Nhưng điều khiến Lý Lân thanh niên trai tráng khổ không thể tả là Bạch Tố Tố có bao nhiêu tình cảm với hắn thì hắn không biết, nhưng hắn có hảo cảm với Bạch Tố Tố, nhưng cũng không được gọi là yêu. Dù sao tính cách Lý Lân vốn rất cường thế, đương nhiên sẽ không quá ưa thích phụ nữ quá mạnh mẽ. Tuy nhiên biểu hiện của Bạch Tố Tố tại sau lúc hắn mất tích quả thực để cho Lý Lân ghé mắt đến, cho dù bên người có Chu Thắng Nam trợ giúp, nếu như bản thân nàng không có nhãn quan cùng sức quyết đoán, Vệ Quốc quân cũng không thể có uy thế như bây giờ. Bởi vậy, đối với người con gái biết rõ thiên hạ này, tình cảm của Lý Lân rất phức tạp.
- Đúng vậy! Sau khi điện hạ mất tích, ta lập tức gia nhập Vệ Quốc quân, bây giờ đã là Thiết Giáp tướng quân của Vệ Quốc quân!
La Lâm kiêu ngạo nói.
- Vệ Quốc quân hiện tại có bao nhiêu người?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Nói thật, đến bây giờ Bạch Tố Tố đã hoàn toàn chưởng quản quân quyền, nhưng lão đại trên danh nghĩa của Vệ Quốc quân vẫn là Tam hoàng tử Lý Lân hắn. Hắn bây giờ giống như một quân cờ trong tay Bạch Tố Tố, là thủ đoạn tốt nhất để nàng giữ vững địa vị lãnh đạo.
- Đây là cơ mật quân sự, thực sự không tiện để lộ!
La Lâm vẻ mặt bình thản nói. Câu nói này suýt chút nữa đem Lý Lân làm tức điên, nhưng hắn là người xây dựng Vệ Quốc quân, hiện tại cũng vẫn là thống lĩnh trên danh nghĩa của Vệ Quốc quân, mà ngay cả tư cách biết thực lực Vệ Quốc quân đều không có, cho dù Lý Lân rộng lượng đến đâu, điều này cũng làm cho hắn buồn bực đến cực điểm.
La Lâm nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lý Lân, cũng nhận ra là mình đã nói sai, có lòng mở miệng giải thích, lại bị Lý Lân phất tay cắt ngang.
- Một lúc nữa bản hoàng tử cùng ngươi đi, ta lại muốn xem lúc bản hoàng tử không ở, Vệ Quốc quân này có phải tạo phản rồi hay không!
Lý Lân trầm giọng nói. Hắn gật đầu với Trấn Bắc hầu rồi xoay người thở phì phò trở về tiểu viện của mình.
Vợ chồng Trấn Bắc hầu nhìn nhau một lát, đồng thời bật cười. La phu nhân đi tới trước mặt La Lâm, có chút bất đắc dĩ nói:
- Nha đầu ngốc, có người nói như ngươi vậy sao? Con xem điện hạ đều bị con làm tức giận thành cái dạng gì rồi!
- Con… con cũng không phải cố ý. Chỉ là trả lời theo thói quen mà thôi.
La Lâm khuôn mặt đỏ bừng. Làm tướng lãnh cấp cao của Vệ Quốc quân, khoảng thời gian này nàng trở về nhưng là không ít lần bị người dò hỏi về vấn đề cơ mật của Vệ Quốc quân, dù sao Vệ Quốc quân tuy rằng không phải quân đoàn nương tử, nhưng điều hiếm thấy là tướng lĩnh cầm binh lại là nữ tử xuất thân thổ phỉ, chỉ cần điểm này cũng đủ để làm cho thế lực khắp nơi quan tâm. La Lâm có tính tình lạnh nhạt, đối mặt với lời dò hỏi khắp nơi đều nói giống nhau là "Không thể trả lời!", cứ như vậy rồi trở thành một loại thói quen.
- Con nha, con nha! Tính tình này của con cũng nên sửa đi, bằng không tương lai làm sao có thể gả đi ra ngoài.
