Tam Phục

Chương 144: ]




“Mày có quyền gì mà phá đồ của tao chứ?”
Ria Mép trợn mắt nhìn Giang Khoát, xung quanh đã có người vây lại xem, hắn ta có vẻ cũng muốn chuồn mau mau một chút, nhưng điện thoại thì lại chẳng thể vất đó mà đi được nên hắn ta có chút nhục quá mà nổi khùng.
“Anh có quyền gì mà quay lén tôi chứ?” Cô gái bị quay trộm hét lớn, tay lại vung lên.
Đoàn Phi Phàm không khỏi thầm tán thưởng cô gái.
Ria Mép rúm lại theo phản xạ, những cũng gào lên: “Ai quay cô hả? Nó bảo tôi quay thì là tôi quay hả?”
“Côn à,” Đoàn Phi Phàm hất đầu với Đổng Côn, “Mày quay tiếp đi, tao dừng ở đây, tao phải đưa cho mọi người xem mới được.”
“Được,” Đổng Côn vốn cũng đã đang cầm điện thoại quay, lúc này lại càng chĩa điện thoại vào thẳng Ria Mép hơn.
Ria Mép vừa nhìn điệu bộ của Đoàn Phi Phàm là có vẻ đã biết bọn họ đã quay được hành vi của mình, nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối: “Tao biết bọn mày định nói gì, nhưng cái gậy của tao dài như vậy, chẳng may cầm không chắc nên trượt tay…”
“Vậy sao?” Giang Khoát vừa nhìn hắn ta vừa từ từ cúi xuống, nhấc chân ra, nhặt cái điện thoại của hắn lên, “Mày tưởng điện thoại của mày bị tao dẫm vỡ rồi hả?”
Ria Mép sửng sốt.
“Đừng ngạc nhiên. Muốn đòi tao đền tiền? Mày không xứng.” Giang Khoát đưa chiếc điện thoại cho Đổng Côn, “Quay lại đi, hắn ta đang live stream, xem phần bình luận chắc chắn sẽ có người nói gì đó, còn không chịu thừa nhận thì lát nữa xem phần phát lại là xong.”
Chiếc điện thoại vẫn đang live stream nãy giờ, bình luận cũng đang đẩy lên rào rào, phòng live stream không đông người, kéo thanh bình luận một thoáng là đã lên đến đoạn đầu. Ở đó, có người kêu sao live stream lại làm cái trò nhơ nhuốc này, có người bảo đã chụp lại màn hình rồi, sẽ report vụ này, nhưng cũng có người nói đại loại cô gái này đẹp hơn cô gái váy xanh trước đó.
“Gọi cảnh sát đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mợ nó chứ đây là tội phạm quen thói nhiều lần rồi.”
Ria Mép vội quay người bỏ chạy.
Bọn họ còn chưa kịp trở tay thì đám đông đứng xem đã kịp khống chế, không để cho Ria Mép chạy nổi ba bước. Bạn của cô gái lúc này cũng đã chạy tới, hai cậu con trai túm lấy Ria Mép định đánh. Đoàn Phi Phàm ngăn lại.
“Muốn đánh thì để lát nữa xong việc hẵng đánh, giờ mà ra tay là hắn lại có cơ hội kêu oan đấy.”
*
Trong lúc đợi cảnh sát tới, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Gì?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại.
“Sao vừa rồi cậu không ngăn tôi lại?” Giang Khoát hỏi.
“Ngăn cái gì?” Đoàn Phi Phàm cười.
“Giẫm điện thoại đó.” Giang Khoát nghĩ một thoáng rồi đột nhiên cả mặt như bừng tỉnh, “Có phải cậu biết là tôi sẽ không giẫm mạnh không đó?”
“Tôi không biết.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chỉ cảm thấy là cậu định một chân giẫm nát, sau đó vung tay ném ra một mớ tiền, cái mà thiếu gia muốn chính là được sảng khoái trong lòng, bất kể tốn tiền hay không.”
