Tầm Tần Ký

Chương 122:




Hạng Thiếu Long, Ðằng Dực, Kinh Tuấn dẫn theo mười tám thiết vệ, quay về Hàm Dương thì lập tức tìm đến tướng quốc phủ, giữa đường thì gặp khoảng mười tên quân Tần, hộ vệ một chiếc xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước.

Hạng Thiếu Long không biết người trong xe là ai, nên không giám vượt qua, chỉ lẽo đẽo theo sau.

Ðột nhiên tên Tần binh đi đầu hạ lệnh, xe ngựa né qua một bên, lại còn bảo bọn họ lên trước.

Hai người Ðằng Dực đều ngạc nhiên, không biết ai mà khách sáo thế, nhưng vì xe buông rèm nên không thấy người phía trong ấy.

Kinh Tuấn là kẻ đa sự nên tìm một tên Tần binh đi phía sau, dò hỏi, sau đó mới tiến lên hạ giọng nói, "Là đệ nhất mỹ nhân ở Hàm Dương, quả phụ Cầm Thanh!"

Hạng Thiếu Long rất muốn tìm Đồ Tiên trước để dò hỏi xem Lã Bất Vi tìm gã có chuyện gì, nhưng vẫn tìm không ra.

Khi gặp Lã Bất Vi trong thư trai, nhân vật quyền thế khuynh đảo đại Tần ấy hỏi, "Thiếu Long cớ gì lỗ mãng như thế, chưa thỉnh thị ta mà đã đề nghị với đại vương để tên Từ Tiên không thức thời ấy làm tả thừa tướng, phá hoại đại kế của ta?"

Hạng Thiếu Long đã sớm biết không thể giấu y chuyện này, trong đầu đã có sẵn câu để nói, mỉm cười, "Lúc đại vương chọn người, tướng quốc lại không biết khi nào quay về, nhưng đề nghị của Thiếu Long không phải là tuyệt không suy nghĩ cho Lã Tướng, chỉ cần để cho người Tần chia sẻ quyền lực mới thể hiến Lã tướng đại lượng, không có lòng riêng. Như thế trong triều còn ai dám nói ra nói vào nữa?"

Lã Bất Vi hơi ngạc nhiên, hai mắt sắc bén, ngưng thần nhìn gã một lúc rồi mới nói tiếp, "Thiếu Long từ chối chức vụ này, phải chăng cũng vì lý do ấy?"

Hạng Thiếu Long biết y đã hơi tin tưởng mình, vội vàng gật đầu khẳng định, "Lã tướng đối với bọn Ô gia tiểu nhân ơn trọng như núi, vinh nhục cá nhân có đáng là gì?"

Lã Bất Vi ngó lên trần nhà, có vẻ cảm động, đột nhiên nói, "Ta có ba đứa con gái, đứa nhỏ nhất tên gọi Lã Nương Dung, ta muốn gả nó cho ngươi! Ðể bù vào vị trí của Thiên công chúa."

Bỗng nhiên Hạng Thiếu Long đối mặt với sự quyết định gian nan nhất trong đời người.

Nếu gã gật đầu, Lã Bất Vi sẽ coi gã như người nhà, khiến cho gã có thể dễ dàng tiếp cận với tiểu Bàn, cho đến khi tiểu Bàn hai mươi mốt tuổi, chính thức trở thành vua của nước Tần, sau đó quay mũi dùi đối phó với tên gian nhân này, Ô gia sẽ bình an vô sự. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng cũng với cái gật đầu này gã sẽ ngoan ngoãn trở thành tay sai cho đại thù nhân này, lại phải gánh vác thêm Lã Nương Dung, đối với bọn Kỷ Yên Nhiên thật không công bằng tí nào.

Lã Bất Vi là tên gian thương có dã tâm nhất thời đại này, tuyệt không buôn bán mà không thu được lời.

Giờ đây những kẻ phản đối do Dương Tuyền quân đứng đầu đã bị trừ, Hạng Thiếu Long lại là kẻ được Tần vương Tần hậu sủng ái, không thể trừ được, thế là đành phải lôi kéo gã về phía mình.

