Tam Phục

Chương 35: ]




[Pic by Mỹ Huệ]
Đoàn Phi Phàm chạy rất nhanh.
Giang Khoát lập tức theo ngay sau cậu ấy chạy về phía bãi đậu xe, vậy mà cậu vừa chạy tới bên chiếc xe thì Đoàn Phi Phàm đã lấy xong chìa khóa trong ống bô rồi từ khoảng cách mấy mét, ném về phía cậu.
Vậy mà không sợ cậu bắt không được, lại mất thời gian đi nhặt.
Giang Khoát bắt lấy chìa khóa, nhảy lên xe, Đoàn Phi Phàm cùng lúc đóng cửa xe lại.
“Bố cậu có chuyện, sao không báo cho cậu?” Giang Khoát khởi động xe, trước tiên bấm còi, rồi đạp ga mấy cái, thao tác một trận tạo tiếng ồn.
“Ông ấy vào đó lúc tôi còn vị thành niên, mọi việc đều thông báo cho chú tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Sau khi những người đằng trước đều đã dạt ra, chiếc xe phóng đi, lao ra đến đường lớn lại bấm thêm vài tiếng còi.
Giữa ánh mắt lườm liếc của mọi người, chiếc xe phi ra cổng chính.
“Giang Khoát con mẹ nó điên rồi!” Có ai đó hét lên.
“Ai gọi tôi đó?” Giang Khoát nghe không rõ, xe đã ra khỏi trường, chạy vào con đường nhỏ bên ngoài trường.
“Bên 108.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát lái xe nhanh hơn hẳn bình thường, và mặc dù con đường này không có camera giám sát, nhưng hiện tại vừa qua giờ cao điểm buổi tối, trên đường vẫn còn khá nhiều xe.
Kỹ thuật lái xe của Giang Khoát quả thực rất được, chiếc xe luồn lách thoăn thoắt giữa dòng xe cộ.
“Chạy chậm chút, không gấp đến thế đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chạy chậm cũng chỉ mất vài phút.”
Tốc độ xe lập tức giảm xuống, Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm: “Tôi thấy cậu gấp đến mức phát sốt luôn đó.”
“… Tôi đâu có.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tay cậu run đó.” Giang Khoát nói.
“Tôi hơi lo một chút thôi,” Đoàn Phi Phàm khẽ thở dài, “Hôm trước mẹ tôi nói với tôi xong, đáng ra tôi nên đi thăm ông ấy ngay.”
“Mẹ cậu nói cái gì?” Giang Khoát hỏi.
“Bà ấy thấy tâm trạng bố tôi hơi không ổn, cảm giác không muốn ra tù cho lắm.” Đoàn Phi Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ lắm, “Tháng tám tháng chín sang năm là ông ấy được ra rồi.”
“Vậy bây giờ có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Giang Khoát cau mày, “Tự sát chăng?”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Cậu đúng là thẳng như ruột ngựa ấy nhỉ.”
“Lúc cần giải quyết vấn đề thì rào đón làm quái gì.” Giang Khoát nói.
“Ông ấy không tự tử đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không tự tử thì là không có chuyện gì rồi.” Giang Khoát nói, “Chỉ cần không chết thì kiểu gì cũng ổn thôi.”
“Tôi sợ ông ấy đánh người khác lỡ mệnh hệ gì.” Đoàn Phi Phàm nói.
Khu chợ có một bãi đậu xe, lúc hai người đậu xe xong, ông già trông bãi giữ xe trên cổ đeo mã QR đi tới.
Giang Khoát tắt máy, sờ tìm điện thoại chuẩn bị quét mã.
“Đi thôi, khỏi cần trả tiền.” Đoàn Phi Phàm vẫy tay với ông già, “Bác Hoàng.”
“Ô? Phi Phàm hả?” Bác Hoàng dừng lại.
“Xe bạn cháu đậu mấy phút rồi đi ngay.” Đoàn Phi Phàm chỉ cái xe.
Bác Hoàng không nói gì, mặt đầy vẻ “Chuyện đó dễ thôi”, xua xua tay với hai người, ra ý bảo đi đi.
