Tam Phục

Chương 46: ]




Mũi tên chưa lắp xong, dây cung cũng chưa kéo căng, ngắm bắn thì càng khỏi nói, còn chưa kịp tìm ra chỗ nào mà ngắm.
Mũi tên cứ thế bay vèo ra, giữa đường thì rớt xuống, cây cung cũng vì chưa giữ chắc nên bật ngược lại đánh “Phực” một tiếng.
Đoàn Phi Phàm vẫn đứng đông cứng tại chỗ, tư thế không thay đổi.
Giang Khoát phản ứng khá nhanh, vòng tay trái chặn dây cung bật vào phía dưới cánh tay trái của Đoàn Phi Phàm.
“Cậu nghĩ gì vậy?” Giang Khoát trợn mắt nhìn cậu.
Cậu đứng gần tôi quá đấy.
“Chẳng nghĩ gì cả,” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn về phía huấn luyện viên, mấy người kia đều đã cùng quay về phía, kể cả huấn luyện viên, không ai chú ý đến bên này, cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Tôi kéo dây không chắc.”
Giang Khoát đứng im, vẫn giữ khoảng cách như trước mà nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm đành phải quay đầu sang, đưa mắt nhìn Giang Khoát.
Nếu không thì rõ ràng là cậu có gì đó không ổn.
Nhưng có quay lại nhìn thì cũng chẳng thể thay đổi được hiện trạng lúc này, Giang Khoát vẫn đứng tại chỗ như cũ, từ cánh tay tới eo tới đùi, toàn bộ đều bị hơi ấm cơ thể cậu ấy bao phủ.
“Như này nguy hiểm lắm biết không hả,” Giang Khoát nhìn cậu, “Tên chưa kẹp chắc, dây cung chưa kéo đúng chỗ, cậu bắn thế này cũng giống như bắn cung không có tên, nghiêm trọng là gãy cung chết người đó…”
Đoàn Phi Phàm không kìm được, nhướng mày một cái tỏ ý không tin.
“Hạ lông mày xuống,” Giang Khoát nói, “Nghiêm trọng là cung gãy người bị thương đấy.”
“Biết rồi.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Giang Khoát lùi lại mấy bước, đứng ở bên cạnh đường tên bắn, rút ra một mũi tên: “Nhìn động tác của tôi nha.”
“Vâng, huấn luyện viên Giang.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Giang Khoát liếc cậu một cái, sau đó giải thích từng bước từng bước, chầm chậm làm một lượt, cuối cùng, khi cung đã giương căng, Giang Khoát hất đầu ra hiệu với Đoàn Phi Phàm: “Qua đây coi.”
Đoàn Phi Phàm bước tới phía sau Giang Khoát.
“Đầu hơi nghiêng một chút, áp sát vào tay, ngón tay chạm mặt, sau đó ngắm bắn,” Giang Khoát nói, “Góc độ của cung, góc độ của đầu và vai, tất cả giữ cố định.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu theo Giang Khoát.
Giang Khoát lại bắn một phát, mũi tên cắm gần như sát bên mũi tên trước đó.
Cùng lúc đó, đường bắn bên cạnh cũng bắn đi một phát tên, bay được nửa đường thì bật mode bỏ nhà đi bụi, rơi cắm vào cái bia trên đường bắn của Đoàn Phi Phàm.
“Của ai đó?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi!” Đổng Côn trả lời đầy tự tin.
“Ngắm chuẩn đấy…” Giang Khoát nói.
“Bọn mình có cần đổi đường bắn ngắn hơn chút không?” Đinh Triết nãy giờ tập động tác, vẫn chưa bắn được phát nào, “Tao cảm giác là đừng nói bắn cho trúng, ngay khoảng cách thế này tao còn chẳng nhìn thấy hồng tâm luôn.”
“Đổi cái gì mà đổi! Đây là khoảng cách tiêu chuẩn rồi đó! Với lại mày nhìn thấy cũng chẳng ý nghĩa gì, có khi mày lại bắn trúng bia của Giang Khoát ấy chứ,” Lưu Bàn nói, “Nhìn tao này.”
