Tam Phục

Chương 135: ]




Đoàn Phi Phàm tự thấy mình treo cây xỏ giày lên như vậy là hơi sớm.
Cuộc đời Đoàn Anh Kiệt, về cơ bản là một nửa thời gian ở bên ngoài cùng Đoàn Anh Hào lăn lộn giang hồ, nửa còn lại thì ở trong tù cải tạo, tiếp xúc với những người cũng không khác ông ấy là bao… Với rất nhiều việc, cách nghĩ và quan điểm của ông đều không như người bình thường.
Bây giờ nói ra những lời này, nhìn chung ông ấy không đánh giá được là có phù hợp hay không, hoặc là ông ấy cũng chẳng buồn đánh giá, muốn nói thì cứ nói thôi, phù hợp thì phù hợp, không phù hợp thì hai bên đánh nhau cãi nhau một trận là xong.
Dù sao thì lúc nghe nói Đoàn Phi Phàm có một người bạn nhà rất giàu, ông ấy cũng hy vọng Đoàn Phi Phàm có thể chơi được với người bạn này, hy vọng khi ông ấy không giúp được con, thì con mình đã có một người bạn nhà giàu có thể giúp đỡ được cho nó như thế rồi.
Mặc dù đó không phải là ý định ban đầu của con trai ông.
Tiếng hét giận dữ của Đoàn Phi Phàm đã khiến bố cậu trong phút chốc nhìn chung cũng nhận ra chỗ gọi đòn của câu nói này. Ông vội vàng lách người qua, mở cửa định ra ngoài.
Đoàn Phi Phàm đưa tay chặn ông lại, rồi đưa chân ra sau đá cánh cửa đóng lại. Không chút do dự, bố cậu vớ ngay lấy cây xỏ giày treo trên tường, lại còn lùi lại hai bước.
“Cái đồ chơi đó của bố, con bẻ gãy được đó.” Đoàn Phi Phàm nhìn bố, “Bố cũng chưa đánh con bằng cái đó bao giờ, con cũng chẳng có ám ảnh tâm lý gì với thứ đồ này cả…”
“Đây là thép không gỉ đấy.” Bố cậu gõ gõ cây gậy xỏ giày lên tường mấy cái.
“Cũng vậy thôi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Một tay con sẽ vặn thứ thép không gỉ đó thành cái quẩy cho bố xem.”
Bố cậu liếc thanh xỏ giày rồi thở dài: “Cái thói chém gió, đúng là giống bố thật.”
Đoàn Phi Phàm im lặng.
Bố cậu dừng một lúc rồi lại hỏi: “Tóm lại là sao hả?”
“Bố,” Đoàn Phi Phàm nhìn bố, “Câu nói vừa rồi, bố mà nói trước mặt Giang Khoát, cậu ấy có thể đánh bố ngay lập tức đấy, mà bố thì chắc chắn không đánh lại được cậu ấy đâu.”
“Ầy, bố làm gì đến nỗi đi nói trước mặt nó,” Bố cậu cười vẻ ngượng nghịu, “Chỉ là bố… vừa rồi chẳng biết nói gì… nói linh tinh thôi.”
Đoàn Phi Phàm khẽ thở dài.
“Mẹ con bảo bố đừng can thiệp, nên bố cũng không can thiệp,” Bố cậu nói, “Mẹ con bảo nếu sau này con hẹn hò với một thằng con trai, thì cũng giống như những đứa con trai khác hẹn hò với con gái thôi, bố không can thiệp.”
“Có phải bố không chấp nhận được chuyện con hẹn hò với con trai không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Bố cậu im lặng.
“Có phải bố cảm thấy, nếu như con vì tiền mà làm thế thì có khi bố còn thấy dễ chấp nhận hơn?” Đoàn Phi Phàm lại hỏi.
“Nói nhảm vừa vừa thôi!” Bố cậu nói luôn chẳng nghĩ ngợi gì, “Bố có nói thế… nhưng cũng không có ý đến mức như vậy!”
Đoàn Phi Phàm cười.
“Bố cũng thấy… khó mà chấp nhận,” Bố cậu lại thở dài, “Nhưng nếu như con vì tiền mà làm thế, bố có thể đánh con. Nếu con không phải vì tiền… thì mẹ con nói rồi đấy, bố không thể can thiệp được.”
