Hôm sau.
Ý chỉ phong phi đã được ban xuống .
Xem ra, Hách Liên Bá Thiên thật sự quyết ý muốn phong nàng vi phi .
Quỳ gối trong Hải Đường Cung, nghe công công tuyên chỉ.
Trong lòng Khinh Tuyết, trào lên thứ cảm xúc không rõ là vui hay buồn, chính nàng cũng cảm thấy hư ảo không rõ ràng.
Nàng biết bản thân sẽ có ngày được phong phi, thậm chí phong hậu . Nhưng không thể tưởng tượng, ngày đó lại tới nhanh như vậy.
Nàng vẫn tưởng, Hách Liên Bá Thiên chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng,
chỉ sợ đợi đến khi hắn suy nghĩ cẩn thận, sẽ từ bỏ ý định đấy, mà nàng,
cũng sẽ không nhắc lại với hắn.
Nếu sẽ là của nàng, sớm muộn cũng sẽ thuộc về nàng.
Thời điểm này, có hơi sớm một chút.
Nàng đến Nhật Liệt Quốc chẳng qua chưa đầy một tháng, thân phận còn là
cống nữ, chỉ sợ một đạo thánh chỉ này, sẽ khiến không chỉ hậu cung nổi
sóng gió, mà còn khiến bão tố càn quét đến cả triều đình .
Chuyện này đến quá sớm, đối với nàng mà nói, rất bất lợi, chỉ sợ sẽ khiến mọi chuyển khó giải quyết hơn rất nhiều .
“Tuyết Phi nương nương! Tuyết Phi nương nương! Mau tiếp chỉ đi!” Truyền
chỉ công công tuyên xong thánh chỉ, đang muốn chúc nương nương được
thánh sủng ưu ái nhất hậu cung, lại phát hiện ra, vị nương nương này,
không biết là vì kinh ngạc hay còn vì nguyên nhân gì khác, dĩ nhiên như
đã hóa đá, tinh thần lãng du chốn nào.
“Chủ tử!” Ngọc cô cô quỳ sau lưng Khinh Tuyết, thấy Khinh Tuyết như đang trầm tư, vì thế nhẹ nhàng đẩy nàng một chút.
Khinh Tuyết hoàn hồn một cái, mới phát hiện thánh chỉ đã được tuyên xong từ lúc nào, truyền chỉ công công còn đang nhìn nàng với vẻ mặt hưng
phấn.
Nàng đỏ mặt, cố tình ngại ngùng: “Khiến công công chê cười, thật sự là quá kinh hỉ, khiến ta quên cả phản ứng !”
“Nương nương là phúc tinh cao chiếu, trời sinh có mệnh làm chủ nhân! Nô
tài chúc mừng nương nương !” Truyền chỉ công công híp mắt cười.
Khinh Tuyết khẽ cười như trả lời, cũng không keo kiệt, tự giác rút một
cây trâm hình con bướm bằng vàng gắn ngọc phỉ thúy xuống, sau khi nhận
tờ thánh chỉ, nhẹ nhàng đặt vào trong tay truyền chỉ công công: “Làm
phiền công công !”
“Nô tài không dám! Đây là việc nô tài phải làm.” Truyền chỉ công công
nhẹ nhàng đẩy ra một cái, không dám nhận lấy cây trâm quí giá kia.
Khinh Tuyết lại cười: “Công công nhận đi! Khinh Tuyết có nhiều chuyện chưa hiểu, sau này còn phải nhờ công công giúp đỡ nhiều!”
“Chuyện này…” Truyền chỉ công công kỳ thật đã ưng cây trâm từ đầu, bắt đầu nhìn như muốn nhỏ dãi.
Khinh Tuyết nhìn ra ý nghĩ của hắn, cầm cây trâm về, rồi sau đó nói: “Công công không dám, hay là do khinh thường Khinh Tuyết !”
Nàng đã nói thế, tên công công kia không nhận không được, vì thế vui vẻ cười: “Vậy nô tài tạ ơn Tuyết Phi nương nương !”
Khinh Tuyết gật gật đầu.
Chuyện này có vẻ diễn ra trong yên bình, nhưng thật ra triều đình đang tranh cãi không thôi, hơn nữa còn tranh cãi rất to .
Khinh Tuyết đoán không sai, vốn dĩ hoàng đế phong phi không cần triều
đình thông qua, nhưng vì Khinh Tuyết có thân phận đặc thù, thế nên có
vài đại thần lên tiếng phản đối .
Nhưng việc Hách Liên Bá Thiên đã muốn làm, há là để người khác ý kiến ?
Mọi vấn đề liên quan, hắn đã suy tính xong xuôi .
Lúc đó hắn mặc trang phục thiết triều màu vàng kim, thêu phi long, khiến gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của hắn càng thêm nổi bật, hơn nữa cho
người khác cảm giác không giận mà uy.
Khi viên đại thần đại diện hùng hồn nói ra một tràng lý lẽ để phản đối,
đôi mắt thâm sâu của hắn như muốn bốc hỏa, ai dám liếc nhìn hắn một cái, liền thấy toàn thân đóng băng.
Quyền uy của Hách Liên Bá Thiên, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai dám khiêu khích .
Tại thời điểm 7-8 đại thần đồng thời liên nghị khiếu nại việc này.
Hắn chỉ lười biếng vuốt ve tay vịn, lên tiếng đứt quãng, chậm rãi hỏi:
“Xem ra ngay cả chuyện nhà của trẫm các vị đại thần cũng muốn quản lý . . . ?”
Một câu đấy, khiến các vị đại thần vốn giỏi ăn nói sợ đến cấm khẩu.
Dù sao đi nữa, bọn họ cũng không phải vừa mới tiếp xúc với Hách Liên Bá
Thiên, thời điểm Hách Liên Bá Thiên dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, tức là hắn đang vô cùng tức giận.
Lửa giận của hắn, không phải thứ mà người bình thường có thể chống đỡ được .
Chúng đại thần đồng lọat quỳ xuống: “Vi thần không dám!”
“Các ngươi còn nói không dám, từ xưa đến nay, trừ khi phong hậu, tấn
phong các phi tần khác của hậu cung đều không cần triều đình thông qua,
thế hôm nay các ngươi vừa làm gì! Coi quyền uy của trẫm như không tồn
tại sao!”
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Vi thần không có ý tứ đấy,
nhưng Lâu Khinh Tuyết kia thân phận đặc thù, vi thần…” Vị đại thần kia
đang định giải thích .
Hách Liên Bá Thiên đã nhướng mày một cái, cắt lời ông ta: “Việc này,
trẫm tự có chừng mực! Thân phận của nàng ra sao, trong lòng trẫm hiểu
rõ, nên làm như thế nào, trong lòng trẫm cũng rõ ràng! Các ngươi đừng
tưởng rằng trẫm sẽ là loại vì sắc đẹp mà làm ra chuyện tai họa! Chuyện
gì cần làm, trong lòng trẫm còn rõ ràng hơn các ngươi!”
“Hoàng Thượng thánh minh!”
Nhất thời, chúng đại thần không ai dám mở miệng nói thêm nửa câu.
Dù sao Hách Liên Bá Thiên cũng đã nói rất kín kẽ rồi .
“Bãi triều đi!” Hách Liên Bá Thiên nói, rồi sau đó sải từng bước dài, không chút lưu luyến, phất tay áo rời khỏi đại điện.
Vẻ mặt âm trầm, cho thấy hắn đang tức giận không ít.