Tam Phục

Chương 3:




[Design: Mỹ Huệ]
Kiểu hành vi bất lịch sự lại xen lẫn lịch sự thế này khiến Đoàn Phi Phàm cực kỳ khó chịu, trong một chốc, cậu không biết trên mặt mình phải mang thái độ gì cho thích hợp.
“Tụi mình cản đường rồi.” Đổng Côn kéo tay cậu một cái, rồi hạ giọng hỏi, “Đây là xe gì vậy?”
Đoàn Phi Phàm không để tâm đến Đổng Côn, cậu lại nhìn lướt qua người kia lần nữa rồi lùi lại nhường đường.
Nhưng sau khi phía trước đã không còn gì cản trở rồi, chiếc xe vẫn không lập tức phóng qua, mà thay vào đó, gần như một kiểu khiêu khích, chiếc xe tiến tới từng chút một với tốc độ chầm chậm theo kiểu “Sao, không phục hả?”, rồi cuối cùng, vào lúc cửa sổ xe ngang với chỗ họ đang đứng thì chiếc xe dừng lại.
“Bị bệnh hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn người trong xe.
Trong xe có hai người, người bên ghế phụ lái dáng tròn mặt tròn, trông cũng có thể coi là hòa nhã, vẻ mặt còn vương chút xấu hổ, trong khi vị cầm lái với vẻ mặt cao ngạo không thể tưởng tượng được thì tỏ ra khá bình thản.
Thậm chí ngay cả khi trả lời câu hỏi có phải bị bệnh không, người đó cũng vẫn bình thản như vậy.
“Không.” Người đó nói.
“Không bị bệnh thì lái xe vào trong luôn đi!” Đoàn Phi Phàm nhìn người này, “Tìm người đậu xe thay ngài nữa hay sao?”
“Bãi đậu xe ở đâu vậy?” Ánh mắt người trong xe rời khỏi khuôn mặt cậu, sau đó hướng vào Đổng Côn mặc áo gilê màu đỏ của đội chào đón tân sinh viên, “Chào bạn học, bãi đậu xe ở đâu vậy?”
“A.” Đổng Côn đột nhiên được nhắc, ngớ người mất một lúc mới phản ứng lại, “Xe riêng của bạn phải không? Xe của học sinh thì… trước giờ chưa gặp trường hợp này, bãi đậu xe có thể được đấy, nhưng lại không cho đậu xe người ngoài, bạn có thể làm thủ tục báo danh trước…”
“Tôi đưa em tôi đến nhập học,” Người này chỉ người mặt mũi tròn xoe bên cạnh, “Tôi là người nhà học sinh.”
Người mặt tròn khẽ gật đầu: “Chào học trưởng.”
“… Nếu là người nhà học sinh thì bên phải con đường trước mặt có một bãi đất trống, chỗ đó là bãi đậu xe tạm thời.” Đổng Côn nói.
“Cảm ơn.” Người này gật đầu.
“Không có gì.” Đổng Côn cũng gật đầu.
“Tôi là Giang Khoát.” Người này từ trong cửa sổ xe chìa tay ra.
“…. Tôi là Đổng Côn.” Đổng Côn khựng lại hai giây rồi mới chìa tay ra bắt tay người kia.
Hai người bắt tay xong, ánh mắt Giang Khoát lại quay về với Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại người này.
Đoàn Phi Phàm nghĩ bụng, cũng không có gì phải ngại, chỉ là một cái bắt tay thôi mà, bắt thì bắt, đúng lúc cậu định chìa tay ra thì Giang Khoát khẽ mỉm cười, đạp chân ga, chiếc xe phóng về phía trước giữa một tràng tiếng ồn động cơ.
“Tao đệt hai mươi tám đời tổ tông nhà mày.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đấy là xe gì ấy nhỉ?” Đổng Côn hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của cậu, vẫn cố quay lại câu hỏi chưa được giải đáp lúc nãy.
