Tam Phục

Chương 142: ]




Vì có chỗ vịn lấy đà, cú nhảy này của Giang Khoát cao hơn Đoàn Phi Phàm khá nhiều.
“Tôi bật ghê không?” Giang Khoát nói đầy đắc ý.
“Dụng cụ của cậu hơi bị được đấy.” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cái tay kéo vali của Giang Khoát.
“Ngài không có dụng cụ hay sao?” Giang Khoát lại nhảy một cái nữa.
Hết sức trẻ con, lại còn nhạt nhẽo.
Nhưng Đoàn Phi Phàm cảm thấy chính mình cũng giống như một tên ngốc nhạt nhẽo, cậu lập tức vịn tay kéo vali, nhảy lên một cái thật mạnh, nhạt nhẽo mà đầy nỗ lực, cố nhảy cao hơn Giang Khoát.
Đinh Triết vẫn đang đi đằng trước, nãy giờ không ngoái lại, lúc này thực sự chịu không nổi nữa, cậu ta quay lại nhìn hai người, phẫn nộ hỏi.
“Có phải ấm đầu không đó? Có phải chập mạch không đó? Bao nhiêu tuổi rồi hả? Tốt nghiệp mẫu giáo chưa đó? Chưa tốt nghiệp cũng không sao, đang theo học thì cũng phải đủ 5 tuổi rồi chứ?”
“Mày cứ lo đi phần mày đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Bọn mày cứ nhảy phần bọn mày đi.” Đinh Triết chỉ về phía lối ra. “Có thấy mấy người ngoài kia bị bọn mày làm cho nhảy theo không hả?”
Đoàn Phi Phàm nhìn về phía lối ra, lúc này bọn họ đã rẽ vào lối đi chính, cửa ra ở ngay phía trước, vừa nhìn ra đã thấy mấy người ở ngoài cũng đang nhảy nhảy. Đã thế, khả năng nhảy và sức bền của mấy người kia đều khá là đáng nể, cứ thế nhảy mãi tới khi bọn họ ra khỏi nhà ga mà vẫn không dừng.
“Ở đây này!” Đổng Côn vừa vẫy tay vừa nhảy.
“Tao không mù!” Đinh Triết hét, “Đang mặt đối mặt rồi còn gì!”
“Lâu lắm không gặp, bạn yêu ơi!” Đổng Côn dang tay, “Ôm cái nào!”
“Cái ông chú mày,” Đinh Triết hất tay cậu ta ra, “Tránh xa tao chút đi.”
“Mau khinh bỉ nó đi,” Lưu Bàn ôm lấy Đổng Côn, “Tình bạn hai năm mà còn không bằng một năm với Giang Nhiều Tiền, Giang Nhiều Tiền vẫn còn đang nhảy sao?”
“Cậu ta nhảy ấy hả?” Đinh Triết chỉ Giang Khoát, “Mày tưởng cậu ta nhảy vì mày hả? Cậu ta nhảy…”
“Lâu lắm không gặp anh Côn,” Giang Khoát đi tới ôm Đổng Côn, “Đúng là mừng muốn nhảy lên luôn.”
“Ầy thế này mới đúng này,” Đổng Côn vỗ vỗ lưng cậu, “Điểm này thì hơn anh Đinh Uy Vũ của cậu rồi, nó diễn không giỏi bằng cậu.”
“Đệt.” Giang Khoát nhìn Đổng Côn.
Đinh Triết lập tức cười thành tiếng.
“Lát đi ăn cơm trước luôn, ăn xong rồi hẵng về khách sạn,” Đổng Côn khoát tay, “Mập, xe đậu ở đâu?”
“Đi.” Lưu Bàn cũng khoát tay.
*
Đổng Côn lái xe của nhà, đủ chỗ ngồi được ít nhất sáu người bọn họ, nhưng hai ghế cuối cùng thì hơi khó chịu, ngồi phải khom người. Vì vậy, hai ghế này bị phân cho Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát.
“Đây là cách bọn mày đón tiếp khách đấy à?” Đoàn Phi Phàm chen lên băng ghế sau cùng, ngồi xong thì đầu gối cũng gần chạm cằm.
“Ầy, nói thế sao được,” Lưu Bàn quay lại nhìn, “Bọn mình đều là khách mà, mày phải hỏi, đây có phải cách Đổng Côn đón tiếp hai đứa mày hay không chứ.”