Giang Khoát bật cười: “Vậy tại sao không ngăn tôi, với tính cách của cậu, không ngăn lại là không đúng rồi.”
“Thì tôi chỉ muốn cậu thấy dễ chịu thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát im lặng nhìn cậu.
“Lâu lắm rồi cậu không ngông cuồng thế này nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đừng nói là giẫm một cái điện thoại, kể cả hắn ta có lái một chiếc Brabus rồi cậu đi đập cái xe đó của hắn, tôi cũng sẽ không cản.”
“Nhảm nhí,” Giang Khoát nói, “Hắn ta làm sao mà đi nổi xe đó, cái này đúng là cậu không hiểu rồi.”
Đoàn Phi Phàm cười bò, sau đó lại đưa mắt nhìn Ria Mép lúc này đang bị người ta túm tay ấn ngồi trên thùng rác gần đó, cậu hạ giọng: “Nhưng vừa rồi cậu vẫn chưa ngông cuồng hẳn nhỉ.”
“Trước đây, nếu gặp chuyện thế này thì tôi cũng chẳng đi đạp vỡ điện thoại thật sự đâu,” Giang Khoát nói, “Tôi sẽ đợi đến khi mọi việc xử lý xong rồi sẽ đập nát điện thoại, sau đó ném tiền cho hắn ta.”
“… Ngốc như vậy sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Như vậy mới thích, kiểu tao đập điện thoại của mày không phải để bắt bọn biến thái, mà là bỏ tiền mua vui thôi.”
“Giỏi ghê.” Đoàn Phi Phàm vỗ tay khen ngợi.
*
Cảnh sát đến rất nhanh, vì đồn cảnh sát cách đó chỉ nửa con phố. Một vị cảnh sát có tuổi nhìn Ria Mép chằm chằm.
“Lại gặp nhau nhỉ, đây là lần thứ ba rồi phải không đó? Thế nào hả? Cuối cùng thì lần này cũng có người cho mày ăn tát hả? Thỏa lòng mong ước chưa?”
“Đệt, đúng là ngựa quen đường cũ!” Đinh Triết chửi.
Cả nhóm cùng cảnh sát tới đồn, cô gái hồi nãy liên tục nói với cảnh sát: “Chú, mấy người họ đâu có cần phải đi theo chứ? Vốn là họ giúp cháu mà, giờ lại làm mất thời gian của họ.”
“Không sao.” Tôn Quý nói, “Là việc nên làm mà.”
“Lập biên bản xong là đi được rồi,” Viên cảnh sát nói, “Vẫn chưa tới giờ chợ đêm náo nhiệt nhất mà, vẫn kịp.”
“Cô ấy quen hai đứa mày à?” Đổng Côn hạ giọng hỏi Đoàn Phi Phàm, “Tao cảm thấy vừa rồi cô ấy cứ nhìn hai đứa mày suốt.”
“Thuộc diện đẹp trai siêu cấp thế này, đã thế lại tới tận hai người,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chẳng nhất thiết phải quen biết mới nhìn chằm chằm, nhìn đơn giản là vì đẹp trai thôi.”
Đổng Côn nhìn Đoàn Phi Phàm, tám kiếp sau vẫn không nói được lời nào. Lưu Bàn đứng sau nói giúp cậu ta. “Đệt, nó chai mặt tới mức này rồi sao?”
“Nó lúc nào chẳng chai mặt như vậy.” Đinh Triết nói, “Bị Giang Khoát đưa lối dẫn đường nên lại càng lên một tầm cao mới.”
“Tôi nói có sai đâu, mỗi lần chỉ đâm chọc một người là cậu lại thấy thiệt thòi đúng không?” Giang Khoát cười nói với Đinh Triết.
*
Có điều, sự tự tin mù quáng của Đoàn Phi Phàm đã nhanh chóng có nguy cơ bị phá tan.