“Porsche, P gì đó rồi S gì đó rồi CHE, mày không tự đánh vần được hả?” Đoàn Phi Phàm thấy thật bó tay với Đổng Côn, cậu muốn xem thử Đinh Triết đang ở đâu. Vừa quay mặt lại đã thấy Đinh Triết chạy tới rồi, ánh mắt còn đang đuổi theo hướng chiếc xe kia vừa đi.
“Lần đầu thấy Porsche 911 màu này,” Đinh Triết nói, “Quá nổi luôn… Người quen tụi mày hả?”
“Không quen,” Đổng Côn nói, “Hỏi đường thôi.”
“Dẫn tao tới ký túc, mấy vị học trưởng.” Đoàn Phi Phàm nói.  
“Đi!” Đinh Triết vẫy tay, “Đã chuẩn bị cho mày một phòng đơn, lão Lý sợ mày vẫn chưa hồi phục hẳn, đúng lúc lại dư một phòng nên làm luôn báo cáo sắp xếp cho mày.”
“…Chế độ đãi ngộ này không phải hơi quá sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tao bây giờ chỉ cần xoay người một cái là có thể chạy hết một cuộc full marathon đấy.”
“Không quá chút nào! Mày xứng đáng được vậy!” Đổng Côn vỗ vai cậu một cái, rồi lại hạ giọng, “Mày đừng có từ chối, mày có cái phòng riêng, sau này tụi tao tụ tập làm gì đó cũng tiện.”
“Đúng là bãi đậu xe tạm thời, đây là sân cầu lông phải không,” Đại Pháo nhìn xung quanh, “Đáng lẽ vừa rồi mày phải nghe người kia nói hết đã…”
“Bận tâm làm gì, ý anh ta như vậy là muốn làm thủ tục luôn, muốn nghe anh ta nói cho hết thì tao cũng phải tạm tìm chỗ đậu xe,” Giang Khoát vỗ lên nóc xe, “Lát nữa gọi điện, bảo tiệm 4S chiều nay qua lái xe về, đèn pha bên trái gần hỏng rồi, xem họ có cố gắng sửa trước được không, lúc rửa xe ở chỗ cây xăng, tao chỉ sợ cái vòi phun nước thổi bay luôn cái đèn, với còn gầm xe nữa…”
“Mày còn sợ đèn bay mất sao?” vừa nghĩ lại chuyện tối hôm trước, Đại Pháo lập tức thấy tức điên, “Ngài đây đến chết còn chẳng sợ cơ mà! Nếu không có đống cỏ người ta vun ở đó thì mày đã ủi bay của người ta nửa mẫu đất rồi!”
“Tao mà không quay lại đón mày thì đã không gặp phải cái chuyện ba xu này rồi.” Giang Khoát kết luận luôn.
“…Đúng,” Đại Pháo gật đầu, “Lỗi tại tao, ca ca, giờ là tao đi báo danh à?”
“Mày đi gọi điện.” Giang Khoát nói.
“Tao sẽ gọi điện cho tiệm 4S bên đó trước, mày không gọi bảo hiểm hả?” Đại Pháo cầm điện thoại lên, nhìn qua bên cạnh tìm băng ghế dài ngồi xuống.
“Bảo hiểm cái quần,” Giang Khoát nói, “Xe đứng tên bố tao.”
“Ờ ha,” Đại Pháo vẫy vẫy tay, “Đi báo danh thay tao đi ca ca, tao ở đây đợi mày.”
Ngôi trường này chẳng có gì đặc sắc, nhưng lại rất rộng. Con đường hồi nãy xe chạy vào kéo dài rất xa về phía trước, có thể thấy phía cuối con đường là một ngọn núi nhỏ. Nhìn địa bàn và kiến trúc thì không thể là một ngôi trường tốp đầu được. 