“Lúc kéo cung không được nhìn ngó xung quanh, nguy hiểm!” Huấn luyện viên nói, “Tập trung một chút!”
Lưu Bàn lập tức im lặng, tập trung ngắm bắn.
Vụt!
Mũi tên không bay sang đường bắn khác, nhưng cũng không trúng bia, mà cắm vào tường ở phía dưới tấm bia khoảng một mét.
Tiếp theo là Đinh Triết, người cảm giác đã ngắm bắn một vạn năm cuối cùng cũng bắn một phát, vậy mà lại trúng bia.
“Không tệ không tệ!” huấn luyện viên thể hiện sự khích lệ.
Cả đám vỗ tay theo.
Giữa bầu không khí khá sôi nổi, Đoàn Phi Phàm cảm giác rút cuộc mình cũng đã thoát ra khỏi những cảm xúc vừa rồi. Cậu đưa mắt nhìn Giang Khoát, rồi lại đứng vào trước đường bắn của mình.
“Mũi tên trên mặt đất là của ai đó?” Đổng Côn đột nhiên hỏi.
“Của tao.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tao đệt, mày cầm tên mà ném hả?” Đổng Côn nói. Cả đám bật cười.
“Không ngờ luôn đó, tao cứ tưởng Đoàn Phi Phàm sẽ là người chơi giỏi nhất trong đám lính mới tụi mình cơ,” Lưu Bàn nói, “Không ngờ luôn, còn không bằng cái tên ngốc Đinh Triết này.”
“Xem ra trình độ dạy dỗ của Giang Khoát không ổn rồi.” Đinh Triết dương dương tự đắc.
Đoàn Phi Phàm không nói gì, đưa mắt nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát nhướng mày bên phải, nhìn lại cậu.
“Tiếp đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát bước tới bên cạnh cậu: “Vừa rồi có phải tôi làm cậu nhột không?”
“Không.” Đoàn Phi Phàm chăm chú nhìn đằng trước.
Lần này do tư thế của Đoàn Phi Phàm đã khá chuẩn, Giang Khoát không dạy lại từng động tác nữa, mà chỉ đứng bên cạnh Đoàn Phi Phàm, đưa tay nâng cung một chút.
Sức chú ý của Đoàn Phi Phàm một nửa nằm ở việc ngắm bắn, một nửa đặt trên ngón tay đang kéo dây cung.
Không được để xảy ra sự cố nữa không được để xảy ra sự cố nữa.
Làm rớt thêm một mũi tên nữa không phải là chuyện có mất mặt hay không, mà với tư cách là một người có khả năng thể thao và phối hợp thể chất được công nhận là không tệ, nếu lần bắn này cậu lại có vấn đề thì đúng thật là kỳ quái.
“Lúc buông tay phải thật dứt điểm,” Giang Khoát lùi ra phía sau cậu, cùng cậu ngắm bia, “Ba ngón buông cùng lúc, không được ngập ngừng thiếu dứt khoát.”
Đoàn Phi Phàm cố kiểm soát hơi thở.
Ngón tay vừa buông, mũi tên bay vụt đi.
Trúng vào vị trí phía dưới cách bia hơn chục phân.
Cậu tặc lưỡi một cái.
“Cứ theo cảm giác tay lúc nãy rồi nhắm cao lên một chút.” Giang Khoát nói.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm do dự một thoáng rồi nói, “Cậu đứng cạnh tôi thế này, tôi hơi căng thẳng.”
“Cậu ba tuổi hả?” Giang Khoát nói.
“Tôi có ba mươi tuổi cũng sẽ căng thẳng.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được thôi.” Giang Khoát lùi lại đường bắn của mình, “Tôi nhìn cậu, cậu có căng thẳng không?”
“… Vẫn ổn.” Đoàn Phi Phàm lấy một mũi tên.
