Giữa những câu nói liên tiếp không ngừng của Mã Yến Dung, Mộc Cận chỉ nghe được tám chữ “cấp trên sắp xếp, là bất đắc dĩ”, cô không còn giống như người chết nằm bất động trên giường nữa mà ngồi dậy đối mắt với Mã Yến Dung: “Cô nói lại lần nữa!”
Rốt cuộc Mã Yến Dung cũng bắt được một chút cảm xúc tựa như đau đớn trên gương mặt Mộc Cận, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khoái chí nhưng cô ta cũng không biết được trong nhiều câu nói của cô ta thì cuối cùng câu nào mới giống như kim châm làm Mộc Cận đau đớn đếnthế, cho nên lúc Mộc Cận muốn cô ta nhắc lại, nhất thời cô ta không đáp lời được.
Mộc Cận nhìn chằm chặp vào Mã Yến Dung: “Anh ta và tôi kết hôn là do các người sắp xếp?”
Thì ra cô ta để ý đến điều này! Mã Yến Dung nói: “Dĩ nhiên! Anh ấy đến Mộc gia là để làm nhiệm vụ chứ không phải đến để nói chuyện yêu đương, mỗi một hành động của anh ấy đều cần phải báo cáo lại cho cấp trên, kể cả chuyện ở cùng với cô, và cả chuyện kết hôn với cô, những chuyện này chẳng qua cũng chỉ vì để anh ấy có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ nên phải làm, không có liên quan gì tới ý muốn của anh ấy cả.” Mã Yến Dung biết trước đây lúc Giang Thiếu Thành và Mộc Cận kết hôn quả thật là từng có báo cáo với cấp trên, cho nên những lời này của cô ta cũng không phải hoàn toàn dối trá! Còn về việc có đúng là ý muốn của riêng Giang Thiếu Thành hay không thì cô ta cũng không quan tâm đến nó.
Những lời của Mã Yến Dung nói như là một cú đánh chí mạng với Mộc Cận, tuy Mộc Cận đã hoàn toàn mất lòng tin và oán hận mọi điều về Giang Thiếu Thành, thậm chí chính cô cũng hay nghĩ Giang Thiếu Thành kết hôn cùng cô là vì để lấy được sự tín nhiệm của cha cô, nhưng những điều này chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ trong khi cô tức giận. Tận sâu trong lòng cô vẫn tin Giang Thiếu Thành quả thật có tình cảm với mình, là thật lòng anh muốn trở thành chồng cô. Có điều anh ấy đã lựa chọn hi sinh tình cảm của cả hai để hoàn thành cái mà anh gọi là chính nghĩa.
Nhưng hôm nay Mã Yến Dung đã nhẫn tâm nói với cô, tất cả những điều này đều là giả dối, Giang Thiếu Thành chưa bao giờ từng yêu cô! Cô cứ ngỡ là yêu, thế mà hôn nhân lại trở thành trò cười, tất cả như chưa từng tồn tại! Ngay cả lời tuyên thệ trước mặt cha xứ cũng có thể là giả thì còn có gì có thể là thật được đây! Chẳng trách ngay từ đầu anh đã tìm mọi cách từ chối cô, mặc kệ cô làm gì anh cũng không hề lay chuyển nửa phần, sau đó lại đột nhiên chấp nhận, cô những tưởng mình rút củi dưới đáy nồi, cuối cùng cũng cảm động được anh, thì ra vốn chẳng phải như vậy!
Hai tay Mộc cận túm chặt chăn, mu bàn tay chỉ còn lại da bọc xương lại vì cố sức mà từng khớp xương càng nổi rõ, một lát sau cô mới hét lên như phát cuồng, bàn tay vừa chạm vào thứ gì thì đã ném chúng xuống mặt sàn, Mã Yến Dung thấy bộ dạng nổi điên của Mộc Cận cũng thấy hơi sợ, cô ta muốn ngăn lại: “Cô làm gì vậy!”
