Tam Thái Tử

Chương 152: Nữ nhi tâm (1)




- Điện hạ, ngài đã trở về?
Một đạo âm thanh lanh lảnh truyền đến. Một nữ tướng với tư thế hiên ngang cứ cười tươi roi rói như vậy đứng ở trước mặt hắn. Ở phía sau nàng đi theo một đội Nương Tử quân, từng người từng người đang tò mò quan sát Tam hoàng tử trong truyền thuyết.
- Tố Tố, sao cô lại tới đây?
Lý Lân thoáng chốc điều chỉnh lại tâm tình, mở miệng cười nói.
- Ta là tới tìm quân sư trao đổi chuyện quan trọng. Điện hạ trở lại lúc nào, vì sao không vào trung tâm lều lớn?
Trên khuôn mặt Bạch Tố Tố hiện lên vẻ kích động, còn có một loại tâm tình không rõ lẫn lộn ở giữa, rất là phức tạp.
- À? Bản hoàng tử cũng là vừa vặn trở lại, lại đây cùng Chu quân sư chào hỏi.
Lý Lân cười nói. Bạch Tố Tố tâm tình phức tạp. Hắn không phải là không như vậy. Nữ nhân trước mắt này toàn bộ thiên hạ đều biết nàng là nữ nhân của Lý Lân, chỉ có bản thân Lý Lân không làm rõ ràng được. Gút mắc giữa hắn và Bạch Tố Tố thật giống như không trâu bắt chó đi cày.
Bạch Tố Tố tiến lên một bước, vô cùng thân mật khoác lên cánh tay của Lý Lân giống như một tiểu nữ nhân nghênh tiếp trượng phu trở về, bên trong đôi mắt cũng đầy mừng rỡ kích động.
Lý Lân hơi ngẩn ra. Nha đầu này là lưu lạc cảm tình chân thật hay chỉ là gặp dịp thì chơi, đối với điểm này Lý Lân phán đoán không được rõ ràng. Chỉ là hiện tại có không ít binh sĩ thấy cảnh này, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, Lý Lân nhất định phải cho Bạch Tố Tố mặt mũi này.
- Điện hạ, mời theo ta đến lều lớn, người ta có một bụng chuyện muốn cùng Điện hạ nói đó!
Bạch Tố Tố nũng nịu nói. Một nữ tướng quân toàn thân áo giáp nói ra như tiểu nữ tử không chỉ chưa từng làm cho Lý Lân cảm thấy quái dị, trái lại gây nên một loại mê hoặc khôn kể khác. Bởi vì tất cả biến hóa này ở trên người Bạch Tố Tố có vẻ cực kỳ tự nhiên, không hề có dáng vẻ kệch cỡm.
- Chuyện này . . . Cũng tốt! Bản hoàng tử nửa năm không đến, sợ rằng trong quân đã hoàn toàn biến dạng rồi! Đi thôi, mang bản hoàng tử đi tìm hiểu cho kỹ nào.
Lý Lân hít sâu một hơi, biểu hiện nũng nịu này của Bạch Tố Tố làm cho những xao động mà Lý Lân vừa dẹp đi lại một lần nữa ngóc lên. Bạch Tố Tố tuy có xuất thân không tốt, nhưng tướng mạo tuyệt đối không thể chê vào đâu. Hiện tại một thân nữ giáp bộc phát ra tư thế oai hùng, làm cho người ta cảm giác một loại mị lực dã tính. Loại sức mê hoặc này cho dù không bằng Chu Thắng Nam vừa tắm rửa đi ra, cũng tuyệt đối không thua Ny Ny cô nương của Lăng Tiêu lầu. Hơn nữa chưởng quản quân nửa năm đã khiến cỗ anh khí trên người nàng càng nặng, đối với Lý Lân mà nói là một loại mê hoặc vô cùng khác. Đàn ông ở thời đại này chưa chắc có thể chịu đựng được loại khí chất nữ cường nhân này, nhưng đối với Lý Lân kiếp trước đã nhìn quen các loại nữ cường nhân mà nói, khí tràng của Bạch Tố Tố lại không đáng kể chút nào. Huống chi nàng ở trước mặt mình vẫn là bộ dạng tiểu nữ nhân, càng để cho người ta khó có thể chống đỡ.
- Mẹ kiếp! Đây rốt cuộc là làm sao vậy, định lực bản hoàng tử làm sao biến thành kém như vậy? Chẳng lẽ do ảnh hưởng ma khí nhập vào cơ thể?