*
Giang Khoát nhìn động tác của Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm học rất nhanh, lúc bắn lần đầu tiên, tư thế cậu ấy đã khá chuẩn rồi, không có vấn đề gì lớn, nhưng không ngờ lại buông dây một cách khó hiểu như vậy.
Lần này mũi tên tuy đã được bắn đi thành công, nhưng Giang Khoát vẫn có thể cảm thấy có gì đó không ổn.
Song điều không ổn ấy là gì, cậu không rõ lắm.
*
“Thi không?” Lưu Bàn ở đằng kia hỏi.
Sau khi thử bắn vài lần, mấy người kia đột nhiên tràn đầy tự tin một cách kỳ lạ, tất cả đều thể hiện sự đồng ý.
“Được.” Giang Khoát nói.
“Không tính cậu,” Lưu Bàn nói, “Cậu được cái gì mà được, cậu ở bên đó làm mẫu đi.”
“Không cho tôi chơi hả.” Giang Khoát tặc lưỡi, “Một ván 12 mũi, tôi có thể nhường mấy cậu 8 mũi.”
“Đệt,” Đổng Côn nói, “Đây có coi như là trắng trợn coi thường tụi mình không hả?”
“Có.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy tôi tự chơi.” Giang Khoát cười nói, “Các cậu luyện thêm nửa giờ đi, nếu không lát nữa thi đấu lại bắn trượt thì làm sao tính điểm.”
“Đệt!” Mấy người kia đồng thanh hét lên.
“Được, tập thêm nửa giờ rồi thi,” Đinh Triết nói, “Ai thua phải mời ăn.”
“Có tính hai người Tôn Quý không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Sắp tới rồi thì phải?”
“Hai bọn nó đến thì đấu playoff.” Đổng Côn nói, “Hai người đó cho một người đại diện là được, Tôn Quý bảo gấu của nó biết bắn cung, chẳng biết có phải nổ không.”
Để không phải giơ đầu mời ăn, mấy người kia lập tức bước vào luyện tập đầy cần mẫn.
Sau khi bắn vài mũi, Đoàn Phi Phàm bắt đầu bắn phát nào cũng trúng bia, nhưng vẫn chỉ trúng ở vòng bia bên ngoài.
Giang Khoát vừa chơi vừa thỉnh thoảng lại nhìn tư thế của Đoàn Phi Phàm.
Có điều không biết có phải do Đoàn Phi Phàm quá tập trung hay là vì lý do nào khác mà ánh mắt Giang Khoát từ đầu đến cuối không sao chạm được vào ánh mắt Đoàn Phi Phàm, nói chính xác thì Đoàn Phi Phàm từ đầu đến cuối không hề nhìn sang phía này một lần nào.
Lẳng lặng luyện tập gần mười mấy phút xong, Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng dừng lại, nhìn Giang Khoát.
“Gì vậy?” Giang Khoát lúc này đang ngắm bắn.
Ngài cứ tiếp tục coi như xung quanh chẳng có ai đi chứ.
“Cậu cứ bắn xong mũi này đi đã.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nói gì, buông tay bắn mũi tên đi.
Trúng ngay hồng tâm.
“Ầu de!” Giang Khoát vui sướng vênh mặt một cái, sau đó quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Tôi vẫn còn động tác nào không đúng sao?” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu xem giúp tôi đi, sao không cách nào bắn trúng giữa bia được vậy?”
Giang Khoát đi tới bên Đoàn Phi Phàm, nhìn mũi tên cậu ấy đã bắn.
“Hay là cậu đổi tay đi,” Giang Khoát nói, “Tay phải giữ cung, mắt trái ngắm bắn, có thể mắt trái của cậu mới là mắt thuận.”
“Vậy nãy giờ tôi tập toi công à?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Có thử hay không đây?” Giang Khoát hỏi.
“Được.” Đoàn Phi Phàm tháo đồ bảo hộ, đổi sang tay phải cầm cung.
Đổi trái phải xong, lại phải điều chỉnh lại tư thế.
