Lúc này, Hách Liên Bá Thiên vừa xử lý chuyện triều chính xong, đang để cung nữ xoa bóp cho hết mệt mỏi sau một ngày dài bận rộn.
Trong khoảng thời gian này, tuy không nhiều chiến sự, nhưng hắn vẫn không có nửa phần lơi lỏng.
Tứ quốc vẫn đang phân tranh, chỉ cần có chút buông lỏng, sẽ tương đương với trao cơ hội tiến công cho kẻ địch.
Hơn nữa, điều hắn muốn, không chỉ có ổn định của quốc gia, điều hắn muốn, là thống nhất thiên hạ!
“Hoàng thượng, đêm nay muốn truyền người nào đến hầu hạ?” Lưu công công
cẩn thận hỏi, dù đã đi theo Hoàng thượng nhiều năm, nhưng thủy chung Lưu công công vẫn không thể đoán được tâm tư của Hoàng thượng.
Quân chủ hỉ nộ vô thường, thông minh không gì sánh được, hơn nữa Hoàng
thượng căm ghét nhất là những kẻ cố gắng nghiền ngẫm ý nghĩ của Hoàng
thượng!
Gương mặt tuấn tà mà lãnh khốc của Hách Liên Bá Thiên không chút biến
hóa, đôi mắt hẹp dài hé ra một chút, rồi sau đó lại nhắm chặt lại, đầu
óc hắn lại hiện lên đóa hải đường xinh đẹp lúc sáng.
Gương mặt của nữ tử kia, so với đóa hải đường đang nở rộ còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Hơn nữa, xung quanh nàng là một nỗi đau thần bí, thu hút hắn, khiến hắn
muốn vạch trần nụ cười ôn nhuyễn của nàng, xem xem, rốt cục trái tim
nàng thế nào.
Là chuyện gì, có thể khiến nàng đau khổ sâu sắc như thế?
Lúc này, có thị vệ tiến lên bẩm báo: “Hoàng thượng, Tuyết thị nữ nương nương cầu kiến!”
Là nàng!
Hách Liên Bá Thiên trợn mắt, nhìn thị vệ, hỏi: “Lâu Khinh Tuyết?” Trong
thanh âm là sự hưng phấn mà chính hắn cũng không nhận ra.
Không thể tưởng được, đang nghĩ tới nàng, nàng liền đến đây.
“Dạ đúng.” Thị vệ cúi đầu đáp.
Một lúc sau, vẫn không thấy Hoàng thượng trả lời, vì thế thị vệ lại
ngẩng đầu hỏi: “Hoàng thượng, có tuyên nương nương tấn kiến không?”
Hách Liên Bá Thiên suy nghĩ trăn trở một hồi, rồi nói: “Cho nàng vào!”
“Vâng.” Thị vệ nghe lệnh lui ra.
Thời điểm Lâu Khinh Tuyết nghe được thị vệ tuyên nàng nhập điện tấn
kiến, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, không biết vì sao, nàng tin tưởng nhất định Hách Liên Bá Thiên sẽ cho nàng tấn kiến.
Quả thế.
Khinh Tuyết chậm rãi đi vào trong điện.
Đại điện hoa lệ kim bích huy hoàng, hai bên là hai cây cột lớn màu đen
có điêu khắc rồng, có cảm giác trang nghiêm, hắn đang nhắm mắt dựa người vào ghế dài.
Trong lười biếng có sự nguy hiểm, như một con báo đang nghỉ ngơi, sau lưng hắn là hai cung nữ lặng lẽ xoa bóp.
Hắn nhắm mắt, tạo thành một nét dài, hàng mi cong dài phủ bóng, cho người khác sự ám ảnh, khiến hắn có chút không thực.
Khinh Tuyết không hành lễ.
Mà đi thẳng về phía hắn.
Từng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, như bốn chữ “bước đi sen nở”.
Nàng đi tới phía sau Hách Liên Bá Thiên, nhẹ nhàng phất tay, ý bảo cung
nữ lui ra, nàng đưa hai bàn tay nõn nà ra thế chỗ bàn tay của cung nữ
vừa lui đi.
Nàng chưa từng học xoa bóp, nhưng rất khéo tay, chỉ bắt chước cung nữ kia, nhẹ nhàng ấn miết.
Từ khi nàng bước chân vào, Hách Liên Bá Thiên đã biết.
Hắn không mở mắt ra, là muốn xem xem nàng sẽ làm gì.
Nàng rất thông minh, không cổ hủ như người khác, chỉ cẩn thận tiếp nhận việc của cung nữ đang làm, tiếp tục xoa bóp cho hắn.
Có điều nàng không có kỹ thuật, sau khi được nàng xoa bóp, mệt mỏi không bớt đi còn có dấu hiệu tăng lên. Xem ra, nàng chưa từng xoa bóp cho ai, vậy mà cũng dám thay cung nữ xoa bóp cho hắn!
Thật không biết là nàng lớn mật hay thiếu hiểu biết!
Chẳng qua trên người nàng có hương hải đường nhàn nhạt, hòa với hương
thơm từ thân thể của chính nàng, nhẹ nhàng truyền vào mũi hắn theo từng
cử động của nàng.
Hơi thở ôn nhuyễn cứ một chút lại một chút sượt nhẹ trên mặt hắn.
Trái lại lại khiến hắn rung động.
Không biết vì sao, nàng luôn có thể khinh địch mà khơi mào sự xúc động
của hắn. Đây là điều mà không nữ tử nào khác làm được, tuy hắn buông
thả, nhưng khả năng hạn chế cũng lớn tương đương, chưa từng chịu sự
khống chế của bất cứ ai.
Nhưng đến khi gặp nàng, tất cả chỉ là lý thuyết suông.
Một cái xoay người, đôi phượng nhãn hẹp dài trợn lên, cánh tay dài chụp
tới, nhẹ nhàng lôi kéo nữ tử phía sau, ôm vào trong lòng, khiến nữ tử
phải kinh hô.
Khinh Tuyết hoàn toàn bất ngờ, bị hắn dùng sức ôm một cái, lắp bắp kinh hãi, gương mặt vẫn bình tĩnh giờ lộ vẻ kinh hoàng.
Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dạng thất kinh của nàng, cười ha ha.
Hắn thích nàng như vậy, chân thật, không giả dối.
Lúc bình thường, tuy nàng luôn cười, nhưng lại khiến hắn cảm thấy giả dối, khiến lòng hắn phiền muộn.