“Nếu sự tình đã đến nước này, thần đâu còn lời nào để nói, Hoàng Thượng muốn xử lý thế nào thì cứ làm thế đi!” Lâu Cương Nghị đã hiểu ra, giờ phút
này có nói gì cũng đã vô dụng.
Có lẽ… vẫn còn một tia cơ hội.
Nhưng ông ta biết, Hách Liên Bá Thiên sẽ không trao cơ hội đó cho ông ta.
Dù có cố gắng tìm lời lẽ gì để biện hộ, ông ta vẫn sẽ phải chết. Hách Liên Bá Thiên thật sự muốn báo thù thay Lâu Khinh Tuyết.
Ông ta hoàn toàn không thể tin, kẻ vốn nổi danh thô bạo lạnh lùng vô
tình như Hách Liên Bá Thiên, lại có thể hết lòng yêu thương Khinh Tuyết, đây chính là điểm mà ông ta không đề phòng.
Chỉ sai một nước, thua cả ván cờ.
“Hoàng Thượng, thần có một yêu cầu cuối cùng, không biết Hoàng Thượng có thể thành toàn hay không?”Lâu Cương Nghị vẫn không cam lòng, cố giãy
dụa một lần cuối cùng.
“Nói.” Hách Liên Bá Thiên trầm giọng nói. Ngữ khí nặng nề, vài phần tức
giận, sự căm hận hắn dành cho Lâu Cương Nghị, so với Khinh Tuyết thì
không hề thua kém.
Vừa nghĩ đến từng vết thương in hằn trên lưng Khinh Tuyết, còn có tâm
trạng đau thương từ tận đáy lòng của nàng, hắn chỉ hận không thể giết
chết Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc ngay lập tức.
“Thần muốn được gặp Tuyết Phi nương nương một lần cuối cùng.” Lâu Cương
Nghị nói. Ông ta biết, giờ phút này ông ta đã chẳng còn chút lợi thế gì, chỉ cần Khinh Tuyết không chịu buông tha ông ta, thì không ai trên thế
gian này có khả năng cứu được ông ta.
Thế nên, ông ta nghĩ đến chuyện cầu xin Khinh Tuyết, mong Khinh Tuyết bỏ qua cho ông ta.
Nói thế nào cũng là máu mủ tình thâm, ông ta nghĩ, chắc nàng sẽ không đến mức quá tuyệt tình.
Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Lâu Cương Nghị một cái, sao hắn có thể không nhìn ra Lâu Cương Nghị đang nghĩ gì trong đầu?
Hắn vốn không có ý định đáp ứng ông ta.
Nhưng nghĩ một chút, hắn lại gật đầu: “Trẫm đáp ứng ngươi, nếu Tuyết Phi bằng lòng gặp ngươi, trẫm sẽ cho ngươi gặp nàng, nếu nàng không muốn
thì không có biện pháp.”
Nói cho cùng thì có oán hận thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật Lâu Cương Nghị là cha ruột của Lâu Khinh Tuyết..
Hắn cũng không biết rốt cục Khinh Tuyết có thể nhẫn tâm xuống tay không. Hắn muốn để nàng đưa ra quyết định cuối cùng để nàng không phải hối hận về sau, vấn đề này, không thể rạch ròi đúng sai.
“Đa tạ Hoàng Thượng!” Lâu Cương Nghị nói.
Hách Liên Bá Thiên khoát tay chặn lại: “Người đâu, áp giải Lâu Cương
Nghị, Lâm Thành Ngọc, Chu Uyển Bích vào thiên lao, chờ xét xử sau!”
“Tuân mệnh!” Thị vệ tiến lên, áp giải nhóm Lâu Cương Nghị đi.
Hách Liên Bá Thiên ngẩng đầu, nhìn các quan trong Bộ Lại, nói: “Các
khanh thương thảo đưa ra một đối sách, phải cho Tề Dương Quốc rõ ràng về chuyện dám cài gian tế trong hậu cung!”
Hắn lại cùng các quan viên thương thảo về vấn đề phải xử lý Tề Dương Quốc thế nào.
Bàn bạc xong thì đã giữa trưa.
Hạ triều, hắn đi thẳng về phía Hải Đường Cung.