Nhận Hạng Thiếu Long làm nữ tế, quả thật là một chiêu rất cao minh.

Hạng Thiếu Long cắn răng, quỳ xuống bái tạ, cương quyết nói, "Lã tướng xin thu lại lời định, Thiếu Long giờ đây lòng đã chán nản, không nghĩ đến chuyện cưới gả nữa, e rằng sẽ lỡ một đời của tiểu thư."

Lã Bất Vi lập tức biến sắc, khi định ép gã thì ngoài cửa có tiếng gõ, một tên gia tướng bước vào quỳ xuống nói, "Tướng gia, chuyện lớn không xong, Tín Lăng quân nước Ngụy dẫn đầu liên quân năm nước Yên, Triệu, Hàn, Sở, Ngụy đại phá quân ta ở phía tây Ðại Hà, Mông đại tướng quân thua trận về thủ tại Hàm Cốc quan, quân địch đã đến ngoài quan Câu nói ấy như sấm giữa trời xanh, khiến cho hai người quên đi tình thế hiện giờ, nhìn nhau.

Lã Bất Vi giậm chân, nói, "Chuyện này thật là hỏng bét, ta phải lập tức vào cung tấn kiến đại vương."

Nhìn bóng y, Hạng Thiếu Long nhớ lại lời nói của Kỷ Yên Nhiên, cũng giúp gã tránh được cơ hội phải trở mặt ngay với Lã Bất Vi.

Bọn Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực rời khỏi tướng phủ, nhưng cũng không dám rời khỏi Hàm Dương trong lúc này, nên về Ô phủ, ở lại chờ đợi tin tức.

Vừa bước vào cửa, Ðào Phương tiến lên, vẻ mặt rất kỳ lạ nói, "Có một hán tử tự xưng là bạn cũ của Thiếu Long đang chờ, y làm sao biết được hôm nay Thiếu Long sẽ quay về?"

Hạng Thiếu Long trong lòng ngạc nhiên, ra ngoài khách sảnh gặp người khách không mời mà đến ấy.

Người ấy đội nón che mặt, ngồi xoay lưng ra cửa, trông có vẻ rất thần bí. Nhìn sau lưng thì rất quen thuộc, nhưng không biết là người nào. Người ấy nghe tiếng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại. Hạng Thiếu Long ngồi đối diện với y, cố ngó thử xem y là ai, nhưng vẫn không nhìn xuyên qua khỏi nón tre ấy. Khi gã định lên tiếng hỏi thì người khách lạ ấy từ từ giở nón ra.

Hạng Thiếu Long cả kinh, ngạc nhiên kêu lên, "Quân thượng!"

Long Dương quân tuy đã dán râu, chân mày cũng đã vẽ đậm lên, nhưng đôi mắt phượng ấy cũng khiến cho Hạng Thiếu Long nhận ra y ngay.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Long Dương quân mỉm cười nói, "Ðổng huynh quả nhiên là người vẫn nhớ đến tình cũ, không quên cố nhân."

Hạng Thiếu Long gượng cười nói, "Cuối cùng vẫn không giấu nổi quân thượng."

Long Dương quân ung dung nói, "Ðổng mã si làm sao dễ dàng chết không minh bạch như thế, Hạng Thiếu Long càng không thể chưa ra tay mà đã quay về Hàm Dương, ta còn sai người đến nước Sở điều tra chuyện này, vừa lúc ấy Ðổng mã si thật đã bị bọn Di Dịch giết chết cả nhà, kẻ khác có thể tưởng rằng đó là kế nghi binh, nhưng ta cũng biết Ðổng mã si thật sự quả thật đã chết. Còn Ðổng mã si giả thì đang phong lưu khoái hoạt ở Hàm Dương. Nếu không Triệu Chi sẽ không chuồn đến Hàm Dương mà hội họp với phu lang của nàng."

Hạng Thiếu Long đã sớm biết giấu y không được, than rằng, "Tín Lăng quân đang đại phá quân Tần, quân thượng đã biết chuyện này sao còn đến nơi nguy hiểm thế này?"