Đỉnh thật, hồi nãy lúc mới ra khỏi đường cao tốc, Giang Khoát có hỏi thăm đôi chút về ngôi trường này, người ta bảo ngôi trường nằm ở vùng ven thành phố, vị trí địa lý rất được, nhưng không ngờ trong trường mà lại có hẳn một ngọn núi thế này.
Giang Khoát đến chỗ điểm đón tiếp tân sinh viên, và lại bị dẫn tới chỗ đăng ký chuyên ngành của họ, cậu cũng chẳng biết quy trình thế nào, người ta bảo đưa cái gì thì đưa cái đó, bảo nhận cái gì thì nhận cái đó, cuối cùng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cầm một cái thẻ quay về.
“Xong việc rồi hả?” Đại Pháo nhìn cậu.
“Chắc thế.” Giang Khoát nhét cái thẻ vào túi, “Đi thôi, tới ký túc.”
“Vừa rồi bên tiệm gọi điện lại, bảo có thể đến lấy xe, chỉ cần xe còn nổ máy được là OK, có điều phí nọ phí kia tốn một mớ luôn.” Đại Pháo nói xong, không đợi Giang Khoát mở miệng, lập tức lại tiếp thêm một câu, “Ừm, một mớ thì một mớ.”
Hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, các tân sinh viên cần phải đến gần như đã đến đông đủ cả, họ đều đang đi dạo quanh trường.
Trong ký túc xá cũng rất nhộn nhịp. Tầng một và tầng hai đều là ký túc cho sinh viên năm nhất, người ra người vào xem ra rất tấp nập.
Ký túc của Giang Khoát ở lầu một, Giang Khoát theo số phòng đi thẳng vào trong, chốc chốc lại đưa mắt nhìn vào trong những căn phòng đang mở cửa bên cạnh, cuối cùng, Giang Khoát dừng lại, nhìn Đại Pháo: “Đúng là phòng bốn người. Mày thấy máy điều hòa không?”
“Chưa kịp nhìn,” Đại Pháo nói, “Nhưng phòng bốn người là quá bình thường mà, chưa cho mày vào phòng tám người là may rồi.”
“Vẫn phải ra ngoài thuê phòng thôi.” Giang Khoát nói.
“Chẳng phải lúc trước mày đã hỏi rồi sao, năm nhất không được phép.” Đại Pháo nhắc cậu.
“Tao cứ thuê đấy, ai đến bắt tao về được hả?” Giang Khoát nổi giận đùng đùng đi tiếp.
Đại Pháo kéo cậu một cái: “Đến rồi.”
Giang Khoát nhìn lại, phòng 119.
Trong phòng có vài người đang đứng, trên sàn vẫn còn hành lý chưa thu dọn.
“Người cuối cùng đến rồi.” Một người nói.
Mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.
Giang Khoát nhanh chóng đếm một lượt, sáu người. Cậu lại lập tức nhìn giường trong phòng, bốn cái.
Nhẹ cả người.
“Cậu là Giang Khoát phải không?” Người đứng trong cùng lên tiếng hỏi.
“Phải.” Giang Khoát đáp.
“Đừng căng thẳng.” Người kia lại nói, đưa tay khoanh một vòng hai người khác, “Sau này chúng ta bốn người một phòng, mấy cậu kia là phòng bên cạnh.”
Giang Khoát nhíu mày nhìn người kia, mắt mũi kiểu gì thế? Ai căng thẳng?
“Bố cậu đưa cậu tới hả?” Một người khác lại hỏi.
Giang Khoát cố nhịn cười, quay đầu nhìn Đại Pháo đang đứng ngoài cửa, chỉ thò mỗi nửa cái mặt vào.
“Biết nói chuyện không đó? Bị cận thị hả?” Đại Pháo bước vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn quanh rồi ra đứng dưới ngọn đèn, “Thấy không rõ thì bật đèn lên!”
Đại Pháo chẳng phải người hiền lành gì, giọng điệu này vừa nói ra, không khí trong phòng lập tức giống như khúc dạo đầu của một màn ẩu đả trong quán bar.