“Vẫn còn nghe lời vợ cũ đấy chứ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Dù sao bà ấy bấy lâu vẫn ở ngoài như người bình thường, lại là người lúc nào cũng thích mấy tư tưởng mới mẻ,” Bố cậu nói, “Có nhiều việc, nghe bà ấy là tốt nhất, bây giờ bố cái gì cũng mờ mịt, có biết gì đâu.”
“Bố,” Đoàn Phi Phàm thấy hơi đau lòng, cậu hạ giọng nhẹ nhàng, “Giang Khoát là người rất tốt.”
“Có thể thấy mà,” Bố cậu nói, “Thằng bé chẳng có tâm địa tính toán gì.”
Tính toán thì ít nhiều vẫn có một chút đấy, dù gì bố cậu ấy cũng cáo già mà.
“Vâng,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, nhân cơ hội chuyển đề tài từ Giang Khoát sang thuyết phục bố, “Cái shop trên mạng ấy, hồi đầu là do chính cậu ấy đòi làm đó, vừa đúng lúc bố ra thì có thể giúp bọn con.”
Bố cậu đưa mắt nhìn cậu rồi im lặng.
“Cậu ấy cũng bỏ vào đấy nhiều tiền,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy việc lo liệu chuẩn bị cũng là do bạn cậu ấy lo liệu, chính là Dương Khoa đó, giờ định mở rộng thì bọn con cần phải cố thêm chút nữa.”
“Bố biết rồi.” Bố cậu khẽ nói.
“Mọi người đều biết bố là bố của con,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn con là con của bố.”
Bố cậu quay mặt đi.
“Con là người thế nào, thì chính là vì bố là người như thế đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chú ba nuôi dạy con tốt quá.” Giọng bố cậu nghe như nghẹt mũi.
“Chú ba là em bố,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hai người là anh em ruột mà.”
“Đi thôi.” Bố cậu nhanh chóng đi tới bên cửa, treo cây xỏ giày lại lên tường rồi mở cửa bước ra.
Đoàn Phi Phàm theo sau, lúc đợi thang máy, bố cậu vẫn im lặng, lúc vào thang máy, bố cậu mới lên tiếng: “Con vặn được cây thép không gỉ đó thành cái quẩy thật sao?”
“Không vặn được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng chỉ cần con nói đầy chắc chắn như vậy là bố sẽ tin.”
“… Đệt.” Bố cậu nói, “Lúc bố bốc khoác cũng chẳng tự tin được như như vậy.”
“Con học Giang Khoát đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thằng bé mà biết bốc khoác sao?” Bố cậu sửng sốt, “Thật không ngờ đấy.”
“Cậu ấy còn biết nói dằn mặt nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi mới vào học, cậu nói với thằng đần Lư Hạo Ba, tao có thể làm cho mày không sống sót nổi ở thành phố này đấy… Mà nói như thật ấy, suýt nữa con đã tin luôn.”
Bố cậu dừng mấy giây rồi cười hề hề mãi không thôi: “Đấy là vì người ta thực sự có tiền.”
“Cái đó còn phải do người nghe suy diễn nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Con bảo con vặn nó thành cái quẩy được, chứ có bảo là con ăn được cái quẩy đó đâu.”
Bố cậu vừa ngưng cười, nghe câu này xong lại bật cười: “Đồ đần.”
“Nói chuyện với con trai cẩn thận chút đi chứ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nói vậy mà cũng không được à?” Bố cậu liếc cậu, “Từ hồi con đẻ ra, bố đã nói chuyện với con như thế rồi.”
“Vậy bố cứ nói thế đi.” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi.
“Có thể có nhiều việc bố chẳng để ý nhận ra,” Bố cậu nhìn chữ số hiển thị tầng thang máy trên bảng điện tử, giọng khẽ khàng, “Dù sao thì cũng đã mười năm rồi, bỏ lỡ nhiều quá rồi.”
“Thì đã có con đây.” Đoàn Phi Phàm nói.
Bố cậu cười, không nói gì.