Long Dương quân nói, "Làm sao ta lại không biết? Ta cũng vì quân Tần bại ở phía bắc mà vội vàng đến đây."

Hạng Thiếu Long thở dài nói, "Nhã phu nhân thế nào?"

Long Dương quân nở nụ cười chua chát, rút ra một đôi xuyến bằng ngọc, nhỏ nhẹ nói, "Ðây là vật Triệu Nhã giao cho ta trao lại cho huynh, có ý muốn nói tình yêu của ả đối với huynh mãi mãi không thay đổi, nhưng chỉ vì hoàn cảnh, lại không muốn làm cho huynh khó xử nên không đến Hàm Dương tìm huynh, hy vọng huynh có thể hiểu được nỗi khổ cho ả."

Hạng Thiếu Long nắm chặt đôi xuyến bằng ngọc trong tay mà lòng đau như dao cắt. Một lúc sau mới trầm giọng nói, "Quân thượng đến đây có chuyện gì?"

Long Dương quân thở dài nói, "Vẫn là vì thái tử Tăng của tệ quốc, y vốn bị giam lỏng ở Hàm Dương làm con tin, lần này nước Tần bị đại bại, người Tần tất sẽ trút giận vào y, giết y để hả giận. Ðại vương chúng tôi rất yêu đứa con này, nô gia chỉ còn cách liều chết đến đây để cứu thoát y ra."

Hạng Thiếu Long mới nhớ lại rằng, vào thời này khi các nước đánh bại thì phải cầu hòa, đều lấy người trong hoàng tộc làm con tin tại Hàm Dương, không khỏi nhức đầu.

"Quân thương muốn Hạng Thiếu Long này giúp đỡ như thế nào?"

Long Dương quân nói, "Giờ đây vua Tần và Lã Bất Vi đều tin tưởng Hạng huynh, chỉ cần Hạng huynh nói vài ba câu tốt đẹp, nói không chừng có thể giữ lại mạng của thái tử Tăng."

Hạng Thiếu Long cả quyết nói, "Quân thượng yên tâm, có mối giao tình của chúng ta, Hạng mỗ làm thế nào cũng tận lực giúp đỡ."

Miệng tuy nói vậy, nhưng nhớ lại Lã Bất Vi ngày càng ngang ngược, quả thực cũng khó cầm chắc được, có giúp đỡ nổi hay không.

Long Dương quân lập tức vui mừng, khi định cảm tạ thì Ðào Phương tiến vào nói, "Ðại vương cho vời Thiếu Long vào cung nghị sự."

Hạng Thiếu Long đứng dậy, đổi lời nói, "Long huynh xin cứ lưu lại ở đây chờ đợi tin tức, " rồi quay sang Ðào Phương, "Chiếu cố cho người khách này, " rồi vội vàng chạy vào cung.

Thống lĩnh cấm vệ của hoàng cung là An Cốc Hề đợi gã ở cửa cung, đưa gã vào nội đình, nơi làm việc của Trang Tương vương, thái độ rất khách khí khiến cho gã ngạc Nhiên.

An Cốc Hề này là người cao lớn, tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, tuy không phải họ Doanh, nhưng là người trong hoàng tộc. Có thể trở thành thống lĩnh cấm vệ quân, đều ít nhiều phải có chút quan hệ huyết thống với hoàng tộc, về mặt trung thành không thể nghi ngờ được, với tài hô mưa gọi gió của Lã Bất Vi, cũng không thể cắm thủ hạ vào trong cấm vệ quân được, nếu không y đã có thể thao túng sự sống chết của vua Tần.

Gã An Cốc Hề này có ý rất quý mến Hạng Thiếu Long, khi gần đến nội đình, đột nhiên hạ giọng nói, "Hạng thái phó đề cử Từ tướng quân làm tả thừa tướng, cấm vệ quân chúng tôi rất cảm kích."

Hạng Thiếu Long ngẩn người ra, lúc này mới biết trong đó có sự thay đổi. Từ Tiên là người đức cao vọng trọng trong giới quân sự nước Tần, nhưng bị Lã Bất Vi chèn ép, Hạng Thiếu Long đề cử y, nên tự nhiên giành được thiện cảm của quân Tần.

