- Hoàng thúc à, ý của ngài chính là Vệ quân đang được bạch nương tử quản lý sao?
Lý Lân cảm thấy cái thế giới này sao mà điên cuồng, mấy tháng trước, Bạch
Tố Tố mới chỉ là một cô nương nhà thổ phỉ, bây giờ đang thành Thống lĩnh của thiên quân vạn mã rồi, lại có thể khiến cho vị hoàng thúc mới gặp
lần đầu này phải nhớ kỹ, khen ngợi không dứt, sợ rằng trong thời gian
này đã đạt được chiến công rất là bất phàm. Dù sao nơi này là Hắc Thủy
vương thành, cũng không phải tiền tuyến, tin tức trọng yếu đều có thể
truyền được tới tận hậu phương.
- Bạch nương tử là công tử… Không, phu nhân của điện hạ sao?
Hổ Âm hồ nghi nhìn về Lý Lân, thấy thế nào thì cái tên Lý Lân nghèo túng
với Bạch nương tử danh chấn Đông Bắc địa vực cũng chẳng có quan hệ gì
với nhau hết.
- Xem là như thế đi!
Lý Lân có chút xấu hổ,
cũng không rõ là Vệ quân đã xẩy ra chuyện gì, nhưng bây giờ Bạch nương
tử đã thành người đứng đầu Vệ quân, cái tên Tam hoàng tử đã mất tích vài tháng trời giờ đây đã bị tiếm quyền. Lý Lân cũng không biết mình bây
giờ thấy thế nào nữa.
- Đúng rồi. Tướng lĩnh Vệ quân thì sao? Quân sư Chu Thắng Nam của bổn hoàng tử thì sao? Hắn còn trong quân chứ?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Tất nhiên là vẫn ở Vệ quân, cũng bởi có Chu Thắng Nam với một đám tướng lĩnh phụ tá, Bạch nương tử mới có thể đạt được thắng lợi liên tiếp.
Tiểu tử kia, khai thật đi, ngươi rốt cuộc là bắt được từ đâu mà nhiều
người tài như thế.
Lý Chấn Uy hiếu kỳ hỏi.
- Đó là Bá Vương khí của bổn hoàng tử, tự nhiên anh tài tứ phương đều quy tụ!
Lý Lân không hề đỏ mặt tự sướng.
- Chà! Da mặt tiểu tử ngươi thực dày đó!
Lý Chấn Uy cười lớn, một tia ngăn cách khi thúc cháu gặp nhau lúc đầu cũng đã biến mất hoàn toàn.
- Điện… hạ, nếu như ở đây đã vô sự. Tại hạ xin cáo từ trước!
Ngụy Duyên tuy có kinh ngạc với thân phận của Lý Lân nhưng khi thấy hắn nhận được sự tán thành của Tổng đốc đại nhân, chắc sẽ không có nguy hiểm gì, thế nên đứng dậy cáo từ.
- Vị này là?
Lý Chấn Uy lên
tiếng hỏi, lúc nãy hắn có chú ý tới Lý Lân mang theo mấy người tới,
trong đó thì tuy Ngụy Duyên sắc mặt tái nhợt, thế nhưng khí tức trên
người mạnh nhất, có hơi thở của cao thủ Tiên Thiên, sợ rằng đã đạt tới
Võ Tông đỉnh phong, chạm tới bình cảnh Tiên Thiên rồi. Lý Lân nếu như từ nơi khác tới mang theo một hộ vệ như thế cũng không tính vào đâu nhưng
hắn trốn từ trong Hắc Thủy tùng lâm ra thì tìm ở đâu ra hộ vệ có thực
lực như vậy chứ.
- Hắn là Ngụy Duyên, là người của Ngụy gia ở Hắc Thủy vương thành, cũng là bằng hữu của ta!
Lý Lân cười rồi nói.