La phu nhân vỗ vỗ chiến giáp trên người nữ nhi, khắp khuôn mặt là vẻ bất đắc dĩ. Có lẽ là bởi vì khi còn bé bị chiến tranh thương tổn, La Lâm từ lúc còn nhỏ giáp trụ liền không rời khỏi người, đây cũng là chỗ làm cho La phu nhân bất đắc dĩ nhất. Dù sao con gái một thân chiến giáp như vậy thì người nam nhân nào dám cưới.
Trở lại tiểu viện của mình, Lý Lân đột nhiên bật cười. Hắn đây là thế nào, không ngờ lại vì một câu nói vô tâm của La Lâm mà tức giận. Vệ Quốc quân mặc dù do hắn một tay sáng lập, nhưng mục đích hắn sáng lập lúc đó cũng chỉ là vì tự vệ. Hiện tại thực lực hắn tiến mạnh, Vệ Quốc quân đối với hắn mà nói trên căn bản đã mất đi tác dụng bảo vệ, dù sao hắn không thể vĩnh viễn trốn ở trong vạn quân được. Lấy thế cục trước mắt đến xem, Bạch Tố Tố đột nhiên xuất hiện ngược lại là giúp hắn giải quyết một rắc rối lớn.
- Trước xem tình hình rồi nói sau! Phiền toái lớn Bạch Tố Tố này chung quy phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Lý Lân hơi nhức đầu, lẩm bẩm. Đã có một bạch y nữ tử để cho hắn đau đầu không thôi, Bạch Tố Tố mặc dù không có thực lực mạnh mẽ như nữ tử áo trắng kia, nhưng ở bên trong Đại Đường này, thanh danh của nàng đã không nhỏ. Đệ nhất nữ tướng Cân Quắc Đại Đường trăm năm qua, chỉ cần cái tên này liền để cho Lý Lân phải kiêng kỵ rất nhiều. Dù sao hắn vẫn là Hoàng tử Đại Đường, không thể nào hoàn toàn không thèm để ý những danh tiếng này.
- Điện hạ! Thứ ngài cần đã mua về toàn bộ rồi.
Hổ Âm từ phía bên ngoài viện đi ra, Đằng sau Hổ Si với một khuôn mặt bất đắc dĩ đi theo. Y còn khiêng một cái túi lớn ở trên lưng.
- Ngao —— !
Linh miêu vèo một tiếng hiện ra ở bả vai Lý Lân, đầu lưỡi màu hồng liếm liếm mặt của hắn, xem ra vừa mới cùng huynh muội Hổ thị đi ra ngoài làm cho nó rất vui vẻ.
- Chuyện gì thế này? Không phải có nhẫn không gian sao? Vì sao còn để Hổ Si khiêng?
Lý Lân không rõ, đây là đang làm trò gì đây.
- Nhẫn không gian là bảo bối, không thể tùy ý ở trước mặt người khác hiển lộ. Hơn nữa đây đều là ít quần áo, cũng không nặng lắm.
Hổ Âm cười hì hì nói.
Lý Lân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nha đầu này cũng là một quỷ tinh linh, nàng muốn làm gì thì làm đi, ngược lại Lý Lân cũng không có hứng thú với những thứ này. Y phục của hắn tại Hắc Thủy Tùng Lâm đã rách rưới cả, sau khi đến Hắc Thủy vương thành cũng chưa kịp bổ sung đã bị buộc phải rời đi. Hiện tại có chút thời gian, tất nhiên nhờ Hổ Âm giúp đỡ đi đặt hàng một ít thanh sam. Có lẽ là do đã dưỡng thành thói quen, Lý Lân rất yêu thích một thân thanh sam. Lúc hắn rời đi Đế đô không có chú ý, Quần áo mà Dao Cơ chuẩn bị cho hắn đều là thanh sam.
- Điện hạ, ngài mang ta cùng đi đi! Ta muốn đi gặp thần tượng của ta!
Hổ Âm lôi kéo cánh tay của Lý Lân, nói.
- Không được, phía Bắc sắp bùng nổ chiến tranh rồi, một tiểu cô nương như ngươi tốt nhất là đừng tới. Phí thành này rất an toàn, vợ chồng Trấn Bắc hầu cũng có thể hoàn toàn tín tưởng được, ngươi cũng không cần phải đi theo nữa. Hơn nữa Hổ Si cũng ở lại, thực lực của ngươi vẫn còn yếu, đi cũng không giúp được gì.