Đoàn Phi Phàm nhìn bố, do dự một lúc rồi đưa tay khẽ khoác lên vai bố.
Bố cậu sững người, sau đó liền đứng thẳng lưng hơn.
*
Khả năng nhớ đường của bố cậu rất tốt, mới ở đây một đêm, lại còn trong trạng thái vừa uống rượu xong, nhưng vừa ra khỏi cửa, ông ấy đã dẫn được Đoàn Phi Phàm theo đường tắt tới chợ.
“Được đấy chứ, con đi đi về chỗ này nhiều như vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy mà chưa đi đường này bao giờ.”
“Ở trên lầu còn nhìn thấy được con đường này,” Bố cậu nói, “Đúng là con không ổn rồi.”
“Làm sao mà cái gì cũng giỏi hơn bố được.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Con vẫn định thế hả!” Bố cậu nói.
*
Từ đường tắt tới cửa sau của Ngưu Tam Đao nhanh hơn bình thường khá nhiều.
Cửa sau đang chất một đống hàng đã đóng gói, xe chuyển phát nhanh cũng đã đậu bên cạnh, nhưng nhân viên gói hàng với anh chuyển phát nhanh đều không thấy đâu cả.
“Mọi người đâu rồi?” Bố cậu hỏi.
Đoàn Phi Phàm vội đi vào trong tiệm, tình hình rõ ràng không bình thường. Vừa vào tới bếp, cậu đã nghe thấy tiếng người la hét ầm ĩ ở đằng trước, lại thấy cả Dương Khoa từ tầng hai đang thò đầu xuống.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu ta.
“Có một người què đến gây sự.” Dương Khoa quả nhiên là người ngày nào cũng viết báo cáo công việc cho Giang Khoát, cậu ta báo cáo rõ tình hình một cách hết sức đơn giản dễ hiểu.
Đoàn Phi Phàm cau mày.
Chợ cũ phá dỡ rồi, tiệm nhà lão què có vẻ cũng không sang được chợ mới, giờ chắc hẳn đang rất rảnh, lại nghe nói lão hai Đoàn về nên chắc là tới để kiếm chuyện với Ngưu Tam Đao.
“Tao bị đau bụng rồi đó.” Lão Xe Lăn ôm bụng.
“Mày đau bụng là may đấy,” Chú ba chỉ lão rồi xông ra, “Mày mà không đau bụng thì con mợ nó chứ tao đạp một cước vỡ bụng mày bây giờ!”
Giang Khoát vội đưa tay ngăn chú lại.
“Đừng ngăn chú, mợ nó chứ loại người này là phải đánh!” Chú ba đẩy cậu ra định xông ra tiếp, “Con mợ… ặc…”
Giang Khoát đã vội túm lấy đằng sau cổ áo của chú mà kéo lại, chú ba chưa kịp nói hết đã bị cổ áo thít chặt ngay yết hầu.
Chú, xin lỗi chú quá. Giang Khoát thấy vô cùng áy náy.
Chú ba còn chưa kịp xông ra tiếp thì Giang Khoát đã rảo hai bước tới trước mặt lão Xe Lăn, cả người lao vụt tới trước mặt lão, cuốn theo cả gió, hai tay chống tay vịn của xe lăn, gần như mặt đối mặt chằm chằm nhìn lão ta.
Lão Xe Lăn vô thức lùi lại phía sau.
“Làm gì thế hả?” Con trai của Xe Lăn đứng cạnh liền xông tới.
“Tao cảnh cáo mày!” Giang Khoát quay sang nhìn hắn, “Sức khỏe tao không tốt đâu, mày mà dám động đến tao, bệnh cũ của tao sẽ tái phát còn nhanh hơn cả bố mày đấy.”
Con trai của Xe Lăn nghe câu này mà sững người kinh ngạc.
Giang Khoát cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc, đừng nói là từ trước tới nay, mà chỉ mới nửa năm trước thôi, cậu cũng sẽ không thể nói năng được kiểu này.
– Mày mà dám động đến tao, tao sẽ cho mày ngồi tù, ngồi bao nhiêu lâu là do tao quyết.
– By Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia.
