Tam Phục

Chương 55: ]




“Cái ông chú cậu!” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm quay lại đối mặt với cái tủ, xem ra lại định tiếp tục bận rộn. Giang Khoát liền nhảy xuống giường, phi hai bước tới bên cạnh cái tủ, túm lấy Đoàn Phi Phàm kéo ra.
“Con mẹ nó chứ cậu đang lục cái gì vậy hả?”
Giang Khoát nhìn đồ bên trong tủ, bên trong cánh tủ treo cái áo phao lông vũ của Đoàn Phi Phàm, phía dưới là áo len với quần đã gấp gọn, căn bản chẳng có gì để có thể dọn tới dọn lui tới mấy lần cả.
Đoàn Phi Phàm từ bên cạnh cậu đưa tay tới lấy cái áo: “Đi thôi…”
“Lật tới lật lui mà cũng chỉ lật ra được hai chữ này thôi phải không,” Giang Khoát hơi nổi nóng, “Không nói được? Con mẹ nó chứ cậu có gì mà không nói ra được?”
Đoàn Phi Phàm giũ cái áo ra mặc lên người, nhìn Giang Khoát, khẽ thở dài rồi quay người đi ra cửa.
“Cậu khó nói thì tôi có thể giúp cậu nói ra.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm dừng lại.
Giang Khoát nghiến răng, chằm chằm nhìn cậu: “Có phải cậu…”
“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm cắt lời cậu, “Đi hát thôi.”
Cả đời này, chưa bao giờ Giang Khoát lại không thèm giữ thể diện như thế này.
Cậu chưa bao giờ kiên nhẫn với ai như thế này. Hai lần rồi, lần đầu tiên đã bị cái tên cao thủ vòng vo Đoàn Phi Phàm này làm cậu không hỏi rõ được, lần này thì đừng hòng thoát.
Ý cậu đã quyết, phải một cú làm rõ luôn.
Cơn giận dữ bốc lên trong lòng, lại còn xấu hổ nữa.
Giang Khoát không biết trong tình huống thế này, người khác sẽ xử lý thế nào, còn cảm giác của cậu thì chỉ có hai chữ này mà thôi.
Bức bối.
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “ Đi ra.”
Đoàn Phi Phàm đứng bất động.
“Đi ra.” Giang Khoát nhắc lại lần nữa.
Đoàn Phi Phàm mở cửa đi ra.
Tay Đoàn Phi Phàm vẫn còn trên tay nắm cửa chưa buông, cánh cửa đã bị Giang Khoát từ bên trong đá cho một cú, tiếp đó là đóng sập lại.
“Giang Khoát?” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, vặn tay nắm cửa.
Giang Khoát đương nhiên không đáp lại.
Bên trong chợt nghe rầm một tiếng rất to, tiếp đó là tiếng kính vỡ loảng xoảng.
“Giang Khoát!” Đoàn Phi Phàm đập cửa.
“Sao vậy?” Đại Pháo ở phòng trẻ em đối diện phi ra.
Đoàn Phi Phàm không nói gì, cậu không biết phải trả lời ra sao.
Đại Pháo lùi lại mấy bước, xem ra chuẩn bị xông tới tông vào cửa.
Vừa mới nhảy tới được một bước, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Đại Pháo buộc phải cố đẩy cái mông ra sau, hòng khiến bộ phận này kéo giảm cái đà xông về phía trước của mình.
Đoàn Phi Phàm vội chắn phía trước, chặn cậu ta lại.
“Có chuyện gì vậy?” Đại Pháo nhìn Giang Khoát.
Đoàn Phi Phàm lập tức nhìn tay và người Giang Khoát một lượt, không thấy vết thương, cậu khẽ thở ra một hơi.
“Không sao.” Giang Khoát nói, “Mày xuống trước đi, dẫn bọn họ qua đó.”
Đại Pháo không nói gì, đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, giống như lần chạm trán đầu tiên ở 107, ánh mắt cậu ta không hề khách khí, dừng mấy giây, Đại Pháo mới quay người đi xuống lầu.
“Cậu không sao chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không sao.” Giang Khoát đưa tay đóng cửa lại.
“Bên trong…” Đoàn Phi Phàm định vào trong xem thử.
Giang Khoát chặn cậu lại: “Tôi nói rồi, không sao là không sao.”