“Mày lên đây ngồi cho bố mau!” Đoàn Phi Phàm chỉ cậu ta.
“Một mình tao ngồi đã mất hai ghế, chỉ cần có một tia hy vọng ngồi được trên đó thì tao cũng không thể để hai đứa mày khổ thế này rồi.” Lưu Bàn chậc chậc mấy tiếng.
Giang Khoát ngồi xuống bên cạnh Đoàn Phi Phàm, mặt vừa cúi xuống một cái là cằm vừa khéo chạm vào đầu gối.
“Ôi chao,” Tôn Quý lập tức thở dài, “Tội nghiệp quá đi.”
Giang Khoát cười, dựa lưng ra sau.
“Xe chạy đây,” Đổng Côn vừa hét vừa khởi động xe, “Giang Khoát chưa đi xe thế này bao giờ, khổ cho cậu rồi.”
Cũng không hẳn, Giang Khoát từng đi xe thảm hơn thế này rồi, ghế còn bị gỡ hết ra, tuy là cậu cũng không phải ngồi trên mấy cái ghế đẩu đặt ở thùng xe…
*
Xe rất nhanh chóng ra khỏi bãi đậu xe, chạy ra đường lớn. Ga tàu nằm ở chỗ khá hẻo lánh, người và xe đều rất thưa thớt, nhưng cơ sở hạ tầng của thành phố khá ổn, việc phủ xanh đô thị cũng được làm rất tốt, lúc trời nắng gắt, màu xanh khắp nơi có thể khiến người ta cảm thấy không còn cảm thấy nóng nực cho lắm.
Nhưng chuyến đi này đúng là có chút khác biệt so với trước đây, không còn là cậu đưa Đoàn Phi Phàm tới nơi mà cậu quen thuộc, cũng không phải Đoàn Phi Phàm đưa cậu tới nơi mà cậu ấy quen thuộc. Đây là một thành phố xa lạ đối với cả hai người, và đây là một chuyến đi mang tới những điều mới lạ và chưa biết đối với cả hai.
Thật là mới mẻ.
Thành phố xa lạ, đường sá xa lạ, giọng địa phương xa lạ, thậm chí lúc đi ăn, mùi vị thức ăn cũng có chút khác biệt… nhưng bên cạnh lại là người thân quen.
*
“Tối nay vẫn chưa đi chơi xa, chỉ đi du thuyền đêm thôi,” Đổng Côn nói, “Ngày mai, bọn mình ra ngoại ô, ra đồng lau sậy, tự chèo thuyền đi chơi, buổi tối về nhà tao ăn cơm, mẹ tao sẽ thể hiện tài năng cho bọn mày xem.”
“Khách sáo vậy sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Mẹ tao thích đông vui, lúc đầu còn bảo tối nay kêu bọn mày đến nhà chơi luôn, tao bảo không kịp,” Đổng Côn nói, “Mẹ tao muốn xem thử bạn học của tao, đặc biệt là bạn học Đoàn Phi Phàm anh hùng bảo vệ trường.”
“Đậu,” Đoàn Phi Phàm sờ sờ cái áo thun của mình, “Biết thế tao đã mang bộ lễ phục theo rồi.”
“Lễ phục phải không?” Đổng Côn nói, “Lát tao dẫn mày đi mua.”
“Giờ lại không khách khí gì nữa vậy?” Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Ai bảo mày làm bộ?” Đổng Côn rót một tuần rượu nữa cho mọi người, “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
“Khá được đấy.” Giang Khoát nói, “Món canh củ sen này rất ngon.”
“Món tủ ở quán này đấy,” Đổng Côn nói, “Tôi hỏi bọn bạn quán nào ngon, chúng nó nhiệt tình lăng xê quán này luôn.”
“Mày cũng chỉ mới rời nhà đi học được hai năm,” Đinh Triết nói, “Vậy mà bây giờ đi ăn đã phải hỏi quán người ta rồi à?”
“Tao không đi học xa cũng chẳng biết ăn ở đâu,” Đổng Côn nói, “Tại mẹ tao có cho ra ngoài ăn đâu, chẳng có quán nào nấu ngon bằng mẹ tao, chỗ nào làm ngon hơn thì mẹ tao bảo không vệ sinh.”
