Bố của Đoàn Phi Phàm tên là Đoàn Anh Kiệt, tuy rằng trông không anh kiệt cho lắm.
Giang Khoát vốn vẫn tưởng khí chất phóng khoáng và giang hồ đôi khi xuất hiện ở Đoàn Phi Phàm là do từ nhỏ, cậu ấy đã sống với chú – lão ba Đoàn dù gì cũng là một tay ba gai có tiếng ở chợ mà. Nhưng khi nhìn thấy Đoàn Anh Kiệt, Giang Khoát nhận ra khí chất này ở Đoàn Phi Phàm thực ra là có sẵn từ trong máu, là do bố cậu ấy truyền cho.
Trước khi gặp Đoàn Anh Kiệt, Giang Khoát không có hình dung gì rõ ràng về bố của Đoàn Phi Phàm, nhưng người đàn ông ở trước mặt này, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là bố của Đoàn Phi Phàm, không chỉ vì sự giống nhau ở khuôn mặt, mà còn ở thần thái khi nói chuyện.
Vì Đoàn Phi Phàm nên với người đàn ông trung niên hơi có vẻ tiều tụy trước mặt, Giang Khoát không có cảm giác quá xa lạ, trái lại còn có chút cảm giác gần gũi.
“Chú lên xe đi,” Giang Khoát nói, “Gió lớn quá.”
“Được,” Đoàn Anh Kiệt nhìn chiếc xe sau lưng Giang Khoát, “Cái xe tốt đấy chứ.”
“Thật tiếc là xe thể thao cậu ấy lái về nhà rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không thì hôm nay đã cho bố lái… à ngồi thử xe thể thao cho đã cơn ghiền.”
“Phong thái thế này,” Đoàn Anh Kiệt cười, “Cháu có đạp xe tới đón chú, chú cũng thấy vui rồi.”
“Cậu lái nhé,” Giang Khoát đặt chìa khóa xe vào tay Đoàn Phi Phàm, “Chú ngồi ghế trên đi ạ.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Bố lên xe đi.”
Giang Khoát sắp xếp như vậy thật chu đáo, nếu để bố cậu ngồi một mình ở đằng sau, hay là cậu với bố cùng ngồi ở sau, thì cũng đều sẽ hơi gượng gạo. Đoàn Phi Phàm lái xe, bố cậu ngồi bên cạnh, cảm giác tự nhiên hơn nhiều.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát, cậu ấy đã mở cửa sau, mỉm cười nhướng mày với cậu sau lớp cửa kính.
Lúc này, Đoàn Phi Phàm cực kỳ muốn đi vòng qua hôn Giang Khoát một cái, nhưng bố cậu đã lên xe, đang ngồi ở ghế phó lái mà tò mò nhìn quanh xem xét, Đoàn Phi Phàm đành cười lại với Giang Khoát mà thôi.
“Con lái được cái xe này không đó?” Bố cậu hỏi.
“Ầy,” Đoàn Phi Phàm khởi động xe, “Sao lại nói thế, bố quên là xe thể thao con cũng từng lái rồi à?”
Bố cậu cười hề hề: “Cũng phải, chỉ là trong đầu bố vẫn nghĩ là con chỉ lái cái xe tải của chú ba, không tưởng tượng được xe khác.”
“Giờ không cần tưởng tượng nữa rồi,” Giang Khoát ngồi sau lên tiếng, “Chú có thể tận mắt nhìn thử, rồi kiểm tra kỹ năng lái xe của cậu ấy xem có đạt hay không ạ.”
Đoàn Phi Phàm cười, đưa mắt nhìn cổng trại giam qua kính chiếu hậu rồi đạp chân ga, chiếc xe phóng đi. Sau một khúc cua, trong kính chiếu hậu chỉ còn lại sắc xanh của cây.
Đoàn Phi Phàm thả lỏng chân ga, bấm còi mấy tiếng.
Giang Khoát ngồi sau huýt sáo theo.
Bố cậu cười, không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn con đường phía trước, rồi lại quay sang nhìn cảnh phố xá bên đường ngoài cửa sổ.