Đoàn Phi Phàm không nói nữa, chỉ im lặng nhìn Giang Khoát.
“Tôi hỏi cậu như vậy không phải là vì tôi còn hoài nghi, hiện tại tôi đã không còn hoài nghi gì nữa rồi,” Giang Khoát cũng nhìn cậu, “Chỉ là tôi tưởng cậu muốn nói, tôi tưởng cậu sẽ muốn cho tôi biết.”
“Tôi không muốn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cũng không muốn biết thái độ của tôi sao?” Giang Khoát hỏi.
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
Ánh mắt Giang Khoát không hề có cảm xúc gì chưa từng nói ra, không hề có gì cả, chỉ là cứ thế nhìn cậu mà thôi.
“Tôi không muốn làm hỏng tâm trạng của mọi người, càng không muốn làm hỏng tâm trạng của cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu cậu không hỏi, tôi sẽ không nói, và cũng không muốn biết thái độ của cậu.”
Giang Khoát quay mặt đi, tặc lưỡi một cái.
“Tối nay đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu cậu muốn nói chuyện, còn bây giờ mọi người đều đang vui vẻ…”
“Cậu không thể làm tất cả mọi người cùng hài lòng được,” Giang Khoát quay đi bước xuống cầu thang, “Sẽ luôn có người bị phá hỏng tâm trạng, nếu như không phải là người khác thì chỉ có thể là chính cậu thôi.”
Lời của Giang Khoát nói rất có lý.
Đúng là như thế, nhưng nhiều năm như vậy, Đoàn Phi Phàm đã quen với cách thức sinh tồn kiểu này, tuy không nhất thiết buộc phải như vậy, nhưng đó là cách an toàn nhất.
Có điều, bây giờ trọng điểm không phải là chuyện này.
Giang Khoát đã biết rồi, và đã đưa ra phản hồi.
Và sau khi cậu ấy đã biết và đã phản hồi, Đoàn Phi Phàm sẽ phải đưa ra phản hồi của mình về việc đó – đây mới là trọng điểm.
Kỳ thực việc Giang Khoát có thể cảm nhận được, Đoàn Phi Phàm không hề bất ngờ.
Nếu không cảm nhận được thì chỉ có thể là do không nghĩ theo hướng đó mà thôi.
Lúc theo sau Giang Khoát xuống lầu, trong đầu Đoàn Phi Phàm là một mớ hỗn loạn, nhưng không phải là do nghĩ ngợi chuyện gì – cậu đã không còn gì để nghĩ ngợi thêm nữa – mà chỉ là một sự hỗn loạn đơn thuần.
Lúc nghe thấy tiếng ồn ào của mấy người kia thì cậu lại càng hỗn loạn hơn, từ trong ra ngoài.
Khu karaoke lúc này không mấy đông người, đây là một việc rất tốt, tránh được việc ai đó đi ngang qua cửa phòng bọn cậu rồi bị sang chấn tâm lý vì nhóm hát lạc điệu này.
“Vậy bọn tôi cứ chọn trước vài bài hâm nóng không khí nha.” Đinh Triết bắt đầu chọn bài.
“Được.” Giang Khoát phẩy tay.
“Tao đi xem đồ ăn thức uống thế nào.” Đại Pháo nói.
“Ừ.” Giang Khoát đáp rồi thả người xuống sofa, tiện tay cầm một cái trống lục lạc tambourine bên cạnh lên.
Nhóm lạc điệu đang cùng nhau cầm mic chờ.
Lúc bài đầu tiên hiện ra, Giang Khoát ngẩn người.
[Một đồng xu]
Nhạc dạo vừa cất lên, nhóm lạc điệu cùng đứng dậy, rất ăn ý bước tới khoảng trống giữa phòng, xếp thành một hàng.
“Em ở bên ven đường!” Lưu Bàn rống lên câu đầu tiên.
Giây phút này, Giang Khoát đã phá lên cười.
“Nhặt được một đồng xu!” Cả nhóm cùng hát.
Cũng có thể nói do đây là một nhóm tứ ca mà dù sao thì cũng chẳng có ai hát đúng nhạc, cũng chẳng có hai người nào sai nhạc cùng một kiểu, mà mỗi người một tông, nên ai nấy hát đầy kiên định và quả quyết.
Giang Khoát cười tới phát ho.
“Em giao đồng xu, cho chú cảnh sát!” Đinh Triết tiếp tục.