Giang Khoát vẫn đứng im tại chỗ, sau khi Đoàn Phi Phàm đổi tay, vừa kéo cung một cái, hai người thành ra đứng mặt đối mặt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ quái, Đoàn Phi Phàm cảm thấy mắt mình không biết phải nhìn vào đâu.
À đúng rồi, nhìn cung nhìn tên, ngắm bắn.
“Đầu nghiêng qua đây một chút,” Giang Khoát nói xong vội thêm vào một câu, “Dây cung kéo căng, không được lỏng!”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Sau khi ngắm bắn cẩn thận liền bắn một phát.
“Đệt!” Đoàn Phi Phàm hét lên một tiếng, mũi tên lần này đã cắm phập vào vòng 9 điểm.
“Được đó,” Giang Khoát giơ ngón cái, “Tiếp tục.”
*
Đoàn Phi Phàm tiếp tục luyện tập. Giang Khoát lùi lại ra ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhân tiện gọi phục vụ tới, kêu mấy chai đồ uống.
Nhưng nhân viên phục vụ cho biết ngài cứ ra quầy lễ tân thanh toán trước rồi sau đó lại tự mình ra tủ lạnh mà lấy là được.
Lúc này Giang Khoát mới nhớ ra mình đâu có phải là khách VIP ở đây, vậy là đành phải đứng dậy ra quầy lễ tân mua đồ uống rồi ôm về khu nghỉ ngơi của cả bọn.
Lúc quay lại, Giang Khoát thấy Đoàn Phi Phàm không luyện tập, mà đang nhìn về phía cậu.
Khi hai người nhìn nhau, Đoàn Phi Phàm khẽ mỉm cười, rút một mũi tên rồi quay đi tiếp tục luyện tập.
Có cái gì đó không ổn ở đây.
Giang Khoát bình thường sẽ không để ý cảm xúc và trạng thái của người khác, nhưng nếu như thực sự có gì đó, chỉ cần cậu muốn là đều có thể cảm nhận được.
Đoàn Phi Phàm không giống với bất cứ ai mà cậu từng quen biết, bất cứ cảm xúc nào của cậu ấy, Giang Khoát sẽ đều để tâm.
Hôm qua, lúc ở trên núi, cậu ấy đã hơi có vẻ kỳ lạ, sau sự cố tuột dây cung vừa rồi, cậu ấy cứ có gì đó không ổn đến tận giờ, lúc đổi tay cầm cung xong cũng có chút ngượng nghịu thật khó hiểu.
Giang Khoát đặt mấy chai đồ uống lên bàn, ngồi xuống ghế chậm rãi uống, mắt nhìn bóng lưng Đoàn Phi Phàm.
*
Tôn Quý với bạn gái một tiếng sau cuối cùng cũng tới.
Cô bạn gái tên là Liễu Minh Minh, Tôn Quý gọi cô ấy là Tiểu Minh, mọi người cũng gọi theo là Tiểu Minh.
Liễu Minh Minh khá tự nhiên, tính cách rất dễ chịu, lúc nào cũng cười tít cả mắt.
“Giang Khoát,” Tôn Quý với Liễu Minh Minh đã thay xong đồ bảo hộ, chọn xong cung, Tôn Quý chỉ Liễu Minh Minh, “Người có thể đánh bại cậu tới rồi đây.”
Giang Khoát bật cười.
“Đừng nói liều nha.” Liễu Minh Minh vội xua tay, “Em cũng chỉ tàm tạm thôi, hơi biết chơi một chút.”
Nhưng những lời này rõ ràng là khiêm tốn, Liễu Minh Minh ngay phát đầu tiên đã trúng vòng 9 điểm.
“Được đó nha.” Giang Khoát nói.
Chín phát liên tục tiếp theo đều rất mạnh, chỉ có một phát trúng vòng 8 điểm.
Lúc Tôn Quý thay bạn gái thách đấu với Giang Khoát, Giang Khoát không từ chối, chơi trò này phải có đối thủ thì mới càng thú vị.