Khinh Tuyết đang ngồi dưới tàng hoa quế, tay cầm một chén trà, tỉ mỉ
thưởng thức, ấm nước nhỏ trên bàn sôi lục bục. Sương khói lượn lờ khiến
nàng có chút hư ảo.
Nhưng lại có vẻ sinh động hơn trước kia rất nhiều.
Hắn đi về phía nàng, tự cầm chén trà trên bàn, uống một ngụm, thở dài:
“Sáng sớm đã phải lên triều, khát khô cả cổ, may mắn là giờ được một ly
trà của ái phi!”
Nói xong hắn nhìn nàng mỉm cười.
Hắn thích nhất là ngắm nàng tỉ mỉ pha trà.
Có lẽ trà nàng pha không phải là chén trà ngon nhất thế gian, nhưng là chén trà hắn nhớ nhung nhất.
Trong hương vị chén trà nàng pha, có sự tĩnh lặng nhạt nhòa, chính hương vị đó của nàng khiến hắn yêu thích.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Hách Liên Bá Thiên, nở nụ cười: “Hoàng Thượng hạ triều rồi?”
“Uh, sáng nay lên triều thương thảo chuyện về mật thám của Tề Dương Quốc, bây giờ mới hạ triều.” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết cười, nhưng không hỏi tỉ mỉ, đối với chính sự, nàng chưa bao giờ thích thủ đoạn mượn gió bẻ măng, lại càng không muốn biết nhiều.
Nàng đã nghe cung nữ báo lại là Lâu Cương Nghị đã bị phán rội.
Nàng biết thế là đủ rồi.
Mục đích của nàng rất đơn giản.
Chỉ có báo thù.
Đã không còn thù hận, tất cả những chuyện khác đối với nàng đều là vô nghĩa.
“Chắc Hoàng Thượng vẫn chưa dùng bữa?” Khinh Tuyết ngước đầu hỏi, dịu
dàng vô hạn, nhưng nhãn thần lại chất chứa một nỗi buồn đau thương.
Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy vẻ cổ quái trong ánh mắt nàng, hai hàng
lông mày nhíu lại rồi lại giãn ra, hắn nhìn ra được Khinh Tuyết không hề vui vẻ.
Vì sao chứ?
“Làm sao vậy? Trẫm đã định tội Lâu Cương Nghị, tại sao nàng vẫn không
vui?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, hắn biết, Khinh Tuyết đã biết chuyện đó.
Nhưng tại sao tâm tình nàng vẫn có vẻ không vui.
Khinh Tuyết ngẩng đầu, mỉm cười.
Đúng vậy, tâm nguyện nhiều năm rốt cục đã hoàn thành, nàng làm sao có thể không vui chứ?
Nhưng nàng không hề hay biết, thì ra, khi buông được gánh nặng này, lòng lại bị đè nặng bởi một tâm sự khác, nghĩ đến chuyện phải rời xa hắn,
nàng chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nàng chưa từng biết, thì ra… không đành lòng chính là như thế này.
Đúng vậy, giờ phút này, nàng không đành lòng rời xa hắn.
Nhưng lại không thể nói ra.
“Tâm tâm niệm niệm suốt bao năm, giờ đột nhiên báo thù chỉ trong chốc
lát, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích ứng kịp.” Khinh Tuyết nói.
Hách Liên Bá Thiên vòng tay ôm nàng: “Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, bây giờ
không còn gánh nặng gì rồi, nàng phải hứa với trẫm, sẽ sống thật vui
vẻ.”
“Vâng.” Nàng đáp.
Hách Liên Bá Thiên giống như nhớ ra chuyện gì, nói tiếp: “Lâu Cương Nghị nói muốn gặp nàng một lần, ý nàng thế nào?”
Khinh Tuyết cũng đã được cung nữ bẩm báo chuyện này.
Nàng vẫn nghĩ nàng rất hận ông ta, nhưng rốt cục vẫn là cha đẻ muốn gặp mặt, nàng cũng nên gặp ông ấy một lần đi.
Nhưng tâm tư của Lâu Cương Nghị khiến nàng phải hổ thẹn thay ông ta, đến tận giờ phút này mới nhớ ra bản thân từng có một cô con gái là nàng,
ông ta có thấy đã quá muộn rồi không.