“Tao đệt.” Đại Pháo không nhịn được, buột miệng chửi.
“Chú cảnh sát cầm tiền!” Đổng Côn hát câu này dễ nghe nhất, gần giống như đọc.
“Rồi gật đầu với em!” Tôn Quý vừa hát vừa gật đầu.
Cả nhóm lại cùng nhau xuống tấn mà rống lên: “Em vui vẻ cất tiếng! Chào chú cảnh sát nha!”
Giang Khoát cười tới mức ngã ngửa luôn ra đằng sau.
Vừa cười cậu vừa cảm thấy đầu mình vừa đè lên cái gì đó.
Cậu chống tay ngồi dậy, quay lại nhìn thì thấy cái tambourine vừa rồi cậu đặt ở đó, và cả bàn tay Đoàn Phi Phàm nữa.
Bàn tay Đoàn Phi Phàm vừa lót sau đầu cậu, lúc này đang định lấy cái tambourine ra.
Giang Khoát chợt thấy một cơn giận không tên dâng lên, cậu giằng lấy cái tambourine từ tay Đoàn Phi Phàm, ngả người nằm phịch ra như cũ, sau đó cầm cái tambourine ra sức đập thật mạnh vào chân, đánh nhịp cho nhóm lạc điệu.
Ca khúc này hát xong, Giang Khoát cảm thấy cổ họng mình cũng phát đau vì cười.
“Không lạc điệu nhỉ.”
Giang Khoát lắc lắc cái tambourine cổ vũ cho bọn họ.
Khi tiếng gà kêu vang lên trong phòng, Giang Khoát lấy điện thoại ra, bắt đầu quay clip.
“Gà chưa biết gáy là con gà con…” Mấy người kia bắt đầu cùng nhau hát hết sức mình, “Gà mà gáy sáng là con gà cha!”
Giang Khoát vừa quay clip vừa cười, tay cậu run lên suýt nữa thì cầm không nổi cái điện thoại.
Lúc hát đến đoạn toàn tiếng gà kêu, Đại Pháo cầm mic cục tác theo một trận ầm ĩ.
Nhóm lạc điệu bốn người cộng thêm Đại Pháo mà hát nghe như trong phòng có hai chục người.
Sau khi cuộc biểu diễn hai ca khúc kết thúc, Giang Khoát cũng cảm thấy trong phòng hơi nóng, cậu quay đầu nhìn xem điều hòa bao nhiêu độ.
Giang Khoát vừa quay đầu thì cũng đúng lúc Đoàn Phi Phàm nhìn sang phía cậu, theo thói quen, Giang Khoát liền nhìn vào mắt cậu ấy.
Trong khoảnh khắc, Giang Khoát không biết mình có muốn nhìn thẳng vào mắt cậu ấy thế này hay không, có muốn cười một cái hay không, cuối cùng, mặt không biểu cảm, cậu quay đi.
Máy lạnh bao nhiêu độ cũng chưa nhìn.
*
Đại Pháo cầm lấy mic: “Tôi phải tự rửa tai cho mình mới được.”
Mấy người kia lập tức vỗ tay rào rào.
Giang Khoát cũng vỗ vỗ cái tambourine, bình thường cậu ít khi đi karaoke, có đi cũng chỉ nằm liệt trong một góc, Đại Pháo thì lại rất thích, nhưng bình thường cũng toàn hát mấy bài giống nhau, tất cả các ca khúc của Hứa Ngụy, mấy ca khúc mà Giang Khoát chưa nghe bao giờ, tất cả đều do bị Đại Pháo bắt học mà biết.
Đại Pháo hát cũng bình thường, nhưng nhóm lạc điệu xét tương quan với trình độ của mình, ngay lúc Đại Pháo hát câu đầu tiên đã dành cho cậu ta một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Giang Khoát ngồi dậy, cầm lấy một lon bia.
Cậu quay đầu lại, nhìn Đoàn Phi Phàm.
Lần này, Đoàn Phi Phàm không phải đang nhìn cậu, mà đang thẫn thờ đăm đăm nhìn một góc bàn.
Giang Khoát đưa tay ra vẫy vẫy, Đoàn Phi Phàm đột nhiên giật mình bừng tỉnh, đưa mắt nhìn về phía cậu.
“Uống không?” Giang Khoát lắc lắc lon bia.