Không ai nói gì, tất cả hết hồn nhìn Đại Pháo.
“Thật xin lỗi, tôi nhìn không rõ.” Người kia cười cười có chút ngượng nghịu.
“Là bạn tôi.” Giang Khoát gõ ngón tay lên vai Đại Pháo, Đại Pháo quay lại nhìn cậu. Giang Khoát nghiêng đầu về phía cửa ra hiệu, “Đợi con ngoài cửa nha, papa.”
Đại Pháo nhìn quét quanh phòng một lần nữa rồi mới quay người đi ra.
“Hung hăng thật.” Một người sau khi đã hoàn hồn liền nói đầy vẻ khó chịu.
“Được rồi được rồi, hiểu lầm thôi.” Một cậu mập trông có vẻ tươi cười vỗ vỗ tay, “Giang Khoát, hành lý cậu đâu?”
“Không có.” Giang Khoát nói đoạn quay sang xem cái giường bên cạnh.
Giường trên bàn dưới, nhưng không gian khá vừa vặn, giường gỗ cũng chắc chắn hơn loại khung sắt mà cậu từng thấy lúc trước, dưới cầu thang còn gắn ngăn kéo nhỏ.
“Cậu muốn nằm giường nào?” Cậu béo hỏi.
“Các cậu chọn xong hết rồi à?” Giang Khoát hỏi.
“Đúng vậy.” Cậu mập gật đầu.
Giang Khoát cười: “Vậy câu hỏi này đâu ý nghĩa gì, cứ chỉ cho tôi cái giường còn thừa lại là được.”
Lúc cậu mập đưa tay chỉ cái giường, người hồi nãy nhận nhầm Đại Pháo là bố Giang Khoát liền lên tiếng: “Không sao, tụi mình không phải là người không biết điều, nếu có giường nào cậu muốn chọn, mọi người thỏa thuận đổi với nhau không vấn đề gì, đều là người biết điều cả.”
Đúng vậy, là Đại Pháo không biết điều.
Giang Khoát nhìn người kia, đó là một cậu chàng trông rất nghiêm túc.
“Tôi thích chiếc còn thừa lại.” Giang Khoát nói xong liền đi ra khỏi phòng, “Xin lỗi chuyện vừa rồi nhé.”
“Một lát nữa, buổi trưa tụi mình sẽ cùng nhau…” Cậu mập nói với theo.
Nửa câu sau bị người khác cắt ngang.
“Mặc kệ đi, còn gọi làm gì hả?”
“Mày đúng là đã tạo một khởi đầu tốt đẹp cho cuộc sống tập thể của tao đấy.” Lúc đi về phía cổng chính ký túc, Giang Khoát giơ ngón cái với Đại Pháo.
“Dù cho không có tao đi nữa,” Đại Pháo đi theo cậu, “thì khởi đầu này của mày cũng chẳng đi đến đâu, còn không tự biết mình có đức tính gì nữa, người như mày có gì tốt để người ta nhớ chứ, câu này không phải là mày nói sao.”
“Trí nhớ được đấy chứ.” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đại Pháo, đúng lúc ấy, cậu thoáng thấy một phòng ký túc phía đối diện, Giang Khoát lập tức dừng khựng lại, “Đợi chút.”
“Sao vậy?” Đại Pháo hỏi.
“Tao vừa thấy một phòng chỉ có hai giường.” Giang Khoát lùi lại hai bước, dừng lại trước cửa căn phòng đó.
Đại Pháo cũng theo cậu quay lại, lúc nhìn vào trong phòng, Đại Pháo chợt phát hiện hóa ra lại có người quen trong đó.
Đoàn Phi Phàm đang nằm duỗi dài trên một chiếc ghế gấp như một lão gia, lại còn có hai người mặc áo gilê đỏ của đội đón tiếp tân sinh viên, một trong hai người đó là Đổng Côn.