Ngụy Duyên cảm thấy ấm áp trong lòng, sự chân thành trong lời nói của Lý Lân khiến cho hắn cảm động. Kẻ vừa trải qua sự phản bội, cửu tử nhất sinh
nhưng vẫn có người chân thành với hắn, điều này khiến cho hắn có cảm
giác như là tri kỷ vậy. Chẳng qua Ngụy Duyên cũng không phải là kẻ dễ bị kích động, hắn tuy không phải người có thù tất báo nhưng chuyện tình bị phản bội, truy sát sẽ không thể dễ dàng buông tha. Thế nên giờ hắn cần
phải quay về Ngụy gia, điều tra xem chuyện gì đã xảy ra cho rõ ràng.
- Tam công tử của Ngụy gia, hóa ra là ngươi! Bản vương thấy trên cơ thể
ngươi có thương tích, đây là Sinh Cơ Chú Cốt đan, có lẽ sẽ có hữu dụng
với ngươi.
Lý Chấn Uy lấy ra một bình ngọc trắng đưa cho Ngụy Duyên.
- Đa tạ Tổng đốc đại nhân!
Ngụy Duyên rất cảm kích, Ngụy gia mặc dù là đại gia tộc, cũng không thiếu
tài nguyên. Nhưng loại cao cấp đan dược chữa thương như Sinh Cơ Chú Cốt
đan thì cũng khó có thể lấy được.
- Ngụy huynh bảo trọng, hy vọng lần này ngươi quay về sẽ có thể làm được chuyện lớn.
Lý Lân cười rồi vỗ vai hắn.
- Đa tạ điện hạ!
Ngụy Duyên ôm quyền, sau đó sải bước rời đi. Hổ thị huynh muội cũng được dẫn đi nghỉ ngơi. Hai người đến giờ vẫn như đang mơ, đối với sự biến hóa
thân phận của Lý Lân có chút khiếp sợ, hơn nữa bọn họ cũng phải cân nhắc xem có nên tiếp nhận lời mời của Lý Lân hay không. Làm một hộ vệ của
hoàng tử tất nhiên là thân phận bất phàm, nhưng dễ bị cuốn vào đấu tranh quyền lực trong hoàng triều. Điều này còn tàn khốc hơn hẳn chuyện cậy
lớn bắt nạt bé trong tu luyện giới.
- Tiểu tử này làm người khá
tốt. Đáng để kết giao! Chẳng qua chuyến này chỉ sợ hắn sẽ không thuận
lợi đâu! Ngụy gia cũng có mấy kẻ có tài đấy.
Lý Chấn Uy nhìn bóng lưng Ngụy Duyên bước đi mà nói.
- Thực lực Ngụy gia thế nào?
Lý Lân hỏi.
- Rất mạnh, Ngụy gia đã tồn tại từ khi Hắc Thủy vương thành bắt đầu được
xây nên. Trong tộc chí ít cũng có một vị Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh phong
tọa trấn. Tiên Thiên cao thủ thì đông đảo. Bảng xếp hạng của Thiên Cơ
môn ngươi hẳn đã nghe nói đến nhỉ, Ngụy gia đứng thứ chín, còn cao hơn
phủ tổng đốc chúng ta không ít.
Lý Chấn Uy trả lời.
-
Hoàng thúc, Hắc Thủy vương thành không phải rất trọng yếu sao? Tại sao
lại không phái thêm một ít cao thủ tới đây? Với nội tình của Đại Đường
chúng ta thì không tới được thứ bốn thì cũng nên đứng trong nhóm mười
chứ?
Lý Lân thực sự cảm thấy khó hiểu, càng hiểu về Hắc Thủy
vương thành thì hắn càng thêm tán thành độ quan trọng của nó. Ở đây
không chỉ cung cấp đại lượng tài liệu cao giai linh thú, rồi thì linh
thảo, linh quáng các loại. Cho dù khai thác đã mấy trăm năm nhưng vẫn
chưa hề cạn kiệt, quả thực giống như một bảo tàng lấy không hết, dùng
cũng không hết vậy. Thế nên Đại Đường không có lý do nào để coi nhẹ nó
hết.
- Đây là mệnh lệnh của lão tổ tông, còn về phần nguyên nhân
cụ thể thì ta không biết, có thể chỉ có phụ hoàng của ngươi mới biết
được! Huống hồ hiện tại thế cục Đại Đường bất ổn, đế đô cũng không thể
nào phái đại lượng cao thủ tới Hắc Thủy vương thành được.