Lúc hai người từ cửa sau chạy vào Ngưu Tam Đao, hai vợ chồng chú Đoàn Phi Phàm đều đang ở phòng trong, Đoàn Lăng đang ở ngoài tiệm, đưa một túi thịt bò cho khách.
“Bố cháu sao rồi?” Đoàn Phi Phàm vừa vào phòng liền hỏi ngay.
“Bố cháu không sao, cháu không cần lo,” Chú cậu vỗ vỗ lưng cậu, “Bố cháu thì không sao! Nhưng bố cháu đánh người khác!”
Giang Khoát thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Đoàn Phi Phàm đã nhiều năm không sống chung với bố như vậy, nhưng không hổ là con đẻ, đoán khá chuẩn.
“Đánh người là chuyện từ tuần trước rồi,” Đoàn Lăng lau tay, đi vào phòng trong, “Bị giam mất mấy ngày, hiện tại nếu gặp mặt được thì quản giáo sẽ liên lạc với nhà mình, hi vọng em đi làm chút công chuyện…”
“Ông ấy đánh ai vậy? Đánh người ta thành ra thế nào rồi?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Đập đầu một đại ca cùng phòng vào tường, làm người ta toạc cả máu đầu, lại còn đánh một ông chú khác nữa,” Đoàn Lăng nói, “Chị cũng chẳng biết ông ấy lấy đâu ra khả năng mà một chọi hai như thế!”
“Chút khả năng này thì vẫn có chứ,” Ông chú nói, “Năm đó, hai anh em bố…”
“Bố im đi!” Đoàn Lăng trừng mắt với chú, “Giờ là lúc nào rồi, giờ là lúc khoe khoang chuyện hai người năm đó đổ máu trên đường sao? Bố nghĩ gì vậy hả?”
“Vậy có phải thời hạn thi hành án…” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chú đang định nói chuyện này,” Ông chú nói, “Ý của quản giáo là suy nghĩ của bố cháu chưa vượt qua được cửa ải này, sợ thế giới bên ngoài, bảo cháu tới khuyên bảo ông ấy… Mà cũng chẳng phải khuyên bảo, chỉ là gặp con trai một chút, rồi thế nào cũng khá hơn.”
“Thế còn người bị đánh thì sao? Thương nặng không ạ?” Giang Khoát hỏi, “Có ảnh hưởng gì đến ông ấy không?”
“Nói về người này ấy!” Chú cậu vỗ đùi một cái, “Anh Hai tính cách đúng kiểu biết kết giao bạn bè, điểm này Phi Phàm giống ông ấy, người ta bị đánh thành ra vậy rồi, vậy mà còn xin tha cho anh Hai đấy.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Khi nào đi thăm được ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ngày mai là đi được rồi,” Đoàn Lăng nói, “Sáng ra em đi luôn đi, trước tiên nghe ý kiến của quản giáo, sau đó xem nói chuyện với bố thế nào.”
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Đoàn Lăng kéo Đoàn Phi Phàm qua một bên, vỗ vỗ vai cậu: “Không sao đâu, bố em đánh người ta không nghiêm trọng, người ta còn xin tha cho ông ấy, trước giờ ông ấy cải tạo cũng tốt…”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Em phải cho ông ấy biết, giờ em lớn rồi, là một chàng trai rồi, ông ấy ra rồi cũng không cần phải lo gì cho em, không cần chăm sóc gì cho em cả, mà cũng không phải lo nghĩ chuyện kinh tế, chỉ cần ông ấy đồng ý thì về tiệm cũng được, mà ra làm ăn riêng cũng không vấn đề,” Đoàn Lăng nói, “Mọi người trong nhà đều ở đây, tất cả đều vẫn nguyên như trước.”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Đoàn Lăng ôm lấy cậu rồi đưa tay vỗ vỗ đầu cậu mấy cái: “Ngày mai nói chuyện cho tốt, chị biết hai bố con em nhiều năm như vậy không ở với nhau, kiểu gì cũng có chút không tự nhiên, nhưng cứ nói chuyện thoải mái đi.”
Đoàn Phi Phàm cũng ôm lại Đoàn Lăng: “Hôm nay chị được phát tiền thưởng phải không?”
Đoàn Lăng bật cười: “Cũng đúng, được phát một ngàn hai, sao em biết?”