Quá nửa kỳ nghỉ hè không gặp, tuy ngày nào cũng tám nhảm mấy chuyện ruồi bu trong nhóm chat, nhưng ngồi mặt đối mặt cùng ăn thế này mới là vui nhất. Cả đám vừa ăn vừa uống vừa tán gẫu, đồ ăn trên bàn đã hết mà vẫn chuyện trò vẫn liên tu bất tận. Lúc ở trường, cũng chỉ có khi trốn ở 107 mới có thể ăn uống rề rà như thế này.
“Thêm đồ ăn đi.” Đổng Côn đứng dậy, định đi ra khỏi phòng bao để gọi phục vụ.
“Không cần đâu!” Tôn Quý túm lấy cậu ta kéo lại ghế.
“Khỏi cần khỏi cần, đủ rồi!” Mọi người cũng hét lên theo, “Vẫn còn đồ ăn chưa hết mà, đừng lãng phí!”
Vậy là cả đám lại tiếp tục, một lát sau, Đổng Côn lại đứng dậy lần nữa: “Phải gọi thêm thức ăn…”
Cả đám lại lần nữa gào hét không cần đủ rồi chưa ăn hết đừng lãng phí, rồi ấn cậu ta ngồi lại ghế.
Không biết có phải do quá chén không mà cả đám đột nhiên tiến vào cái vòng tuần hoàn thần kỳ nơi bàn nhậu. Vốn dĩ toàn là người không nể nang gì nhau, vậy mà đột nhiên lại khách sáo một cách thành thạo thế này.
Lần thứ ba Đổng Côn định đứng dậy, Giang Khoát đã tranh phần đứng dậy trước cả cậu ta, đi tới mở cửa phòng, nói với nhân viên phục vụ đứng bên ngoài.
“Cho mấy món thịt đặc sản của quán đi, chọn món mà bàn này chưa gọi ấy.”
Sau đó thì đóng cửa phòng, ngồi lại ghế của mình.
Cả phòng cùng nhìn cậu.
“Gọi thêm mấy món rồi đó,” Giang Khoát nhìn lại bọn họ, “Ai có ý kiến gì thì qua đây solo một trận luôn.”
Cả đám đột nhiên phá lên cười điên cuồng như uống nhầm rượu giả, Đổng Côn chỉ Giang Khoát, vừa cười vừa hét: “Mợ nó chứ chỉ có thể là Giang Khoát.”
“Mấy cậu trúng tà hả?” Giang Khoát nói.
“Cảm ơn sếp giang Nhỏ đã giải độc.” Đoàn Phi Phàm dựa người sang phía Giang Khoát.
“Cậu quá chén rồi phải không?” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Kiểu này là lát nữa phải lôi xác về rồi.”
“Làm gì có chuyện.” Đoàn Phi Phàm đưa ly của mình tới, gõ gõ trước mặt Giang Khoát, “Nửa ly này tôi uống ba tiếng rồi đó.”
*
Theo kinh nghiệm của Giang Khoát, nửa ly đó là đủ để Đoàn Phi Phàm đo đất thẳng cẳng. Đoàn Phi Phàm cũng cực kỳ giữ thể diện cho cậu, không hề nằm ngoài dự liệu của Giang Khoát, từ nhà hàng đi ra, vịn được vào xe taxi một cái là cậu ấy gục luôn.
“Thẻ phòng này,” Đổng Côn đưa thẻ phòng cho Giang Khoát, “Mấy đứa tôi đợi người lái xe hộ tới rồi theo sau, Đinh Triết với cậu đưa Đoàn Phi Phàm về trước…”
“Được.” Giang Khoát gật đầu, “Buổi tối không biết có đi thuyền được không nữa.”
“Đi được,” Đinh Triết nói đầy chắc chắn, “Mới mức độ này thì xe tới khách sạn một cái là nó tỉnh luôn ấy mà.”
“Lên xe.” Giang Khoát mở cửa xe.
Đinh Triết lên ngồi ở ghế phó lái, Đoàn Phi Phàm đang ngồi dựa ở băng ghế sau, Giang Khoát đẩy cậu ấy vào trong rồi lên xe.
“Người anh em này không ói ra đấy chứ?” Tài xế hỏi, “Nếu mà ói thì…”
“Không đâu.” Giang Khoát nói.
Đinh Triết có uống chút rượu, mạnh miệng còn hơn cả Giang Khoát: “Nếu mà ói thì tôi sẽ mua luôn cái xe này của bác tài!”
“Anh Đinh à?” Giang Khoát nhìn cậu ta.