Lại còn có cả ghế gấp nữa chứ!
“Còn đặc biệt phê chuẩn cho mày khỏi tham gia quân…” Đinh Triết nói được nửa câu thì dừng lại.
Ánh mắt Đoàn Phi Phàm ngước lên khỏi màn hình điện thoại, thấy ngoài cửa, Giang Khoát đang đứng đó cùng với cậu em trai.
“Chào anh,” Đổng Côn cũng nhận ra hai người, “Bạn học, cậu đã đến phòng ký túc chưa?”
“Đến rồi,” Giang Khoát chỉ vào trong, “Phòng ở trong cùng.”
“Có cần giúp gì không?” Đổng Côn hỏi.
“Thực ra là có,” Giang Khoát gõ gõ vào cánh cửa, “Vào được không?”
“Được, mời vào.” Đổng Côn gật đầu, rồi lại nhìn cậu em kia, “Cậu bạn học này, vẫn còn chưa biết tên cậu nhỉ?”
“Cứ gọi nó là Đại Pháo là được.” Giang Khoát nói.
Đổng Côn đờ người ra: “Nhưng mà…”
“Với lại không phải cậu ta nhập học,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Vị này mới là người đến báo danh.”
Giang Khoát nhìn thẳng vào Đoàn Phi Phàm, không nói gì.
“A?” Đổng Côn bật cười, “Thật ấy hả?”
Giang Khoát nhếch khóe miệng: “Thật xin lỗi, hồi nãy đang vội đậu xe.”   
“Vậy cái xe đó là của cậu hả?” Đinh Triết hỏi, Đinh Triết lúc nào cũng thích xe, mỗi lần triển lãm xe hơi đều không bỏ lỡ, và lúc này cũng không quên hỏi.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
“Cậu định lái xe đi học sao?” Đổng Côn hỏi, “Vậy cậu phải tìm nhân viên hướng dẫn hỏi xem phải làm sao để xin thẻ đậu xe hay giấy thông hành gì đó.”
“Không gấp, chiều nay xe phải đem đi sửa rồi,” Giang Khoát quay đầu nhìn quanh phòng một lượt, “Phòng này chỉ có hai giường sao?”
“Đúng vậy, phòng này là dư ra.” Đinh Triết nói.
“Ai ở vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Một mình cậu?” Giang Khoát nhướn mày?
“Đúng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Giang Khoát không nói gì, cậu đi ra ngoài cửa, nhìn danh sách ký túc bên cạnh cửa, phòng 107, Đoàn Phi Phàm.
Đúng là chỉ có một cái tên.
“Phòng đơn?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Coi như là vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Sao kiếm được vậy?” Đại Pháo lên tiếng, “Phòng đơn kiểu này ấy?”
“Không có, chỉ có phòng này thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy sao cậu được ở?” Đại Pháo hỏi.
“Được phân cho.” Đoàn Phi Phàm vắt chân chữ ngũ, lúc lắc mũi bàn chân.
Trong bầu không khí hiện tại, động tác này đối với Đại Pháo mà nói chính là một sự khiêu khích rõ ràng, giọng Đại Pháo lập tức cao vọt lên: “Được phân cho thì cũng phải có quy tắc chứ, cậu làm gì mà người ta phân cho cậu hả?”
“Ấy ấy, đừng hiểu lầm.” Đổng Côn vội vàng giơ tay xua xua hai người, “Chuyện này có nguyên nhân của nó…”
“Tôi có ô dù.” Đoàn Phi Phàm hoàn toàn không hiểu cho nỗi khổ cố gắng dĩ hòa vi quý hòa khí sinh tài gia hòa vạn sự hưng của Đổng Côn.
“Câu này hay đấy.” Đại Pháo nhìn cậu.
“Pháo,” Giang Khoát đứng ngoài cửa gọi, “Đi thôi.”