“Dịu dàng thế này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đúng là sức mạnh của đồng tiền.”
“Thằng ranh con!” Đoàn Lăng buông tay, đẩy cậu một cái rồi quay sang Giang Khoát, “Hai đứa ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Giang Khoát nói.
“Có bò nấu tương đó,” Đoàn Lăng bỏ qua luôn câu trả lời của Giang Khoát, “Thái cho em một ít nhé?”
“Dạ được.” Giang Khoát vội gật đầu.
Đoàn Lăng thái cho cậu một đĩa nhỏ thịt bò nấu tương, lại còn kèm theo nước chấm.
Giang Khoát ngồi trên cái ghế đẩu ở phòng trong, vui vẻ ăn thịt bò, nghe nhà chú cùng Đoàn Phi Phàm lại bàn chuyện ngày mai phải nói chuyện với bố cậu ấy thế nào.
Theo lẽ thường, tính cách Đoàn Phi Phàm giao tiếp với ai cũng thoải mái tự nhiên, nhiều nhất là hai lần đã có thể kết thân với người ta, đáng ra sẽ chẳng có chuyện không biết phải nói thế nào.
Đặc biệt người này lại là bố ruột cậu ấy.
Nhưng nghĩ lại thì có thể chính vì đó là bố ruột nên cậu ấy mới mang áp lực lớn như vậy.
Càng là người thân thiết, thì sẽ càng dễ căng thẳng khi gặp mặt, càng là quan hệ gần gũi, thì sẽ càng dễ bị tình trạng gặp nhau không biết nói gì.
“Ăn no chưa?” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống bên cạnh Giang Khoát, tay cầm điện thoại đang nhắn tin.
“Hơi no quá rồi,” Giang Khoát hỏi, “Xin nghỉ hả?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nghiêng màn hình về phía cậu, “Nói một tiếng với Lữ Ninh.”
[Chỉ thị như sau] Chị Ninh, sáng mai em xin nghỉ đi thăm nuôi.
[Lữ Ninh – Cán bộ phụ trách xinh đẹp của bạn] Duyệt nha.
Giang Khoát cười, tài khoản này của Lữ Ninh có lẽ là tài khoản phụ, chuyên dùng để công tác, mỗi lần nhìn thấy cái nick này, cậu lại buồn cười.
Nhưng cùng lúc, cậu cũng nhìn thấy phần lịch sử trò chuyện trước đó của hai người.
[Lữ Ninh – Cán bộ phụ trách xinh đẹp của bạn] Em quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn một chút, chị cứ hỏi cậu ấy mãi thì có thể sẽ phiền.
[Chỉ thị như sau] Dạ.
“Quan tâm ai một chút vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Chẳng có ai cả.” Đoàn Phi Phàm xem ra lúc này mới để ý tới phía trên vẫn còn mấy câu nữa, cậu ấy vội quay thẳng màn hình lại.
“Mẹ nó, đây không phải là nói về tôi đấy chứ?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại cậu, do dự một lát rồi lại chìa điện thoại ra: “Không phải chỉ có cậu.”
“Hử?” Giang Khoát nhìn cửa sổ chat.
Đoàn Phi Phàm kéo màn hình lên trên, Giang Khoát nhận ra cứ hai ba ngày, Lữ Ninh lại hỏi thăm Đoàn Phi Phàm về tình hình các bạn học, trong đó có Mã Tiếu, còn có cậu bạn muốn đổi phòng bên 104, và cả những người cậu nghe tên không nhớ mặt, tất cả đều là nam sinh.
“Lữ Ninh cảm thấy học sinh nam gặp vấn đề có thể sẽ không chịu nói với cán bộ phụ trách hướng dẫn là nữ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy nên có lúc sẽ hỏi thăm qua tôi.”
“Tại sao lại hỏi cậu? Cậu có phải Dương Siêu Thanh đâu?”
“Vậy chị ấy hỏi cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu có biết không?”
Giang Khoát khựng lại: “Tôi sẽ bảo chị ấy đi hỏi Đoàn Phi Phàm.”
Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Chị ấy nói gì tôi vậy, tôi xem lại chút.” Giang Khoát ghé lại gần.