Đây mới là câu mà cậu định nói, nhưng hiện tại cậu phải nghĩ tới cái tiệm này, khá nhiều điện thoại đang giơ lên chĩa vào cậu, có những câu dằn mặt không thể ung dung thoải mái mà nói ra được.
“Bớt giở trò đi,” Lão Xe Lăn không hổ là dân lăn lộn giang hồ, điềm tĩnh hơn hẳn tên con trai, “Tao sợ mày chắc?”
“Tôi lại sợ chú đấy, chú à,” Giang Khoát lấy điện thoại ra, mở camera quay phim, “Giờ tôi giúp chú liên lạc với bệnh viện, nếu đau bụng thật thì không được chậm trễ, trước tiên phải đi khám kỹ càng, bất kể là có vấn đề gì hay không, tiền khám tôi sẽ trả hết, dù sao thì cũng là hàng xóm cũ cả chục năm rồi.”
Nói xong, cậu lại cầm điện thoại quay xung quanh một vòng. Điều khiến cậu khá yên tâm là khi ở chợ cũ, lão Xe Lăn không được lòng mọi người, giờ thì lại càng hiu quạnh hơn, cả người giúp việc lẫn làm công ở cửa tiệm trước đây đều đi cả, chỉ còn lại mỗi tên con trai.
Lúc này lại không phải là giờ chợ đông, mấy người đứng túm lại xem toàn là chủ các tiệm gần đó, về cơ bản đều là người thuộc vũ trụ giao tiếp của Đoàn Phi Phàm.
Vì vậy, chỉ cần kết thúc việc này thật nhanh là xong.
“Mọi người nhìn đấy!” Lão Xe Lăn gào lên, “Tiệm nhà nó không những chất lượng thịt bò có vấn đề, mà lại còn uy hiếp người bị hại! Còn nói đánh chết tôi nữa kìa!”
“Ai nói vậy?” Chủ tiệm đồ khô bên cạnh hỏi.
“Nó nói đó!” Lão Xe Lăn chỉ Giang Khoát.
“Chú,” Giang Khoát nói, “Tôi đang quay phim đó, từng câu từng chữ chúng ta nói đều ở trong này, lát giao hết cho cảnh sát xem xét.”
“Con mợ nó chứ mày đừng có mà…” Con trai lão Xe Lăn bước tới chỉ cậu.
“Tay,” Một cánh tay từ bên cạnh Giang Khoát đưa tới, gạt tay tên con trai lão Xe Lăn ra, “Bỏ xuống đi.”
“Sao hả?” Con trai lão Xe Lăn đột nhiên hùng hổ, “Muốn ra tay hả?”
“Giữ thể diện cho mày đó.” Giọng Đoàn Phi Phàm vang lên sau lưng, sát bên tai Giang Khoát.
“Vị đại ca này,” Giang Khoát giơ điện thoại về phía tên con trai lão Xe Lăn, “Động tay động chân không giải quyết được vấn đề đâu. Nếu như bác trai ăn rồi đau bụng thì chẩn đoán của bệnh viện là bằng chứng tốt nhất. Cái gọi là thịt bò có vấn đề mà các người mua cũng được giữ lại để kiểm tra. Chúng tôi có camera giám sát, có thể tra lại xem bác trai đến mua lúc nào, nếu như là mua trên mạng thì cũng có lưu lại đơn hàng, các sản phẩm cùng một lô hàng đều có thể đem đi kiểm tra chất lượng được…”
Những lời này không thể có tác dụng gì với hai cha con lão Xe Lăn, bọn họ ngay từ đầu đã là đến đây để gây sự rồi, nhưng những gì cần nói, Giang Khoát vẫn phải nói cho hết.
“Ầy, cảm ơn, cất điện thoại đi nào, cảm ơn nha…” Từ một tiệm gần đó, một người đi tới, theo sau là bảy tám người khác.
Người này vừa bước tới vừa chắp tay chào đám người đang đứng xem: “Cất điện thoại đi nào, cảm ơn bà con… Để tôi đập ra là không hay đâu..”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cũng nhìn Giang Khoát.
Phạm Gia Bảo với đám đại ca xăm trổ của anh ta bước tới trước mặt lão Xe Lăn, cúi chào, sau đó không nói một lời, đẩy xe đi luôn.
