Bây giờ Chu Lạc Khiết giống như một chú chim trong lồng, Diệp Thiên đã chặn cô với tất cả thông tin bên ngoài và càng không cho phép cô bước ra khỏi biệt thự nửa bước, dù cô chỉ đi từ phòng ra sân đứng một lúc thì cũng có người ở phía sau trông chừng cô. Đã là ngày thứ ba không có chút tin tức nào từ bên ngoài, cô gần như bị những suy nghĩ lo lắng trong đầu hành hạ đến phát điên, cô không có cách nào biết được đêm đó Mộc gia đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cô biết nhất định là Long Tại Nham đã xảy ra chuyện, nếu không khi biết cô bị Diệp Thiên bắt nhốt ở đây, anh không thể không có hành động gì. Còn cả Vọng Thư, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi, có an toàn không, có ai chăm sóc tốt cho con bé không.
Dì Văn thấy cô vẫn đứng trước gió thì đi ra gọi cô vào: “Trời sắp tối rồi, đừng đứng ở đây nữa, cô vào ăn cơm tối đi, chắc Diệp tiên sinh cũng sắp về rồi.”
Chu Lạc Khiết cảm thấy rất phiền muộn, day huyệt thái dương nói: “Con ăn không nổi, dìa vào trước đi, để con ở đây yên tĩnh một lát.” Dì Văn hết cách, không biết làm gì khác nữa nên đi vào trong, lần này Chu Lạc Khiết trở về sau hơn một năm, dì Văn rất phấn khởi, dì còn cho rằng cô và Diệp Thiên rốt cục cũng đã gương vỡ lại lành, lại thêm việc Diệp Thiên vừa cho Lâm Hiểu Quân ra nước ngoài, sau này hai người chắc đã có thể yên ổn sống qua ngày, nhưng hai, ba ngày nay dì thấy hình như là chuyện không có đơn giản như vậy, dì Văn cảm thấy Chu Lạc Khiết không còn giống như trước đây nữa, trái tim của người phụ nữ nếu đã thay đổi thì còn dứt khoát, triệt để hơn cả đàn ông.
Sắc trởi dần tối, đèn trong sân được bật sáng, xe Diệp Thiên từ bên ngoài chạy vào, thấy cô đứng ở đó, liền bước xuống xe tiến lại phía cô, Chu Lạc Khiết vẫn vòng tay ôm lấy mình, giữ nguyên ánh mắt nhìn về phía trước không chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Diệp Thiên đứng lại bên cạnh cô, giơ ngón tay chỉ chỉ vườn hoa trước mắt: “Tôi đã cho trồng lại mấy bụi hồng, cũng là những bông hồng trắng em thích nhất, em thấy có phải đã giống trước đây rồi không.”
Chu Lạc Khiết thấy điều này từ lâu, trước đây vườn hoa hồng bị Lâm Hiểu Quân nhổ sạch bây giờ lại đầy những bông hồng trắng đẹp đẽ cô yêu thích nhất, năm nào hoa cũng nở giống nhau dĩ nhiên là giống với trước đây. Nhưng hoa nhổ đi rồi có thể trồng lại, còn tâm lạnh rồi thì không ấm lại được nữa, những chuyện đã xảy ra trước đây giống như vết thương trước ngực cô, vi4ng viễn cũng không thể biến mất.
Diệp Thiên thấy cô nhìn chằm chằm vào khóm hoa hồng, hắn nở nụ cười bảo người làm vườn cầm kéo lại, muốn tự cắt cho cô mấy cành hồng trong vườn hoa, ánh mắt Chu Lạc Khiết lướt qua gương mặt anh ta, nói không chút cảm xúc: “Vào thôi, dì Văn nói có thể dùng bữa rồi.”
Diệp Thiên vẫn còn cầm cây kéo trong tay, hắn nhìn vào khóm hoa hồng đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió lại nhìn về phía Chu Lạc Khiết đã đi được vài bước vào trong nhà liền đưa kéo cho người làm: “Cắt vài cành mang lên trên phòng.”
Diệp Thiên bước nhanh vài bước đuổi theo cô, đưa tay kéo vai cô lại, lần này Chu Lạc Khiết không còn quyết liệt đẩy tay hắn ra như những lần trước nữa, cô nghĩ mình không thể cứ ở mãi chỗ này như vậy, ít nhất phải biết được một chút tin tức từ miệng hắn ta, cô muốn biết tình hình bây giờ của Mộc Cận và Long Tại Nham.