Lúc từ đồn cảnh sát đi ra, cô gái cùng với một cô bạn nữa đi tới chỗ hai người, đầu tiên là cảm ơn lần nữa, sau đó thì hỏi với vẻ hơi ngượng ngùng.
“Có thể là tôi nhìn nhầm, nhưng vẫn muốn hỏi một chút, hai bạn có phải là… chủ tiệm bò nấu tương không?”
Câu hỏi này còn khiến Đoàn Phi Phàm sửng sốt hơn cả lý do “đơn giản là vì đẹp trai”.
Cậu vừa định lên tiếng Lưu Bàn đã cực kỳ nhanh nhẹn giành trước: “Bò nấu tương nào vậy? Bạn nói thương hiệu trước đi.”
“Bạn đã nói thế này thì chắc chắn tôi không nhìn nhầm rồi,” Cô gái bật cười, quay sang hỏi bạn mình, “Là bò nấu tương gì ấy nhỉ?”
“Ngưu Tam Đao,” Cô bạn kia vội đáp, “Ngưu Tam Đao, hồi đó tớ đăng lại cái clip giang hồ ấy, còn mua hàng nữa…”
“Sau đó còn mua lại nữa.” Cô gái kia nói thêm giúp bạn.
“… Cảm ơn đã ủng hộ chúng tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hai bạn ngoài đời còn đẹp trai hơn trong clip nữa. Clip tếu quá, hài ghê luôn.” Cô gái vừa cười vừa nói, “Ông chú xuất hiện cuối cùng cũng buồn cười thật sự.”
Quả nhiên là vì đẹp trai.
Giang Khoát nhướng mày giùm Đoàn Phi Phàm.
“Vì câu nói đẹp trai này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mời các bạn vào shop, báo mật khẩu với nhân viên chăm sóc khách hàng, nhân viên sẽ gửi tặng hai bạn, mỗi người một phần quà lớn mới ra tháng này của chúng tôi. Mật khẩu là…”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Tên khốn biến thái?” Giang Khoát nói chẳng buồn nghĩ.
“Xin đừng, tự nhiên gửi một câu Tên khốn biến thái, nhân viên sẽ hoảng hồn đó.” Đinh Triết nói.
“Hai anh siêu đẹp trai.” Lưu Bàn ở bên cạnh nói đầy vẻ trịnh trọng.
“Dùng câu này đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Vốn tưởng tới đây là được rồi, Giang Khoát đã định quay đi, nhưng Đoàn Phi Phàm vẫn chưa đi vội, tiếp tục nói chuyện với cô gái và cả mấy người bạn của cô gái thêm một lúc nữa.
Cuối cùng lại là động tác thêm bạn như thường lệ.
“Bạn đúng là khởi nghiệp giỏi thật đấy,” Lúc đi, một cậu con trai nói với Đoàn Phi Phàm, “Sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện.”
“Cảm ơn ý kiến của các bạn.” Đoàn Phi Phàm cười.
*
Sau khi mấy người đó đi rồi, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm: “Chỉ có mỗi tôi không phải là người khởi nghiệp giỏi thôi nhỉ.”
“Ừ hứ, cậu thì vừa nhìn đã đủ biết là người không cần khởi nghiệp rồi,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Người ta hỏi tôi, cậu có phải là người đầu tư không.”
“Thì cậu ta đúng vậy mà.” Lưu Bàn gật gù.
“Tôi bảo cậu là nhà đầu tư kiêm đối tác làm ăn, thức khuya dậy sớm, một nắng hai sương.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Mô tả thế này nghe vất vả quá,” Đổng Côn thở dài, “Bọn tao còn chẳng biết hai đứa mày khổ đến như vậy.”
“Mày thở dài thế này, tao còn chẳng biết câu này mày nói là thật hay giả nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Câu đó đương nhiên là thật rồi!” Đổng Côn hét lên.