“Không uống bia,” Đoàn Phi Phàm ngồi dịch về phía cậu, đưa tay lấy một lon cola, “Lỡ lát nữa xỉu luôn ra đây thì sao?”
“Thì cứ ngủ ở đây thôi.” Giang Khoát ngoắc ngón tay mở nắp lon bia rồi ngửa đầu uống một ngụm.
“Vào một ngày xuân nắng ấm, giữa dòng người đi trong thành phố này…” Đáp lại sự mời gọi nồng nhiệt của nhóm lạc điệu, Đại Pháo lại bắt đầu hát tiếp một bài nữa, “Trong một khoảnh khắc, bất giác lại nghĩ về em…”
Giang Khoát đặt lon bia trở lại bàn, Đoàn Phi Phàm cũng cùng lúc đặt lon cola trở lại, tay đụng vào cậu một cái.
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, Đoàn Phi Phàm lại cầm lon cola lên, uống một ngụm.
Tay Giang Khoát vẫn cầm cái tambourine gõ nhè nhẹ lên cạnh bàn.
“Em là ngày xuân đẹp nhất trong ký ức của tôi, là ngày hôm qua mà tôi khó lòng quay trở lại…” Đại Pháo hát được nửa chừng, đột nhiên đưa mic tới trước mặt Giang Khoát.
Theo phản xạ, Giang Khoát liền hát theo một câu: “Em bung nở như đóa hoa tươi thắm, khiến lòng tôi xao động…”
Đoàn Phi Phàm quay sang.
“Tôi đệt!” Lưu Bàn cầm lấy mic, “Hát gì hay vậy trời!”
Giang Khoát nhướng mày.
Đại Pháo hát thêm mấy câu, rồi lại đưa mic tới.
“Có lẽ chính là giây phút này, nụ cười của em vẫn như ráng chiều, giữa dòng thời gian không ngừng chảy…” Ngón tay Giang Khoát gõ gõ trên chiếc tambourine, “Tươi sáng rạng ngời…”
Đoạn ngân nga phía sau rất dài, mấy người kia cùng cầm mic ngân nga theo, mấy người lạc điệu thì không hát được, dù sao thì cũng chỉ biết ngân theo rất nhiệt tình.
Giữa một tràng những tiếng ngân nga rì rầm, dù chẳng có một ý niệm gì về nghệ thuật, Đoàn Phi Phàm vẫn có thể tìm thấy chính xác giọng của Giang Khoát.
Giọng Giang Khoát hát rất dịu dàng, Đoàn Phi Phàm có một khoảnh khắc không hiểu sao bỗng dưng muốn khóc.
*
Bình thường Đại Pháo chỉ hát mấy bài mà mình muốn, hát xen kẽ với người khác xong là hết chuyện, nhưng hôm nay bị nhóm lạc điệu đã yếu còn hay ra gió này lôi kéo, cậu ta bắt đầu bỏ mấy bài hát êm dịu, cùng cả đám hú hét đủ loại ca khúc kỳ quái.
Giang Khoát vừa nghe vừa cười, đầu cậu ong ong thiếu điều muốn sôi lên, nhưng thật kỳ lạ là cậu vẫn chịu đựng được.
Hiện giờ, cậu cần một bầu không khí kiểu như này.
Huyên náo tới mức hỗn loạn, ồn ào tới mức chẳng nghĩ ngợi được gì.
Như thể chỉ cần yên tĩnh một cái là cậu sẽ rơi vào trạng thái bất an.
Nhưng bất an đáng ra phải là Đoàn Phi Phàm.
Tại sao cậu lại bất an chứ?
Giang Khoát quay sang đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm bên cạnh.
Cậu kinh ngạc trợn tròn cả mắt, buộc phải ghé lại nhìn thêm cái nữa.
Đích thị là Đoàn Phi Phàm đang ngủ.
Cái đồ khốn này! Vậy mà hóa ra lại đang ngủ à?
Giữa cảnh ầm ĩ náo động thế này, vậy mà lại ngủ cơ đấy!
Mặc dù ngủ cũng hơi có chút… muộn phiền? Hoặc là tủi thân.
Lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mím rất chặt.
Như thể trong mơ đang bị người ta đánh rất dữ.
Hát hò hai tiếng đồng hồ, mấy người kia cuối cùng cũng mệt, chuẩn bị đi ăn tối.