“Cũng chẳng nói gì đâu, chỉ là thấy cậu lúc nào tâm trạng cũng có vẻ không vui cho lắm, hơn nữa nghỉ lễ Quốc khách cũng không về nhà,” Đoàn Phi Phàm kéo màn hình cho Giang Khoát xem, “Tôi bảo cậu đi làm thêm rèn luyện ý chí.”
Giang Khoát bật cười: “Cũng không phải là lúc nào tâm trạng cũng sa sút, chỉ là… cũng tùy từng lúc.”
“Lúc ở 107 tâm trạng không sa sút mấy nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ.” Giang Khoát cười gật đầu, “Ngày mai cậu đi… Vậy lát nữa vẫn về ký túc chứ?”
“Về, cái áo khoác dày của tôi vẫn để ở ký túc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngày mai tôi từ ký túc đi.”
Ở lại Ngưu Tam Đao một lúc, hai người rời tiệm đi lấy xe về trường.
Ra đến bãi đậu xe thì phát hiện cái cổng lúc nãy họ đi ra đã bị đóng lại, cánh cổng sắt lớn đã khóa.
Xem ra lúc này trong chợ đã không còn lại mấy người, để tiện quản lý xe, người ta chỉ còn mở một cổng.
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm đá vào cổng rồi bám song sắt hét vào bên trong, “Bác Hoàng ơi!”
Trong bãi đậu xe cũng chẳng còn mấy chiếc xe, không nhìn thấy bóng dáng bác Hoàng đâu cả.
“Lão già Hoàng ơi!” Đoàn Phi Phàm lại hét.
“Đi ra cổng kia đi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm không nhúc nhích, vẫn cố hét lên mấy tiếng: “Bác Hoàng ơi! Họ Hoàng ơi!”
Giang Khoát thở dài, thấy có chút không thể hiểu nổi, cái cổng kia chắc cũng không xa lắm, đi vòng qua chợ chắc cũng chỉ mấy phút, vậy mà Đoàn Phi Phàm cứ cố đứng đây mà hét, rồi lại đợi bác Hoàng từ chốn nào không biết chậm chạp đi ra mở cửa cho cậu ấy.
“Cái cổng kia nằm ở nhà tôi hả?” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm cười nhìn cậu, rồi thở dài, lấy điện thoại ra xem giờ: “Được, đi thôi, ra từ cổng đó vậy.”
Đi vòng qua cổng bên kia nghĩa là đi xuyên qua một dãy các cửa hàng bán buôn bên cạnh.
Con đường khá rộng, các loại xe tải có thể chạy qua, đèn sáng, rất dễ đi. Bình thường Đoàn Phi Phàm chắc chắn sẽ không miễn cưỡng khi chọn con đường này. Có lẽ là vì chuyện của bố cậu ấy, tâm trạng cậu ấy không ổn nên lúc này, cậu ấy đang đi rất nhanh, gần như chạy.
Lúc sắp tới đầu đường, cậu ấy thậm chí còn đưa tay kéo Giang Khoát đi nhanh hơn.
Giang Khoát thấy hơi bất lực: “Cậu làm gì mà vội…”
“Ô!” Từ một cửa tiệm bên trái có ai đó đột nhiên hét lên, tiếp đó là một tiếng huýt gió, “Ai đây nhỉ?”
Giang Khoát nhìn qua bên đó.
Một thanh niên khoảng ngoài hai mươi tuổi đứng trước một cửa hàng đồ khô sắp đóng cửa, đang nhìn chằm chằm qua bên này.
Đoàn Phi Phàm không dừng lại, chỉ kéo tay Giang Khoát tiếp tục đi.
“Đây là có tật giật mình phải không đấy?” Thanh niên kia tiến về phía bên này mấy bước, cao giọng nói tiếp, “Hay là đi cho kịp đưa cơm tù cho bố mày?”
Vừa nghe câu này, Giang Khoát đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Cậu đã hiểu vì sao Đoàn Phi Phàm lại nhất định phải ở đằng kia tốn mất mấy phút mà hét gọi bác Hoàng, mà không chịu đi vòng 300m sang bên này, và cũng hiểu vì sao cậu ấy lại xem giờ, tại sao lại phải đi nhanh như vậy.
