Tam Thái Tử

Chương 151: Gia tộc mưu sĩ




Cuối cùng Lý Lân vẫn không có vô liêm sỉ đến cùng. Hắn quay lưng đi, để cho Chu Thắng Nam mặc quần áo, nhưng tuyệt không đề cập tới chuyện đem đai lưng màu đen trả lại cho nàng. Hành vi vô lại này làm cho Chu Thắng Nam hận đến nghiến răng ngiến lợi. Vì sợ Lý Lân xoay người lại nhìn lén, Chu Thắng Nam căn bản không kịp quấn lên vải bông trắng ở trước ngực, chỉ có thể mặc vào trang phục võ sĩ màu xanh nhạt vóc dáng đáng kiêu ngạo kia.
- Trả lại cho ta!
Khi đã mặc xong quần áo, Chu Thắng Nam như hoa sen mới nở, tóc dài được búi đơn giản ở sau gáy, bộ ngực hùng vĩ đem trang phục võ sĩ màu trắng nâng lên cao, cả người thanh thuần lộn xộn. Ngơ ngác nhìn Chu Thắng Nam, trong đầu Lý Lân đột nhiên nhảy ra một câu nói.
- Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.
(Tự nhiên mới là đẹp nhất, nàng không cần những thứ tục vật này)
Chu Thắng Nam xấu hổ, không nhịn được mà hờn dỗi nói một câu.
- Ngài người này sao như vậy chứ, nhanh trả lại cho ta!
- Không vội, bản hoàng tử còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi đây! Đợi đến khi làm rõ ràng tự nhiên sẽ đem kiện đai lưng Linh khí này trả lại cho ngươi.
Miệng Lý Lân nhếch lên một nụ cười tà mị. Nhìn thấy Chu Thắng Nam bởi vì tức giận mà bộ ngực mềm mại không ngừng phập phồng, đáy lòng Lý Lân nhiều hơn mấy phần xao động. Chu Thắng Nam có khí chất không giống tất cả mọi người, ở trong những nữ nhân Lý Lân đã gặp qua, Lâm Vãn Tình cùng Trưởng công chúa đồng dạng trí kế bất phàm, nhưng Trưởng công chúa cao quý cường thế, giống như một đóa hoa mẫu đơn hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Lâm Vãn Tình thì bên trong dịu dàng lại lộ ra kiên cường, giống như một đóa hoa bách hợp tinh khiết chúm chím nở. Mà bạch y nữ tử cùng Lý Lân dây dưa không rõ thì lại cao ngạo giống như một đóa hoa tuyết mai lăng hàn nở rộ. Còn Chu Thắng Nam trước mắt thì lại càng giống một bông sen trắng trong bùn mà không nhuộm nước bùn.
- Ngài . . . Vô lại!
Chu Thắng Nam chán nản, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa cùng Lý Lân. Lý Lân có thể không thèm để ý mà nói ra Linh khí, đối với kiện Linh khí không có lực công kích đặc thù này của nàng cũng sẽ không quá mức lưu ý.
- Ngươi nói về tình huống thật đi! Chu Thắng Nam hẳn cũng không phải tên thật của ngươi nhỉ?
Lý Lân cười hỏi. Mỹ nhân như vậy lại che đậy đi tất cả phong mang để sinh hoạt ở trong quân đội mà nam nhân thành đống này, khẳng định có lý do riêng. Chu Thắng Nam và Bạch Tố Tố cùng là nữ nhân, chí hướng của Bạch Tố Tố là làm một nữ tướng quân quyết chiến sa trường, hoàn toàn khác nhau việc Chu Thắng Nam đã cải trang làm nam tử.
- Điện hạ, có thể không trước tiên theo ta đi ra xử lý chuyện Linh thú không, sau đó ta sẽ giải thích cặn kẽ vấn đề thân phận của ta cho ngài.
Chu Thắng Nam đột nhiên nghĩ đến rối loạn bên ngoài, làm quân sư, bây giờ nàng phải nhất định đi ra tìm hiểu tình huống.
- Không sao. Con Linh thú kia là bảnn hoàng tử mang đến, không có lực sát thương, ngươi có thể yên tâm.
Lý Lân không thèm để ý nói. Nguyên bản hắn đem Linh miêu thả ra ngoài là vì không muốn tiết lộ hành tung, không nghĩ tới lấy tốc độ của Linh miêu dĩ nhiên đưa tới nhiễu loạn lớn như vậy.