“Ăn buffet đi,” Đinh Triết nói, “Có phải phòng bọn mình bao cả buffet nữa đúng không?”
“Không ăn cái đó,” Giang Khoát nói, “Đi ăn thịt, thịt nướng Mexico.”
“Không ăn buffet sao?” Đổng Côn nói, “Buffet cũng có thịt nướng mà, bọn tôi là kiểu người mà nếu như giá phòng có bao gồm ăn sáng thì dù 5h sáng mới đi ngủ thì cũng phải liều chết dậy sớm mà ăn đó.”
“Không bao ăn sáng.” Giang Khoát nói.
“Nhưng có bao bữa tối mà.” Tôn Quý nói.
“Vậy mấy cậu đi mà ăn buffet! Tôi muốn ăn thịt nướng!” Giang Khoát hét lên.
“Ầy!” Đoàn Phi Phàm đang ngủ như chết trên sofa đột nhiên bật dậy.
“Cậu là quỷ nhập tràng hả!” Giang Khoát giật bắn mình.
Đoàn Phi Phàm vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cậu ấy nhìn Giang Khoát, mấy giây sau mới nói: “Thịt nướng phải không?”
“Thịt nướng đó.” Giang Khoát gật đầu.
Lúc này đã gần 8 giờ tối, nhà hàng không đông khách, Giang Khoát không bảo nhân viên mang đồ ăn tới phòng karaoke cho bọn họ, chỉ bảo kiếm một khu bàn lớn khuất một chút.
Khi mọi người vào bàn, quản lý sảnh chạy tới.
“Sao vậy?” Giang Khoát nhìn chị ta.
“Hồi chiều nhân viên phục vụ dọn phòng, có thấy gương trong phòng tắm bị vỡ,” Quản lý sảnh khẽ nói, “Không có ai bị thương chứ ạ?”
“Không,” Giang Khoát nói, “Tôi… không cẩn thận làm vỡ.”
Quản lý sảnh hơi ngạc nhiên, nhìn tay Giang Khoát: “Cậu không bị thương chứ?”
“Không,” Giang Khoát đưa mắt nhìn về phía bàn ăn, Đoàn Phi Phàm đã ngồi vào bàn, bên trái là Đinh Triết, bên phải là Đổng Côn, cậu thở dài, “Cho người thay gương đi, bọn tôi ăn cơm khoảng chừng một tiếng.”
“Được, tôi cho người thay ngay.” Quản lý sảnh gật đầu.
“Cảm ơn chị.” Giang Khoát nói.
Xem ra từ khi quen biết Đoàn Phi Phàm, suốt một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm mà Giang Khoát không ngồi bên cạnh Đoàn Phi Phàm như thế này.
Cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh Đại Pháo, trong lòng chợt thoáng buồn.
Cũng may là thịt nướng ở nhà hàng này cực kỳ ngon, một đĩa to thịt nướng xuống bụng, nỗi ưu phiền của cậu cũng bị chèn cho chạy đi khá nhiều, thậm chí do ăn quá dữ, cậu còn thấy hơi nôn nao.
“Lấy cho tôi ít nước chanh.” Giang Khoát cau mày gọi nhân viên phục vụ.
Lúc quay đầu lại, cậu bắt gặp ánh mắt của Đoàn Phi Phàm.
Sao thế?
Đoàn Phi Phàm dùng khẩu hình hỏi cậu.
Giang Khoát lắc đầu.
Uống nước chanh vào, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.
Nhân viên phục vụ tới hỏi có cần lấy chút bia không, bia hôm nay rất ngon.
Vốn dĩ lúc hát karaoke, Đoàn Phi Phàm nói không uống bia nên trước đó Giang Khoát cũng không gọi bia, lúc này, đột nhiên cậu cảm thấy tại sao Đoàn Phi Phàm không uống thì những người khác cũng không được uống chứ.
Thế là cậu bảo nhân viên cho mang lên bốn bình.
“Giang Khoát,” Đổng Côn cầm ly bia đứng lên, chìa ly bia ra trước mặt cậu, “Cảm ơn.”
“Vụ gì?” Giang Khoát cũng giơ ly bia lên, cụng với cậu ta một cái.
“Tôi lớn bằng từng này, đều nhờ cậu nên mới được mở mang tầm mắt.” Đổng Côn nói.
Giang Khoát cười, uống một ngụm bia.