Đoàn Phi Phàm vẫn không dừng lại mà cứ tiếp tục đi, Giang Khoát cũng không nói gì, vội bước theo cậu ấy.
“Ai vậy?” Từ trong tiệm bên kia lại có một người xuất hiện.
Giang Khoát thoáng nhìn thấy một người đang ngồi xe lăn, giọng nói nghe tầm ngoài năm mươi, trong tiếng khàn khàn vẫn mang vẻ mạnh mẽ.
“Thằng con trâu bò của lão hai Đoàn.” Thanh niên kia nói.
“Còn dám đi qua đây hả?” Giọng Xe lăn cao vọt lên, “Tìm chết phải không?”
Giang Khoát đột nhiên thấy hơi căng thẳng, người này chắc hẳn là người bị bố Đoàn Phi Phàm “cố ý gây thương tích” tới mức trọng thương.
“Đang hỏi có phải là mày tìm chết không đó!” Thanh niên kia gào lên, “Con đường này họ Đoàn nhà mày đi được hả?”
Giang Khoát chưa kịp phản ứng gì, thậm chí nghe hét còn chưa kịp giật mình thì Đoàn Phi Phàm đã đột nhiên quay người lại, đi vụt qua vai cậu.
Cơn gió kéo theo làm Giang Khoát cảm thấy tóc trên đầu mình cũng dựng cả lên.
Quay lại thì thấy Đoàn Phi Phàm đã bắt đầu chạy.
Chạy được vài bước thì đột nhiên cậu ấy tăng tốc lấy đà, lao tới vị trí cách thanh niên kia chưa tới hai mét thì nhảy vọt lên theo quán tính.
Rồi từ trên giáng một đấm xuống mặt thanh niên kia.
Giang Khoát vẫn đứng tại chỗ, người kia chưa kịp né thì đã ăn nguyên một đấm này ngã lăn ra đất.
“Đánh nó cho tao! Đánh chết thằng ranh đó đi!” Xe lăn lập tức gầm lên.
Trong tiệm lại lao ra hai người đàn ông.
Tôi…. đệt!
Giang Khoát không bao giờ nghĩ cảnh tượng thế này có thể xảy ra, tuy cậu xưa nay chỉ dùng võ miệng với tiền để giải quyết các thể loại phân tranh, nhưng tình huống hiện tại đã không còn khả năng đó nữa rồi.
Đoàn Phi Phàm đã lao vào trong tiệm, vung một đấm phủ đầu người mặc áo da màu đen.
Giang Khoát vội chạy qua theo.
Người bị ngã đã vùng dậy, cầm một tấm ván không biết là chất liệu gì, đang định phang vào đầu Đoàn Phi Phàm.
“Cút mợ mày đi.” Giang Khoát phi một cước vào lưng hắn, người kia lại một lần nữa ngã sõng soài ra đất.
“Đánh nó cho tao!” Xe lăn cầm một cái ca tráng men bên cạnh nhằm đầu Giang Khoát mà ném tới.
Giang Khoát nghiêng đầu né.
Cậu phát hiện người nhà này lúc ra tay không phải hạng đánh nhau bình thường, mỗi động tác đều nhằm đầu mà đánh, con mẹ nó đây là kiểu liều mạng gì thế này!
Áo da đen đã bị Đoàn Phi Phàm túm lấy cổ tay, đang giơ chân định đạp.
Người kia mặc áo len đang vung cánh tay như cối xay gió, tuy mới nhìn là biết người này không biết đánh nhau, nhưng kiểu chiêu thức nhìn qua giống như bắt nguồn từ nhảy flashmob này khiến Đoàn Phi Phàm hơi né không kịp, bị vung mấy cánh quạt cối xay vào lưng.
Giang Khoát chạy tới túm cánh tay Áo len lại, đẩy hắn qua một bên, tiếp đó lại túm lấy cánh tay Áo da, giằng hắn ra khỏi tay Đoàn Phi Phàm rồi đẩy về phía Áo len.
Áo len với Áo da đen ngã chồng lên mấy cái túi miệng lớn đựng gia vị.
Trong tiệm giữa cơn vật lộn chợt có mấy giây im lặng.