Đoàn Phi Phàm tự hỏi, lúc mới bị đưa tới chỗ này, bố có ngồi nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài không, và bây giờ, bố có nhận thấy mười năm qua, nơi này đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí con đường cũng đã đổi hướng đi.
“Lát nữa đi mua ít kẹo râu rồng với bánh đậu xanh,” Đoàn Phi Phàm nói, “Một năm nay, lần nào tới thăm bố xong, con cũng tới đó mua.”
“Hử?” Bố cậu đáp, quay lại nhìn như thể ngạc nhiên, “Được, đi mua một ít.”
“Ngon lắm đó chú,” Giang Khoát nói, “Lần nào cháu cũng đợi được ăn.”
“Cháu cũng kiên nhẫn quá.” Bố Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nói gì, quay đi cười.
“Lát bố ăn một ít để lót dạ,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Sau đó còn cắt tóc tắm gội, cả một đống việc, chắc sẽ đói đấy.”
“Vậy đã là gì,” Bố cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bình thường bố cũng hay lao động cường độ cao, thể lực tốt lắm đó.”
*
Trong tiệm kẹo râu rồng có hai người khách, Đoàn Phi Phàm cho xe dừng bên đường, đợi cho khách trong tiệm đi rồi, cậu mới xuống xe, sau đó ngoái lại nhìn Giang Khoát.
Đối với Giang Khoát, người sẽ biến thành một vị công tử lãnh đạm khi ở cùng người lạ, ở lại trong xe cùng với bố Đoàn Phi Phàm, có thể cậu ấy sẽ thấy không quen.
Giang Khoát vẫn ngồi bất động.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu ra hiệu.
“Nhìn tôi cái gì,” Giang Khoát nói, “Đi mua đi.”
“Đậu.” Đoàn Phi Phàm bị hỏi mà tự nhiên thấy ngượng, để không khiến Đoàn Anh Kiệt phải ngượng, Giang Khoát đã chọn cách làm cho con trai của Đoàn Anh Kiệt phải ngượng đây mà.
Đoàn Phi Phàm vào tiệm, cất tiếng quen thuộc chào bà chủ.
*
Thực ra, Giang Khoát rất muốn vào tiệm cùng, cậu thấy trong tiệm, thợ làm bánh lúc này đang làm kẹo râu rồng, cậu đã ăn nhiều lần như vậy rồi, từ lâu vẫn muốn biết những sợi đường mỏng như sợi tóc đó được làm ra như thế nào…
Nhưng chú Đoàn xem ra không định xuống xe, nếu cậu xuống xe cùng với Đoàn Phi Phàm, để người vừa mới ra trại như chú Đoàn ở lại một mình trong môi trường xa lạ này thì cũng thật không phải lẽ. Rút cuộc, cậu đành phải chọn cách ở lại trong xe.
Mà điều khó xử không phải là ngồi lại với chú Đoàn chưa hề thân thuộc, dù sao thì bình thường, lúc ngồi với cả đống người lạ, cậu cũng hoàn toàn chẳng để tâm, ai bắt chuyện thì cứ mặc kệ không đáp là được. Nhưng bây giờ thì không như thế được, đây là bố của Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát không những không thể ngồi yên mặc kệ, mà cậu còn phải kiếm chuyện để nói nữa.
“Đoàn Phi Phàm mua điện thoại cho chú đấy ạ.” Giang Khoát ngượng nghịu kiếm được đề tài để nói, cậu cầm hộp điện thoại bên cạnh đưa cho chú Đoàn.
“Ồ.” Chú Đoàn nhận lấy cái hộp, cầm trên tay lật tới lật lui xem hồi lâu, mãi vẫn không mở ra, chỉ nhìn tới nhìn lui chữ với hình in trên vỏ hộp, “Điện thoại này cao cấp thật đấy.”
Giang Khoát không biết là chú ấy không biết cách mở hộp, hay là vì không biết dùng di động nên không mở hộp, hay là vì chú ấy hy vọng cái điện thoại này sẽ được con trai mình đích thân đưa tận tay cho chú ấy.
A.