Hẳn là ông ta muốn làm nàng mềm lòng.
Nhưng ông ta sai lầm rồi, ôm hận suốt bao năm, hận đã vào tận xương tủy. Sao có thể vì hai ba câu nói mà biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nàng vẫn chỉ luôn coi ông ta là kẻ thù, chưa từng coi ông ta là cha đẻ,
thế nên, cho dù gặp mặt, cũng chỉ là gặp mặt người dưng mà thôi.
“Ông ấy đã muốn gặp thiếp thì thiếp phải gặp ông ấy thôi!” Nàng nhẹ nhàng nói, đến giờ phút này, tất cả đã phai nhạt.
Cứ tạm coi như vì chút tình máu mủ đi.
Nếu cảm thấy không vui thì đừng làm!” Hách Liên Bá Thiên thở dài, nhìn tâm trạng nàng có vẻ tối tăm, vì thế đau lòng nói.
Hắn không thích Khinh Tuyết thế này, dáng vẻ trầm mặc này của nàng,
khiến hắn có cảm giác không an toàn, như thể nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào, hắn vô cùng sợ hãi, rằng nàng sẽ bỏ hắn ra đi.
“Không đâu.” Khinh Tuyết mỉm cười, rồi sau đó ngẩng đầu lên: “Hoàng
Thượng vẫn chưa dùng cơm đúng không, đói bụng không tốt đâu, ngài muốn
ăn gì, thiếp sẽ bảo người làm.” Khinh Tuyết hỏi.
Hách Liên Bá Thiên cười: “Theo ý nàng đi.”
Khinh Tuyết nghe xong cười, cho cung nữ đi truyền lệnh cho nhà bếp.
Đồ ăn của nhà đế vương, dù có tối giản hết mức vẫn cứ xa xỉ, nhìn một
bàn đầy đồ ăn, Khinh Tuyết khẽ thở dài, nàng chưa từng nghĩ, bản thân
lại có lúc được như ngày hôm nay.
Trước kia, đừng nói là đồ ăn, ngay cả cơm cũng không đủ no, những năm
đầu, vì chưa biết linh hoạt khéo léo, hơn nữa lại bị Lâm Thành Ngọc cố ý làm khó dễ, nàng thường xuyên phải chịu cảnh đói bụng, có đôi khi sau
một hai ngày nhịn đói cũng được một chút cơm, nhưng lại là cơm thừa canh cặn của người khác.
Lòng nàng trào dâng chua xót.
Giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy khó chịu.
Nàng như lại ngửi thấy mùi ôi thiu của thứ thức ăn đổ đi đấy.
Nàng luôn trốn trong góc khuất nhất của hậu viện, vụng trộm khóc một
mình, cảm thấy khổ không chịu nổi, vừa đói vừa nhớ mẫu thân.
Dần dần, đến năm lên bẩy, nàng đã hiểu phải làm thế nào mới có thể sinh tồn, cuộc sống mới dễ chịu hơn một chút.
Nhưng có thế nào, nàng cũng không thôi nhớ mẫu thân, mỗi một đêm đều nghẹn ngào gọi mẹ trong giấc mơ.
“Làm sao vậy?”Hách Liên Bá Thiên thấy Khinh Tuyết sững sờ nhìn bàn ăn, hắn hỏi: “Nàng thấy đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Khinh Tuyết hoàn hồn, nhìn hắn, cười khẽ: “Không, chỉ là nhớ đến chuyện trước kia.”
“Đừng nghĩ ngợi! Có trẫm ở đây, trẫm sẽ không để nàng phải chịu chút khổ cực nào!” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trào dâng trong lòng, vì sao, ngay lúc nàng quyết định sẽ ra đi, hắn lại ân cần dịu dàng như
thế, khiến nàng không thể ra đi trong dứt khoát.
Khiến nàng càng lúc càng không đành lòng.
Hốc mắt nàng đỏ hoe.
Hách Liên Bá Thiên thở dài, hắn vẫn thích Khinh Tuyết lắm mưu nhiều kế,
thông minh khôn khéo, bình tĩnh lạnh lùng hơn là Khinh Tuyết âu sầu mà
nhiều tâm sự.