Lý Lân cũng phát hiện vấn đề, khoảng thời gian này hắn làm sự tình càng lúc càng tùy tâm tùy ý muốn. Liền giống với vừa ở chỗ Chu Hân Như nói câu cuối cùng kia, nếu như đặt tại trước đây, cho dù kiếp trước không có tổn thương tình cảm Lý Lân cũng tuyệt đối không nói ra được, nhưng bây giờ nói làm đều tự nhiên như vậy.
Theo mệnh lệnh Bạch Tố Tố, rối loạn trong quân được dẹp trở lại bình thường. Mà tin tức Tam hoàng tử Lý Lân trở về cũng ngay lập tức truyền khắp toàn bộ quân doanh. Tam quân tướng lĩnh Vệ Quốc quân tuy rằng kích động, nhưng cũng không có vào lúc này đi tới bái kiến. Dù sao điện hạ cùng Bạch nương tử đã lâu mới gặp lại, bọn họ sẽ không đi tham gia trò vui, làm kỳ đà cản mũi.
Trong quân trướng của Chu Hân Như, Chu Hân Như đã hoàn toàn khôi phục thành dáng vẻ Chu Thắng Nam kia hơi đờ đẫn. Vừa nghe Lý Lân cùng Bạch Tố Tố đối thoại, trong lòng nàng không rõ vì sao có chút chua xót. Đặc biệt là tiếng bước chân hai người cùng nhịp kia càng làm cho nàng buồn bực mất tập trung.
- Điện hạ lần này trở lại định lực kém rất nhiều, đúng là vô cớ làm lợi cho ả Bạch Tố Tố kia mà.
Chu Hân Như ê ẩm nói.
Ngay tại thời điểm khi Lý Lân chuẩn bị theo Bạch Tố Tố về lều lớn trong quân, một tên phó tướng chạy đến báo cáo.
- Báo cáo tướng quân, đã bắt được con Linh thú lẻn vào trại lính rồi!
Lý Lân hơi nhướng mày, trên mặt lóe lên vẻ khó tin. Tốc độ của Linh miêu ngay cả Cửu phẩm Võ tông đều khó có thể làm gì được, cho dù thực lực Vệ Quốc quân trở nên rất mạnh, ở phương diện tốc độ cũng không cách nào so sánh được. Bởi vì tốc độ khi đến trình độ nhất định, thì nhân số khó có thể bù đắp được.
- Có phải là một con Linh miêu màu đen không?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy!
Tên phó tướng này cung kính nói với Lý Lân.
Người có thể đảm nhiệm tướng lĩnh trong quân phần lớn là người cũ nửa năm trước đi theo Lý Lân, biết rất rõ về thủ đoạn của Lý Lân. Có thể nói lúc đó nếu không có Lý Lân đặt xuống cơ sở, thì không thể có Vệ Quốc quân ngày hôm nay. Bởi vậy ánh mắt tên phó tướng này nhìn về phía Lý Lân tràn đầy sùng bái. Lấy thân phận một Hoàng tử không quyền không thế nắm giữ một chi đại quân tinh nhuệ, càng là có can đảm hợp nhất lượng lớn thổ phỉ trong thiên hạ, mở rộng quân đội, chỉ riêng hai điểm này cũng đủ để cho tất cả binh sĩ trong quân kính phục. Huống chi Bạch Tố Tố vì ổn định quân tâm, lấy thân phận nữ nhân của Lý Lân đứng ra nắm giữ quân quyền, đương nhiên cật lực mở rộng địa vị Lý Lân ở trong quân, chỉ có như vậy Bạch Tố Tố mới có thể dựa vào dư uy của Lý Lân để làm kinh sợ toàn bộ quân tướng sĩ. Cho nên bây giờ sức ảnh hưởng của Lý Lân ở Vệ Quốc quân trái lại bởi vì rời đi mà càng thêm thâm nhập lòng người. Hắn giống như là một tín ngưỡng, một cái đồ đằng.
- Các ngươi là làm thế nào mà bắt được nó? Tốc độ của con vật nhỏ kia ngay cả Cửu phẩm Võ tông đều không đuổi kịp.
Lý Lân cảm thấy hiếu kỳ.
- Bẩm Điện hạ, Linh miêu này cũng không là chúng thần bắt được, mà là do chính nó không thể đi được nữa.
Tên phó tướng này nói với sắc mặt khá cổ quái.