Lý Chấn Uy thở dài nói, từ sau khi Lý Chấn Viễn đăng cơ, hắn liền đi tới nơi
này để đảm nhiệm chức vụ Tổng đốc của Hắc Thủy vương thành, nháy mắt đã
vài chục năm, Đại Đường ở nơi này cũng chỉ là một thế lực nửa vời. Bằng
không thì lượng tài liệu cung ứng bên trong quốc nội không đến mức thiếu thốn như thế, đến hoàng cung cũng không thể đảm bảo số lượng thịt của
linh thú chuẩn giai.
- Thiên Cơ môn rốt cuộc là tổ chức gì vậy?
Lý Lân không phải là lần đầu tiên được nghe tới cái tên này, có thể dưới
nguy cơ trùng trùng nơi này lại còn tuyên bố bảng xếp hạng các thể lực
thì Thiên Cơ thực không đơn giản, bởi muốn xếp hạng thì cũng phải biết
tìm hiểu nội tình các môn phái, rất dễ biến thành nơi cho các môn phái
phát tiết lửa giận.
- Vấn đề này thì chỉ sợ chẳng ai biết được,
Thiên Cơ môn rất thần bí, thành viên bên trong cũng không nhiều. Nhưng
lại chẳng có mấy ai dám đắc tội nó, ngược lại còn khá nhiều thế lực muốn cầu cạnh Thiên Cơ môn. Một ít bùa chú, pháp khí của Thiên Cơ môn là mặt hàng rất được ưa chuộng, hơn nữa Thiên Cơ môn tinh thông bói toán, đồn
đại rằng bọn họ có năng lực thay đổi tương lai, tránh đại nạn…Thế nên
Thiên Cơ môn chính là sự kiêng kị của tất cả các thế lực, tứ đại thế lực cũng phải dùng lễ để đối đãi với bọn họ nữa là. Xếp hạng mà họ công bố
đã thể hiện ra quyền uy tối thượng rồi.
- Trừ cái thế lực bảng này còn có bảng xếp hạng khác không?
Lý Lân hiếu kỳ hỏi, bởi hắn nhớ lại kiếp trước từng xem qua tiểu thuyết võ hiệp, có thứ hạng của các cao thủ, còn có mỹ nữ bảng gì gì đó. Cũng
không biết Thiên Cơ môn này có làm ra mấy cái thứ nhàm chán đó nữa hay
không.
- Tất nhiên là có chứ! Trừ đại thế lực xếp hạng bảng, còn
có thanh niên tài tuấn bảng, rồi Tiên Thiên cao thủ bảng. Những thứ này
đều là chuyện cho mọi người tán gẫu thường ngày. Nghe nói bối cảnh của
Thiên Cơ môn rất là mạnh, tổng bộ tông môn cũng không có ở khu vực này,
mà ở đại lục Trung bộ xa xôi kia. Nhưng không có ai hiểu được rằng, sự
phồn vinh của Hắc Thủy vương thành thế này thì lưu lượng người sẽ rất
lớn, những thứ hạng trên bảng xếp hạng sẽ không ngừng thay đổi. Đây
chính là sự khủng bố của Thiên Cơ môn, chỉ cần bước tới khu vực này,
thực lực mà đạt được yêu cầu để lên bảng thì bảng xếp hạng ở trung ương
Hắc Thủy vương thành sẽ tự động hiện tên lên. Cũng vì như thế có rất
nhiều chuyện tranh đấu vì bài danh, có thời gian ngươi có thể đi qua
nhìn thử xem!
Lý Chấn Uy nói.
- Tự động hiện lên? Thật là quá thần kỳ đi?
Lý Lân không hiểu được, ở đây là xã hội không có khoa học kỹ thuật, tuy
một số cao thủ võ thần không thể giải thích bằng khoa học những hiệu quả tạo nên còn đẹp mắt hơn cả khoa học. Lý Lân vẫn chưa tin thế giới này
lại có thể so sánh với thời đai inte bùng nổ được.