“Nâng ly vì kỳ nghỉ đông đẹp đẽ này.” Đinh Triết gõ gõ bàn.
Mọi người cùng cầm ly gõ bàn: “Vì kỳ nghỉ đông đẹp đẽ.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, Đoàn Phi Phàm không hô theo mọi người, chỉ gõ gõ bàn, ngửa đầu uống hết nửa ly bia.
Thế này là không định tối nay nói chuyện nữa đúng không? Yên tâm, nếu cần đánh thì có thể đánh cho cậu tỉnh luôn.
Cơm no rượu say, mấy người kia không còn hoạt động gì chung, Đại Pháo muốn đi bar, Đổng Côn Đinh Triết với Tôn Quý định đi chơi bi-a, Lưu Bàn thì định về phòng ngủ.
“Lát nữa tao sẽ đến chỗ bọn mày.” Đoàn Phi Phàm nói với Đinh Triết.
“Được.” Đinh Triết gật đầu.
Đại Pháo nhìn Giang Khoát, Giang Khoát cũng nhìn cậu ta, không nói gì.
“Hay là lát nữa tao mới đi bar?” Đại Pháo ghé lại hỏi nhỏ.
“Tại sao?” Giang Khoát hỏi.
“Tao không biết hai đứa bọn mày,” Đại Pháo đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Đang có chuyện gì, nếu cần đánh nhau, mày cứ nói một câu, mấy việc kiểu này không cần phải chơi tay đôi, cứ đánh bại là xong.”
“…Mày uống bia cho lắm vào.” Giang Khoát nói.
“Không cần tao hả?” Đại Pháo nói, “Tao đứng một bên giúp mày phô trương thanh thế cũng được mà.”
“Cút khẩn trương.” Giang Khoát thấy hơi bị bó tay.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho tao.” Đại Pháo rất hợp tác, lập tức đứng dậy.
*
Về đến phòng, Lưu Bàn lại quyết định không ngủ nữa, muốn đi ngâm mình một lát.
“Cậu vừa ăn uống xong, đừng có ngâm,” Giang Khoát nhắc cậu ta, “Chết trong đó, lại phải vớt cậu lên.”
“Đệt,” Lưu Bàn rất phiền lòng, “Vậy tôi ngủ trước một tiếng rồi dậy ngâm, vậy là được chứ gì!”
“Đến lúc đó tao sẽ gọi mày.” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Giang Khoát về phòng, không biết Đoàn Phi Phàm nói ‘tối nay nói chuyện’ là ý nói bây giờ, hay là buổi tối sau khi mọi người đã ngủ hết. Trước hết, cậu vào nhà tắm rửa mặt.
Gương trong nhà tắm đã được thay xong, hoàn toàn không nhìn ra tấm gương tiền nhiệm của nó đã phải gánh chịu thảm kịch gì.
Giang Khoát đăm đăm nhìn mình trong gương một lúc, sau đó quay người đi ra khỏi phòng tắm.
Đoàn Phi Phàm lại đang đứng trước khung cửa sổ lớn sát sàn, nhìn ra bên ngoài.
Hoặc cũng có thể nói, đang làm bộ nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng đã bật đèn, bên ngoài là một vùng tối om, trên cửa sổ chỉ thấy được hình ảnh phản chiếu của đồ đạc trong phòng, cùng với Giang Khoát vừa đi ra.
“Nhìn gì vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Nhìn…” Đoàn Phi Phàm hơi khựng lại, “Kính.”
Giang Khoát tắt đèn trong phòng khách, giây phút trong phòng tối lại, cảnh bên ngoài được ánh đèn cảnh quan màu vàng yếu ớt chiếu rọi làm nổi bật cây cối tiểu cảnh, cùng với một dải những hồ nước nóng rực lên đủ những tia sáng lung linh mờ ảo… tất cả đều hiện ra trước mắt.
Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn Giang Khoát, rồi lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Giang Khoát bước tới, đứng bên cạnh Đoàn Phi Phàm.
Đợi Đoàn Phi Phàm mở miệng thì e rằng phải đứng đây tới khi trời sáng cũng chưa chắc đã đợi được, nên Giang Khoát cũng không định đợi. Ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt kính, Giang Khoát nói: “Đoàn Phi Phàm, tôi hỏi cậu một chuyện.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Có phải cậu,” Giang Khoát chỉ do dự một thoáng, “Có ý gì đó đối với tôi không?”