Tối nay Chu Lạc Khiết chủ động ngồi cùng hắn ăn cơm, tuy Diệp Thiên không có hiện hiện ra mặt nhưng trong lòng rất vui vẻ, hắn bắt cô về đây không phải chỉ vì không nuốt trôi cục tức này mà quan trọng hơn là như vậy thì hắn vẫn sẽ tồn tại trong suy nghĩ của cô, vì hắn không muốn nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cô nữa.
“Dì Văn vẫn còn nhớ khẩu vị của em, đều là những món em thích ăn.” Hắn đẩy món ăn đến trước mặt cô: “Ăn đi, lâu lắm em chưa cùng ăn với tôi.”
Mỗi thứ ở đây đều quen thuộc với cô, người giúp việc vẫn là mấy người trước đây, bày biện trong phòng cũng giống với trước, nhưng cho dù tất cả như cũ nhưng khi quay về đây cô không tìm được cảm giác từng có trước đây nữa. Bây giờ căn phòng này đối với cô cũng chỉ là một nhà tù mà thôi.
Chu Lạc Khiết ăn không biết ngon, Diệp Thiên hỏi: “Sao vậy, không muốn ăn sao, mới có một năm mà khẩu vị của em đã thay đổi hoàn toàn?”
Chu Lạc Khiết buông đũa xuống: “Anh muốn nhốt tôi ở đây đến bao giờ?”
Tâm trạng đang rất tốt của Diệp Thiên vì những lời này của cô mà tụt xuống rất thấp, hắn gắp một đũa thức ăn từ tốn nhai, nhìn chằm chằm vào cô không biết đang nghĩ gì, lát sau mới mở miệng: “Em muốn ra ngoài làm gì?”
“Làm chuyện tôi muốn làm.”
“Chuyện em muốn làm đã không cần làm nữa.”
Chu Lạc Khiết cảnh giác: “Anh có ý gì?”
“Ý chính là sau này thứ em cần quan tâm chỉ nên là những chuyện liên quan đến tôi mà thôi, những cái khác không cần phiền tới em.”
“Diệp Thiên! Tôi là người, không phải là con chó anh nuôi, con chim anh nhốt, anh không có quyền bắt nhốt tôi ở chỗ này!”
“Em sai rồi, anh có quyền đó, anh còn muốn nói để em biết Chu Lạc Khiết, cho đến khi chết em cũng phải ở chỗ này, nhưng mà tôi biết hiện tại em sẽ không tùy tiện muốn chết như vậy đâu.”
“Đương nhiên tôi sẽ không tùy tiện muốn chết rồi,chồng tôi, con gái tôi còn đang chờ tôi, làm sao tôi chết được!”
Đôi đũa Diệp Thiên cầm trong tay bị ném mạnh về phía cô: “Em có gan thì nói lại lần nữa!”
Chiếc đũa văng ra nện lên trán Chu Lạc Khiết, rơi xuống sàn nhà, hai bên trán cô lập tức ửng lên một vệt hồng hồng!
Hắn đã cố hết sức quên đi một năm đó cô và Long Tại Nham ở bên nhau, cố hết sức quên đi đứa bé kia, nhưng cô vẫn không biết sống chết mà nhắc tới chuyện này trước mặt hắn, hắn nói: “Chu Lạc Khiết, em đừng cố làm tôi tức giận!”
Chu Lạc Khiết lại nói: “Đây là sự thật, vui giận yêu ghét của tôi bây giờ, tánh mạng của tôi bây giờ đều là vì con gái và chồng tôi, họ mới là tất cả của tôi.”
Phải! Là cô cố tình chọc hắn tức giận, nếu như tình hình Long Tại Nham vây giờ có nguy hiểm gì thì như vậy có thể khiến DIệp Thiên trong lúc tức giận có thể sẽ tiết lộ vài điều cho cô biết! Cô đã chẳng còn cách nào khác, cho dù bây giờ bất kể cô làm như thế nào, bất kê cô có biểu hiện ra mặt là mình không quan tâm tới Long Tại Nham thì Diệp Thiên chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho anh ấy, cô chỉ có thể dùng cách này để biết được chút tình hình để tính cách về sau.