“Làm gì thế? Mấy người làm gì thế hả?” Con trai lão Xe Lăn vội hét lên.
“Đi bệnh viện,” Một đại ca xăm trổ nhìn con trai lão Xe Lăn, “Sao vậy, không dám hả?”
“Tránh ra!” Con trai lão Xe Lăn không trả lời câu này, chỉ chen vào giành lấy cái xe lăn.
“Tao xem đứa nào dám động đến tao!” Lão Xe Lăn gào lên.
“Vẫn không biết xấu hổ nhỉ!” Phạm Gia Bảo đi vòng tới trước mặt lão, khoanh tay trước ngực, “Bọn họ còn nể mặt ông, chứ bố đây không có nha, dám giở trò tống tiền trên địa bàn của bố…”
Phạm Gia Bảo ghé lại gần lão rồi gầm lên: “Ông dựa vào ai mà to gan thế hả?”
Lão Xe Lăn bị anh ta làm giật bắn mình.
“Ai hả?” Phạm Gia Bảo hét lên, “Tôi cho cả hai đi viện một thể luôn!”
Bố con lão Xe Lăn không nói gì, màn trình diễn này của Phạm Gia Bảo đúng là hơi căng, vừa nhìn đã thấy hoàn toàn khác với trạng thái buộc phải nhẫn nhịn của người bên Ngưu Tam Đao. Hai cha con lập tức mất hết tự tin.
“Gọi cho bọn họ cái xe,” Phạm Gia Bảo nói, “Ở đâu thì trả về chỗ đấy, mau! Con mợ nó đúng là xúi quẩy!”
Khóe miệng con trai lão Xe Lăn giật giật.
“Còn dám đến đây thì đừng trách bố đây vừa thấy mặt đã đánh nha,” Phạm Gia Bảo nói, “Để bố đây nghe thấy điều tiếng gì, dù là trên mạng hay ở đâu đi nữa, bố đây đảm bảo sẽ gửi đòn đến tận cửa! Sau này có xảy ra chuyện gì sẽ đổ hết lên đầu mấy người đấy! Mấy người nên về nhà thắp hương cầu khấn cho tiệm bên này buôn may bán đắt phát tài thì hơn!”
“Cậu gọi tới hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Mấy vụ thế này, mềm mỏng không giải quyết được đâu, chỉ có cứng mới được, dọa cho bọn họ khiếp vía, không dám gây sự nữa. Mà cứng thì bọn mình làm không được, chỉ có Lão Phạm thôi.”
Đằng kia, mấy đại ca xăm trổ đã gọi một cái taxi, xúm vào chuyển lão Xe Lăn lên xe, còn nhét cả cái xe lăn vào cốp, sau đó nghiêm chỉnh đứng bên đường nhìn theo tiễn đưa.
Xe còn chưa chạy, Phạm Gia Bảo đã mặt mũi bực bội quay lại.
“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.
“Cảm ơn cái mông ấy,” Phạm Gia Bảo liếc Đoàn Phi Phàm, “Cậu ta không cho tôi ra tay, bứt rứt éo chịu được.”
“Vậy là đủ rồi, không cần phải ra tay.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nhưng cũng chẳng sao, đã làm ăn thì chắc chắn sẽ đụng phải mấy vụ này,” Phạm Gia Bảo nói, “Lúc nào chẳng có người ghen ghét, đây chính là bằng chứng là ta đang làm ăn thuận lợi.”
“Cảm ơn anh.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu đừng có suốt ngày học theo Giang Khoát nữa.” Phạm Gia Bảo nói, “Bố cậu đâu? Tôi chào một câu rồi đi, còn chưa gặp ông ấy nữa.”
*
Bố Đoàn Phi Phàm bị cậu yêu cầu ở lại sau bếp, ông cũng rất hợp tác, nãy giờ không đi ra. Nhưng có thể thấy là ông đang cực kỳ tức giận, sắp nhịn không được. Lúc mọi người đi vào, bố cậu đang đi đi lại lại trong bếp.
“Đi rồi hả?” Thấy mọi người vào, bố cậu vội hỏi, “Có đánh bọn họ không?”
“Đi rồi,”nói, “Không đánh, không cần thiết.”