“Dậy đánh nó cho ông!” Xe lăn chỉ Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát.
“Ông im miệng!” Đoàn Phi Phàm gầm lên.
Cái ông chú cậu! Đừng có gầm!
Giang Khoát nhảy dựng lên, sẵn đà tiến về phía Xe lăn mấy bước, trừng mắt nhìn lão ta.
Người bị ngã hai lần ngoài cửa chạy vào, quơ tay sang bên chộp một thanh sắt.
Giang Khoát thở dài.
“Làm gì vậy hả!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng hét, là giọng nữ.
Rất quen thuộc.
Giang Khoát mất nửa giây thì nhận ra đây là giọng Đoàn Lăng.
Người cầm thanh sắt nghe giọng hét thì đột nhiên dừng lại.
“Làm gì thế! Mấy người định làm gì hả?” Đoàn Lăng chỉ Gậy sắt mà bước tới, “Còn muốn động đến người ta hả? Hả? Đỉnh thật đấy cái nhà các người!”
“Chuyện này không đến lượt mày nói!” Xe lăn nói, “Cút mau!”
“Ông đi mà cút!” Đoàn Lăng trợn mắt nhìn lão, rồi quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát, “Hai đứa, đi ra.”
Giang Khoát hơi do dự, không biết hiện tại đang có chuyện gì.
Đoàn Phi Phàm đặt tay lên vai cậu, khẽ đẩy cậu về phía trước, ý bảo cậu đi ra.
Giang Khoát bước ra, đứng bên ngoài cửa.
Từ những cửa tiệm chưa đóng cửa xung quanh, người ta đã kéo tới vây quanh, chú với thím cũng đã chạy qua.
“Nhà ông cũng đừng có vô lý quá như vậy,” Một chú lớn tuổi chỉ Xe lăn, “Tối ngày phải nghe nhà ông đánh người nọ đập người kia!”
“Liên quan gì đến các người?” Xe lăn trợn mắt nhìn chú kia, “Bố nó đánh ông đây thành tàn phế, con mẹ nó chứ ông đây có đánh nó thành tàn phế cũng chẳng có gì sai cả!”
“Đáng đời mày!” Phía sau có ai đó chửi một câu.
“Ai nói đó?” Xe lăn gầm lên.
“Tao nói đấy!” Chú Đoàn Phi Phàm cũng hét lên, “Sao hả?”
“Lão ba Đoàn,” Xe lăn chỉ chú Đoàn Phi Phàm, “Bớt ngang ngược với tao đi.”
“Tao ngang ngược cả đời rồi,” Ông chú nói, “Tao dự định sẽ ngang ngược đến chết, mày cố chịu đi nhá!”
“Được rồi!” Đoàn Lăng cắt ngang cuộc đấu võ miệng, “Về thôi! Về hết đi!”
Gậy sắt vừa quay qua định nói gì đó, Đoàn Lăng giơ tay chỉ hắn, hắn liền quay đầu đi chỗ khác.
Giang Khoát cảm thấy tự mình nhìn cũng hiểu rồi.
Chuyện này thật là… thần kỳ quá đi.
“Giải tán, giải tán!” Thím vội nói, “Mọi người về nhà đi, dọn hàng rồi thì mau về nhà đi, làm phiền mọi người rồi.”
“Hai đứa về trường đi,” Chú Đoàn Phi Phàm bước tới đẩy hai người tiến về trước mấy bước, “Về đi, không việc gì đâu.”
Đoàn Phi Phàm đứng bất động.
“Mọi người cũng về tiệm đây,” Chú nói, “Hai đứa đi đi, không đi là lát nữa nó lại kiếm chuyện đấy.”
Giang Khoát kéo tay Đoàn Phi Phàm mà bước đi.
Đi một mạch tới bãi đậu xe, lúc đó tiếng chửi rủa om xòm bên kia mới ngớt dần.
Giang Khoát gác tay lên nóc xe, thở ra một hơi rồi ngẩng lên nhìn Đoàn Phi Phàm: “Người ngồi xe lăn kia hả?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Là người bị trọng thương lần đánh nhau hội đồng đó.”
“Là do bố cậu làm sao?” Giang Khoát hỏi, “Đánh nhau cả đám cơ mà.”