Giang Khoát đứng dậy cầm cung.
“Luật chơi là gì?” Đổng Côn hỏi.
“Bắn ba phát một lần, mười hai phát một hiệp,” Giang Khoát nói, “Tôi không nhường con gái đâu đấy.”
“Khỏi cần nhường.” Liễu Minh Minh cười nói.
Có bạn gái bên cạnh, Tôn Quý lập tức không còn bạn bè gì với cả đám nữa, cậu ta chỉ Giang Khoát mà nói: “Đừng có mà mạnh miệng quá vậy, tôi nói cho cậu biết nha Giang Tiểu Khoát, Tiểu Minh cũng không nhường con trai đâu.”
“Được.” Giang Khoát cười nói.
Để không lãng phí thời gian dự định của mọi người, hai người thi đấu tại hai đường bắn ngay bên cạnh, những người khác vừa tập vừa xem thi đấu.
Giang Khoát phát hiện ra đường bắn lúc nãy Đoàn Phi Phàm dùng lúc này đã đổi sang cho Tôn Quý.
Cậu đưa mắt nhìn quanh, mấy đường bắn đằng kia đều không thấy Đoàn Phi Phàm.
Lúc quay đầu nhìn lại mới thấy Đoàn Phi Phàm đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, tay cầm chai nước.
Thấy Giang Khoát quay đầu lại, Đoàn Phi Phàm mỉm cười, giơ chai nước trong tay lên với cậu.
“Không chơi hả?” Giang Khoát hỏi bằng khẩu hình.
Đoàn Phi Phàm giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình, rồi lại chỉ về phía hai người sắp thi đấu.
“Được, cậu xem đi.” Giang Khoát gật đầu.
*
Kỹ thuật của Liễu Minh Minh khá tốt, vừa đấu vừa nói chuyện mới biết nhà cô ấy có họ hàng mở hội quán bắn cung, lúc nghỉ cô ấy lại qua đó chơi.
“Chắc cậu chơi nhiều năm lắm rồi nhỉ,” Sau hai lượt bắn, Liễu Minh Minh nói, “Tôi thật sự không bì được.”
“Hồi tiểu học tôi bắt đầu chơi, nhưng cũng không chơi kiên trì.” Giang Khoát nói.
“Chắc tôi thua rồi.” Liễu Minh Minh cười nói, “Còn có mấy mũi tên, không bắt kịp được.”
“Đã xong đâu.” Giang Khoát nói, “Lỡ tôi bắn trượt thì sao?”
Tôn Quý với Liễu Minh Minh cười bò, Tôn Quý thở dài: “Cậu giỏi chọc giận người khác thật.”
*
Mười hai mũi tên hết rất nhanh, Giang Khoát thắng khá nhẹ nhàng, mấy người kia cảm thán một trận rằng, Liễu Minh Minh một cô gái dù coi như bị thua đi nữa thì cũng vẫn giỏi hơn cả đám mấy ông con trai to xác này.
Giang Khoát đặt cung xuống, định ngồi một lúc thì phát hiện ra không biết từ lúc nào, Đoàn Phi Phàm đã không còn ngồi trên ghế ở khu nghỉ ngơi nữa.
Nhìn xung quanh cũng không thấy cậu ấy đâu.
“Đoàn Phi Phàm đâu?” Cậu hỏi Lưu Bàn.
“Không biết,” Lưu Bàn ngơ ngác quay đầu tới lui nhìn bốn phía, “Đi toilet rồi chăng?”
“Ồ.” Giang Khoát đáp.
Cậu thấy hơi không vui.
Đã nói là xem thi đấu, vậy mà nửa chừng lại chạy mất, tè cái gì mà một chút cũng không nhịn được như thế chứ?
Đại hồng thủy hay sao?
Nhưng Giang Khoát ngồi ở khu nghỉ ngơi được năm phút vẫn không thấy Đoàn Phi Phàm quay lại.