Mái tóc Mộc Cận rối tung, hai tay vung vẩy, không để cho Mã Yến Dung tới gần, ngọn đèn trên tủ đầu giường cũng bị cô đánh rơi, vang lên tiếng vỡ vụn chói tai, cô cũng ngã khỏi giường rơi trúng vào những mảnh vỡ đó, khuỷu tay đè lên những mảnh vỡ bén nhọn, cổ chân cũng toàn là máu. Mã Yến Dung không ngờ thần kinh Mộc Cận lại yếu đuối như vậy, chỉ mới mấy câu nói là đã suy sụp như thế này, Mộc Cận té xuống sàn vẫn tiếp tục gào thét: “Cút, các người cút hết đi…” Cô cũng không quan tâm mình đang bị thương, giống như đã mất đi cảm giác, không còn biết đau, lòng bàn tay còn nắm chặt một mảnh vỡ nhỏ, màu máu đỏ tươi chảy qua theo kẽ tay.
Mã Yến Dung nhìn Mộc Cận muốn nói lại thôi, đến cuối cùng thì cũng ngậm miệng lại, nhanh chóng đi khỏi đó, lúc xuống tới cầu thang thì nghe được tiếng khóc nức nở của Mộc Cận vọng xuống từ trên lầu, trong tiếng khóc chất chứa đầy nỗi hận và căm thù. Mã Yến Dung nhanh chóng rời khỏi đó, mới vừa ra khỏi tòa nhà thì không ngờ chạm phải Giang Thiếu Thành vừa đi siêu thị về. Phản ứng đầu tiên khi đó của Giang Thiếu Thành là vội nhìn lên cửa sổ trên tầng tám, cũng tiện hỏi Mã Yến Dung: “Em không đi làm mà tới đây làm gì?”
Mã Yến Dung lúc này không còn tâm trí đâu hỏi Giang Thiếu Thành chuyện muốn rời ngành, chỉ ấp úng nói: “Xin lỗi, không phải em cố ý khiêu khích cô ta!”
Vẻ mặt chột dạ và câu nói của Mã Yến Dung đều khiến Giang Thiếu Thành có một linh cảm không tốt, anh không ngoảnh lại hỏi Mã Yến Dung mà ngay lập tức chạy nhanh vào trong thang máy. Mã Yến Dung ở phía sau nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, bóng lưng vội vã chạy đi thì trong lòng chua chát, vừa nãy cô ta nói những lời đó với Mộc Cận chẳng qua cũng chỉ lừa mình dối người mà thôi! Ai cũng thấy được anh quả thật thật lòng đối với người phụ nữ đó.
Giang Thiếu Thành mở cửa mà lòng nóng như lửa đốt, bên trong im lặng không có một tiếng động không giống như là đã xảy ra chuyện gì, anh vừa gọi Mộc Cận vừa chạy lên lầu. Đẩy cửa phòng ra thì chỉ thấy trong phòng ngổn ngang lộn xộn, Mộc Cận đang ngồi trên một đống mảnh vỡ, phần da thịt trần trụi bên dưới lớp áo ngủ thì máu me be bét. Giang Thiếu Thành sợ hãi la lên một tiếng rồi vọt vào, Mộc Cận cầm một mảnh vỡ nhỏ trong tay vung về phía anh: “Không được qua đây.” Lòng bàn tay cô đã đầy những vết thương có nông có sâu, khẽ động là máu lại chảy theo kẽ tay không ngừng.
Giang Thiếu Thành hoảng sợ, nhưng lại sợ cô xúc động thì lại làm cho vết thương nặng thêm, anh nói: “Được rồi, anh không qua, em nói với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi? Cô ta nói với em cái gì?” Anh không đoán ra Mã Yến Dung nói với cô cái gì mà lại khiến cô bị thương nặng như vậy.
Mộc Cận ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt quyết liệt nhìn Giang Thiếu Thành: “Tôi hỏi anh, tại sao anh muốn sống cùng tôi, sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”
“Vì anh yêu em, Mộc Cận, anh…”
“Nói thật đi!” Tâm trạng Mộc Cận trở nên kích động và thét lên.
Giang Thiếu Thành nói: “Là thật, Mộc Cận, tình yêu anh dành cho em tuyệt đối không ít hơn em, cho tới bây giờ anh chưa từng coi hôn nhân của chúng ta như một trò chơi.”