Đoàn Phi Phàm không trả lời ngay.
Thoáng im lặng này khiến Giang Khoát đột nhiên hơi hoảng hốt, suy cho cùng, một trong những lầm tưởng lớn của đời người, đặc biệt là một trong những lầm tưởng lớn của con trai, đó chính là ‘Người ta thích mình’.
Là lầm tưởng sao?
Về mặt lý thuyết thì chắc hẳn là không, cậu không phải vì một sự việc, một cảm giác mà lại thấy chắc chắn thế này, cậu đã quan sát rất lâu, thậm chí trong quá trình quan sát còn phát hiện ra vấn đề của chính mình.
Vậy nên không phải là lầm tưởng sao?
Nếu không phải thì con mẹ nó trả lời đi chứ!
“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
Câu trả lời khẳng định này đến hơi đột ngột, Giang Khoát sững người mấy mất giây rồi mới tự lôi được mình ra khỏi dòng tâm tưởng hỗn loạn rối bời.
Xét tới phong cách vòng vo mơ hồ như đi quyền Thái cực của Đoàn Phi Phàm trước đây, Giang Khoát thậm chí đã từng nghĩ nếu như lần này cậu ấy lại vòng vo mơ hồ nữa thì sẽ nện cho một trận, đánh cho đến khi nào nói thật mới thôi.
Ai ngờ Đoàn Phi Phàm lại đột nhiên nhanh gọn dứt khoát mà trả lời thế này.
Trong giây lát, Giang Khoát không biết phải tiếp tục thế nào.
“Cậu chỉ muốn hỏi điều này thôi, đúng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát nhíu mày, “Kỳ thực cũng không nhất thiết phải hỏi, mà là tôi muốn xác nhận một chút.”
“Cậu cảm nhận được à?” Đoàn Phi Phàm vẫn nhìn ra bên ngoài.
“Chuyện này còn phải hỏi thừa thế sao,” Giang Khoát nói, “Không cảm nhận được mới là không bình thường đó, tôi lớn bằng ngần này, người khác có muốn lấy lòng tôi cũng không ai đến mức như cậu…”
Nói nửa chừng đến đây, Giang Khoát ngừng lại: “Thật xin lỗi, để tôi nghĩ cách so sánh phù hợp hơn.”
“Tôi hiểu ý cậu.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Tại sao cậu không nói?” Giang Khoát hỏi.
“Không cần thiết.” Đoàn Phi Phàm nói, “Sẽ làm hỏng mối quan hệ.”
“Làm sao cậu biết sẽ làm hỏng mối quan hệ chứ?” Giang Khoát nói, “Cậu không nói ra, làm sao biết người kia cảm thấy thế nào?”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, như thể đang sững sờ, một lúc rất lâu sau, Đoàn Phi Phàm mới quay sang, nhìn Giang Khoát: “Tôi… không định biết người kia cảm thấy thế nào.”
“Mẹ nó chứ cậu nói thế là có ý gì hả?” Giang Khoát nói.
“Nói sao thì ý là thế đó.” Đoàn Phi Phàm khe khẽ thở dài.
“Là tôi bày tỏ quá mơ hồ sao?” Giang Khoát thực sự không thể hiểu nổi, “Bây giờ chỉ cần cậu nói ra, là tôi sẽ cho cậu biết tôi cũng nghĩ như vậy, cậu nghe có hiểu không hả?”
“Hiểu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy nên sao hả?” Giang Khoát kinh ngạc nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu thích tôi đúng không?”
“Đúng.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Giờ thì tôi nói cho cậu biết, tôi cũng rất thích cậu,” Giang Khoát vừa chấn động vừa cố sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, “Cậu nghe hiểu rồi, vậy mà còn bảo kỳ thực cậu không muốn biết?”
“Nếu cậu nhất định phải nói thế này…” Đoàn Phi Phàm cũng nhíu mày, như thể trong giây lát không biết phải sắp xếp từ ngữ ra sao.
“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát chăm chú nhìn Đoàn Phi Phàm, nhìn phải tới mấy giây, “Không phải cậu định đợi tôi theo đuổi cậu đấy chứ?”
Lần này thì tới lượt Đoàn Phi Phàm chấn động.
“Cái gì?” Đoàn Phi Phàm kinh ngạc hỏi.
[HẾT CHƯƠNG 55]
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.