Nếu như là vì lý do cuối cùng này…
Giang Khoát đột nhiên thấy hơi hối hận, tự nhiên mày cầm cái hộp điện thoại làm gì hả, nếu thật sự muốn cầm gì đó, bên cạnh còn có cặp kính mát mà mày chọn cho chú Đoàn cơ mà, mày lấy cặp kính đó là được rồi, ít ra còn thử ngay được.
“Thứ đồ chơi này,” Chú Đoàn gõ gõ lên cái hộp, quay sang nhìn cậu mà cười, “Giống như máy tính ấy, chắc chú phải học một thôi một hồi mới biết cách dùng.”
“Toàn là thao tác đơn giản, không khó hiểu đâu ạ,” Giang Khoát nói, “Bảo Đoàn Phi Phàm chỉ cho chú, chú sẽ hiểu ngay thôi.”
“Nó còn bao nhiêu là việc mà.” Chú Đoàn cười. Trong giọng nói, có sự thận trọng dè dặt không dễ nhận ra.
Cảm giác này, Giang Khoát đã quá quen thuộc, tuy cách thể hiện khác với Đoàn Phi Phàm, nhưng hai cha con thực sự đều vô cùng để tâm tới vấn đề “Không được gây phiền phức cho người khác, bất kể người đó là ai”. Quả là cha truyền con nối.
“Cậu ấy có việc gì quan trọng hơn việc bố mình dùng điện thoại đâu ạ?” Giang Khoát nói.
Chú Đoàn ngẩn người, sau đó thì cười ha hả.
“Vậy nó…” Chú Đoàn ngẫm nghĩ, tựa như không tìm được từ thích hợp, mà cũng không biết là tán đồng hay phản bác ý kiến của Giang Khoát, cuối cùng chỉ cười mấy tiếng rồi kết thúc câu nói.
Đề tài điện thoại độ khó cao quá, Giang Khoát quyết định bỏ cuộc, lại tiếp tục cầm lấy cái kính mát mà cậu mua cho chú Đoàn.
“Đây là kính mát ạ.” Giang Khoát nói.
Chú Đoàn nhìn cậu không hiểu, một lát sau mới gật đầu: “Chú biết mà, đây là cái kính mát, có đủ loại tròng đen, tròng xanh, tròng vàng, tròng nâu, còn có loại kính mát phản quang nữa.”
Giang Khoát đột nhiên thấy mình có lẽ là quá căng thẳng rồi, đầu óc cứ tắc tị.
“Ý cháu là,” Cậu nói lại lần nữa, “Đây là kính cháu mua cho chú, cái kính này cháu tặng chú.”
“Ô…” Chú Đoàn chợt hiểu ra, đáp lại bằng một tiếng kéo dài vô cùng trịnh trọng, sau đó đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn cháu, sao mà khách sáo quá…”
“Chỉ là món đồ nhỏ thôi mà, cũng sắp vào hè rồi, trời nắng,” Giang Khoát nói, “Cái kính này rất được, cảm giác chắc sẽ rất hợp với chú.”
“Vậy là cháu cảm giác đúng rồi đó,” Chú Đoàn gật gù, “Hồi còn trẻ, chú là chiến binh Sparta khu cầu Đông đấy.”
Giang Khoát cười, không nói gì, tự nhiên cậu không biết phải tiếp chuyện thế nào với mấy câu lộn xộn này của chú Đoàn.
“Chú lạc hậu rồi,” Chú Đoàn cười, “Có nói gì, cháu cũng đừng để tâm.”
“Không ạ,” Giang Khoát nói, “Cháu thấy rất hay.”
“Làm sao mà cháu lại thân được với thằng bé Đoàn Phi Phàm đến vậy?” Chú Đoàn mở hộp, lấy cái kính ra chậm rãi lau, “Hai đứa căn bản không hề giống nhau, cảm xúc của cháu đều hiện lên trên mặt hết, còn nó thì giấu rõ sâu…”
“Cậu ấy cũng không sâu đâu ạ.” Giang Khoát đáp rất đơn giản.
“Vậy sao?” Chú Đoàn đột nhiên im lặng, một lát sau, chú cúi xuống, đeo cái kính lên mặt, “Chắc tại lâu quá rồi chú không ở với nó, không hiểu nó cho lắm.”
