mẹ tôi thích, vậy nên ban quản lý trồng rất nhiều.”
“Cậu có đặc biệt thích gì đó không? Hoa, hay là đồ vật ấy.” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát.
“Tôi ấy hả?” Giang Khoát ngẫm nghĩ, “Không có.”
“Không thích gì hết sao?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Sở thích thú vui cũng không có à?”
Giang Khoát tiếp tục ngẫm nghĩ, sau đó tặc lưỡi: “Cậu thấy tôi giống người có thú vui sở thích gì sao?”
“Trượt tuyết? Cưỡi ngựa? Bơi? Nhảy dù? Bắn cung? Đua xe?” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhiều kỹ năng như vậy mà, không có cái nào là sở thích của cậu sao?”
“Thì…” Giang Khoát nhíu mày nghĩ ngợi, “Câu hỏi này của cậu, thật sự trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới.”
“Cái trường quý tộc của cậu ấy, giáo viên chưa cho bọn cậu bài tập làm văn về sở thích các thứ của mình bao giờ à?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.
“Làm rồi,” Giang Khoát nói, “Tôi viết là đọc sách.”
Đoàn Phi Phàm cười rất to, không sao kìm được.
“Muốn gì hả?” Giang Khoát nhìn cậu, “Cậu đang ở trên địa bàn của tôi đấy, biết điều chút được không?”
“Cái chính là tôi cũng chưa thấy cậu đọc sách bao giờ, nhưng cũng sắp rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tuần sau chắc cậu sẽ phải bắt đầu đọc giáo trình đấy, sắp thi rồi.”
“A…” Giang Khoát đập vô lăng một cái, “Tôi thấy chắc mình thi trượt mất thôi.”
“Không sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi sẽ trượt với cậu.”
“… Mấy chuyện như vậy không cần phải dính lấy nhau đắm đuối như thế.” Giang Khoát cạn lời.
“Đây cũng có phải do tôi muốn dính lấy cậu đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là do tôi cũng thi không qua được thôi.”
“Đậu.” Giang Khoát cười, bấm còi một cái.
Từ xa lập tức vang lên tiếng chó sủa.
“Là Bôn Bôn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được đấy chứ.” Giang Khoát nói, “Vậy mà cũng nhận ra sao?”
“Bôn Bôn sủa cứ như mèo làm điệu ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nghe cực kỳ ỏn ẻn.”
Xe chạy tới cổng nhà, Bôn Bôn ỏn à ỏn ẻn từ trong chấn song cổng thò đầu ra, Giang Khoát giơ tay ra ngoài cửa sổ xe vẫy vẫy: “Bôn à.”
Bôn Bôn lại lập tức sủa vang, ở bên trong chấn song chạy theo chiếc xe, vòng tới gara.
Đoàn Phi Phàm vừa mở cửa xe, Bôn Bôn đã nhảy thẳng lên đùi cậu.
“Ôi chà…” Đoàn Phi Phàm vừa ôm nó vừa xuống xe, “Con chó này khỏe thật.”
“Giang Khoát…” Tiếng dì Lưu vọng tới, “Cháu về đấy hả?”
“Vâng!” Giang Khoát hét, “Cháu với Đoàn Phi Phàm.”
“Có muốn ăn gì không?” Dì Lưu hỏi.
“Không cần đâu,” Giang Khoát nói, “Có sữa chua không ạ?”
“Có, để dì lấy cho hai đứa.”
Quan hệ giữa dì Lưu với cả nhà Giang Khoát rất thân thiết, lúc này, đột nhiên thấy Giang Khoát về nhà lúc không phải kỳ nghỉ, lại thêm sếp Giang gặp chuyện, lấy sữa chua xong, dì Lưu cứ đứng bên cạnh mà nhìn Giang Khoát.
“Cháu không sao,” Giang Khoát nói, “Bố cháu cũng không sao đâu.”
“Lâu lắm mới thấy cháu đấy,” Dì Lưu cười, “Mẹ cháu bảo cửa tiệm hai đứa làm ăn rất được, chắc bận lắm hả?”
“Vẫn ổn,” Giang Khoát nói, “Làm hàng là Đoàn Phi Phàm lo, những việc lặt vặt khác thì Dương Khoa lo hết, cháu chỉ đứng một bên chỉ tay năm ngón thôi.”
“Vậy là được rồi,” Dì Lưu nói, “Việc bố cháu làm chẳng phải cũng toàn là chỉ tay năm ngón đấy sao.”
Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm cùng cười.
“Ông ấy cũng đích thân ra tận hiện trường để đánh nhau mà.” Giang Khoát nói.
“Đừng có học ông ấy!” Dì Lưu vội nói.
“Cái này học không được,” Giang Khoát nói, “Cháu nho nhã lắm.”
“Có mà cháu làm biếng với ngại phiền thì có,” Dì Lưu nói, “Cái gì giải quyết bằng miệng được thì sẽ chẳng chịu động tay.”
“Dì quả nhiên là người biết Giang Khoát từ bé,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Chính xác đấy ạ.”
“Tiểu Đoàn hôm nay ở lại đây chứ?” Dì Lưu nói, “Dì đi chuẩn bị phòng cho khách một tí, chăn ga dì cất đi rồi.”
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát, Giang Khoát gật đầu: “Vâng, cứ trải tạm ga trải chăn đơn giản là được, sáng sớm mai là cậu ấy về trường luôn rồi, cháu ngày kia mới đi.”
“Ồ,” Dì Lưu nói, “Vậy mai dì phải đi mua ít đồ ăn, mấy hôm nay bố mẹ cháu đều chẳng có ở nhà, dì vẫn chưa chuẩn bị thức ăn gì cả.”
“Cháu ăn mì được rồi,” Giang Khoát nói, “Ở trường cũng đâu được ăn mì của nhà đâu.”
“Được!” Dì Lưu vui vẻ đi lên lầu.
“Tối nay tôi nằm cái giường club kia của cậu cơ mà?” Đoàn Phi Phàm hạ giọng hỏi, “Sao còn để dì Lưu mất công dọn phòng cho khách chứ?”
“Có người lên lầu của tôi đã là một sự kiện rất lớn rồi, giờ lại còn có người vào trong phòng, chung giường với tôi nữa,” Giang Khoát nói, “Sao đột nhiên não cậu lại không hoạt động nữa vậy?”
“A.” Đoàn Phi Phàm cười, dựa vào lưng ghế, “Bị cái giường club của cậu làm cho sợ đơ não luôn rồi.”
*
Cũng không còn sớm sủa gì nữa, nhưng dì Lưu xử lý cực kỳ thành thạo, chỉ nhoáng một cái đã dọn dẹp xong xuôi phòng cho khách ở lầu ba.
“Bọn cháu đi nghỉ đây,” Giang Khoát nói với dì Lưu, “Dì cũng nghỉ sớm chút đi.”
“Mấy đứa ngủ đi,” Dì Lưu xua xua tay, “Dì đợi mẹ cháu về, mấy hôm nay bà ấy ngủ muộn, dì trò chuyện với mẹ cháu một lát.”
“… Dạ.” Giang Khoát gật đầu.
Vào thang máy, Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Mai cậu cũng ở với mẹ một lúc đi, trông bà ấy có vẻ bình thường, nhưng trong lòng chắc vẫn lo lắm.”
“Ừ.” Giang Khoát cúi đầu, khẽ thở dài.
Nhưng lúc ngước mắt lên nhìn thấy Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát lại nhướng nhướng mày.
“Gì vậy trời?” Đoàn Phi Phàm nói, “Cảm xúc thay đổi xoạch xoạch thế?”
“Không biết,” Giang Khoát cười, “Nhìn thấy cậu là tâm trạng vui hẳn lên, phấn khích cực kỳ.”
“E rằng cậu thấy tôi thì lại nghĩ tới chuyện gì ấy chứ.” Đoàn Phi Phàm cũng nhướng mày.
“Ừ hứ.” Giang Khoát búng tay đánh chóc.
Cửa thang máy mở, Giang Khoát lập tức quay người đi ra, phất tay một cái: “Theo tôi.”
“Được thôi,” Đoàn Phi Phàm đi theo, “Ông trùm, hôm nay phá nhà nào?”
Giang Khoát cười, chỉ phòng ngủ của mình: “Nhà này! Phá giường nhà này cho ta!”
*
Đây là lần thứ hai Đoàn Phi Phàm vào phòng ngủ của Giang Khoát, so với lần đầu, lần này không hiểu tại sao lại có cảm giác thấp thỏm hồi hộp, cứ có cảm giác quay đầu lại một cái là thấy ngay ánh mắt kinh ngạc của dì Lưu.
“Đèn ngủ.” Giang Khoát nói.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm chưa nghe rõ.