Khinh Tuyết quay đầu lau nước mắt: “Thiếp chỉ là do cảm kích…”
Dứt lời nhìn Hách Liên Bá Thiên, chậm rãi nói.
“Bá Thiên, mặc kệ như thế nào, ngài cũng phải nhớ rõ, người thiếp yêu là ngài.”
Nàng đột ngột nói câu này, Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, cảm thấy rất rõ ràng là có chỗ nào đó không hợp lý, nhưng mãi vẫn chẳng thể nói ra là
chỗ nào.
Nhưng hắn cảm thấy nàng hôm nay rất cổ quái.
“Nàng làm sao vậy?” Hắn buông đũa, nghiêm chỉnh hỏi.
“Không có gì, thiếp cũng không biết hôm nay mình bị sao nữa, có lẽ là do báo được thù rồi, nhất thời có chút không quen!”Khinh Tuyết nhìn dáng
vẻ nghiêm túc của Hách Liên Bá Thiên, mới nhận ra mình đã lộ liễu quá.
Vì thế nàng vội vã giải thích, rồi cầm đũa gắp một miếng thịt cá để vào
trong bát hắn: “Người mau ăn đi, thượng triều lâu như vậy, nhất định là
người rất đói!”
Nụ cười mong manh như muốn che dấu tất cả khổ sở cay đắng trong lòng.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng như thế, chỉ đành gắp miếng thịt cá lên ăn.
Tuy sinh lòng hoài nghi nhưng hắn không hỏi, hắn biết, chuyện Khinh
Tuyết không muốn nói, có ép buộc thế nào nàng cũng không nói.
Thái độ này của nàng cho thấy chuyện đó quyết không tầm thường, nhất định là nàng đang giấu diếm hắn điều gì đó.
Nhưng hắn lại chẳng thể nghĩ ra, rốt cuộc nàng có chuyện gì phải giấu diếm hắn.
Nữ nhân này luôn khiến hắn không biết làm thế nào cho phải.
Đối với nàng, hắn không thể dùng vũ lực hay uy quyền để cưỡng ép, nàng
là loại người nhu cương đều không lại, hễ là chuyện nàng đã hạ quyết
tâm, cho dù ngươi dùng hết các thủ đoạn, cũng đừng mơ đến chuyện ép được nàng nói ra.
Nhưng hắn vẫn muốn tra ra chuyện nàng đang giấu diếm.
Dùng xong bữa trưa, Hách Liên Bá Thiên về ngự thư phòng xử lý chính sự.
Khinh Tuyết đứng lên, nghĩ nghĩ một chút, rồi gọi thái giám khiêng kiệu đến thiên lao.
Sớm muộn gì cũng phải gặp ông ta, nếu đã quyết định, nàng sẽ không né tránh.
Bầu không khí u ám của thiên lao khiến nàng phải nhíu mày, cai ngục
Trường An sắp xếp để nàng gặp Lâu Cương Nghị trong phòng thẩm vấn.
Nàng lẳng lặng ngồi ở đó, nhãn thần chất chứa sự ưu sầu.
Cung phục màu tím nhạt, không những tôn lên vẻ đẹp của nàng, còn cho nàng phong thái cao quý hoa lệ.
Gương mặt xinh đẹp nhuốm vẻ u buồn càng thêm mỹ miều.
Nàng được di truyền nguyên vẹn vẻ đẹp của mẫu thân, còn thừa hưởng thêm
nét đẹp của Lâu Cương Nghị, khiến vẻ đẹp của nàng chạm đến tận giới hạn
cuối cùng.
Lâu Cương Nghị nên nhận ra sớm hơn một chút, rằng cô gái đẹp đến thế
muốn làm gì cũng có khả năng thành công, nhưng vì bảo vệ một đứa con gái khác, ông ta đã mạo hiểm hy sinh nàng, và hành động đó đã khiến ông ta
phải trả giá bằng cả tính mạng.
Khoảnh khắc Lâu Cương Nghị nhìn thấy nàng, ông ta thở dài.
Khinh Tuyết nghe thấy tiếng thở dài, chậm rãi quay đầu, nhìn ông ta bằng nhãn thần nhạt nhẽo, không thể nhận ra là vui hay giận, là yêu hay là
oán, phẳng lặng như một đầm nước sâu.