Hai người bước lên bậc cấp, bọn thủ vệ lập tức thi lễ, khiến cho Hạng Thiếu Long cảm thấy hãnh diện lắm, cảm giác hư vinh này quả thật khiến cho người ta ngây ngất.

An Cốc Hề đưa gã đến nơi ấy thì sai bọn thủ vệ đẩy cửa để gã bước vào.

vừa bước vào điện, Hạng Thiếu Long giật mình.

Chỉ thấy Trang Dương vương ngồi trên long tọa, phía dưới hai hàng trái phải có khoảng năm sáu văn quan đại tướng.

Ðứng đầu bên phải là hữu thừa tướng Lã Bất Vi, bên trái là Từ Tiên, trong số những người ấy gã chỉ nhận ra đại tướng Vương Lăng, Quan Trung quân Thái Trạch, tướng quân Ðỗ Bích, đều là những người đã gặp mặt trong cuộc tỷ võ với Vương Tiễn, ba người này đều là trọng thần của nước Tần, còn năm người khác không cần phải nói cũng biết quan chức cũng không phải nhỏ.

Hạng Thiếu Long vội vàng quý xuống hành lễ.

Trang Tương vương thấy gã đến thì vui mừng nói, "Hạng thái phó hãy bình thân!"

Hạng Thiếu Long ngồi dậy, Lã Bất Vi giới thiệu gã cho mọi người, đương nhiên là muốn cho mọi người biết Hạng Thiếu Long là tâm phúc của y.

Trong số ba người mà gã đã nhận ra, Vương Lăng và Ðỗ Bích đều là những nhân vật quan trọng trong giới quân sụ nước Tần, đồng cấp với Vương Hột, Từ Tiên. Thái Trạch là hữu thừa tướng tiền nhiệm, kẻ này là người rất biết điều, tuy bị Lã Bất Vi chèn ép nhưng vẫn được trọng dụng.

Năm người còn lại, một trong số ấy là Lộc Công, là kẻ tề danh với Từ Tiên và Vương Hột mà người đời gọi là tây Tần tam hổ, người trung bình, tuổi tác khoảng năm mươi, râu dài, mày rậm, mắt lanh lẹ, thân người cứng cáp, khi thấy Hạng Thiếu Long thì nhìn gã gườm gườm, thần thái không được thân thiện lắm.

Còn bốn người kia là tả giám hầu Vương Quan, hữu giám hầu Giả Công Thành, Vân Dương quân Doanh Ngạo và Nghĩa Cự quân Doanh Lâu, Doanh Ngạo và Doanh Lâu đều là người trong hoàng tộc, được ăn thực ấp.

Những người ấy đều tỏ vẻ hờ hững, trông rất lạnh nhạt với Hạng Thiếu Long, ngay cả Từ Tiên, kẻ vốn nên phải cảm kích gã cũng không ngoại lệ, chỉ có Thái Trạch và Vương Quan thì còn có vẻ khách sáo.

Lần này các đại thần danh tướng cao cấp nhất của Hàm Dương đều tụ tập ở đây, có thể thấy tình thế nguy ngập đến mức nào.

Người Tần e sợ nhất các nước phía đông hợp tung, lần này Tín Lăng quân chỉ dựa vào sức của năm nước mà có thể đại phá quân Tần, có thể thấy người Tần lo sợ là điều có căn cứ.

Hạng Thiếu Long biết thân phận của mình, lui về bên phía Lã Bất Vi, buông tay đứng yên.

Trang Tương vương quay về dáng vẻ nhàn nhã như lúc bình thường, dịu giọng nói, "Thiếu Long có biết quả nhân triệu khanh đến đây là có chuyện gì chăng?"

Hạng Thiếu Long lòng kêu hỏng bét.

Hội nghị này đã kéo dài hai canh giờ, có lẽ là đang tìm cách đối phó với tình thế hiện tại, triệu mình như thế này, không cần nói cũng có khả năng rằng phái mình lãnh quân đi ứng phó với liên quân năm nước.