“Cái đó có gì mà không biết,” Tôn Quý nói, “Giang Khoát mới năm nhất đã thi lại, nhìn vào là đủ biết khởi nghiệp vất vả thế nào.”
“Cậu ta không khởi nghiệp thì cũng vẫn phải thi lại thôi,” Đinh Triết nói, “Mày cứ nhìn bộ dạng phiêu diêu lãng đãng cậu ta thường ngày mà xem… Tôi tiến bộ rồi đấy nhé Giang Khoát, lần này tôi chỉ gây sự với một người…”
Cả đám vừa cười vừa đi tới chợ đêm.
*
Đúng như lời viên cảnh sát đã nói, vụ việc làm bọn họ tới chợ muộn khoảng một tiếng, nhưng lúc này, cuộc sống sôi động về đêm mới chính thức bắt đầu. Đủ các loại cửa tiệm với quầy đồ ăn, chỉ ngửi mùi dọc con phố là cũng đủ cảm giác sắp no luôn. Để thu hút khách hàng, có mấy quán bar cho ban nhạc chuyển ra ngoài đường.
Từ tối đến đêm khuya, Giang Khoát cảm thấy bọn họ chưa dừng lại một lần nào, cứ thế liên tục đi khắp nơi, ngay cả lúc ăn uống cũng không ngồi xuống. Theo cẩm nang ẩm thực của Lưu Bàn, bọn họ cứ mỗi chỗ ăn một miếng thế này thì cũng phải ăn tới hai ngày.
“Đã thế bọn mày cũng chẳng chịu ăn cho tập trung,” Lưu Bàn nói, “Cứ chốc chốc lại thấy thiếu một người, chốc chốc lại thấy thiếu một người.”
“Đừng có nói ‘bọn’ ở đây nhá,” Đổng Côn chỉ Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát, “Không phải bọn tao, chỉ có hai đứa nó thôi.”
“Đi mua món quà nhỏ cho bọn mày.” Đoàn Phi Phàm giơ cái túi nylon to đùng, “Mỗi người một phần, sếp Giang nhỏ chọn đấy.”
“Khách sáo vậy sao?” Tôn Quý đầy cảm động nhận lấy cái túi, “Sao lại còn tặng quà chứ? Là gì vậy? Sao mà to thế này?”
“Đừng có cảm động vội.” Đoàn Phi Phàm nói.
Cả đám vẫn kiên quyết cảm động mở túi lấy quà ra.
Mỗi người một hộp tranh ghép hình.
Đinh Triết nhìn hình vẽ trên hộp: “Cái ông chú mày, đây là trò chơi khăm phải không?”
Bức tranh ghép này được tạo từ vô số những bức hình Chó-ngậm-bông-hồng.jpg, khi mới nhìn thấy, Đoàn Phi Phàm cũng cảm giác không thể nào ghép thành hình được.
“Sao lại mua thứ đồ chơi này?” Tuy đây là quà của Giang Khoát, nhưng Đổng Côn vẫn không nhịn được mà đưa ra câu hỏi.
“Tiệm ấy có thể đặt làm, nhưng cái này có hàng sẵn, không phải đợi.” Giang Khoát cười nói.
“Hàng có sẵn chỉ có hoa chó thôi hả?” Tôn Quý hỏi.
“Chó hoa gì chứ!” Giang Khoát nói, “Đây là chó ngậm hoa hồng.”
“Thì là chó hoa chứ gì nữa.” Tôn Quý nói.
“Đừng hỏi nữa,” Đổng Côn nói, “Đây chắc chắn là bí mật nho nhỏ gì đó của hai đứa nó, giờ cố khoe mẽ với bọn mình đây mà. Rớt hết cả liêm sỉ.”
“Rớt hết cả liêm sỉ.” Đinh Triết nói.
“Rớt hết cả liêm sỉ.” Lưu Bàn nói.
“Đúng là chó hoa mà.” Tôn Quý nói.