Diệp Thiên xô ghế ra, nhào về phía cô dùng hai tay bóp cổ cô: “Tôi nói em không được nói nữa, em nói thêm một câu tôi đảm bảo sẽ cho Long Tại Nham chết mất xác, bây giờ tôi muốn lấy mạng của hắn dễ như trở bàn tay.”
Trong lòng Chu Lạc Khiết sinh ra một chút hi vọng, Diệp Thiên nói như vậy có nghĩ là nhất định Long Tại Nham còn sống! Nhung chắc là tình trạng cũng không tốt lắm.
Diệp Thiên dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, nói thêm: “Cho dù hắn có chết, tôi cũng quật mồ hắn lên, đem xương của hắn đốt thành tro bụi!”
Dì Văn đang bưng bát canh lại nhìn thấy sắc mặt vô cùng khủng khiếp của Diệp Thiên và bị hù cho sợ hãi vì cảnh tượng trước mắt, dì đứng ở cửa phòng ăn không dám bước vào. Diệp Thiên buông tay bước ra ngoài, lúc đi ngang qua người dì Văn, hắn lấy tay hất bát canh trong tay dì xuống đất cho hả cơn giận, chiếc nất sứ vỡ tành những mảnh nhỏ trên mặt đất. Dì Văn sợ đến nỗi không dám lên tiếng, chờ đến khi Diệp Thiên đi khuất khỏi phòng ăn, dì mới bước lại xem Chu Lạc Khiết: “Con bé này, đã biết rõ tính tình Diệp tiên sinh, tôi gì con phải chọc cậu ấy, không phải nói mấy câu dễ nghe là được rồi sao, một năm con không ở đây, Diệp tiên sinh rất ít khi ngồi đây ăn, khuôn mặt nghiêm nghị cả ngày, con về mới có hai ngày thì dì đã thấy tâm trạng cậu ấy tốt lên rất nhiều, nói đúng ra thì Diệp tiên sinh rất quan tâm con, nếu không cậu ấy sẽ không cho cái cô Lâm Hiểu Quân đó ra nước ngoài đâu.”
Chu Lạc Khiết không muốn nghe những lời khuyên này của dì văn, cô ho khan cho nhuân cổ họng, cảm thấy cuống họng không còn kho chịu thì cũng rời khỏi bàn cơm. Diệp Thiên không có đi ra ngoài, hắn ta chỉ lên lầu.
Lúc Chu Lạc Khiết đang nằm trên giường thì nghe thấy tiếng mở cửa, cửa phòng đã bị cô khóa lại, hắn mở không được nên gỏ mạnh vào cửa: “Mở cửa ra.”
Chu Lạc Khiết dựa vào đầu giường, mắt nhìn vào khoảng không, không để ý đến tiếng đập cửa càng ngày càng gấp gáp bên ngoài, đương nhiên, cô biết chỉ một cánh cửa này thì làm sao cản được hắn vào trong, quả nhiên, ngay lập tức cô nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, cánh cửa bị hắn tức giận đẩy bật ra, vang lên một tiếng “kịch” lớn.
Hắn mặc áo ngủ bước vào, đóng sầm cửa lại, bước đến ngồi cạnh cô.
Chu Lạc Khiết nói: “Tôi phải ngủ.”
“Vừa hay, tôi cũng chuẩn bị ngủ.”
Hắn định xốc chăn lên nằm vào trong, Chu Lạc Khiết đè mép chăn lại, cô nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ, Diệp Thiên bị ánh mắt này của cô làm cho đau nhói, hắn giựt phắt chăn ra, hắn vừa nằm xuống thì CHu Lạc Khiết lại đứng lên: “Nếu anh đã thích cái giường này thế thì tôi nhường cho anh!’
Diệp Thiên hừ cười, như là hắn cảm thấy những lời này cô cô thật buồn cười. Chân Chu Lạc khiết còn chưa chạm đất thì đã bị hắm túm được cánh tay, cô giơ tay kia lên đẩy ra, nhưng giống như những lần trước, sức của cô đấu không lại hắn, bị hắn quật ngã trên giường, Diệp Thiên nhanh chóng trở mình chèn chặt cô dưới chăn, Chu Lạc Khiết nghiêng đầu, hai tay đẩy hắn ra: “Tránh ra, Diệp Thiên, an đừng quá vô liêm sỉ!”