Bố cậu im lặng, lửa giận vẫn bốc lên tận đỉnh đầu, đến thở cũng còn hổn hển.
“Đây là Lão Phạm,” Đoàn Phi Phàm giới thiệu Phạm Gia Bảo với bố, “Như con đã nói với bố, là chủ nhà, cửa tiệm này với căn hộ của bố con mình đều là thuê của anh ấy.”
“Chú Đoàn,” Phạm Gia Bảo cười, lên tiếng chào bố cậu, “Cháu là Phạm Gia Bảo, chú cứ gọi cháu là Tiểu Phạm.”
“Ầy, Gia Bảo à,” Bố cậu gật đầu, “Vừa rồi cảm ơn cháu nhé.”
Đừng gọi là Phạm Gia Bảo.
Câu này tạm thời vô hiệu trước mặt bố cậu.
“Cũng có gì to tát đâu ạ,” Phạm Gia Bảo nói, “Mấy cửa tiệm của cháu có hôm nào là không đụng phải mấy bọn gây sự đâu, cháu đi xử lý cũng quen rồi.”
Cái tài mở miệng là bịa chuyện không chớp mắt này thì lại đúng là người anh em của Đoàn Phi Phàm. Giang Khoát thầm cho anh ta một tràng pháo tay.
Có điều xem ra tâm trạng của chú Đoàn đã bị ảnh hưởng nặng nề. Mặc dù hai cha con lão Xe Lăn đã bị đuổi đi, mà cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng tâm trạng của chú Đoàn vẫn rất sa sút, sau khi nói chuyện với Phạm Gia Bảo và Đoàn Phi Phàm vài câu, chú ra ngồi gần quầy đồ sống, dựa vào tường, nhìn chú ba xếp thịt trong quầy.
“Không sao đấy chứ?” Phạm Gia Bảo hỏi Đoàn Phi Phàm, “Có phải người vừa rồi có thù oán gì với bố cậu không?”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Vậy tôi hiểu rồi,” Phạm Gia Bảo gật gù, “Vừa mới ra đã gây phiền phức cho cửa tiệm, trong lòng ông ấy chắc khổ tâm lắm… Cậu đi khuyên nhủ ông ấy đi.”
“Khuyên không được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đợi ông ấy tự mình hiểu ra thôi.”
“Đúng là bố con,” Phạm Gia Bảo cười, “Cái tính này của cậu là giống bố đấy.”
“Tính nào của tôi?” Đoàn Phi Phàm nhìn anh ta.
“Thì…” Phạm Gia Bảo ngẫm nghĩ, “Không biết nói thế nào, thôi được rồi, tôi đi đây, tôi có hẹn đánh bài với người ta.”
“Giờ này mà đánh bài?” Đoàn Phi Phàm thấy hơi bó tay.
“Đánh bài mà còn quy định giờ giấc sao?” Phạm Gia Bảo đi ra lối cửa sau, “Không phải muốn đánh thì đánh thôi à…”
Đoàn Phi Phàm dựa tường, khe khẽ thở ra một hơi.
“Lão què kia sau này chắc sẽ không tới kiếm chuyện nữa đâu,” Giang Khoát nói, “Cậu phải cho bố cậu biết chuyện này không phải là do bố cậu gây ra, mà là do lão ta là loại người như vậy.”
“Ông ấy sẽ bảo nếu như ngay từ đầu, ông ấy nhịn đi thì đã chẳng đánh lão ta thành ra què, và cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện như ngày hôm nay.” Đoàn Phi Phàm nói.
“… Cậu đúng là con trai bố cậu.” Giang Khoát nói.
Trong tính cách của Đoàn Phi Phàm, có một khía cạnh nào đó thực sự giống y hệt như chú Đoàn.
“Tôi nói với cậu một chuyện nữa,” Đoàn Phi Phàm hắng giọng, ghé lại gần Giang Khoát, “Vừa rồi lúc rời khỏi nhà, tôi… tranh thủ nhắc tới rồi.”
“Chuyện gì?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Bố tôi biết rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện hai bọn mình ấy.”
“… A!” Giang Khoát sững sờ, sau đó thì nhíu mày tặc lưỡi, “Thảo nào tâm trạng chú ấy sa sút như vậy, hóa ra trong đó còn có nguyên nhân là hai chúng ta nữa.”