Mộc Cận căm phẫn cao giọng chỉ trích anh: “Anh nói dối!” Cô lảo đảo bước đến trước mặt Giang thiếu Thành, túm lấy quần áo của anh nói: “Tôi chỉ muốn anh trả lời tôi rằng trước đây lúc ở bên cạnh tôi, kết hôn với tôi có phải anh đều từng xin chỉ thị từ bọn họ phải không?”
Giang Thiếu Thành không trả lời, cho dù ý định ban đầu của anh là gì thì quả thật anh có báo cáo với cấp trên, lúc đó ý kiến của cục trưởng Mã và mấy người lãnh đạo là coi cuộc hôn nhân này chỉ là một nhiệm vụ đặc biệt trong tình huống đặc biệt, nhưng từ lâu trong lòng anh đã cho Mộc Cận là người vợ cả đời này của mình, anh không ngờ Mã Yến Dung lại dùng những điều này đến kích động Mộc Cận.
Giang Thiếu Thành giải thích: “Mộc Cận, em hãy nghe anh nói, mọi chuyện không phải như vậy…”
Mộc Cận ngắt lời anh, chỉ cần anh nói ra một đáp án đơn giản: “Phải hay không phải?”
Giang Thiếu Thành khó khăn gật đầu: “Phải, nhưng mà…”
Nhưng câu nói tiếp sau ‘nhưng mà’ với Mộc Cận đã không còn quan trọng nữa, Mộc Cận cười như điên dại: “Giang Thiếu Thành, tôi cũng cảm thấy oan ức thay cho anh đó! Anh không thấy là mình đã hi sinh quá nhiều sao, lại còn không ngần ngại kết hôn với con gái của một tên trùm ma túy mà anh căm hận không gì sánh bằng, rốt cuộc anh đã làm như thế nào vậy? Hằng đêm, lúc ngủ bên cạnh tôi, anh không cảm thấy khổ sở sao? Mỗi khi nói yêu tôi, mỗi khi làm tình với tôi, anh cũng không có cảm giác buồn nôn sao? Hả?”
Giang Thiếu Thành cũng bị những lời nói thiếu suy nghĩ của cô chọc cho tức giận: “Em im đi! Em đang nói cái gì vậy, Em biết rõ ràng không phải như vậy!”
“Tôi thì biết cái gì! Những thứ tôi biết toàn bộ đều là giả dối! Các người dựa vào đâu mà dám giẫm đạp lên tình cảm của tôi, tôi không phải là con người sao, trái tim tôi không phải làm từ thịt sao, chỉ vì tôi là con gái của Mộc Thường Phong, cho nên các người nỡ đối xử với tôi như vậy?”
Giang Thiếu Thành vươn tay qua ôm lấy cô: “Mộc Cận, em tin anh, vợ chồng đã hơn một năm, lẽ nào em không nhận ra anh đối với em là thật tình hay giả ý sao? Em thà tin vào vài câu nói khích của người khác cũng không chịu tin tưởng cảm giác của mình ư?”
Mộc Cận cố đẩy anh ra, lắc đầu: “Giang Thiếu Thành, tôi không bao giờ tin tưởng anh nữa đâu, không thể nào nữa!” Nói xong, cô quay người chạy xuống lầu, Giang Thiếu Thành chỉ sững sờ hai giây rồi cũng đuổi theo, lúc tới cửa mới níu được cô lại: “Em như thế này mà muốn đi đâu?”
“Buông ra, anh đừng xen vào chuyện của tôi.”
“Anh là chồng em, anh bỏ mặc em thì ai trông chừng em!”
Mộc Cận hét lên với anh: “Không cần!” Cô đẩy anh chạy vọt ra cửa.
Giang Thiếu Thành thấy hiện tại tâm trạng cô đang bị đả kích như vậy, mình có nói gì thì cũng bằng không, hơn nữa vết thương trên người cô cũng cần băng bó, cho nên Giang Thiếu Thành quyết định ôm ngang lấy cô cưỡng ép mang cô về phòng, từ ngày hôm đó Giang Thiếu Thành cũng ở bên chăm sóc cô một tấc cũng không rời, còn đặc biệt mời một người về chăm nom cô, đề phòng những khi anh bất đắc dĩ phải ra ngoài tránh để Mộc cận trốn thoát.