Đèn trong phòng từ quanh trần nhà chầm chậm sáng lên, quầng sáng ấm áp nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, dịu êm và dễ chịu.
“Lần trước vào phòng, cậu bật công tắc cơ mà?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát cởi áo, sau đó cúi xuống cởi luôn quần, rồi ném quần áo vào cái giỏ ở cạnh cửa, “Cũng có công tắc, thực ra bình thường vào phòng là tôi toàn tiện tay bật luôn.”
Đoàn Phi Phàm im lặng nhìn Giang Khoát.
“Trước đây tôi ngại không dám nói với cậu,” Giang Khoát đi vào phòng quần áo, lúc đi ra, trên tay cầm một đống quần áo thể thao, “Thường thì tôi vào phòng một cái là sẽ không mặc quần áo mặc lúc bên ngoài nữa.”
“Tôi đi ra nhé?” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát ném một bộ quần áo trên tay cho Đoàn Phi Phàm: “Mơ hão, thay đi.”
Đoàn Phi Phàm cởi áo ra thay: “Nhưng mai tôi còn phải mặc lại bộ kia nữa.”
“Mặc đồ của tôi đi,” Giang Khoát nói, “Bộ kia của cậu bảo dì Lưu giặt rồi tôi mang về cho.”
“… Được thôi.” Đoàn Phi Phàm đem bộ đồ mới thay ra của mình, ném vào cùng một chỗ với đồ của Giang Khoát.
“Tắm không?” Giang Khoát nghiêng đầu ra hiệu.
Đoàn Phi Phàm có chút do dự: “Tôi hơi… Cậu tắm trước đi.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm chăm chú một hồi rồi cười: “Cậu thấy thấp thỏm phải không?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm thành thực gật đầu, “Dì Lưu ở ngay dưới lầu, mẹ cậu thì không biết lúc nào sẽ về, tôi cứ thấy thấp thỏm giống như hồi nhỏ, nhân lúc bố mẹ bạn cùng lớp không ở nhà rồi đến nhà người ta chơi game ấy.”
“Không sao,” Giang Khoát đi vào phòng tắm, “Trận này cũng không cần phải vội.”
“… Đậu.” Đoàn Phi Phàm bật cười.
Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy. Đoàn Phi Phàm đã mặc rất chỉnh tề bộ quần áo chuyên dùng trong phòng ngủ mà Giang Khoát đưa, tuy biết rất rõ là sẽ chẳng có ai đột nhiên đi vào, cậu vẫn có cảm giác căng thẳng kiểu yêu đương vụng trộm.
Phòng ngủ của Giang Khoát khá dễ chịu, Đoàn Phi Phàm ngồi dựa sofa, nhìn xung quanh. Do tỷ lệ sử dụng rất thấp nên phòng của Giang Khoát sạch sẽ tới mức khiến lòng người phẫn nộ, nhưng lại không hề lạnh lẽo, do những đồ trang trí nhỏ và đồ chơi của Giang Khoát rất nhiều, bày biện khắp nơi, nhìn rất thú vị và sống động.
Kinh nghiệm thiết kế kệ hàng ở tiệm của Giang Khoát chắc hẳn là từ đây mà ra.
“Tắt đèn.” Đoàn Phi Phàm lên tiếng, định thử đèn phòng một cái.
Nhưng đèn phòng không thèm để ý đến cậu.
“Mở sáng lên chút.” Đoàn Phi Phàm lại nói.
Đèn phòng vẫn ngó lơ cậu.
“Ngủ thôi.” Đoàn Phi Phàm tiếp tục thử.
Đèn phòng tiếp tục mặc kệ cậu.
Tệ thật.
Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi bó tay.
“Nhanh,” Giang Khoát tắm xong đi ra, nằm bò ra giường, quay đầu sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tắm đi, quần sịp tôi để trong đó cho cậu rồi đấy.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn tấm lưng trần của Giang Khoát.
“Ầy, đúng rồi đó,” Giang Khoát gật gù, “Nhìn thêm chút nữa đi, lát nữa là không được nhìn rồi.”
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm cười, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm vẫn còn mờ mịt hơi nước, cùng với mùi hương sữa tắm như nước hoa. Đoàn Phi Phàm mở vòi, nước vừa chảy xuống người một cái là cậu suýt nữa đã đạp cửa phòng tắm lao ra.
Ôi chao cái nhiệt độ nước!
Giết gà làm lông cũng không đến mức này.