- Ngài mang tới? Điện hạ, nửa năm qua rốt cuộc là ngài đã đi nơi nào?
Chu Thắng Nam vẻ mặt hiếu kỳ. Nửa năm không gặp, khí tức trên người Lý Lân hoàn toàn biến dạng, thiếu đi vài phần ngây ngô, nhiều hơn mấy phần thành thục. Điều làm cho nàng giật mình nhất là, nàng lại nhìn không thấu tu vi của Lý Lân. Hơn nữa khí chất tà mị như có như không trên người Lý Lân cũng làm cho nàng lo lắng nhiều hơn.
Lý Lân ngậm miệng không nói chuyện, chỉ vuốt vuốt đai lưng màu đen ở trong tay.
- Ta biết rồi! Ta nói ngay bây giờ đây! Ta tên thật là Chu Hân Như, là tiểu thư của Chu gia của Thiên Phủ thế gia Trung Vực.
Chu Thắng Nam bất đắc dĩ mở miệng nói. Không nghĩ tới nửa năm không gặp mà Lý Lân cũng càng thêm khó chơi, quan trọng nhất là công phu hàm dưỡng tăng trưởng. Nửa năm trước Lý Lân tuy rằng có quyết đoán, có đảm đương, nhưng khí tức quá mức cương liệt, giống như mãnh sĩ bất khuất trên chiến trường. Thế nhưng hiện tại lại khác, Lý Lân có khí tức nội liễm, trầm ổn như núi, nếu như không phải hắn cầm lấy kiện đai lưng Linh khí kia của Chu Hân Như, Chu Hân Như hoàn toàn không biết là hắn tiến vào quân trướng của mình từ lúc nào.
- Thiên Phủ thế gia? Đó là gì?
Lý Lân tò mò hỏi như một đứa trẻ.
- Ngài ngay cả Thiên Phủ thế gia cũng không biết?
Chu Hân Như ưỡn ngực. Rất là khinh bỉ lườm hắn một cái.
Lý Lân không chút e dè nhìn chằm chằm vào bộ ngực đẫy đà của Chu Hân Như, hai chân kẹp chặt lại, lúng túng cười. Tuy rằng nửa năm này tăng thêm không ít kiến thức, nhưng là chỉ giới hạn ở Đông Bắc địa vực, thành ra hắn cũng không hiểu rõ lắm tình hình ở các khu vực khác.
- Thiên Phủ thế gia là tôn xưng mà thế lực ngoại giới dành cho. Nếu như nói đơn giản, Thiên Phủ thế gia chính là Mưu Sĩ gia tộc. Đám mưu sĩ trên đại lục trong hoàng triều cao cấp hay thế lực trở lên đa số đều có liên quan tới Thiên Phủ thế gia. Có thể nói đối với mưu sĩ, Thiên Phủ thế gia chính là thánh địa.
Chu Thắng Nam giải thích.
- Mưu Sĩ gia tộc? Lẽ nào mưu sĩ còn có thể thành lập gia tộc?
Căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước của Lý Lân, mưu sĩ phần lớn là lấy hình thức thầy trò để truyền thừa, xưa nay không nghe nói đến thuyết pháp Mưu Sĩ gia tộc bao giờ.
- Nói nhảm, mưu sĩ đương nhiên có thể thành lập gia tộc. Nam nữ mưu sĩ phần lớn đều có thể kế thừa trí tuệ ưu tú của cha mẹ, trở thành mưu sĩ càng xuất sắc hơn. Nếu như sau lưng không có loại tích lũy này, mưu sĩ thật sự rất khó chưởng quản đại cục, làm ra phán đoán chuẩn xác nhất.
Chu Hân Như ngạo nghễ nói, xem ra nàng lấy xuất thân Mưu Sĩ gia tộc của mình mà kiêu ngạo.
- Ngươi đổi tên thành Chu Thắng Nam, sẽ không phải là truyền thừa của Mưu Sĩ gia tộc các ngươi chỉ truyền nam không truyền nữ chứ?
Lý Lân trêu ghẹo nói. Nhìn bộ dạng nàng một mặt rối rắm Lý Lân liền muốn đả kích.
- Làm sao ngài biết? Mưu sĩ thế gia quả thật có quy củ truyền nam không truyền nữ. Cho dù ta là tiểu thư Chu gia cũng không thể tiếp xúc được ý nghĩa thâm ảo chân thực của mưu sĩ truyền thừa. Điện hạ, đã biết những thứ này ngài sẽ không đuổi ta chứ?