Tài xế cũng nhìn Đinh Triết, một lát sau mới nói: “Nếu mà ói thật thì chỉ cần trả phí rửa xe cho tôi là được.”
“… Được thôi.” Đinh Triết gật đầu.
Giang Khoát ngồi sau cười mãi không thôi, phải tới lúc thân hình Đoàn Phi Phàm ngồi bên đổ nghiêng, chúi mặt xuống đùi cậu, Giang Khoát mới vội ngưng cười, đẩy đầu Đoàn Phi Phàm ra phía trước.
Xin hãy tránh xa vị trí hiểm yếu.
Nhưng tư thế đổ nghiêng này của Đoàn Phi Phàm khiến cho đầu cậu ấy chẳng có mấy không gian mà dịch chuyển, đẩy ra năm lần bảy lượt thì vẫn ở tư thế như một hạng mục cố định trong khu vực đó.
“Đoàn Phi Phàm đâu rồi?” Đinh Triết lúc này mới phát hiện ra sự mất tích của Đoàn Phi Phàm, vội quay lại hỏi.
“Đổ rồi.” Giang Khoát thấy hơi bó tay.
Đinh Triết cười ha hả: “Xem ra hôm nay tâm trạng nó vui ra phết đấy. Trước đây dù một ly là đổ thì cũng không đến nỗi một ly nhỏ tí đã đổ, kiểu gì cũng phải là ly to to một chút.”
Khách sạn Đổng Côn đặt cách nhà hàng khá xa, nằm ở trung tâm, nghe nói là khu sầm uất nhất, taxi chạy hơn một tiếng, cuối cùng mới thấy màn hình định vị hiển thị sắp tới nơi.
“Có ổ gà, cẩn thận đỡ…” Tài xế lên tiếng, còn chưa nói xong thì xe đã nảy lên một cái rõ mạnh.
Khi đầu của Đoàn Phi Phàm nảy lên không trung, Giang Khoát cũng phải kinh ngạc với phản xạ của chính mình, trong khoảnh khắc đó, cậu đã kịp đưa tay ra, đầu Đoàn Phi Phàm rớt bịch xuống tay cậu.
“… đầu bạn cậu đấy.” Lúc này, tài xế mới nói hết câu.
“Trung tâm gì mà đường sá kiểu này chứ?” Đinh Triết quay lại nhìn, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Giang Khoát nhìn đầu Đoàn Phi Phàm vẫn đang nằm trên tay mình.
Khuôn mặt Đoàn Phi Phàm đang áp vào lòng bàn tay cậu, rất nóng, lại còn hơi rịn mồ hôi, khiến cho trong vài giây, Giang Khoát có ảo giác như đang ở trong phòng tắm.
Giang Khoát đưa tay khẽ chạm vào nửa khuôn mặt lộ ra của Đoàn Phi Phàm.
Chạm một chút, rồi lại sờ thêm chút nữa.
Khi sờ tới lần thứ ba, cậu cảm thấy khuôn mặt Đoàn Phi Phàm đang động đậy.
Chính xác mà nói thì là đang cười.
Giang Khoát cúi xuống, nhìn nụ cười trên khuôn mặt nhìn nghiêng của Đoàn Phi Phàm.
“Cái ông chú cậu!” Giang Khoát nghiến răng khẽ chửi.
“Ư…” Đoàn Phi Phàm lập tức nhắm tịt mắt lại, khẽ rên lên một tiếng đầy vô tội.
“Dậy mau!” Giang Khoát vẫn ghìm giọng, đưa tay búng lên mặt Đoàn Phi Phàm một cái.
“Xì…” Đoàn Phi Phàm vội đưa tay che mặt, nhắm mắt hít một hơi, nhưng vẫn nằm trên đùi Giang Khoát không nhúc nhích, khá là cương quyết.
“Tỉnh rồi hả?” Đinh Triết nghe thấy liền quay lại, “Biết chọn đúng lúc ghê, vừa tới nơi là tỉnh, giả bộ suốt dọc đường phải không?”
“Nói gì vậy hả?” Đoàn Phi Phàm vẫn nhắm mắt không nhúc nhích, thậm chí còn thoải mái chỉnh vị trí đầu, kê tay làm gối ra vẻ vừa ngủ rất ngon, “Đúng lúc xe bác tài xóc một cú nên tỉnh đấy chứ.”
“Con đường này mười năm rồi chưa sửa đấy…” Nhắc đến con đường một cái, bác tài lập tức có ngay đề tài để nói, “Dân ở đây mà nhắc tới là thế nào cũng chửi xối xả cho nửa tiếng!”