- Tự nó không thể đi được nữa? Dẫn ta đi xem!
Lý Lân tâm trạng trầm xuống, hẳn là con vật nhỏ xảy ra vấn đề. Chẳng lẽ là bị thương khi bị binh sĩ Vệ Quốc quân bắt lấy?
Bạch Tố Tố cũng rất tò mò, Lý Lân vừa mới nói cho nàng biết con Linh thú gây nên rối loạn kia là sủng vật của hắn. Bây giờ xem ra có khả năng đã xảy ra chuyện, Bạch Tố Tố tự nhiên cũng muốn đi xem tình hình. Dù sao đêm còn dài còn có nhiều thời gian, cũng không cần phải gấp gáp lúc này.
Tên phó tướng mang theo Lý Lân quẹo trái quẹo phải, đi tới góc Tây Nam của quân trại.
- Điện hạ, phiến địa vực này thường thường nổi gió Đông Bắc. Cho nên góc Tây Nam là trụ sở của Hoả Đầu Quân.
Bạch Tố Tố mở miệng nói.
- Hoả đầu quân, lẽ nào . . .
Lý Lân trong lòng đoán mấy phần. Xem ra con vật nhỏ ở chỗ này đưa tới rối loạn không nhỏ, rất nhiều binh sĩ Hoả Đầu Quân quần áo xốc xếch đang vây quanh bên ngoài một đại trướng. Bọn họ phần lớn không nhận ra Lý Lân. Dù sao thời gian nửa năm đối với một chi bộ đội không ngừng chinh chiến mà nói tầng binh sĩ dưới chót đã xảy ra biến hóa rất lớn. Nhưng tên thập trưởng của Hoả Đầu Quân này rõ ràng là lão binh đã từng theo hầu Lý Lân. Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Lý Lân, ngay lập tức vội vã kích động chạy qua.
- Hoả Đầu Quân thập trưởng thứ bảy Vương Đại Côn tham kiến Tam Điện hạ!
- Không cần đa lễ, Linh thú quấy rối kia bây giờ đang ở đâu? Mang bản hoàng tử đi xem.
Lý Lân mở miệng hỏi.
- Điện hạ xin mời!
Vương Đại Côn vô cùng hưng phấn, trước tiên đem đám binh sĩ Hoả Đầu Quân đang vây quanh quan sát xua tan đi, sau đó mang theo Lý Lân đi vào trong toà quân trướng đang bị vây xem này.
Vừa bước vào, một mùi rượu gay mũi làm cho Lý Lân nhíu mày.
- Trong quân tại sao có nhiều rượu ngon như vậy?
Làm lính, đa số người đều yêu thích rượu, Lý Lân cũng không ngoại lệ. Chỉ là từ khi trùng sinh đến bây giờ, hắn vẫn nằm ở trong nguy hiểm, làm sao có lòng dạ rảnh rỗi đến hưởng thụ rượu ngon của Thương Long đại lục.
- Những rượu ngon này đều là đào ra từ dưới hầm của một toà tửu lâu tan hoang ở Nha thành, chắc là lúc chủ nhân toà tửu lâu này chạy trốn quên mang đi. Đều là chút ít rượu ngon năm xưa, giá trị không nhỏ, cho nên được đưa vào trong quân. Trong quân cấm chỉ uống rượu, bởi vậy những rượu ngon này đều bị chồng đống đến nơi này.
Vương Đại Côn giải thích.
Vệ Quốc quân quân kỷ nghiêm minh, thi hành quân quy điều lệ cũng là Lý Lân lúc trước định ra, chỉ là hắn ở trong quân thời gian rất ngắn. Sau đó khi Bạch Tố Tố chủ trì quân vụ, thực thi toàn diện quân kỷ do Lý Lân cùng Chu Thắng Nam chế định, trải qua nửa năm rèn luyện, quân kỷ đã thâm nhập vào quân tâm. Trong quân uống rượu chính là tối kỵ, đặc biệt là ở thời kỳ chiến tranh. Bởi vậy, tuy rằng trong quân người thích hảo tửu vô số, nhưng không ai có gan dám tới nơi này đòi uống rượu.
- Khò khè khò khè —— !
Một trận tiếng ngáy nho nhỏ truyền đến. Lý Lân kinh ngạc nhìn về phía vò rượu được đẩy lên thật cao ở bên trên, một bóng đen đang ngủ say như chết, ngay cả Lý Lân đến đều không có phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.