Có thể thấy Lã Bất Vi bề ngoài tuy nắm đại quyền của nước Tần, nhưng thế lực trong gởi quân sự vẫn còn mỏng manh, Mông Ngao bị đại bại, trừ Hạng Thiếu Long ra thì chẳng còn ai có thể dùng được.

Tuy bản thân tỏ ra là một thiên tài quân sự, nhưng chưa bao giờ thống lĩnh mười vạn đại quân quyết chiến với kẻ địch nơi sa trường, chả trách nào khiến cho mọi người ở đây tỏ vẻ không hài lòng.

Hạng Thiếu Long cung kính nói, "Xin thứ cho vi thần ngu muội!"

Từ Tiên nói, "Mong đại vương suy nghĩ lại chuyện này!"

Bọn Lộc Công, Giả Công Thành đều phụ họa theo, khuyên Trang Tương vương chớ vội vàng quyết định.

Tướng quân Ðỗ Bích nói, "Liên quân năm nước giờ đây nhuệ khí đằng đằng, nếu bỏ Hàm Cốc quan mà xuất chiến, một khi đại bại, e rằng Hàm Cốc quan cũng khó giữ được, lúc ấy liên quân năm nước tiến thẳng vào đây, cơ nghiệp đại Tần e rằng sẽ bị hủy trong một chốc, lúc này nên giữ chứ không nên đánh!"

Lã Bất Vi sầm mặt, lạnh lùng nói, "Chúng ta đại bại lần này bởi vì quân địch đến bất ngờ, nên lúng túng, còn giờ đây đã có chuẩn bị, sẽ hoàn toàn là chuyện khác."

Lộc Công lạnh lùng hừ nói, "Tín Lăng quân là kẻ túc trí đa mưu, năm xưa đã từng phá đại quân của chúng ta ở ngoài thành Hàm Ðan, đã có vết xe đổ đó để mà trông vào, Lã tướng quốc sao nói dễ nghe như thế!"

Từ Tiên tiếp lời, "Quân ta vừa mới đại bại, nhuệ khí đã giảm, dù cho Tôn Võ sống dậy, e rằng cũng phải tạm thời thu binh, xin đại vương hãy suy nghĩ lại."

Ðây là lần thứ hai y bảo Trang Tương vương suy nghĩ, có thể thấy y phản đối chuyện này kịch liệt đến mức nào.

Lã Bất Vi nói với vẻ không vui, "Quận Thái Nguyên, quận Tam Xuyên, quận Thượng Ðảng có quan hệ đến sự thịnh suy của bá nghiệp đại Tần chúng ta, nếu cứ để tên tiểu tử Ngụy Vô Ky dàn binh ở phía ngoài, một khi ba quận đều thất thủ, về lâu dài càng bất lợi hơn, xin đại vương hãy minh giám."

Trang Tương cả quyết nói, "ý quả nhân đã quyết lần này sẽ do..."

Khi đang định quyết định, ngoài cung có tiếng kêu lớn, "Ngụy thái tử Ngụy Tăng đến!"

Lã Bất Vi lạnh lùng nói, "Không giết người này, e rằng khó rửa được mối hờn trong lòng của ta."

Trang Tương vương đang định bảo áp giải thái tử Tăng vào, Hạng Thiếu Long lao ra quỳ xuống dập đầu nói, "Ðại vương xin nghe thần một lời."

Bao gồm cả Trang Tương vương và Lã Bất Vi, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy Hạng Thiếu Long quỳ dưới đất.

Sự thực thì ngay cả Hạng Thiếu Long cũng không biết mình nên nói gì, chỉ biết rằng nếu đưa thái thử Tăng vào điện thì sẽ bị Trang Tương vương hạ lệnh xử tử, vậy thì gã đã phụ lòng Long Dương quân nhờ vả. Mối quan hệ giữa gã và Long Dương quân rất phức tạp, nhưng chỉ cần y đã mở miệng nhờ vả thì gã cảm thấy cần phải giúp đỡ cho y. Nhớ đến chuyện y bảo vệ cho Triệu Nhã thì cũng không thể từ chối được.