Thái độ bình tĩnh đó của nàng, khiến Lâu Cương Nghị chết lặng nửa người.
Bởi vì, đối phó với một người đang kích động là việc rất dễ dàng, nhưng
đối phó với một người bình tĩnh là một chuyện hết sức khó khăn.
Ông ta tình nguyện đối mặt với nỗi oán hận căm hờn, sự phẫn nộ ngút trời của nàng, có thế ông ta còn chút hy vọng để cầu tình, nhưng nàng thế
này, khiến trái tim ông ta thật sự không còn hy vọng.
“Không biết ông muốn gặp ta có chuyện gì?” Giọng nói trong trẻo không
kèm theo chút cảm xúc gì, ngữ khí nhạt nhẽo bình tĩnh. Nàng nhìn người
đàn ông trước mắt.
Lâu Cương Nghị luôn ung dung phóng khoáng như cây ngọc đón gió, lúc nào
cũng có một vẻ ngoài rất chính nhân quân tử, giờ mặc bộ áo tù, tóc tai
bù rối, thoạt nhìn thật xuống cấp.
Chẳng qua chỉ mới ngồi trong thiên lao một ngày, ông ta đã như già đi mấy tuổi.
Nàng chỉ thở dài, không có chút hối hận nào, từ lúc mẫu thân tạ thế,
nàng đã không còn coi ông ta là cha, thế nên với tình trạng này của ông
ta, nàng hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Lâu Cương Nghị thở dài, mặc dù đã biết sẽ thế này, nhưng phải đối mặt
với cái chết ông ta vẫn muốn ôm một tia hy vọng cuối cùng, xem có thể
làm nàng động lòng không: “Xem ra con rất hận ta!”
Ông ta không nói tiếng cầu xin đầu tiên.
Không hổ danh Thừa tướng một nước, rất biết nói chuyện.
“Lẽ nào lại không hận? Nỗi hận kia đã ăn sâu bén rễ trong tim, mỗi một
hơi thở của ta đều mang theo sự hận thù.” Khinh Tuyết chậm rãi nói, ngữ
khí vẫn bình tĩnh như trước.
“Đúng, năm đó là do ta vô tình, tạo thành nhiều hậu quả như thế! Gặp báo ứng thế này là xứng đáng, ta cũng không oán! Phải đến giây phút cuối
cùng, con người ta mới biết tỉnh ngộ.” Lâu Cương Nghị chậm rãi nói, biểu tình trên mặt cho thấy ông ta đang rất suy sụt, hết sức hối hận tự
trách chính bản thân mình.
“Ông cũng biết hối hận?” Khinh Tuyết chậm rãi nói.
Lâu Cương Nghị cúi đầu, giống như suy nghĩ hồi lâu, rồi sau đó kiên định ngẩng đầu lên: “Tuy rằng như thế … nhưng ta không hối hận!”
Khinh Tuyết ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ông ta, nàng không thể tưởng được, vào lúc này, Lâu Cương Nghị còn có thể nói là không hối hận, rốt cục là ông ta có ý gì?
Ngữ khí khác thường của ông ta khiến người khác không thể không kinh ngạc.
Lâu Cương Nghị nhìn nét mặt kinh ngạc của Khinh Tuyết, vẫn bầy ra vẻ mặt suy sụt, nhưng trong lòng đang thầm mưu tính: “Có lẽ lúc đó ta đã quá
vô tình, biết rõ Thành Ngọc muốn hại Như Sương, nhưng ta lại không thể
vượt qua chướng ngại trong lòng, thế nên… ta đã không đi cứu nàng khi
còn kịp lúc, nhưng ta vẫn sẽ không hối hận!”
Ông ta nói xong, lại liếc mắt nhìn Khinh Tuyết một cái.