Vậy là cả đám bị ép xách theo gánh nặng là bộ xếp hình 200 miếng rồi lại đi loanh quanh thêm hai tiếng đồng hồ. Được cái chất lượng bộ xếp hình này cũng chẳng ra sao, vậy nên cũng không nặng lắm.
*
Về đến khách sạn, Giang Khoát lập tức mở hộp, chuẩn bị chơi ghép hình.
“Đây chỉ là một tờ giấy hơi dày tí, chứ chẳng phải là bìa cứng nữa,” Cậu tặc lưỡi, “Hèn chi mà rẻ vậy.”
“Chỉ có cậu là thấy rẻ thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Người bình thường chẳng ai mua đâu, chứ đừng nói là ngồi chơi thứ này.”
“Cái đó chưa chắc.” Giang Khoát lấy mấy miếng rồi thử xếp.
Chuông báo tin nhắn nhóm chat vang lên mấy tiếng. Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại xem thử rồi bảo: “Quả nhiên chỉ có mỗi tôi là người bình thường.”
Trong vòng nửa tiếng sau khi về tới phòng, toàn bộ mấy người nhóm Hình mẫu đều bóc bộ ghép hình ra chơi, và sau khi ghép được nhiều nhất là năm miếng thì đồng loạt nhắn tin thông báo bỏ cuộc.
[Đinh Uy Vũ] Giang Khoát cậu trâu bò thật
[Đổng Phóng Khoáng] Đây không phải là trò ghép hình cho người bình thường, mợ nó chứ miếng nào miếng nấy y chang nhau
Giang Khoát nằm lăn ra giường, cười mãi không thôi.
Không biết vì sao cậu lại mua món đồ chơi này, nếu nhất định phải nói rõ thì chính là vì hình con chó ngậm bông hồng kia có chút liên quan đến Đoàn Phi Phàm, nhưng trong tình huống bình thường, món đồ này mà có in hình Đoàn Phi Phàm trên đó đi nữa thì cũng chưa chắc cậu đã mua.
Nhưng hôm nay thì cậu lại mua, đã thế lại còn mua một đống.
Đúng là khi ở trong một tâm trạng nào đó, con người ta sẽ thay đổi. Một người cầu kỳ khó tính như cậu, vậy mà cũng cảm thấy món đồ này rất thú vị, rồi cũng bước vào cửa tiệm đó, rồi thấy vừa ý với một bộ tranh ghép hình ba xu in trên loại giấy ba xu, và còn mua tới sáu bộ.
A…
Đây đúng là kiểu du lịch ngốc nghếch của mấy kẻ yêu nhau mà.
*
Phải nói rằng, Đổng Côn đúng là một hướng dẫn viên rất tận tâm, Giang Khoát cảm thấy cậu ta nên đi làm hướng dẫn viên mới đúng, chứ học Cảnh quan làm gì.
Chỉ trong vòng mấy ngày, lịch trình của bọn họ đã được sắp xếp sắp xếp kín mít. Mẹ Đổng Côn mời cả đám tới ăn cơm một bữa, Giang Khoát có cảm giác là vì mẹ cậu ấy đã biết bọn họ mấy ngày này định đi đâu làm gì nên bồi bổ trước cho cả đám.
Ngoài mấy tiết mục du lịch đại trà như ngắm sơn ngắm thủy, khám phá hang động, hướng dẫn viên Đổng Côn còn lên lịch cho cả bọn một loạt điểm du lịch ngách, nơi mà chỉ có dân địa phương mới biết đi đâu, chơi gì.
Chơi thì đúng là vui, nhưng mệt thì đúng là cũng mệt thật.
Cả đời Giang Khoát chưa từng bị người ta lùa đi chơi như lùa vịt thế này bao giờ. Về đến khách sạn, cậu thậm chí chẳng còn sức lực để chơi tiếp mấy trò riêng tư nữa.
“Có phải là Đổng Côn cố ý không đó?” Giang Khoát nằm bẹp trên giường, “Bây giờ đến đi tắm tôi cũng chẳng còn sức nữa.”