Khi Đoàn Phi Phàm ra khỏi phòng tắm, Giang Khoát đã không còn ở trong phòng.
“Khoát à?” Đoàn Phi Phàm nhìn vào phòng quần áo, cũng không thấy Giang Khoát đâu.
Đang định gọi điện cho Giang Khoát thì cậu ấy đã đẩy cửa phòng đi vào, trên tay cầm một cái túi giấy nhỏ màu vàng Mỹ Đoàn.
“Cậu… giờ này mà còn gọi đồ ăn?” Đoàn Phi Phàm rất ngạc nhiên.
Giang Khoát không nói gì, chỉ tặc lưỡi một cái.
Đoàn Phi Phàm nhìn kỹ dòng chữ trên túi giấy “Tiệm thuốc giao tận cửa” thì mới hiểu ra, cậu kêu lên cảm thán tự đáy lòng: “Ôi… đệt.”
“Tôi chu đáo đúng không.”Giang Khoát xé mở túi giấy rồi đột nhiên quay phắt lại nhìn cậu.
“Gì vậy?” Đoàn Phi Phàm vội hai tay che ngực.
Ánh mắt Giang Khoát chuyển xuống dưới.
Cậu lại vội che phía dưới.
“Diễn sâu ghê!” Giang Khoát hùng hổ xông tới.
Đoàn Phi Phàm vội quay người định chạy, cậu thật sự sợ dì Lưu sẽ nghe thấy mất. Nhưng cậu vừa chạy được một bước thì Giang Khoát đã phi tới ôm lấy cậu, sẵn đà đẩy luôn cậu xuống giường, hai người ngã sấp xuống nệm.
Nệm giường của Giang Khoát mềm nhưng không lún, giây phút ngã sấp lên đó là đã có cảm giác dễ chịu muốn ngủ luôn rồi, nhưng Giang Khoát hổn hển giằng áo cậu làm cậu lập tức tỉnh cả ngủ.
“Để tôi cởi để tôi cởi…” Đoàn Phi Phàm vùng vẫy chống cự, “Cậu khỏi xé giúp tôi, đây là đồ của cậu mà…”
Giang Khoát im lặng, trong lúc Đoàn Phi Phàm loay hoay cởi đồ, cậu ấy cũng đã hoàn thành mọi công tác chuẩn bị.
Đoàn Phi Phàm vừa định chống tay ngồi dậy thay đổi vị trí một chút thì lại bị Giang Khoát xông tới, đè cậu ngã sấp lại xuống giường.
Sau đó thì cắn vào sau gáy cậu.
“A…” Đoàn Phi Phàm vùi mặt trong gối, “Ha…”
Giang Khoát vẫn cắn không nhả, tay còn bóp xiết lấy eo cậu.
*
Đối với một cái giường mắc chứng sợ giao tiếp, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, thậm chí người cũng ít khi thấy, thì cảnh tượng kiểu này khiến Giường khá sốc.
Giường ở trong phòng ngủ này đã 5 năm rồi, tổng cộng mới thấy được vài ba người, mà cũng cực hiếm khi thấy ai khác ngoài chủ nhân của căn phòng.
Cái cảnh tượng trước mắt tựa như thế giới động vật khi mùa xuân tới này, thật sự là điều mà Giường chưa bao giờ ngờ tới.
Chủ nhân vốn lúc nào cũng lẳng lặng vào phòng, nhìn chung không nằm ở giường thì cũng chỉ ngồi dựa ở sofa. Vậy mà bây giờ, hành động như con thú hoang cắn cổ người ta thật khác một trời một vực với hình tượng lúc bình thường của chủ nhân.  
Giường buộc phải cố gắng xác định rất nhiều lần mới dám khẳng định, cái con người đang thở hổn hển, cắn người, túm người lại còn đánh người kia chính là chủ nhân của căn phòng này.
Trời ơi!
Dã man quá!
Giường cảm thấy chính mình cũng đang run lên.
Nhưng dù cho Giường rất chấn động, nhưng cũng không đến mức phải sợ phát run. Sự run rẩy này là nhân tạo, do cái con người khác một trời một vực kia gây ra. Anh ta đang ngồi trên người kia, lại còn túm lấy tóc người đó. Giường biết anh ta thích cưỡi ngựa, ở góc kia có treo một cái yên ngựa cũ mà anh ta thích nhất, nhưng Giường không hề biết là anh ta lại còn thích cưỡi người.