“Ông ta dẫn đầu, bố tôi chỉ chăm chăm đánh ông ta,” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, “Vậy nên là bố tôi làm.”
Giang Khoát không nói gì, chỉ thở dài.
“Bình thường tôi sẽ không đi bên này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay tôi tưởng bọn họ đã đóng cửa rồi.”
“Cậu nói với tôi một tiếng là được rồi,” Giang Khoát nói, “Nếu tôi biết chuyện này thì sẽ không thúc cậu đi bên kia nữa.”
“Liên quan gì đến cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“… Sao nghe như đang mắng tôi ấy nhỉ.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm cười: “Không sao đâu, bình thường có đụng nhau thật đi nữa thì kỳ thực, tôi cũng sẽ không để ý, chửi vài câu thì cứ chửi vài câu, coi như không nghe thấy, hôm nay chủ yếu là… tâm trạng tôi không tốt lắm.”
“Đi thôi,” Giang Khoát mở cửa xe, “Lên xe đi, chú Khoát lái xe đưa cháu đi dạo, thay đổi tâm trạng một chút.”
Đoàn Phi Phàm cười rồi lên xe.
“Tên kia với Đoàn Lăng có phải là…” Giang Khoát khởi động xe, từ từ chạy ra khỏi bãi đậu.
“Theo đuổi Đoàn Lăng rất nhiều năm rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Trâu bò thật, chuyện này mà cũng nghĩ ra được.” Giang Khoát nói.
Xe ra khỏi bãi đậu xe, không chạy về phía trường, Giang Khoát rẽ bừa vào một con đường lớn.
“Đi đâu vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không biết,” Giang Khoát mở định vị, nhìn bản đồ, “Tôi chạy bừa nhé.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm dựa vào lưng ghế, khe khẽ thở ra một hơi.
“Không bị thương chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Không,” Đoàn Phi Phàm nhìn mu bàn tay mình, “Bị trầy da một chút.”
“Trận này cậu đánh,” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Hơi bị ngầu.”
“Xả van một chút.” Đoàn Phi Phàm nói, “Lâu rồi tôi không đánh nhau với ai.”
“Chuyện lần này, bố cậu cũng không trách cậu đâu,” Giang Khoát nói, “Ngày mai đi rồi nói chuyện vui vẻ.”
“Một năm tôi đi thăm ông ấy chẳng được mấy lần, cảm giác chẳng có gì để nói, thật ngượng nghịu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ông ấy cũng toàn bảo đừng để tôi đến, tôi… thật sự cũng chẳng mấy khi đi nữa.”
Giang Khoát không nói gì.
“Mấy lần mẹ tôi đi đều cảm thấy ông ấy không còn như trước,” Đoàn Phi Phàm cau mày, “Vậy mà tôi chẳng cảm nhận được chút nào, nói thật, ký túc phòng đối diện, ai có gì không ổn, tôi đều có thể phát hiện ra, vậy mà bố đẻ tôi, tôi lại không hề biết một tí gì…”
“Trước mặt cậu, chưa chắc ông ấy đã thể hiện ra, bình thường ông ấy không để cậu đến thăm, chắc chắn là không muốn cuộc sống của cậu bị ảnh hưởng,” Giang Khoát nói, “Cậu không nhận ra được điều gì thì cũng là chuyện bình thường mà.”
“Tôi cảm thấy ngày mai tôi đi, ông ấy cũng vẫn sẽ không nói gì với tôi cả,” Đoàn Phi Phàm xoa xoa chỗ bị trầy da trên tay mình, “Căn bản là ông ấy không muốn để tôi biết ông ấy đang nghĩ gì.”
“Đó là vì ông ấy cảm thấy cậu có thể cảm thấy ông ấy không muốn để cậu biết ông ấy đang nghĩ gì.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm ngẩn ra mấy giây rồi bật cười.
“Cười cái mông.” Giang Khoát nói.
“Cậu hơi bị đáng yêu đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát tặc lưỡi một cái: “Lần đầu tiên có người khen tôi như vậy.”
“Thật mà, bé đáng yêu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cút xéo.” Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.
[HẾT CHƯƠNG 35]
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.