Trang Tương vương ngạc nhiên nói, "Hạng khanh gia muốn nói điều chi?"

Khi Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nói, "Vì lúc nãy vi thần nghe được, dù công hay thủ đều có nguy hiểm, cho nên mới nghĩ ra một cách lưỡng toàn kỳ mỹ, để đại vương không mất một binh một tốt mà vẫn có thể giải được mối nguy ở Hàm Cốc quan."

Mọi người đều ngạc nhiên, đều muốn biết được gã đã có cách hay gì.

Trang Tương vương có lòng tin với gã nhất, cho nên mới đồng ý để gã lãnh quân xuất chinh theo lời đề nghị của Lã Bất Vi, vui vẻ nói, "Mau nói ra cho quả nhân biết."

Hạng Thiếu Long nói, "Lần hợp tung năm nước này sở dĩ thành công, binh kéo đến ngoài cửa quan, mấu chốt là ở Ngụy Vô Ky, nếu trừ người này đi thì vòng vây của liên quân không cần đánh mà cũng tự giải, ba quận Thái Nguyên cũng có thể bình an vô sự."

Ai nấy đều gật đầu.

Cả Lã Bất Vi cũng hận không nghĩ ra được kế lưỡng toàn kỳ mỹ như gã, y tuy chủ chiến nhưng thực chất chỉ là cá cược, nếu như lại bại nữa thì dù cho có giữ được cửa Hàm Cốc, địa vị của y cũng khó mà giữ được trong tương lai.

Hạng Thiếu Long nói, "Ngày ấy vi thần từng đến Ðại Lương..." rồi kể tỉ mỉ chuyện Tín Lăng quân định nhờ gã giết chết Ngụy An Ly vương, sau đó nói, "Chỉ cần vi thần kể chuyện này cho thái tử Tăng, bảo y về Ngụy nói cho Ngụy vương biết chuyện này, Ngụy vương tất sẽ sinh lòng e sợ, sợ Ngụy Vô Ky khi chiến thắng khải hoàn thì thừa thế đoạt luôn vương vị, trong tình thế ấy tất sẽ triệu hồi Ngụy Vô Ky về nước, đoạt lấy binh quyền, như thế mối nguy liên quân không đánh mà cũng tự phá."

Ai nấy nghe xong cũng đều khen hay.

Chuyện bất hòa giữa Tín Lăng quân Ngụy Vô Ky và Ngụy vương, thiên hạ đều biết, năm xưa Tín Lăng quân cướp binh phù cứu Triệu, xong thì trốn luôn ở Hàm Ðan không dám về Ngụy, chỉ vì người Tần đánh Ngụy nên An Ly vương mới bất đắc dĩ triệu hồi Tín Lăng quân về nước, bảo An Ly vương không sợ Tín Lăng quân, e rằng chẳng kẻ nào tin được Người Tần cũng rất ưa dùng kế phản gián.

Bạch Khởi khi đánh Trường Bình, cũng đã dùng kế phản gián, hạ uy tín của Liêm Pha, khiến cho Hiếu Thành vương dùng Triệu Quát thay cho Liêm Pha, khiến cho người Triệu thảm bại ở Trường Bình.

Một kế phản gián nho nhỏ, đôi khi còn lợi hại hơn thiên binh vạn mã.

Từ Tiên nhíu mày nói, "Ðề nghị này của Hạng thái phó thật là tuyệt vời, nhưng bổn tướng có một chuyện vẫn chưa hiểu, nếu cứ công khai thả Ngụy Tăng về nước nói lời này, há chẳng phải kẻ khác đều biết chúng ta dùng kế phản gián hay sao?"

Ðỗ Bích cũng nói, "Kế này tuy hay nhưng cũng rất khó công hiệu."

Hạng Thiếu Long không lấy làm lạ vì sao Ðỗ Bích chĩa mũi dùi vào gã, bởi vì y trước đây thuộc vào phe đảng ủng hộ hoàng tử Thành Kiều, không biết có phải vì thân phận của y quá cao hay không mà không bị liên lụy bởi chuyện của Dương Tuyền quân.