Đoàn Phi Phàm nằm xuống bên cạnh, cười không nói gì.
“Không phải là tôi nhu cầu cao đến vậy đâu,” Giang Khoát nghiêng đầu sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Nhưng ngay cả việc này cũng không muốn làm nữa, thảm thật luôn.”
Đoàn Phi Phàm cười thành tiếng.
Điều thảm hơn nữa là lúc này, điện thoại của Giang Khoát lại đổ chuông.
[Lữ Ninh – người phụ trách xinh đẹp của bạn] Về trường chưa đó? Em quên thời gian thi lại rồi hả?
“Aaaa….” Giang Khoát ôm lấy cái điện thoại.
[JK921] Em không quên
[Lữ Ninh – người phụ trách xinh đẹp của bạn] Vẫn còn mấy hôm nữa, chịu khó ôn tập nhé
[JK921] Chị gửi tin nhắn cho cả nhóm ạ?
[Lữ Ninh – người phụ trách xinh đẹp của bạn] NO, chỉ gửi cho em thôi, chỉ có em là chị cảm thấy sẽ không để tâm đến kỳ thi lại
Lữ Ninh vậy là vẫn không hiểu cậu rồi. Với chuyện thi lại mà nói, Giang Khoát vẫn khá là nghiêm túc. Dù sao thì cũng chỉ thi lại có một môn, nên nghiêm túc cũng khá là dễ.
Bị Đổng Côn lôi đi bôn ba mấy ngày nay, tuy không còn sức lực để chơi mấy trò riêng tư, nhưng Giang Khoát vẫn dành ra được hai tối ôm laptop mà ngủ.
*
Kỳ thi lại tuy cảm giác làm bài chẳng ra làm sao, nhưng cuối cùng vẫn qua.
“Thế mà lại qua,” Sau khi dò kết quả, Giang Khoát vô cùng cảm kích, “Tôi đã chính thức xác định trượt môn này rồi, vậy mà lại qua chứ lị.”
“Nhìn điểm số thế này, chắc là giáo viên cũng chẳng muốn xét nét với cậu nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đừng ghen tị chứ.” Giang Khoát nói.
“Tôi đây sinh viên tốt, môn nào cũng chỉ một lần là qua,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy mà lại đi ghen tị với người phải thi lại mới dư được một điểm qua môn ấy à.”
“Tôi…”
Giang Khoát đang nói thì điện thoại bỗng nhiên rung lên. Dù điện thoại không kêu nhưng dù sao bây giờ cũng đang trong giờ học. Là một người từng bị giáo viên chỉ đích danh mà khiển trách trong giờ giảng, lại còn phải thi lại mới dư được một điểm qua môn, nên cậu vẫn chột dạ mà vội vàng che điện thoại lại.
Cuộc điện thoại là của Đại Pháo gọi tới, Giang Khoát nhắn tin hỏi xem có việc gì thì không thấy tin trả lời.
Xét thấy lần trước, Đại Pháo không trả lời tin nhắn là do cả đêm phải chạy về hỗ trợ sếp Giang, nên Giang Khoát giả bộ đi vệ sinh, ra khỏi phòng học để gọi điện cho Đại Pháo.
“Sao lại gọi vậy?” Đại Pháo hỏi, “Mày đang trên lớp cơ mà?”
“Vậy sao ngài không trả lời tin nhắn của tôi đi!” Giang Khoát nói.
“Tao đợi mày tan học đấy thôi.” Đại Pháo nói, “Đang học mà chat với mày, mày lại chẳng chửi tao à?”
“Từ bao giờ mà tao với mày lại thiếu hiểu nhau thế này hả?” Giang Khoát hỏi.
“Bắt đầu từ hồi mày yêu người con trai khác đó.” Đại Pháo nói.
“Cái ông chú mày.” Giang Khoát chậc một tiếng. “Có chuyện gì?”