“Không đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Việc này với ông ấy… vẫn chấp nhận được.”
Giang Khoát đứng bất động hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Tự nhiên tôi thấy hơi xấu hổ.”
“Đừng xấu hổ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cứ như bình thường là được.”
“Như bình thường là tôi cũng khá xấu hổ rồi đó.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát mà bật cười, rồi đưa tay bóp cằm cậu: “Sao cậu lại thế này chứ, chẳng giống tính cậu gì cả. Cậu cứ tự nhiên đường hoàng, chẳng có gì phải sợ cả.”
“Cũng còn tùy từng chuyện chứ,” Giang Khoát thở dài, “Thôi kệ đi, cũng chẳng còn cách nào khác, cùng nhau thích ứng thôi, đợt này cậu cứ ở bên bố cậu đi. Hay là…”
“Không.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không cái gì?” Giang Khoát nói, “Cậu đã biết tôi nói gì đâu mà đã không rồi?”
“Hay là đừng cùng cậu về nhà nữa chứ gì.” Đoàn Phi Phàm nói, “Không được.”
Giang Khoát lấy điện thoại ra xem: “Cái chính là chỉ còn vài hôm nữa thôi…”
“Không phải cuối tháng à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Kiểu người như sếp Giang, khi nói mấy chuyện thế này thì không đáng tin cho lắm. Ông ấy bảo tôi là cuối tháng là vì muốn tôi cảm thấy vẫn còn dư dả thời gian, không có gì phải gấp gáp, mà đã không gấp gáp thì sẽ không trách ông ấy nghĩ ra lắm thứ lạ lùng được,” Giang Khoát nói, “Sau đó, khi mà xem ra mình đã nguôi nguôi rồi, ông ấy lại thông báo với mình thật ra là cuối tuần phải về.”
“Không sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “So với cuối tháng cũng chỉ cách có một tuần, hạ tuần cũng có thể coi như là cuối tháng rồi.”
“Cậu thật không hổ là con trai đỡ đầu(*) lưu lạc trong nhân gian của sếp Giang.” Giang Khoát giơ điện thoại ra trước mặt Đoàn Phi Phàm.
Nguyên văn tin nhắn thoại của sếp Giang – Cuối tháng chẳng phải là hạ tuần đấy thôi?
Đoàn Phi Phàm bật cười, dựa tường tủm tỉm mãi không thôi.
“Vậy tôi cứ báo luôn với ông ấy là cuối tuần tôi về,” Giang Khoát gửi tin nhắn thoại trả lời sếp Giang, “Xong rồi đó.”
Mấy giây sau, sếp Giang gửi tin nhắn thoại tới: “Về một mình hay là Tiểu Đoàn cũng về chơi cùng đấy?”
“Hỏi mà cũng nghệ thuật nữa,” Giang Khoát tặc lưỡi, ngẫm nghĩ rồi lại gửi tin nhắn thoại cho sếp Giang, “Con nói với cậu ấy rồi, cậu ấy đi hay không con không biết, cậu ấy đang bận, không có ở tiệm.”
Đoàn Phi Phàm nghe thấy câu này, lập tức nhướng mày.
“Tôi phải xem sao đã.” Giang Khoát khoanh tay trước ngực.
“Tôi…” Đoàn Phi Phàm định quay người đi ra.
“Đứng lại.” Giang Khoát nói. “Không thì đưa điện thoại cho tôi.”
Đoàn Phi Phàm đành đứng lại, mặt đối mặt với Giang Khoát phải tới hai ba phút, điện thoại vẫn im lặng, cậu thở phào một hơi: “Sao…”
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
“Nhanh nhanh nhanh!” Giang Khoát lập tức sáp lại, “Xem đi!”
Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện ra một tin nhắn được gửi từ một người được lưu tên là “Sếp Giang”.
[Sếp Giang] Tiểu Đoàn, hôm nay lúc nào rảnh thì gọi điện cho chú.
“À há!” Giang Khoát nói.
[HẾT CHƯƠNG 135]
(*) Con trai đỡ đầu (干儿子): từ này trong bản gốc còn có nghĩa là con rể.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.