“Sự vô liêm sỉ của tôi không phải cô từng chứng kiến rồi sao.” Hắn với hai tay cởi quần áo cô, Chu Lạc Khiết ngẩng đầu cụng vào đầu hắn, vì làm quá mạnh mà khiến cô cảm thấy choáng váng. Sắc mặt Diệp Thiên tối sầm, ngay sau đó hắn lại càng táo tợn hơn nữa, hắn giật phăng nút áo ngủ của cô, Chu Lạc Khiết cô sống cố chết vùng vẫy, móng tay xẹt qua khuôn mặt của hắn có một giọt máu rỉ ra khiến hắn xuýt xoa một tiếng, sờ lên khuôn mặt mình thấy có máu dính trên ngón tay, hắn cười khẩy: “Sao, muốn giữ mình vì hắn ta, không phải là chưa bị tôi chạm vào! Cô nằm bên dưới cơ thể tôi bao nhiêu năm rồi, ngay tại trên chiếc giường này cô bị tôi đưa lên biết bao nhiêu lần! Từng tấc cơ thể cô tôi còn chưa hiểu rõ hết hay sao? Cô rên rỉ quyến rũ như thế nào tôi chưa từng thấy chưa từng nghe hay sao? Hả?
Những từ ngữ khiếm nhã, những lời nói khinh miệt cũa hắn khiến máu trong người Chu Lạc Khiết sôi sùng sục, nhưng dù giận vô cùng nhưng cô lại vẫn cười: “Cho dù bao nhiêu lần thì những dấu vết của anh trên người tôi đều được Long Tại Nham tẩy xóa sạch sẽ cả rồi.”
Giống như một quả bom nổ tung trong đầu hắn, từng cơn sóng nhiệt và khói trắng bùng lên, vẻ mặt hắn giống như muốn xé cô ra thành trăm mảnh, một năm, cảnh tượng cô và Long Tại Nham sống bên nhau giống như được mây mờ che đậy, không phải chúng chưa từng xuất hiện trong đầu hắn, từng đêm trôi qua, chỉ cần nghĩ đến cảnh này thì phủ tạng hắn giống như thiêu như đốt. Lần nào hắn cũng cố hết sức bức mình đùng nghĩ đến nữa, nhưng bây giờ chính miệng cô nói ra những lời này để đày dọa hắn, hắn thật sự muốn giết chết cô!
Hắn há to miệng thở hổn hển, tóm lấy cô ngồi dậy rồi lại đẩy ngã, hắn đè cô lại rồi tóm lấy cô lắc mạnh, lớn tiếng quát: “Sau này hắn ta không có cơ hội đó nửa đâu, bây giờ cảnh sát đã phát lệnh truy nã hắn ta khắp nơi, hắn ta sống qua hôm nay cũng không sống nổi tới ngày mai đâu, còn nữa, em tưởng là hắn yêu em lắm sao, lúc hắn chạy trốn còn dẫn theo một người phụ nữ khác! Hắn có lo gì cho sống chết của em không?”
Hắn lắc mạnh khiến trước mắt cô đều trở thành màu đen, nhưng cô vẫn nghe rõ những lời hắn nói, nói như vậy có nghĩ là Long Tại Nham vẫn chưa bị rơi vào tay cảnh sát, nhưng người phụ nữa khác mà Diệp Thiên nói chắc chắn là Mộc Cận, nhưng bây giờ hai người đó đang ở đâu? sao Mộc Cận chưa lên máy bay mà đã quay về?
Đang lúc Diệp Thiên nổi giận thì có người gõ gõ cửa phòng, Diệp Thiên gầm lên: “Ai?”
Người bên ngoài có lẽ bị tiếng hét của hắn làm cho hoảng sợ, hai ba giây sau mới lên tiếng nói: “Anh Diệp, đã tìm thấy người rồi.” Chu Lạc Khiết nghe thấy giọng nói, chắc chắn là đàn em của Diệp Thiên, a Luân.
Diệp Thiên không cam tâm mà buông cả người Chu Lạc Khiết ra, lúc đi ra ngoài vẫn còn quay lại nhìn cô một cái thật sâu, tia sáng lạnh lẽo trong mắt hắn khiếm cho cô có cảm giác không ổn.
Chu Lạc Khiết vổ vỗ lên ngực cho thông khí, đã tìm được người nào? Diệp Thiên muốn tìm ai? Không phải là… Tại Nham và Mộc Cận chứ?