Đại Pháo trừng mắt với Đoàn Phi Phàm rồi đi ra ngoài cửa, nhìn danh sách ký túc: “Đoàn Phi Phàm phải không?”
“Ừm… Nó đó…” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Nhớ rồi.” Đại Pháo cũng gật đầu.
“Hẹn gặp lại.” Đoàn Phi Phàm lại gật đầu.
“Sẽ gặp.” Đại Pháo lại tiếp tục gật đầu.
Hai người như thể đang từ biệt nhau đầy lịch sự, lại còn theo kiểu từ biệt mãi không xong.
“Hồ Chấn Vũ!” Giang Khoát đã đi tới cổng khu ký túc, sốt ruột ngoái lại, “Mày định ôm gối chuyển vào ở luôn đấy hả?”
Phía sau, mấy sinh viên qua đường lao xao ngoái lại nhìn.
“Đậu má,” Đổng Côn nhìn ra cửa phòng, “Người này ở đâu ra thế hả, vệ sĩ mà cũng hung hăng như vậy?”
“Cứ đi cùng thì là vệ sĩ à?” Đoàn Phi Phàm duỗi lưng, “Vậy thì tao có hai vệ sĩ, hai vệ sĩ này của tao còn có cả đồng phục.”
“Tao xin mày, lại còn vệ sĩ mặc đồng phục nữa,” Đổng Côn nói, “Hồi sáng tao mặc cái áo này ra siêu thị Hoa Liên đối diện mua nước, một bà cụ cứ kéo tao lại bảo giúp bà ấy cân rau.”
Đoàn Phi Phàm với Đinh Triết cười suýt sặc, mấy người đùa giỡn vui vẻ một lúc lâu.
“Tao quên làm quen với cái cậu Giang Khoát kia một tí rồi,” Cười xong, Đinh Triết thở dài, “Tao vẫn muốn xem cái xe của cậu ta, để cái thằng vệ sĩ không có đồng phục của cậu ta không kiếm được cơ hội mà mở mồm.”
“Tao nhắc trước mày,” Đoàn Phi Phàm nhìn Đinh Triết, “Mày đừng có đem phòng tao ra trao đổi với cậu ta đấy, theo kiểu gì mà cậu ta cho mày lái thử một lần là mày cho cậu ta vào đây ở ấy.”
“Tao mà là loại người ấy à?” Đinh Triết hét lên.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm và Đổng Côn đồng thanh đáp lại.
Ngôi trường quả thực rất rộng, Giang Khoát với Đại Pháo đi một vòng trong trường, xác định vị trí của tất cả các tòa nhà giảng đường, căng tin, địa điểm của các loại hoạt động, đi tới mức Giang Khoát toát cả mồ hôi.
“Đi lấy xe rồi đi mua đồ.” Giang Khoát kéo kéo cổ áo cho đỡ nóng.
“Con đường nhỏ từ cổng trường rẽ ra, đối diện có siêu thị Hoa Liên phải không?” Đại Pháo chỉ về phía cổng trường, “Lúc tụi mình đến có thấy một cái Hoa Liên mà?”
“Đúng.” Giang Khoát gật đầu.
“Siêu thị lớn vậy, chẳng lẽ không mua được dầu gội kem đánh răng cho mày?” Đại Pháo nói, “Còn phải lái xe ra ngoài sao?”
“Papa à,” Giang Khoát kéo kéo quần áo mình cho Đại Pháo nhìn, “Tao còn phải mua quần áo, lúc rửa xe trên thị trấn, tao mua thêm tổng cộng hai bộ ở sạp quần áo kế bên, giờ mà không mua đồ, ngày mai tao lại phải mặc cái áo lót cũ ấy. Ngày mai là lễ đón tân sinh viên đó.” 
“Được rồi được rồi được rồi,” Đại Pháo nhanh chóng gật đầu liên tục, “Biết rồi, đi đi đi đi, lái xe tới trung tâm mua sắm lớn nhất của tụi nó ở đây luôn.”