Với thủ đoạn đuổi cùng giết tận của Lã Bất Vi, đương nhiên không thể vì mềm lòng mà buông tha cho y, có thể thấy người này có chỗ để dựa lưng.

Hạng Thiếu Long nói, "Ba ngày trước, Long Dương quân nước Ngụy sai người đến du thuyết với thần hy vọng vi thần có thể nói vài lời tốt đẹp cho thái tử Tăng, giữ lại tính mạng cho y. Nếu vi thần hợp tác với người của Long Dương quân giúp cho thái tử Tăng trốn thoát khỏi Hàm Dương, đồng thời để lộ chuyện Tín Lăng quân cho y biết, vậy kế phản gián này sợ gì không thành công!"

Trang Tương vương khen, "Thiếu Long quả nhiên không phụ lòng hy vọng của quả nhân, kế này rất tuyệt, vậy Hạng khanh gia hãy cứ toàn quyền quyết định chuyện này."

Bọn Từ Tiên không muốn xuất quân đánh trận, Lã Bất Vi cũng vui vì không cần phải mạo hiểm, nên ai nấy đều vui mừng, quay sang thương lượng làm thế nào để khiến cho thái tử Tăng đừng nghi ngờ.

Sau khi thương lượng xong, Trang Tương vương đưa thái tử Tăng vào, mắng cho một trận, Lã Bất Vi liền đề nghị xử tử y Thái tử Tăng nghe xong thì mặt mày tái nhợt, người nhũn ra, té nhào xuống đất, Hạng Thiếu Long bước ra xin xỏ cho, lại bảo Tín Lăng quân không đúng, lại thuận theo những câu hỏi của Trang Tương vương mào cho, kể ra âm mưu của Tín Lăng quân ngày ấy.

Cuối cùng đương nhiên tha mạng cho thái tử Tăng, rồi hạ lệnh cho y không được bước ra Chất Tử phủ nửa bước, ngồi chờ xử trí.

Khi Trang Tương vương và Lã Bất Vi vẫn còn ở lại trong nội đình thượng nghị, Hạng Thiếu Long tìm cớ liên lạc với người của Long Dương quân, cùng những đại thần khác rời khỏi nội đình.

Thái độ của bọn người ấy đối với gã cũng đã thay đổi, chỉ có khi mọi người đang khen ngợi Hạng Thiếu Long thì Ðỗ Bích không nói một lời mà bỏ đi.

Lộc Công, Từ Tiên kéo Hạng Thiếu Long đi theo.

"Hạng huynh cớ gì lại tiến cử Từ đại tướng quân cho đại vương?" Lộc Công đột nhiên nói.

Hạng Thiếu Long không ngờ vị lão tướng này lại thẳng thắn đến thế, hơi ái ngại nói, "Chỉ vì Từ tướng quân là hảo hán tử không sợ quyền thế, chỉ như thế thôi."

Từ Tiên nghiêm mặt nói, "Hạng Thiếu Long mới đúng là anh hùng hảo hán, Từ Tiên ta không thể coi công danh quyền vị bèo bọt như thái phó được, ngày ấy chỉ cần Hạng thái phó gật đầu thì có thể trở thành tả thừa tướng của đại Tần chúng ta, hôm nay thái phó nếu gật đầu thì đã trở thành thống lĩnh ba quân của chúng ta rồi."

Trong khoảnh khắc ấy Hạng Thiếu Long biết mình đã giành được sự tôn kính của giới quân sự, chuyện quá đột ngột này khiến gã khó mà tin được.

Khi sắp đến chỗ cột ngựa ngoài quảng trường, một ả cung nga vội vàng chạy tới quỳ bên cạnh, nói, "Xin Hạng thái phó dừng bước."

Bọn hai người Từ Tiên đều biết gã có mối quan hệ khăng khít với vương hậu và thái tử, lại tưởng vương hậu triệu kiến gã, hai người còn hẹn hò với gã sẽ cùng nhau say sưa rồi mới bước đi.

Hạng Thiếu Long còn tưởng Chu Cơ sai người đến chặn đường gã, khi trong lòng đang kêu khổ, ả cung nga dâng lên một hộp sơn chế tạo rất tinh xảo, rồi lập tức cáo lui.