- Ta đây biết
sao được, không chỉ nói ta, mà cả bốn thế lực lớn cũng có khi chưa biết. Đúng rồi, ngươi muốn ở lại Hắc Thủy vương thành hay đi biên giới phương bắc?
Lý Chấn Uy hỏi.
- Trước tiên cứ ở trong thành nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày, sau đó sẽ đi phương bắc!
Bạch nương tử điều khiển Vệ quân thành ra sao thì Lý Lân cũng rất ngạc
nhiên. Nếu như Vệ quân mà mình sáng tạo lại biến thành Nương tử quân thì Lý Lân thật sự muốn đi tìm chết rồi.
- Cũng tốt, ta sẽ đem tin ngươi bình an báo về đế đô, tin tưởng hoàng huynh biết được sẽ rất vui mừng.
Lý Chấn Uy nói.
Lý Lân từ chối cho ý kiến, Lý Chấn Viễn là đương đại hoàng đế, ngày kiếm
bạc tỷ, trong lòng ẩn chứa quốc gia đại sự, sao có thể quan tâm quá mức
tới một đứa con không quá quan trọng đây. Bằng không thì chủ nhân của cỗ thân thể này khi trước sẽ không có cuộc sống thê thảm tới như thế, cuối cùng đi đời nhà ma. Hơn nữa Đại Đường đã bị vây trong hiểm cảnh, cuộc
thăng cấp của hoàng triều cũng không phải chỉ là đơn giản mà tuyên bố là xong. Hơn nữa theo tư liệu lịch sử ghi chép, bất kỳ một trung cấp hoàng triều nào muốn thăng cấp thì phải trải qua các loại đau thương, chưa
từng có một cái nào mà không bị chèn ép khi thành lập. Thật giống như
ông trời muốn dùng các loại khó khăn để rèn đúc nên các cao cấp hoàng
triều từ trong máu tươi mà lớn mạnh vậy.
- Đúng rồi. Hai người huynh muội kia là thế nào? Thoạt nhìn thì bọn họ không phải là bằng hữu của ngươi.
Lý Chấn Uy hỏi.
- Bọn họ là hậu vệ mà ta thu sau khi vào thành. Ngài là người trong nghề, có thể cho chút lời bình không?
Lý Lân cười nói, đối với vị hoàng thúc này hắn cảm thấy không tồi, trên
người không có khí chất cao cao tại thượng, mà là một cảm giác rất
“thật”. Tất nhiên bởi đây là vì Lý Lân là người một nhà, bằng không thì
chưa chắc Lý Chấn Uy sẽ tỏ ra bình dị gần gũi đến như thế.
- Tên
ngốc kia tu vi không tệ, lại có một thân sức mạnh, chiến lực chắc là bất phàm, còn tiểu cô nương kia thì, ngươi có thể cho ta biết là ngươi coi
trọng người ta hả? Tiểu nha đầu kia không tệ, tuy còn chưa phát triển
hoàn toàn nhưng tuyệt đối là một mỹ nhân đấy. Da mịn thịt mềm, mặc dù
không có khí chất của các tiểu thư khuê các nhưng cũng đủ hấp dẫn người
ta rồi.
Nói rồi Lý Chấn Uy cười thực là hèn mọn.
- Hoàng thúc à, xin hãy chú ý hình tượng giùm. Người ta chỉ là tiểu cô nương, mà ta cũng không có vô sỉ như ngài đâu!
Lý Lân trực tiếp ném một ánh mắt khinh bỉ qua, sự kính trọng đối với Lý Chấn Uy giảm nhanh như tên bắn.
- Mợ nó! Tiểu tử ngươi còn giả bộ với lão tử, cùng là người đồng đạo mà,
không cần phải che đậy thế đâu. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi buổi tối ta mang
ngươi đi một nơi cực hay.
Lý Chấn Uy thần thần bí bí nói.
- Nơi gì hay chứ?
Lý Lân ngây người.
- Đến rồi thì biết.
Lý Chấn Uy cười như trộm vớ được vàng.