Khinh Tuyết vẫn duy trì thái độ trấn tĩnh nhạt nhẽo đấy, không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
“Cả đời này, người ta yêu thật sự, cũng chỉ có Như Sương mà thôi, tuy
nàng xuất thân thanh lâu, nhưng ta không hề để tâm chuyện đó, nàng dịu
dàng chu đáo, tài nghệ song tuyệt, duyên dáng nhu mì, chỉ ngồi một chỗ
đã phong tình quyến rũ, thuần khiết như nước, nhưng mà….. nhưng mà…” Lâu Cương Nghị nói đến đó đột nhiên cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, dường
như đang rất kích động.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, thản nhiên mở miệng: “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà thật ra… trong lòng nàng… chưa từng có chỗ cho ta! Con muốn ta phải làm thế nào? Mỗi lần nhìn nàng, ta liền cảm thấy căm hận, bao yêu
thương nồng nàn chỉ đổi lại sự dửng dưng hờ hững! Ta thực sự không thể
kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng!” Lâu Cương Nghị chậm rãi nói.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, vẻ bình tĩnh trên mặt nàng khiến
người ta không thể nhận ra là nàng có tin lời ông ta hay không.
Nếu nàng tin, vậy thì nàng thật quá ngây thơ.
Tuy khi mẫu thân qua đời nàng mới vỏn vẹn năm tuổi, nhưng đã nhớ và nhận thức được không ít chuyện xung quanh, nàng thường xuyên thấy mẹ trốn
trong phòng khóc một mình, nếu không phải yêu thì còn vì cớ gì mà phải
thế?
Lâu Cương Nghị, đến lúc này ông còn dám vu oan cho mẫu thân, vì giữ mạng mà không từ thủ đoạn!
Ông ta cho rằng lúc đó nàng vẫn còn quá nhỏ, không hay biết gì nên kiếm cớ lừa gạt nàng sao?
Lòng nàng thầm cười lạnh, ông ta thế này chỉ khiến nàng thấy nực cười.
“Vì thế mà ông tìm đến với người đàn bà khác, vì thế mà ông biết rõ Lâm
Thành Ngọc muốn giết bà, ông cũng khoanh tay không cứu, vì thế ông có
quyền vứt bỏ ta, phải không?” Ngữ khí Khinh Tuyết vẫn nhạt nhẽo như đang kể chuyện gì đó xa xôi và không chút liên quan.
Thấp thoáng một nụ cười mỉa mai qua khóe môi hơi nhếch.
Lâu Cương Nghị nghe thấy Khinh Tuyết nói thế, đột ngột ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, ông ta vẫn không thể nhìn ra lòng nàng đang nghĩ gì, vẫn
không thể biết nàng có tin hay không.
Chỉ cảm thấy đáy lòng rét lạnh.
“Ông biết không?” Khinh Tuyết đột nhiên bước tới trước mặt ông ta, nhếch môi cười lạnh.
“Cái gì?” Lâu Cương Nghị nhìn nàng đột nhiên đi tới, hỏi với vẻ không rõ.
Tiếng cười của Khinh Tuyết càng lúc càng lớn, càng lúc càng lạnh: “Thứ
duy nhất ta được di truyền từ ông, chính là sự máu lạnh vô tình!”
Ngữ khí của nàng rất nhỏ nhẹ nhưng lại khiến người nghe phát run.
Lâu Cương Nghị nghe thế thì chết lặng nốt nửa người còn lại.
Chợt nghe thấy Khinh Tuyết nói tiếp: “Chính ông cũng nói rồi, đây là kết quả xứng đáng với ông, ông không oán hận, đã vậy ta sẽ thành toàn cho
ông!”
“Có thế nào thì ông cũng phải chết, nhưng thật đáng tiếc là ta không thể tưởng tượng ra là ông còn có thể đổ tiếng xấu cho mẫu thân, ông biết
không? Những ngày tháng bị ông vứt bỏ, mẫu thân ôm gối khóc suốt hàng
đêm, ta bị tiếng thổn thức của bà đánh thức mỗi đêm. Bà làm thế thật
không đáng, tương tư kẻ tệ hại như ông, kết quả chỉ đổi lại được sự tráo trở này!” Khinh Tuyết chậm rãi nói, nhớ tới mẫu thân, lòng nàng lại đau nhức nhối.
Mẫu thân đã quá phí công, trao trái tim cho gã đàn ông lòng lang dạ thú này.
Nàng quay đầu, giận dữ nhìn Lâu Cương Nghị chằm chằm: “Lâu Cương Nghị, ông không phải là người nữa rồi!”
Một tiếng quát hàm chứa biết bao phẫn nộ.