Có đi nặng thì cũng phải xong rồi chứ…
Không biết vì lẽ gì, giây phút này, cậu đột nhiên cảm thấy mình đã biết được lý do vì sao Đoàn Phi Phàm đột nhiên bỏ đi như vậy.
Mặc dù đầu đuôi chẳng có gì liên quan đến nhau.
*
Giang Khoát đứng dậy, do dự một chút rồi đi ra ngoài.
“Toilet từ đây đi ra ở bên phải.” Lưu Bàn ở sau lưng nói với một câu.
… Hai ngày nay, trông cậu rất giống người muốn đi toilet mà lại không tìm ra toilet hay sao?
Ai cũng rất nhiệt tình nhắc cho cậu biết toilet ở đâu.
“Tôi không đi toilet.” Cậu nói.
*
Xuyên qua mấy khu đường bắn, đi thẳng về quầy lễ tân, cũng không thấy Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát hỏi lễ tân: “Cậu bạn đi cùng bọn tôi, mặc đồ màu xám…”
“Cậu sinh viên hồi nãy cứ ở bên cậu suốt đúng không?” Lễ tân không đợi cậu miêu tả xong đã chỉ một cánh cửa thông ra phía sau của hội quán, “Cậu ấy đi ra phía kia, cửa đó dẫn ra ngoài.”
“…. Cảm ơn.” Giang Khoát nói.
*
Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Đoàn Phi Phàm đang quay lại.
“Đi đâu đấy?” Đoàn Phi Phàm rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
“Còn cậu thì đi đâu hả?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi đi loanh quanh thôi.” Đoàn Phi Phàm chỉ phía đằng sau mình.
Giang Khoát nhìn theo về phía đó, khu vực bên ngoài này là bãi đất trống ngoài trời, thời tiết thế này sẽ chẳng có ai tới, cũng chẳng có gì để xem, ngay cả bia bắn cũng không lắp.
“Cậu có chuyện gì phải không?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Không.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Cậu có bất mãn gì với tôi à?” Giang Khoát lại hỏi.
“Làm gì có chuyện đó.” Đoàn Phi Phàm lập tức cao giọng.
“Tôi không phải kiểu người thích vòng vo tam quốc,” Giang Khoát nói, “Nếu cậu có chuyện gì thì cứ nói, nếu thật sự không có chuyện gì thì bình thường một chút đi.”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, không nói gì.
“Nghe thấy chưa hả?” Giang Khoát nói.
“Rồi.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Đi,” Giang Khoát ngoắc tay, “Vẫn còn nửa tiếng nữa, đừng lãng phí thời gian.”
*
“Đấu với Tiểu Minh sao rồi?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cậu thấy thế nào?” Giang Khoát nói.
“Cậu mà bắn trượt thì cô ấy có thể thắng.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Tôi mà bắn trượt thì cậu cũng có thể thắng.” Giang Khoát nói.
“Cái đó chưa chắc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vừa rồi tôi bắn một phát cách phía trên bia hơn một mét, lúc ra lấy tên, Đổng Côn ở ngay bên cạnh, tôi nhân lúc nó không để ý, soạt một cái, nhổ luôn mũi tên ra.”
“Cậu ta không thấy chứ.” Giang Khoát chịu không nổi phì cười.
“Không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ cần động tác đủ nhanh là sẽ không ai biết tôi bị mất mặt như thế, cậu cũng chẳng phát hiện ra.”
“Đúng là tôi không thấy thật.” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
Chỉ trong vòng mấy phút này, Đoàn Phi Phàm đã quay về trạng thái “bình thường một chút” như đã hứa, trở lại làm Đoàn Anh Tuấn tinh thông thành thạo luôn nở nụ cười mà cậu quen thuộc.
*
Quay về rồi, Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm cũng không chơi tiếp nữa mà cùng ngồi ở khu nghỉ, nhường chỗ cho Tôn Quý với Liễu Minh Minh.
Tuy Đoàn Phi Phàm cũng không nói gì với Giang Khoát nữa, nhưng Giang Khoát lại có thể cảm thấy, trạng thái kỳ lạ của Đoàn Phi Phàm hồi nãy thật sự đã biến mất.