Giang Khoát cảm thấy mình thực sự đáng ra nên cùng với Đoàn Phi Phàm vào tiệm nghiên cứu người ta làm kẹo râu rồng mới phải.
“Nó chơi được với người bạn như cháu thế này,” Chú Đoàn nói, “Thật là tốt quá.”
Giang Khoát đang định nói thì đột nhiên, chú Đoàn quay lại nhìn cậu: “Ngầu không?”
“… Ngầu ạ.” Giang Khoát vội gật đầu, “Cực ngầu, đúng là cháu chọn quá chuẩn.”
*
Bà chủ bỏ mấy loại kẹo bánh mà Đoàn Phi Phàm đã chọn vào túi rồi đưa cậu: “Bỏ hết vào đây rồi, thêm cho cháu một ít kẹo râu rồng nữa, hôm nay hàng làm đặc biệt ngon, cháu đến vừa kịp lúc đấy.”
“Cảm ơn cô.” Đoàn Phi Phàm cười, nhìn đồ trong túi, “Tặng thêm vậy có nhiều quá không ạ?”
“Không nhiều,” Bà chủ nhìn chiếc xe đậu ngoài cửa tiệm, “Có phải cháu đi đón ai không?”
“Vâng,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Đi đón bố cháu.”
“Vậy là chuyện vui rồi,” Bà chú nói, “Chút bánh kẹo này có nhiêu đâu, cầm đi, sau này chúng ta chắc không gặp nhiều nữa rồi nhỉ.”
“Cháu vẫn sẽ tới,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu với bạn cháu đều thích ăn lắm, hôm qua còn bảo sau này sẽ sang tận đây chỉ để mua thôi đấy.”
“Ôi vậy thì tốt quá rồi,” Bà chủ cười tít cả mắt, “Vậy lúc nào muốn ăn thì qua mua nhé.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm cười gật đầu.
Lúc cậu đi ra cửa, bà chủ còn nói với theo một câu: “Từ giờ về sau là yên tâm rồi nhỉ.”
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn bố mình đang đeo kính đen ngồi trong xe, “Từ giờ về sau yên tâm rồi.”
*
Kính mát là của Giang Khoát mua, định sau khi bố cậu tắm gội xong thì cho bố cậu thay một bộ đồ mới từ đầu đến chân rồi đeo cả kính mát. Kết quả là xe chạy chưa được một cây số, kính đã đeo trên mặt bố cậu rồi. Chắc Giang Khoát ngồi trên xe thực sự không tìm được đề tài nói chuyện, phải lấy cả cái kính ra.
Đến lúc lên xe, lại phát hiện trên đùi bố cậu để cái hộp điện thoại, xem ra việc tìm đề tài nói chuyện của Giang Khoát quả là gian nan vất vả…
“Đã lấy hết ra rồi à?” Đoàn Phi Phàm lên xe, lên tiếng hỏi.
“Ừ.” Bố cậu gật đầu, “Con mà không quay lại, chắc thằng bé này lấy hết quần áo bắt bố thay luôn ở đây quá.”
“… Làm gì đến mức ấy ạ.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa ngoái lại nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát lè lưỡi ra với cậu.
Đây là lần đầu tiên Giang Khoát làm động tác thế này, hết sức đáng yêu, nhưng như vậy cũng có thể thấy rằng, cái hoạt động xã giao buộc Giang Khoát phải có hành động đáng yêu như vậy mang áp lực lớn đến mức nào.
Có lẽ không dễ dàng như cậu ăn bữa cơm với sếp Giang.
*
Sau khi xe chạy vào khu trung tâm, bố cậu không nói chuyện nữa, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Càng lúc, ông càng im lặng.
Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát nhìn nhau qua kính chiếu hậu, Giang Khoát chắc cũng nhận thấy cái cảm giác bị cách ly khỏi xã hội hơn mười năm đang chầm chậm toát ra từ bố cậu.
Đây vẫn là thành phố mà ông ấy sống, nhưng đã không còn là thành phố mà ông ấy sống nữa.
Những địa điểm quen thuộc, bầu không khí quen thuộc, nhưng những gì mắt thấy được, những gì tai nghe được đều thật xa lạ.
