Đêm lạnh như nước.
Mặt trăng đang chiếu sáng, trên trời cao là vài ngôi sao thưa thớt, lòng của nàng, lại bắt đầu trăn trở không ngừng.
Hôm nay Hách Liên Bá Thiên đã nói rất rõ ràng, nàng không phải là loại
nữ tử thiếu hiểu biết, đối với chính sự, mặc dù nàng chưa từng xem qua,
nhưng cũng biết, giữa hai nước láng giềng không tránh được việc gài nội
gián lẫn nhau.
Lần này Tề Dương Quốc tặng cống nữ, quyết là không phải cam tâm tình nguyện, nếu đã thế, tất là sẽ cài người trong số cống nữ.
Người có khả năng là nội gián nhất, chính là Chu Uyển Bích, nữ tử kia,
âm trầm, sâu kín, yên tĩnh. Thông thường, nữ tử kiểu cô ta chính là lưỡi dao sắc bén nhất.
Nàng tin tưởng là nếu không có nàng, Hách Liên Bá Thiên sẽ hoài nghi cô
ta, thế nên, hắn đã nhiều ngày đến Ngọc Lan Cung nghe cô ta đánh đàn.
Nhưng khả năng che dấu của cô ta tốt, thế nên Hách Liên Bá Thiên không tìm ra điểm nào bất thường.
Tình huống này, đối với nàng cực kỳ bất lợi. Nếu Hách Liên Bá Thiên thật sự cho rằng nàng là nội gián, nàng phải làm gì bây giờ?
Theo hành động vừa rồi của hắn, nếu nàng thật sự là nội gián, nàng tin tưởng hắn sẽ không nương tay với nàng.
“Tuyết thị nữ nương nương, đêm đã khuya, hồi cung nghỉ ngơi đi!” Ngọc cô cô ở phía sau nhắc nhở.
Khinh Tuyết ngẩng đầu, mới phát hiện, bất tri bất giác nàng đã đi khỏi
đường trở về Hải Đường Cung, không biết nơi này là nơi nào, nhưng có vẻ
thanh tịnh đẹp đẽ.
Một khu rừng lớn, có tiếng chim hót, có tiếng ếch kêu, hết thảy, tạo thành một giai điệu êm tai.
Trái tim nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nàng cảm thấy rất thích chỗ này.
Vì thế quay đầu: “Ngọc cô cô, ngươi đi về trước đi, ta muốn đứng đây một mình một lát.”
“Nhưng mà thị nữ…” Ngọc cô cô vừa nghe thế thì đưa mắt nhìn nàng, dường như có chút nghi ngờ.
Khinh Tuyết chỉ khẽ cười: “Không có việc gì, ta chỉ ở một lát sẽ trở về, lúc này tinh thần đang tốt, có trở về cũng không ngủ được, chẳng bằng
tản bộ một chút.”
“Để nô tỳ hầu hạ thị nữ, hậu cung rất rộng, không cẩn thận sẽ lạc đường, đêm cũng đã khuya …” Ngọc cô cô nói.
Khinh Tuyết chỉ muốn ở một mình, không muốn bất cứ ai quấy rầy, vì thế
nhẹ nhàng cười: “Cô cô yên tâm, ta chỉ đứng đây một lát sẽ về, đường chỗ này ta vẫn nhận ra.”
“Còn…” Ngọc cô cô lộ vẻ lúng túng, dù sao đi nữa, cô ta cũng là cung nữ
chủ sự của Hải Đường Cung, nếu Khinh Tuyết gặp chuyện gì ngoài ý muốn
hoặc làm ra chuyện gì, cô ta tránh không được tránh nhiệm.
“Yên tâm đi, cô cô, ta sẽ không rời khỏi đây, chỉ là ta thích sự yên
tĩnh của nơi này, muốn đứng đây một lát, một chút nữa ta sẽ trở về, nếu
nửa canh giờ nữa ta vẫn chưa hồi cung, ngươi đến đây tìm ta, ta sẽ không đi chỗ khác.” Khinh Tuyết nói, có chút làm nũng.
Nụ cười dịu dàng, ngữ khí nũng nịu, khiến không ai có thể từ chối.
Vì thế Ngọc cô cô gật đầu, dẫn hai cung nữ về Hải Đường Cung trước.
Khinh Tuyết hít một hơi thật sâu, đi đến bên một gốc cây tùng cổ thụ, chậm rãi dựa vào thân cây rồi ngồi xuống.
Nhìn phía chân trời.
Tâm tư nàng lại trăn trở không ngừng.
Nàng muốn tìm ra một biện pháp giải quyết tình huống khó xử này.
Nàng không thể để Hách Liên Bá Thiên nghĩ nàng là nội gián, nếu thế,
nàng sẽ gặp khó khăn trong việc chiếm lấy trái tim hắn. Muốn hắn tin
tưởng nàng, trừ việc nói mục đích thật sự của nàng, cũng chỉ có ép nội
gián thật sự phải hiện thân.
Nàng không có ý định mạo hiểm thực hiện phương pháp thứ nhất, đối với
quyết tâm báo thù của bản thân, nàng không biết Hách Liên Bá Thiên sẽ
đánh giá như thế nào, nhưng ít nhất, nếu hắn biết, nàng tiếp cận hắn vì
mục đích riêng, hắn sẽ khó chấp nhận nàng hơn rất nhiều.
Chỉ còn lại một cách, là ép nội gián thật phải hiện thân.
Phải làm thế nào mới được đây?
Xem ra, nàng không tiếp cận Chu Uyển Bích là không được.
Vốn dĩ, nàng có thiện cảm với cô ta, nhưng mà nàng có mục đích của nàng, nàng không thể vì mấy phần thiện cảm mà hy sinh chính mình.
Trái tim nàng dần lạnh lẽo như đêm đen.
“Ai ở đằng kia?!” Đột nhiên, vang lên thanh âm chất vấn của một nam tử từ cách đó không xa.
Khinh Tuyết nhìn lại, thấy một nam tử mặc trường bào xanh lam cầm bội kiếm đi đến.
Hắn có thân hình cao lớn, bước đi nhẹ nhàng, rõ ràng một giây trước còn thấy xa xa, chớp mắt một cái đã tới trước mặt nàng.