Giang Khoát buộc phải thừa nhận là mình hơi bị kinh ngạc. Trải nghiệm cuộc sống của Đoàn Phi Phàm từ nhỏ tới lớn đã khiến cậu ấy giỏi che giấu hơn người bình thường, điều này thì Giang Khoát biết, nhưng có thể che giấu kín bưng như vậy thì thật là nằm ngoài tưởng tượng của cậu.
“Cậu đúng là trâu bò đấy, Đoàn Anh Tuấn.” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Quá khen rồi.” Đoàn Phi Phàm chẳng buồn nghĩ, quay đầu lại đáp.
“Cậu biết tôi nói gì không mà nhận khen?” Giang Khoát nói.
“Không phải khen tôi sao?” Đoàn Phi Phàm cười.
*
Sau khi hết giờ, đám người chơi hết hai tiếng mà vẫn chẳng ra làm sao y như cũ đó vậy mà lại thực sự được tính thành tích sau khi thi đấu.
Căn cứ vào thành tích giống nhau ở chỗ thảm không nỡ nhìn của mọi người, cả bọn đã trao tặng cho người thắng cuộc có số điểm thấp nhất Đổng Côn danh hiệu “Vua bắn trượt”, còn gọi là “Vua mời cơm.”
Bữa tối sẽ do Vua mời cơm phụ trách.
“Ăn cái gì khí thế bốc lửa đi,” Đổng Côn ngẫm nghĩ, “Giang Khoát ăn được cay không? Tiểu Minh thì sao?”
“Ăn được.” Giang Khoát nói.
“Tôi không vấn đề.” Liễu Minh Minh cũng nói.
Từ hôm ăn lẩu cừu lần trước xong vẫn chưa tụ tập ăn uống hoành tráng thêm lần nào, hôm qua bên nông gia nhạc đồ ăn rất thịnh soạn, nhưng mọi người đều nóng ruột đi xem pháo hoa nên cũng không tập trung ăn cho lắm.
Bữa lẩu hôm nay, nhìn cách cả đám gọi món là biết sẽ ăn tới khi tiệm người ta đóng cửa mới thôi.
“Lát nữa tìm người lái xe hộ nha, không đủ chỗ thì gọi thêm taxi,” Đinh Triết đập bàn, “Tao cũng uống một chút, chén rượu đầu tiên của năm mới.”
“Hay là tao lái…” Đoàn Phi Phàm còn chưa nói xong đã bị mọi người chặn họng.
“Dù là một ngụm mày cũng phải uống cho tao.” Đổng Côn chỉ cậu, “Định không giữ thể diện cho Vua mời cơm sao?”
“Uống!” Đoàn Phi Phàm nói.
Nước lẩu vừa được bưng ra, Đổng Côn liền rót rượu luôn: “Lần này cứ uống tạm đồ thường thường thôi, tới kỳ nghỉ, tụi mình tới nhà Giang Khoát uống rượu ngon.”
“Tha hồ uống.” Giang Khoát gật đầu.
“Trước kỳ nghỉ phải quyết xong ngày đi chơi nha,” Lưu Bàn nói, “Giang Khoát, cậu có đón bọn tôi không đó?”
“Cứ cho tôi biết thời gian đến là được,” Giang Khoát nói, “Tôi chắc chắn sẽ đích thân ra đón.”
“Đích thân?” Đinh Triết tặc lưỡi, “Đúng là khác nhau ha, tụi mình đúng là có quan hệ có khác, ai mà không có quan hệ, lúc đến chắc chỉ phái tài xế ra đón thôi.”
Cả đám cùng cười.
“Nào! Uống vì Giang thiếu gia đích thân ra đón!” Tôn Quý nâng ly.
“Đích thân ra đón!” Cả đám cùng hét lên.
“Chúc mừng năm mới.” Giang Khoát nói.
“Chúc mừng năm mới~~~~.”