Cũng phải 10 phút sau, xe mới dừng ở cửa khách sạn, bác tài quả nhiên vẫn chưa chửi xong.
“Lúc nào mấy cậu đi chơi, cần xe thì có thể gọi cho tôi.” Bác tài đưa một tấm danh thiếp cho Đinh Triết.
“Được,” Đoàn Phi Phàm vừa xuống xe vừa nói, “Bao giờ gọi xe, bác tài tiếp tục chửi nốt nhé, vẫn còn thiếu 20 phút, bác tài nhớ đó.”
“Xem ra vẫn chưa say, giả bộ rồi.” Bác tài cười.
*
Phòng của Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát ở cùng tầng với nhóm Đinh Triết, nhưng không sát vách. Đinh Triết vào phòng rồi, Giang Khoát phải lôi Đoàn Phi Phàm đi tiếp, qua mấy phòng nữa mới tới nơi.
“Thằng ranh này cố tình làm vậy đây mà,” Đoàn Phi Phàm dựa vào khung cửa, “Tôi đảm bảo phòng mấy đứa bọn nó đều ở tuốt đầu kia.”
“Còn trách ai?” Giang Khoát mở cửa, đi vào phòng, “Ngay cả lúc say gục luôn, ngài vẫn không quên gục xuống phía dưới…”
“Ầy?” Đoàn Phi Phàm bật cười, kéo hành lý vào theo Giang Khoát, “Tôi không có say, chỉ là quá chén mấy hớp nên định ngủ một chút, 20 phút là tỉnh được rồi.”
Giang Khoát tặc lưỡi, không buồn nói nữa. Cậu kiếm cái điều khiển từ xa, mở máy lạnh lên trước.
“Tôi đi tắm đây.” Đoàn Phi Phàm đưa tay cởi áo, mình trần đứng trước cửa gió của máy lạnh, “Nóng gần chết.”
“Cậu nghỉ một chút rồi hẵng tắm,” Giang Khoát vào phòng tắm nhìn thử, khách sạn này tuy không phải hạng năm sao nhưng phòng ốc khá ổn, ít nhất thì những chỗ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều khá sạch sẽ, xem ra mới được tu sửa cách đây không lâu. Giang Khoát mở hành lý, lấy quần áo để thay.
“Tôi đi tắm trước, cậu nằm một lúc đi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm không giành với cậu, nằm sấp xuống giường, không nhúc nhích.
“Vẫn chóng mặt hả?” Giang Khoát hỏi.
Đoàn Phi Phàm không thấy động tĩnh gì. Giang Khoát đi tới ghé nhìn thì thấy Đoàn Phi Phàm lại nhắm mắt, trông như đang ngủ.
“Bé Đoàn?” Giang Khoát sờ sờ mặt cậu ấy, “Rút cuộc đây là giả hay thật đấy?”
Đoàn Phi Phàm không hề nhúc nhích, lông mi cũng không động đậy.
“Đoàn Anh Tuấn thân yêu?” Giang Khoát lại chọc chọc vào mặt Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Anh Tuấn vẫn không có phản ứng gì.
“Được rồi,” Giang Khoát lại thở dài, đi về phía phòng tắm, “Cậu ngủ một lúc đi, lát nữa sắp đi chơi thuyền thì tôi gọi.”
Vào phòng tắm để đồ xong xuôi rồi, Giang Khoát lại đột nhiên chạy vụt ra, nhìn Đoàn Phi Phàm trên giường, thấy tư thế của cậu ấy vẫn không có gì thay đổi, coi bộ đúng là ngủ thật.
Giang Khoát chăm chú nhìn lưng Đoàn Phi Phàm.
Ánh đèn phòng màu vàng ấm áp chiếu trên tấm lưng trần Đoàn Phi Phàm, một mảng sáng mềm mại nhấp nhô theo đường nét trên lưng cậu ấy, giữa những mảng sáng tối, tấm lưng anh tuấn của Đoàn Anh Tuấn được khắc họa vô cùng gợi cảm.
Giang Khoát khẽ hắng giọng.
Sau đó cậu đi tới, đưa tay chạm vào lưng của Đoàn Anh Tuấn, rồi lại đưa ngón tay nhè nhẹ gõ lên gáy cậu ấy, chầm chậm di chuyển dọc theo sống lưng xuống dưới, vẽ theo mấy vết sẹo, tới gần hõm eo thì dừng lại.