Chu Hân Như sắc mặt có chút biến hóa.
- Không, đương nhiên là không rồi! Không nói đến năng lực của ngươi, chỉ riêng dung mạo này ngươi cũng đủ để làm cho bản hoàng tử động lòng.
Lý Lân không giữ mồm giữ miệng nói. Nhưng vừa nói xong hắn liền hối hận, hắn bị sao thế này, đối mặt với Chu Hân Như luôn luôn khó có thể tự khống chế.
- Ngài . . .! Hừ, nửa năm không gặp, Điện hạ học được một thân lưu manh, cũng thật là để bản cô nương nhìn với cặp mắt khác hẳn!
Chu Hân Như mặt lạnh xuống, dù sao cũng là đại cô nương, nào có trải qua loại trêu chọc rõ ràng như Lý Lân.
- Chỉ đùa một chút thôi mà, Chu cô nương đừng coi là thật!
Lý Lân bất đắc dĩ cười.
- Nếu Điện hạ không còn chuyện gì, mời đi ra ngoài! Cô nam quả nữ ở cùng một phòng thật quá kỳ cục.
Chu Thắng Nam lạnh giọng nói, xem ra nàng là thật sự tức giận rồi. Trong nháy mắt, Lý Lân chỉ cảm thấy không còn hứng thú trêu chọc. Đem đai lưng đặt lên giường, Lý Lân đứng dậy, đi ra phía ngoài quân trướng. Nhưng đi tới cửa hắn lại đột nhiên quay ngược trở lại trực tiếp áp sát đến trước mặt Chu Hân Như.
Chu Hân Như khẩn trương, chỉ lo Lý Lân xằng bậy. Nếu như trước khi nàng bại lộ thân phận, Lý Lân thân mật nhiều lắm chỉ làm cho nàng không được tự nhiên, nhưng hiện tại không nói rõ được, ánh mắt nóng rực của Lý Lân làm cho thân thể của nàng có chút như nhũn ra. Huống chi nam nhi dương cương khí phả vào mặt lại khiến cho nàng đỏ mặt chỉ trong nháy mắt.
- Điện hạ, xin tự trọng!
Chu Hân Như cắn chặt hàm răng, trên mặt quẫn bách. Tên khốn kiếp này, thật muốn đánh hắn một trận.
Khí tức của Lý Lân biến thành có chút tà dị, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tà mị. Hắn gần như dán vào lỗ tai Chu Hân Như mà nói:
- Mỹ nhân như vậy, bản hoàng tử làm sao có thể buông tha! Nàng tốt nhất là chuẩn bị tâm tư đi!
Dứt lời hắn lập tức rất là phách lối đi về phía cửa quân trướng. Trên người hiện lên một vệt lam quang nhàn nhạt, cấm chế Chu Thắng Nam thiết lập ở cửa dĩ nhiên toàn bộ không có hiệu quả. Tên Lý Lân này vì ra vẻ oai phong mà đã thúc giục Lục Mang Tinh phá tan cấm chế. May mà Lục Mang Tinh sau khi nuốt Ma Hoàng chi hồn đã rơi vào trạng thái ngủ say, bằng không Lý Lân nào có dễ dàng mà điều động sức mạnh của Lục Mang Tinh như vậy.
- Phù phù ——!
Chu Hân Như thân thể mềm nhũn, cả người ngã xuống ngồi ở trên mặt đất, trái tim đập thình thịch làm cho khuôn mặt nàng càng thêm kiều diễm.
- Tên oan gia chết tiệt, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!
Chu Hân Như mở miệng nói. Từ sau lúc Lý Lân nói câu kia, Chu Hân Như lập tức biết thân thể nữ nhi trong sạch của mình chắc chắn là đã bị nhìn sạch sành sanh, đặc biệt là khí tức tà dị trên người Lý Lân càng làm cho nàng mặt đỏ tim đập.
- Không được, không được, ta không thể yêu thích hắn! Ta chỉ là mưu sĩ của hắn! Mưu sĩ mà thôi!
Chu Hân Như dùng sức vỗ vỗ mặt của mình, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Bên ngoài quân trướng. Nụ cười tà mị trên mặt Lý Lân biến mất, ngay sau đó đã biến thành cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.