*
Uống hết rượu trong ly, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, ly rượu này, cậu ấy vậy mà cũng rất nghiêm túc uống cạn.
Lúc Đổng Côn rót rượu cho mọi người, Giang Khoát nghiêng đầu qua hạ giọng hỏi Đoàn Phi Phàm: “Khi nào thì cậu định được thời gian?”
“Mồng 9 là nghỉ rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chắc sẽ bận bốn năm ngày, giữa tháng là có thời gian.”
“Giữa tháng là hôm nào?” Giang Khoát nói, “Cuối tháng là Tết rồi.”
“Giữa tháng có lẽ là…” Đoàn Phi Phàm mở điện thoại ra xem lịch.
“Không phải cậu không đi được đấy chứ.” Giang Khoát đột nhiên thấy hơi lo.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, “Tôi đi được.”
“Không đi tôi chửi đó.” Giang Khoát nói.
“Không thể cho cậu cơ hội chửi tôi được.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm, tay cầm ly rượu lên cụng với Giang Khoát một cái.
Giang Khoát cầm ly rượu lên, nhìn Đoàn Phi Phàm uống một hớp hết một phần ba ly rượu, nhịn không được, cậu tặc lưỡi: “Bình thường cậu uống với bọn họ, nếu say thì làm sao về?”
“Lôi lên xe, lôi vào phòng, ném xuống đất,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Vậy là xong.”
“Được,” Giang Khoát uống một ngụm rượu, “Vậy cậu uống đi.”
*
“Giang Khoát!” Tôn Quý hét lên với cậu, “Nhà cậu có khách sạn phải không?”
“Có.” Giang Khoát gật đầu.
“Bọn tôi ở được không?” Tôn Quý hỏi.
“Không thì ở đâu?” Giang Khoát nói, “Tôi lại còn phải bỏ tiền ra thu xếp cho mấy cậu đến ở khách sạn nhà khác ở sao?”
“Phòng suite tổng thống nha?” Lưu Bàn hỏi.
“Giữ thể diện chút đi,” Giang Khoát nói, “Tôi còn chưa ở phòng đó bao giờ, có một khách sạn suối nước nóng…”
“Ở đó đi!” Đổng Côn hét lên, “Những chuyện khác không cần cậu lo, bọn tôi cứ ở đó ngâm mình mấy hôm luôn.”
“Mấy cậu biết ăn chơi đấy chứ.” Giang Khoát cười.
*
Tuy vẫn còn hai môn chưa thi xong, nhưng kỳ nghỉ đang tới gần, mọi người đều rất háo hức, vừa hỏi han xem có gì chơi vui không, vừa bắt đầu thỏa sức mơ tưởng.
“Mùa hè sang năm có thời gian qua chơi cũng được lắm,” Giang Khoát hạ giọng nói với Đoàn Phi Phàm, “Có thể chơi công viên nước… Cậu có biết bơi không?”
“Không biết.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không sao, tôi dạy cậu.” Giang Khoát nói, “Không biết bơi cũng có thể chơi đại, ở trên núi mấy hôm, rất thú vị.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, gắp miếng thịt ba chỉ nhúng lẩu, sau đó lại tiện tay nâng ly.
Giang Khoát đang định đưa tay cầm ly cụng với Đoàn Phi Phàm thì Đoàn Phi Phàm đã ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
“… Xin lỗi nhé.” Đoàn Phi Phàm ngẩn người, vội vàng cầm chai rượu tự rót cho mình, sau đó cụng ly với Giang Khoát.
Đoàn Phi Phàm đang định uống tiếp thì Giang Khoát giữ tay cậu lại: “Cậu uống vậy không phải quá chén rồi sao?”
Đoàn Phi Phàm cười không nói.
Giang Khoát uống một ngụm rượu.
Kiểu người say một cái là xỉu luôn như Đoàn Phi Phàm thế này cũng thật hay, cứ yên tâm mà uống, chẳng hề có cơ hội rượu vào là nói ra sự thật.
[HẾT CHƯƠNG 46]
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.