Mộc Cận cảm thấy mình muốn điên thật rồi, thế giới lớn như vậy lại không có chỗ cho cô dung thân, chỉ còn Giang Thiếu Thành, một người cô không thể hận, cũng không thể yêu nhốt cô bên cạnh. Cô muốn đi tìm mẹ con Chu Lạc Khiết, trên đời này cô chỉ còn lại hai người thân này thôi, nhưng cô không biết họ đang ở nơi nào, cũng không thể bước ra khỏi cánh cửa kia. Mỗi ngày sau khi cô lên cơn điên thì tinh thần lại trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ, người còn ốm hơn trước đây, dường như chỉ một cơn gió thổi qua là đủ để đốn ngã cô.
Giang Thiếu Thành cũng không muốn coi cô như tội phạm mà nhốt trong nhà, nhưng bây giờ ngoài cách làm này thì không còn cách nào khác. Sức khỏe cô không tốt, tinh thần cũng không minh mẫn, lại không thân không thích, ra ngoài lỡ như lại lọt vào tay của Diệp thiên, không biết có thể xảy ra chuyện gì.
…………….
Trong khoảng thời gian Chu Lạc Khiết ở lại Giang gia ngoài việc chăm lo cho con gái thì bản thân cô cũng đã nghĩ nhiều cách để hỏi thăm tin tức của Long Tại Nham, tuy nói là có Giang Trường Phong giúp đỡ, nhưng cô không thể đặt tất cả hi vọng lên người người khác. Trước đây, những nhân vật có tiếng tăm cô cũng quen biết không ít, nhưng hầu hết đều có liên quan tới Diệp thiên, cô không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh ta cho nên những người cô có thể xin nhờ hỏi thăm tin tức cũng chỉ được vài người.
Ban ngày, khi ở trước mặt người khác cô có thể kiên cường chống đỡ, nhưng mỗi đêm khuya thanh vắng, cô vừa dỗ Vọng Thư vừa không nén nổi rơi nước mắt. Nếu như anh thật sự đã chết, thi thể cũng không còn, linh hồn phải phiêu du bên ngoài, nếu như anh còn sống, nhưng đến giờ vẫn chưa trở về tìm cô và Vọng thư, như vậy rõ ràng anh đã phải trải qua rất nhiều khó khăn đau đớn. Mỗi khi nghĩ đến hoàn cảnh gian khổ của Long Tại Nham hiện nay, Chu Lạc Khiết lại không thể ngủ nổi.
Chu Lạc Khiết cảm thấy mình không thể cứ ngồi một chỗ chờ tin tức suốt từ sáng đến tối như vậy, cô hỏi ý kiến Giang Trường Phong, muốn đến hộp đêm của Giang Nhạc làm việc. Thứ nhất là, cô còn phải nuôi nấng Vọng Thư, đây không phải chỉ là chuyện một, hai năm, cô phải có thu nhập, không thể cả đời dựa vào tiếp tế của Giang gia, tuy bản thân cô vẫn còn có bất động sản và tiền tiết kiệm, nhưng miệng ăn thì núi lở. Thứ hai là, ở địa bàn hộp đêm như thế, có rất nhiều loại người ra vào, cái gì cũng có, tin tức rất nhanh nhạy, có thể cô sẽ hỏi được ra cái gì đó cũng không biết chừng.
Giang Trường Phong biết cô nóng lòng tìm chồng, thoáng trầm ngâm rồi gật đầu, ông cho Chu Lạc Khiết làm ở một hộp đêm lớn nhất thành phố. Ban ngày cô sẽ chăm sóc cho Vọng Thư, đến đêm thì ra hộp đêm làm việc, công việc chủ yếu của cô là phụ trách quản lí và huấn luyện những nữ tiếp viên ở hộp đêm, chuyện này với cô không có gì khó khăn. Cô tin rằng chỉ cần Long Tại Nham còn sống trên đời này, một ngày nào đó nhất định cô sẽ dò la được tin tức của anh.