Ở đây có điểm tương đồng bí ẩn nào sao?
Chỉ thấy rất dã man.
Anh ta lại còn ấn đầu người đó vào gối, sau đó bảo, hét to lên.
A… Giường thở dài.
Vùi mặt trong gối mà hét, âm thanh rất khó phát ra, vậy nên người kia có hét ở trong gối hay không, Giường cũng không biết nữa, nhưng lúc nghiêng mặt qua, người kia cứ liên tục lẩm bẩm gì đó, không hét, chỉ lẩm bẩm, lại còn thở hổn hển nữa.
Giường thấp thỏm không yên.
Với kinh nghiệm hầu như bằng không của mình, Giường không thể xác định được người này đang đau đớn hay đang tận hưởng.
Dù sao thì người đó cũng không đánh lại.
Chủ nhân căn phòng cắn người đó, bóp xiết người đó, lại giày vò những vết sẹo trên lưng người đó, mà người đó cũng không đánh lại. Thật là một trận chiến vô cùng kỳ lạ.
Kết thúc trận đánh, cả hai lúc nãy tắm cũng bằng thừa, toàn thân lại đầy mồ hôi, lại còn lau hết cả lên người Giường. Điều này làm Giường có chút không vui.
*
“Có phải tôi bị rách da rồi không?” Đoàn Phi Phàm sờ sờ vai mình, rồi lại đưa tay ra sau sờ sờ lưng.
“Không phải chứ?” Giang Khoát vội ghé lại xem thật kỹ, “Không có, nhưng đỏ lên rồi.”
“Cậu có một cái răng cực kỳ nhọn luôn,” Đoàn Phi Phàm quay sang, đưa tay bóp cằm Giang Khoát, “Để tôi xem nào.”
Giang Khoát còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kỹ năng điêu luyện như làm việc ở lò mổ cả chục năm của Đoàn Phi Phàm bóp cho há miệng, lại còn xoay trái xoay phải để nhìn.
“A!” Giang Khoát gạt tay Đoàn Phi Phàm ra, “Mợ nó chứ cậu đang chọn bò đấy à?”
“Làm gì có bò nào đáng yêu thế này,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cái răng trên bên phải, chính là nó, sắc cực kỳ.”
“Lần sau tôi cắn nghiêng đi ha.” Giang Khoát gối đầu lên cánh tay, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Chỉ mong đến lúc đó, cậu vẫn còn đủ tâm trí mà nghĩ mấy chuyện bên lề như vậy,” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, hạ giọng, “Tôi đi tắm nha.”
“Sao đột nhiên lại thần bí vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Không biết,” Đoàn Phi Phàm vẫn thì thầm, “Chắc do đã cơn ghiền rồi nên tự nhiên đâm ra sợ bị phát hiện đó.”
“Dì Lưu sẽ không lên lầu đâu, mẹ tôi cũng sẽ không lên, dù có về rồi đi nữa thì hai người lúc này cũng đang ở dưới lầu nói chuyện,” Giang Khoát nói, “Cậu thấp thỏm cái quái gì, bạo dạn lên nào.”
“Được thôi!” Đoàn Phi Phàm giơ tay ra.
Giang Khoát cười, nhảy xuống giường, cùng Đoàn Phi Phàm đi vào phòng tắm.
Phòng tắm này rất rộng, hai người ở trong đó đánh võ đi quyền một trận cũng không vấn đề. Nhưng hai người lại dính chặt lấy nhau thành một nùi.
“Mai mấy giờ dậy nhỉ?” Giang Khoát hỏi, “Mua vé chưa?”
“Sáu giờ dậy, tôi mua vé 7 giờ rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đến nơi vẫn kịp ăn trưa rồi mới qua đó.”
“Ừ,” Giang Khoát cúi xuống, dựa đầu lên vai Đoàn Phi Phàm, “Vậy là từ sáng ngày mai tới chiều ngày kia, hai bọn mình không được gặp nhau rồi.”
“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Cậu vui quá nhỉ?” Giang Khoát nói.
“Tại có một chút,” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ, “Một cảm giác kiểu như, a, hóa ra là thế này đây.”
Giang Khoát im lặng một lúc lâu rồi mới cười hỏi: “Cậu sẽ nhớ tôi phải không?”
“Nhớ chứ.” Đoàn Phi Phàm xoa xoa đầu Giang Khoát.
[HẾT CHƯƠNG 127]
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.