Lúc còn ở ngoại ô thì cảm giác chưa rõ rệt, về đến nội thành, những con đường và nhà cửa đã thay đổi chóng mặt, làm cho bố cậu hoàn toàn không thể nói nên lời.
Đoàn Phi Phàm không dám cho xe chạy vòng vèo chút nào, cậu lái xe theo đường gần nhất tới thẳng tiệm cắt tóc, chủ tiệm Tony là bạn cấp hai của Đoàn Phi Phàm, tay nghề tốt, con người đáng tin cậy, cậu ta biết chuyện của nhà Đoàn Phi Phàm mà trước giờ chưa từng nhiều lời.
“Cắt tóc mà phải tới tận chỗ cao cấp thế này sao?” Bố cậu đứng trước cửa, có phần ngập ngừng.
“Chỉ lần này thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lần sau bố mà cắt tóc thì đi cùng với chú, tới tiệm mà chú hay đi, 20 tệ là bố có ngay một cái đầu nét căng.”
Bố cậu cười, không nói gì, theo cậu bước vào trong tiệm.
Tony Lưu đã đang đợi sẵn, vừa thấy mấy người đi vào, cậu ta lập tức vẫy tay.
“Không cần mát xa, chỉ gội bình thường rồi cắt là được.” Đoàn Phi Phàm dặn.
“Được.” Tony Lưu lại vẫy tay, một cô gái tới dẫn bố Đoàn Phi Phàm đi sang bên kia gội đầu.
Đoàn Phi Phàm hơi không yên tâm, muốn đi theo, nhưng lại có chút do dự.
Đúng lúc này, Giang Khoát kéo cậu một cái: “Đừng đi theo, có phải trẻ con đâu, người trong giang hồ cơ mà, mấy cảnh này vài ngày là quen ngay thôi.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm.
Chỉ một lúc sau, bố cậu đã đầu quấn khăn lông đi tới, được cô gái vừa rồi dẫn tới ngồi ở chỗ Tony Lưu.
Lúc này, Đoàn Phi Phàm mới đi tới và hỏi: “Thế nào bố?”
“Cảm giác như cả đời bố chưa gội đầu bao giờ ấy.” Bố cậu bảo.
Đoàn Phi Phàm cười: “Lát nữa húi cua luôn nhé?”
“Được,” Bố cậu gật đầu, rồi lại nhìn Tony Lưu, “Bao nhiêu tiền vậy?”
Tony Lưu với Đoàn Phi Phàm nhanh chóng nhìn nhau trong gương, lập tức ngầm hiểu ý nhau.
Đoàn Phi Phàm [nói bằng mắt]: Đừng nói giá thật, nói rẻ chút, hai ba chục tệ là được.
Tony Lưu [đáp bằng mắt]: Được, nhìn tôi đây.
“Không mất tiền ạ.” Tony Lưu nói.
Đoàn Phi Phàm với bố cậu cùng sửng sốt.
“Sao lại không mất tiền chứ?” Bố cậu hỏi.
Đoàn Phi Phàm với Tony Lưu lại nhanh chóng trao đổi bằng mắt qua gương.
Đoàn Phi Phàm: Đầu cậu có vấn đề à, phiền cậu nói lại cho tôi!
Tony Lưu: Tôi nhầm, để tôi nói lại!
“Cháu vẫn còn nợ tiền Đoàn Phi Phàm, cậu ấy với khách cậu ấy dẫn tới đều không mất tiền, coi như trừ nợ.” Tony Lưu nói.
“Bình thường cũng chỉ hai ba chục tệ,” Đoàn Phi Phàm thầm thở dài trong lòng, “Con với cậu ta thân lắm, cậu ấy toàn giảm giá rẻ nhất cho con.”
“Ồ,” Bố cậu gật gù, rồi lại ngẫm nghĩ, “Vậy là cũng không nợ nhiều lắm nhỉ? Mỗi lần trả hai ba chục tệ, trả đến lúc con vào lớp một là được rồi.”
Giang Khoát nãy giờ vẫn im lặng ngồi ở sofa bên cạnh, nghe mọi người nói chuyện, mặt không biểu cảm, lúc này thực sự không nhịn được nữa, cậu đột nhiên phì cười.
Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn Giang Khoát, vốn đã định cố nhịn một lát, nhưng tiếng cười của Giang Khoát thật có sức lây lan, Đoàn Phi Phàm không nhịn được nữa, cũng cười theo.
Bố cậu cũng bật cười: “Mấy cái đứa này, định lừa chú phải không?”
“Chú, cũng không phải định lừa chú,” Tony Lưu nói, “Cái chính là không muốn để chú bận tâm quá thôi.”
Bố Đoàn Phi Phàm cười rồi thở dài, xua xua tay: “Thôi tùy mấy đứa.”
“Để cháu cắt cho chú một kiểu tóc mới đẹp rạng ngời luôn.”
“Cắt đi.” Bố Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Tony Lưu bắt đầu cắt tóc, Đoàn Phi Phàm tới ngồi bên Giang Khoát, ngẩn người mấy giây rồi mới khe khẽ thở ra một hơi, dựa lưng ra sau.
“Sao vậy,” Giang Khoát quay sang nhìn, “Áp lực quá hả?”
“Không rõ nữa,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, “Chắc tại tôi lại nghĩ nhiều quá, lúc thì nghĩ thế này liệu ông ấy có thoải mái không, lúc thì lo thế kia liệu ông ấy có cảm thấy mình lạc lõng với xã hội không…”
“Thế cũng không phải là nghĩ nhiều,” Giang Khoát nói, “Thế cũng là bình thường, dù sao thì bố cậu cũng vừa mới ra, hai người lại nhiều năm như vậy không ở với nhau, có muốn thoải mái tự nhiên cũng không thoải mái ngay được.”
“Từ góc nhìn của người ngoài cuộc,” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cậu cảm thấy…”
“Tôi cũng đâu phải là người ngoài cuộc chứ,” Giang Khoát nói, “Hiện tại tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào đây này.”
Đoàn Phi Phàm bật cười, đưa tay nắm lấy tay Giang Khoát, khẽ xoa xoa.
Lúc buông tay ra, cậu đưa mắt nhìn gương, phát hiện ra ngồi ở đây vừa đúng góc nhìn thấy khuôn mặt bố cậu trong gương.
“Có phải là nhìn thấy không đó?” Giang Khoát cũng nhận ra liền hỏi.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Nhưng không chắc là có nhìn thấy phía dưới tay không.”
“Liệu…” Giang Khoát ngập ngừng, “Có vấn đề gì không?”
“Chắc không đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mà cứ coi như là phát hiện ra gì đó thì có lẽ ông ấy cũng chỉ cảm thấy bản thân mình chẳng có tư cách gì mà ý kiến.”
Giang Khoát im lặng, đột nhiên thấy có chút đau lòng.
Cắt tóc khá nhanh, lúc bố Đoàn Phi Phàm đứng dậy xoay người lại, đúng là phong thái rạng ngời, mặt mũi sáng bừng.
“Thế nào hả?” Chú Đoàn hỏi.
“Đẹp rạng ngời luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Như hai anh em.” Giang Khoát nói.
Câu này làm chú Đoàn rất vui, ông kéo Đoàn Phi Phàm lại đứng cạnh mình trước gương nhìn thử: “Vậy sao?”
“Đúng thế đấy ạ.” Tony Lưu gật đầu.
Đoàn Phi Phàm nhìn trong gương, ở góc độ này, đứng lên mới nhìn thấy đệm ghế sofa phía bên kia, như vậy vừa rồi, bố cậu không nhìn thấy tay của hai người.
Cậu thở ra nhẹ nhõm, bất kể bố cậu với Giang Khoát có để tâm đến việc này hay không, cậu đều không mong bố cậu vừa mới ra, ngay ngày đầu tiên đã phải đối diện với chuyện như thế này, cậu càng không mong nhìn thấy hình ảnh bố giống như cậu nghĩ, vì “không có tư cách lên tiếng” mà im lặng.
“Chụp một bức đi.” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra giơ lên.