Lý Lân lắc đầu một cái. Lần đi tới phía Bắc còn chưa biết tình hình thế nào, Vệ Quốc quân là một phiền toái lớn. Tam đại Lang quốc phía Bắc cùng Thần Lang Hoàng triều cũng lại là một phiền toái lớn nữa.
Thấy Lý Lân nói nghiêm túc, Hổ Âm vốn hiểu rõ tính cách của hắn nên chỉ đành coi như thôi. Nàng không phải loại nữ hài cố tình gây sự kia, biết cái gì gọi là có chừng có mực, cho dù Lý Lân chưa từng đem huynh muội bọn họ coi là hạ nhân, nhưng tôn ti cơ bản nhất định phải hiểu rõ. Đây là kinh nghiệm cuộc sống mà Hổ Âm học được trong nhiều năm lang thang.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Lân mang theo La Lâm dưới sự đưa tiễn của vị Trấn Bắc Hầu đã có thể đứng dậy kia, lần thứ hai bước lên con đường lên phía Bắc. Chỉ là lần này cùng lần trước có bất đồng rất lớn, đầu tiên là thực lực Lý Lân đã xảy ra thay đổi rất lớn, thứ nhì là tâm cảnh của hắn cũng hoàn toàn khác lúc trước.
Có lẽ là vì để tránh chuyện Lý Lân bị phục kích phát sinh, ở trên đường lên phía Bắc Đại Đường thiết lập một lượng lớn trạm dịch, ngoại trừ để cung cấp chiến mã cho người đưa tin ra, còn có thể phòng ngừa thế lực quân địch lẻn vào cùng phá hoại.
Ròng rã một ngày phóng ngựa phi nước đại, Lý Lân với khí huyết dồi dào ngược lại không cảm thấy cái gì. La Lâm thì đã uể oải không chịu nổi, dù sao thực lực của nàng chỉ ở Bát phẩm Võ Sư, không cường hãn bằng Lý Lân. Hơn nữa chiến mã không phải xe ngựa, cưỡi lên rất không thoải mái, La Lâm tuy mặc một thân giáp trụ, nhưng dù sao cũng là thân nữ tử. Đợi tới thời điểm sắc trời hoàn toàn tối lại, hai người rốt cục chạy tới Nha thành cách ba trăm dặm.
Nha thành là trọng trấn phía Nam của Hắc Lang Hoàng triều. Sau khi chiến tranh bùng nổ, đặc biệt là theo thế phản kích như chẻ tre của quân đội Đại Đường, con dân Nha thành của Hắc Lang Hoàng triều đã sớm trốn chạy. Đợi đến khi Vệ Quốc quân chạy tới nơi, nơi này đã biến thành một toà thành trống không. Hơn nữa vì không muốn cho quân đội Đại Đường thu được Nha thành hoàn chỉnh, toàn bộ Nha thành đã bị quân đội Hắc Lang quốc phá hoại hoàn toàn. Thế nên lúc Vệ Quốc quân chạy đến trong thành đã không còn một toà phòng ốc hoàn chỉnh, một vài chỗ còn đang bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt. Cuối cùng Vệ Quốc quân không đóng quân ở trong thành, mà là ở trên một mảnh đất trống an toàn ngoài thành hạ doanh trại.
- Điện hạ, phía trước chính là nơi đóng quân của Vệ Quốc quân.
La Lâm chỉ về quân trại khổng lồ đề phòng sâm nghiêm phía trước rồi nói.
Lý Lân hít sâu một hơi, nói:
- Đi thôi! Để cho bản hoàng tử đến mở mang biến hóa của Vệ Quốc quân.
La Lâm lấy ra yêu bài, đưa cho binh sĩ thủ vệ cửa trại, sau đó mang theo Lý Lân phóng ngựa chạy vào.
- Không nghĩ tới nửa năm không gặp, Vệ Quốc quân đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt rồi.
Lý Lân cảm thán nói. Vừa rồi mấy tên lính thủ vệ ở cửa trại này quân tư kiên cường, sát khí trên người rất nặng, vừa nhìn chính là tinh nhuệ bách chiến. Ai có thể nghĩ đến những người này tại nửa năm trước vẫn còn là binh sĩ Ngự Lâm quân hoặc là ác ôn thổ phỉ kiêu ngạo nơi núi rừng chứ chưa từng đi lên chiến trường.