Hạng Thiếu Long mở hộp sơn ra, mùi hương xộc vào mũi, trong ấy có một mảnh vải được gấp rất dụng công, mở ra nhìn, trên mảnh khăn là những hàng chữ rất đẹp đẽ, phía dưới có đề tên Cầm Thanh.

Gã vừa lo vừa mừng, tưởng rằng mỹ nữ này hẹn hò cùng gã, nhưng đến khi xem xong thì mới biết Cầm Thanh mời Kỷ Yên Nhiên đến nhà ở vài hôm.

Hạng Thiếu Long thở phào, nhưng không khỏi nén sự thất vọng, trong lòng rất mâu thuẫn.

Khi gặp bọn Ðằng Dực trong đầu vẫn còn ẩn hiện tư thế cao nhã của nàng, lời nói dịu dàng của nàng.

Khi về đến Ô phủ lập tức vào phòng tìm Long Dương quân.

Long Dương quân nghe gã kể xong mọi chuyện thì ngạc nhiên lắm nói, "Ðã là kế phản gián, tại sao lại còn nói cho ta nghe nữa?"

Hạng Thiếu Long nhún vai nói, "Quân thượng tin tưởng Hạng mỗ như vậy, Hạng mỗ không nhẫn tâm lừa quân thượng.

"Tín Lăng quân muốn giết đại vương, phải chăng là sự thật?" Long Dương quân nói.

Hạng Thiếu Long gật đầu nói, "Chuyện này không phải là giả."

Long Dương quân nói, "Vậy là đã xong. Tuy Hạng huynh nói đây là kế phản gián, nhưng rất có thể sẽ xảy ra, người Tần đóng chặt cửa quan, Tín Lăng quân sớm muộn cũng quay về, sớm hay muộn cũng không có khác nhau gì, sau chuyện này, thiên hạ sẽ có những ngày bình yên, chuyện trước mắt là phải đưa thái tử về Ðại Lương, Thiếu Long cũng phải làm như ta, lúc ấy ta và Thiếu Long đều lập được đại công cả."

Hạng Thiếu Long đương nhiên hiểu rõ ý của y.

Long Dương quân và Tín Lăng quân trước nay không đội trời chung, có kế để hạ Tín Lăng quân, y làm sao có thể bỏ qua được.

Tín Lăng quân là kẻ gián tiếp giết hại bọn tiểu Siêu, gã hận không đâm cho y hai kiếm, điều mà gã lo lắng nhất là sợ Triệu Nhã bị liên lụy mà thôi.

Long Dương quân rất tinh minh, đã nhìn thấu lòng gã nói, "Hãy yên tâm! Vô Ky công tử danh lừng sáu nước, đại vương cũng không dám xử tử y, nhưng cũng không khó đâu, chỉ cần đoạt lấy binh quyền của y, để cho y ngồi chơi xơi nước, dù thế nào ta cũng bảo vệ cho Triệu Nhã."

Hạng Thiếu Long mới yên tâm, thương lượng chi tiết với Long Dương quân, sau đó gã cùng Long Dương quân đang đêm cứu thái tử Tăng thoát ra khỏi Hàm Dương, lại còn đưa một văn thư chính thức để qua cửa ải, thoát về nước Ngụy.

Hạng Thiếu Long vì tránh bị Lã Bất Vi ép hôn nên đang đêm cũng chuồn về mục trường.

Gã đã bắt đầu vui trở lại, cùng ba người vợ yêu và tỷ muội họ Ðiền sống lại những ngày tháng vui vẻ.

Thiện Lan đã đến thời kỳ khai hoa nở nguyệt, sinh ra được một đứa con thì y theo lời tặng cho Hạng Thiếu Long, càng thêm vui.

Trong lúc không khí đang vui mừng, ở mục trường lại có một vị khách không mời mà đến, đó chính là Đồ Tiên.

Vị đại quản gia của tướng phủ, mặt mũi ngưng trọng, ngồi xuống thì chép miệng nói, "Lần này thì hỏng bét."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.