“Đợi chút đợi chút đợi chút…” Tony Lưu kéo từ bên cạnh ra một tấm rèm, “Chỗ tôi có phông chuyên để chụp ảnh đây…”
Một tấm rèm trắng, bên trên còn trang trí dây đèn nhấp nháy màu vàng. Vừa nhìn là biết kiểu phông dùng cho mấy cô gái cắt tóc xong thì selfie.
Nhìn Đoàn Phi Phàm với bố đứng trước phông nền như vậy mà chụp bức ảnh selfie chung đầu tiên trong đời của hai bố con, Giang Khoát thấy hơi buồn cười, và cũng thật cảm động. Tuy bức phông buồn cười và chẳng ăn nhập gì như vậy, nhưng cảnh cắt tóc này lại rất có ý nghĩa.
*
Cắt tóc xong là tiết mục tắm rửa.
Giang Khoát chưa bao giờ đưa ai đi khắp phố phường chỉ để cắt tóc rồi lại thêm tắm rửa thế này.
“Hai đứa tắm cùng luôn hả?” Chú Đoàn hỏi, “Nếu không tắm cùng thì không cần vào canh đâu, trông ngốc lắm, làm như bố là ông già lẩn thẩn ấy.”
“Bọn con ở ngoài đợi bố.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đừng tắm lâu quá, đây chỉ là tắm lấy khước thôi, không phải bảo bố tắm thật.”
“Biết rồi.” Chú Đoàn nói rồi nhìn Giang Khoát, “Hay là hai đứa về tiệm trước đi? Con thì không nói làm gì, nhưng con bắt Giang Khoát đi theo bố mình khắp thế gian kiểu này thì còn ra làm sao.”
“Không sao ạ.” Giang Khoát cũng chỉ biết gượng gạo đáp như vậy.
Đoàn Phi Phàm đang định nói thì điện thoại đổ chuông.
“Là chú,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, “Chắc đang sốt ruột.”
Bấm nút nghe máy một cái là giọng chú của Đoàn Phi Phàm đã gầm lên: “Tới đâu rồi? Sao vẫn chưa về hả?”
“Vừa mới đi cắt tóc ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn phải tắm rửa thay đồ, sau đó về liền.”
“Sao mà lắm chuyện thế!” Chú nói, “Tắm lấy ý nghĩa là chính thôi mà? Về tiệm luôn đi! Chú lấy xô nước tạt bố cháu một cái là vào luôn được rồi! Mau! Nhanh lên!”
Giang Khoát đứng bên cạnh bật cười, kế hoạch của Đoàn Phi Phàm xem ra bị cản trở rồi.
“Trời này mà tạt nước thì hơi…” Đoàn Phi Phàm vừa nói vừa nhìn bố.
“Chú mày dùng nước nóng!” Chú gầm lên.
“Có tâm ra phết,” Bố Đoàn Phi Phàm cười ầm ĩ, “Vậy thì tạt nước đi.”
Lúc Đoàn Phi Phàm quay đầu xe, bố cậu ấy lại hạ giọng bảo: “Chạy chậm chút, bố hơi…”
Ông khẽ đập đập lên ngực mình.
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Đây chắc là cảm giác hơi sợ hãi khi gặp lại người thân, căng thẳng, xấu hổ, và thêm những cảm xúc khác nữa… khiến bố cậu ấy không còn nghĩ đến việc giữ thể diện, nói ra câu đó ngay trước mặt Giang Khoát.
Nói xong, chú Đoàn lại quay xuống nhìn, Giang Khoát vội ngồi thẳng dậy.
“Khoát à,” Chú Đoàn nói, “Cháu đừng thấy chú thế này mà nghĩ ngợi gì, Đoàn Phi Phàm nó thật sự không như chú đâu.”
Không biết vì lẽ gì, câu nói này khiến Giang Khoát đột nhiên cảm thấy mũi mình cay xè.
Cậu thậm chí còn không kịp lên tiếng, cứ thế vội cúi xuống mà đưa tay lên mắt.
Ôi đệt.
Giang Khoát mày bị sao vậy?
Đừng có thế chứ!
Bố cậu ấy ra tù, sao mày lại ngồi đây khóc cái gì!
[HẾT CHƯƠNG 131]