“Buổi chiều tan học gặp nhau chút đi, giờ tao đang ở Ngưu Tam Đao.” Đại Pháo nói, “Đang nói chuyện với bố của Đoàn Phi Phàm.”
“Sao mày lại chạy sang đó?” Giang Khoát nhướng mày, “Sếp Giang phái mày tới hả? Bảo mày bí mật theo dõi chú Đoàn? Tao nói cho mày biết Hồ Pháo, tốt nhất mày nắm tình hình cho cẩn thận vào, mợ nó chứ mày nói linh tinh một câu là tao…”
“Từ bao giờ mà bọn mình lại thiếu ăn ý thế này hả?” Đại Pháo ngắt lời cậu, “Tao là loại người như vậy hả?”
“Ai biết, giờ mày là sếp Pháo rồi, lòng người khó đoán lắm.” Giang Khoát nói.
“Không liên quan đến chú Đoàn,” Đại Pháo nói, “Chỉ là tao gặp ở đó thì nói chuyện một lúc thôi, chú ấy tếu lắm, vừa làm tao cười sảng luôn.”
“Vậy mày đến làm gì?” Giang Khoát hỏi, “Đừng nói mày tới mua thịt bò đấy.”
“Tao đây, quang minh chính đại, được sếp Giang cử tới,” Đại Pháo nói, “Để xác nhận tình hình sử dụng khoản đầu tư đợt đầu, kiểm tra tiến độ công việc, báo cáo về cho sếp Giang, để ông ấy có thể đưa ra đánh giá chính xác về đợt rót vốn tiếp theo…”
“Đậu,” Giang Khoát sửng sốt, “Ông ấy còn giở trò này nữa sao?”
“Ừ,” Đại Pháo nói, “Buổi chiều mày qua đi, gặp một cái, sếp Giang nói theo bản kế hoạch kia của Dương Khoa thì từ bây giờ, việc chọn địa điểm của bọn mày phải có quyết định rồi.”
“Kế hoạch của nó gấp gáp vậy à?” Giang Khoát hỏi.
“Ngài chưa xem qua ạ?” Đại Pháo cũng hỏi lại.
“Ai xem thứ đó làm gì.” Giang Khoát nói.
“Vậy thì mày qua đi, có phải bịa thì mày cũng bịa ra một địa điểm cho tao,” Đại Pháo nói, “Sau đó lập tức triển khai. Đừng để ông ấy cảm thấy mày không lấy tiền của mày ra chơi, mà lại cầm tiền của ông ấy ra chơi đùa đấy.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp, nghĩ một chút rồi lại tặc lưỡi.
Cậu thật sự không ngờ sếp Giang lại cho Đại Pháo tới kiểm tra mấy việc này của cậu. Mặc dù cậu chẳng hề lười biếng, cũng không phải đang chơi cho vui, nhưng cậu cũng đã tin là sếp Giang sẽ không nhận định về mình như thế này.
Nhưng sếp Giang đã biết cái bản kế hoạch này là của Dương Khoa viết ra, và chắc chắn cũng biết cậu sẽ chẳng đọc kỹ cơ mà? Hay là sếp Giang bẫy cậu, vui vẻ đưa tiền cho cậu, rồi sau đó lại đợi cậu ở đây?
“Buổi chiều tao có tiết một,” Giang Khoát nói, “Học xong tao qua luôn, mày bảo Dương Khoa lấy cái bản kế hoạch kia cho tao xem.”
“Giờ mới xem thì tác dụng gì?” Đại Pháo nói, “Chi bằng mày bịa ra một cái…”
“Không cần,” Giang Khoát nói, “Không bịa, mà trước tiên tao sẽ gửi cho ông ấy một bản giải thích tình hình điều chỉnh kế hoạch.”
“Được đó,” Đại Pháo nói, “Là tự mày làm hả? Việc này Dương Khoa làm đâu có được.”
“Ừ hứ.” Giang Khoát nói.
[HẾT CHƯƠNG 144]
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.