“Ngủ đi.” Giang Khoát nói như thể đã hạ quyết tâm, sau đó bỏ tay ra, quay người đi vào phòng tắm.
*
Trước khi bắt đầu tắm, Giang Khoát xem qua điện thoại, nhóm Đổng Côn vẫn đang ở trên đường, Giang Khoát thông báo tình hình Đoàn Phi Phàm lại hôn mê bất tỉnh, lại còn thò tay ra ngoài chụp một bức hình, gửi cho cả nhóm.
[Giang Nhiều Tiền] Hôn mê ra nông nỗi này rồi
[Lưu Mình Dây] Kỹ thuật chụp hình của Nhiều Tiền được đấy chứ
[Đinh Uy Vũ] Vừa nhìn đã thấy là ảnh không đoan chính rồi
[Tôn Tráng Sĩ] Cái chính là người mẫu cũng chẳng đoan chính gì
Tiếp đó, cả đám bắt đầu lưu màn hình chat để làm bằng chứng tiến hành hoạt động phao tin đồn nhảm theo kiểu bóc phốt Đoàn Anh Tuấn.
*
Giang Khoát cởi quần áo, thử nhiệt độ vòi sen, thấy khá ổn. Cậu đóng cửa kính của phòng tắm rồi bước tới phía dưới vòi sen.
Suốt từ chiều đến tối, hết ngồi tàu hỏa lại uống rượu, lúc này đã hơi thấm mệt, nên khi nước nóng chảy tràn từ đầu xuống thân, cả người thật là khoan khoái.
Giang Khoát hít một hơi rồi ngửa mặt lên hứng nước, cảm giác nếu không chống tay vào tường thì cứ với kiểu xối nước thế này, một lúc nữa là cậu ngủ luôn được mất.
Xối một lúc lâu, cậu mới mở mắt ra rồi quay đầu đi, lắc lắc cho bớt nước trên mặt.
Đúng lúc đó, cậu thấy một bóng người lắc lư ngoài cửa kính phòng tắm.
“Ai?” Giang Khoát vội lấy vòi sen xuống xịt nước vào cánh cửa, về lý mà nói thì ngoài Đoàn Phi Phàm ra, trong phòng không thể nào có người nào khác có thể chạy tới mà đứng trước cửa phòng tắm thế này.
“Đoàn Phi Phàm, cậu đi vệ sinh…” Giang Khoát đang chuẩn bị đưa tay đẩy cửa thì cửa phòng tắm đột nhiên bị người ngoài kia kéo ra.
“Đệt.” Tuy biết đây chắc chắn là Đoàn Phi Phàm nhưng Giang Khoát vẫn hết hồn, cái vòi sen lập tức phun về phía cửa.
Đoàn Phi Phàm cởi trần, hứng nước vòi sen nhưng không hề khựng lại, cứ thế bước vào phòng tắm, trong chớp mắt, toàn thân đã ướt sũng.
“Vào đây làm gì?” Giang Khoát đã hoàn hồn, xoay vòi sen ra chỗ khác.
“Theo cậu thì là gì nào?” Đoàn Phi Phàm đưa tay sờ mặt Giang Khoát.
“Không phải chứ anh hai,” Giang Khoát chợt hiểu ra, nhưng đám Đổng Côn chắc cũng sắp về tới khách sạn, với cái tính sồn sồn của nhóm này, chắc chắn về một cái là gọi các phòng, tất cả tập trung một chỗ, không đủ thời gian để hai người làm gì cả, Giang Khoát vội đặt tay lên ngực Đoàn Phi Phàm chặn lại, “Không đủ thời gian…”
“Thời gian đủ hay không còn phải xem là làm gì đã chứ.” Đoàn Phi Phàm kéo tay cậu ra.
“Ngài rượu vào là kích động thế này sao?” Giang Khoát hạ giọng hỏi, “Vừa rồi ngài đã ngủ hẳn rồi cơ mà?”
“Vừa rồi ngài giở trò trên người tôi như vậy,” Đoàn Phi Phàm ôm lấy Giang Khoát, ghé lại bên tai cậu thì thầm, “Mợ nó chứ đừng nói là ngủ, lúc đấy có chết ngắc rồi đi nữa, tôi cũng phải bật nắp quan tài mà dậy đó!”
[HẾT CHƯƠNG 142]
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.