“Đưa điện thoại mày đây tao mượn chút,” Giang Khoát ngồi vào ghế xong, chìa tay ra trước mặt Đại Pháo.
Đại Pháo đặt điện thoại vào tay Giang Khoát.
Giang Khoát bấm mấy chữ số, khi nhập số điện thoại của bố cậu được một nửa thì số của “Sếp Giang” lưu sẵn trong máy Đại Pháo nhảy ra, Giang Khoát hít một hơi, bấm gọi đi.
Đầu kia gần như bắt máy ngay lập tức.
“Đại Pháo hả?” Tiếng bố cậu vang lên.
“Con.” Giang Khoát nói.
“Có chuyện gì?” Giọng nói ôn hòa của bố cậu lập tức trở nên lạnh lùng.
“Con đến trường rồi,” Giang Khoát hơi do dự một chút, “Mọi việc đều thuận lợi.”
“Ừm,” Bố cậu đáp, “Đến kỳ nghỉ về nhà chính là ngày mày sẽ chết.”
“Để lúc về rồi nói đi.” Giang Khoát cười.
“Thằng chó.” Bố cậu cúp luôn điện thoại.
“Sao rồi?” Đại Pháo hỏi.
“Thì vẫn thế thôi,” Giang Khoát nói, “Tao mà không gọi về, ông ấy chắc sẽ phải bảo Giang Liễu Liễu gọi cho tao, như vậy thì mất mặt cho ông ấy quá.”
Chiếc xe chạy ra cổng trường, dọc đường thu hút không ít sự chú ý, có vị giáo viên già còn hiếu kỳ cúi người nhìn vào cửa sổ xe, Giang Khoát thấy hơi khó chịu nên đóng cửa sổ xe lại.
“Mày cũng có lúc biết ngại nhỉ.” Đại Pháo nói.
“Đây là trường học.” Giang Khoát nói, “Mày có thấy tao ngại lúc chơi với đám tụi mày bao giờ không?”
“Hai ta là một đội,” Đại Pháo nói, “Đừng có tụi mày tụi mày như vậy.”
“Mày thấy tao lúc chơi với đám tụi nó có…” Giang Khoát vừa mới ra khỏi cổng trường, đang định rẽ sang con đường nhỏ bên ngoài thì thấy phía trước, trên con đường một bên đang sửa, một bên lưu thông, có ba người đang đứng.
Cuối con đường này chỉ có ngôi trường cậu, giờ này căn bản cũng không có xe cộ qua lại, vì vậy ba người kia đang tụ lại một chỗ cúi đầu xem điện thoại, thật ung dung thoải mái.
“Duyên phận đây mà.” Đại Pháo dựa vào lưng ghế, vui vẻ nói.
Giang Khoát thở dài, dừng xe cách đó năm mét.
Đợi một lúc sau, đám Đoàn Phi Phàm vẫn không nhìn sang bên này.
“Bấm còi đi,” Đại Pháo nói, “Mày đợi tụi nó tự tránh ra thì đợi đến bao giờ?”
“Mày im đi, đừng có làm càn.” Giang Khoát cau mày.
Cậu không muốn bấm còi nữa, cậu chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài mua cho đủ đồ, hai ngày nay bôn ba mệt mỏi, mua đồ xong, dù ký túc kiểu gì, có điều hòa hay không, cậu cũng ngủ một giấc đã.
Do dự một lúc, Giang Khoát liền rồ ga tại chỗ.
Một cú đạp ga này vậy mà lại rất hiệu quả, ba người phía trước đều quay đầu lại.
Biểu cảm trên khuôn mặt Đoàn Phi Phàm đơn giản là cực kỳ đẹp.
“Con trai,” Đại Pháo nhìn phía trước, “Mày thế này sao không bấm còi luôn cho rồi, ai làm càn hơn ai hả?”
——————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.