Trên một ngọn núi cao vút tới tận mây ở sâu trong Hắc Thủy Tùng Lâm,
khác hẳn với sông núi xung quanh, ngọn núi cao lớn nơi này không biết
cao bao nhiêu lại hoàn toàn là màu đen. Đỉnh núi đen nhánh không có một
ngọn cỏ, nhưng thiên địa nguyên khí lại cực kỳ sung túc, quấn lấy nửa
trên ngọn núi không phải là mây, mà là thiên địa nguyên khí nồng đậm
sương hóa. Từ nơi này có thể nhìn thấy địa phương nhìn như rừng thiêng
nước độc kỳ thực lại là một tòa phúc địa khó lường.
Thân hình hai mươi mấy mét của Hạc Vương so với ngọn núi lớn màu đen quả thực như đốm lửa so với trăng rằm, nho nhỏ gần như không nhìn thấy. Hạc Vương
đến trước ngọn núi lớn, nhưng chưa hề hạ xuống, mà là trực tiếp vỗ cánh
bay về phía ngọn núi lớn, thân thú khổng lồ bị linh lực màu trắng bao
bọc, một tiếng gáy vang, đôi cánh chớp động, trực tiếp tiến vào trong
ngọn núi thoạt nhìn cực kỳ kiên cố.
Thì ra ngọn núi này thực
ra có một trời đất khác, trong đó tự thành một thế giới, thiên địa
nguyên khí còn nồng đậm hơn bên ngoài vô số lần. Khác hẳn bên ngoài
hoang vu yên tĩnh, bên trong thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt, linh thú xuất hiện trong rừng thấp nhất cũng là Vương thú cấp bốn, thậm chí không
thiếu linh thú cấp năm đi lại khắp nơi. Đương nhiên, trong đó cũng có
chiến đấu, hai con linh thú cấp năm đang chém giết, máu tươi tung bay,
thoạt nhìn máu tanh tàn khốc, nhưng lại không thực sự muốn tính mệnh của đối phương. Dù sao thì đây đều là chiến lực cao giai trong linh thú
nhất tộc, tổn thất một con cũng là vô cùng đáng tiếc. Trong mảnh không
gian rộng lớn này có một ngọn núi màu trắng, bầu trời trên ngọn núi bay
từng con linh thú phi hành loại rồng. Dưới chân núi, càng có nhiều long
thú đi lại. Quan sát cẩn thận lại phát hiện, linh thú càng gần ngọn núi, hình dạng càng gần với thượng cổ thần long và thượng cổ cự long trong
truyền thuyết. Mà xung quanh ngọn núi có một tầng sương mỏng bảy màu bao bọc, cảnh sắc bên trong nhìn không được rõ ràng.
Hạc Vương bay đến hạ xuống trên một ngọn đồi nhỏ bên ngoài ngọn núi mười dặm.
- Long thái tử, đã đến rồi! Phủ đệ của Vương Nữ điện hạ ta không tiện tiến vào!
Hạc Vương nhàn nhạt nói.
- Đa tạ Hạc Vương!
Long thái tử không nói nhảm, trực tiếp nhảy từ trên lưng Hạc Vương
xuống, chạy về phía dòng nước vòng quanh sơn cốc trước mặt.
- Rốt cuộc là thứ gì khiến Long thái tử bất cần đời này coi trọng thế?
Hạc Vương tò mò nói. Nhưng lại không hề để tâm tìm kiếm.
Long Cốc, là trọng địa của nhất mạch linh thú mang long chi huyết mạch
trong Hắc Thủy Tùng Lâm, đương nhiên nơi này cũng không chỉ có linh thú
chảy xuôi long huyết, mà là các loại linh thú đều có, long tộc chỉ là
một trong những thế lực mạnh nhất trong đó mà thôi. Cho dù là thượng cổ
thần long hay thượng cổ cự long trong truyền thuyết, đều là hạng người
phong lưu, cũng khiến cho hậu duệ long huyết của bọn họ cũng đủ loại tạp nham, cũng tạo thành các dạng chủng tộc linh thú trong Hắc Thủy Tùng
Lâm. Chí vì như thế, đại đa số linh thú trong Hắc Thủy Tùng Lâm trong
quá trình tu luyện đều lựa chọn phương hướng thần long hoặc cự long.
Sơn mạch màu trắng ở trung ương Long Cốc là cấm địa của thần long nhất
mạch, bên ngoài quanh năm bao phủ bởi sương mù bảy sắc, vương thú hoàng
cấp trở xuống đều không thể tiến vào. Năm trăm năm trước, ngọn núi màu
trắng trong Long Cốc xảy ra biến dị, linh thú nhất mạch tất cả hoàng cấp linh thú dưới sự dẫn dắt của Thánh Long Vương đời trước toàn bộ tiến
vào trong sương mù bảy sắc, từ đó đến giờ chưa từng có ai đi ra. Cũng
chính vì lần ngoài ý muốn đó, khiến cho cao thủ của thần long nhất mạch
hoàn toàn biến mất, cũng tạo thành động loại năm trăm năm của Hắc Thủy
Tùng Lâm.
Chính bởi vì truyền thừa của long huyết nhất mạch
mới khiến cho Long tộc xứng đáng trở thành hoàng tộc của bộ tộc linh thú trong Hắc Thủy Tùng Lâm. Mà Long thái tử chính là con của Thánh Long
Vương đời trước, trong cơ thảy chảy xuôi thần long huyết mạch tinh
khiết. Sau khi linh thú từ hoàng cấp trở lên tiến vào sương mù bảy sắc,
long tộc lại xảy ra nội chiến. Dần dà cự long nhất mạch vẫn luôn bị thần long nhất mạch áp chế bắt đầu đoạt quyền, muốn có được quyền lãnh đạo
linh thú nhất mạch, trong đó đại biểu thú vương chính là Đại Địa Bạo
Long Vương. Thần long nhất mạch tự nhiên không cam tâm, hai bên tuy chưa hề trở mặt, cũng khiến cho thế cục giưa cao giai vương thú trong Hắc
Thủy Tùng Lâm trở nên vô cùng căng thẳng. Cuối cùng thần long nhất mạch
lưu lại giữ Long Cốc, cự long nhất mạch đa số du đãng ngoài Long Cốc,
đây cũng là nguyên nhân quan trọng để Đại Địa Bạo Long Vương không ở
Long Cốc mà lại chạy khắp nơi ngoài Long Cốc.
Sau khi tiến
vào Long Cốc, Long thái tử mới thở phào một hơi, vác đại kỳ lên vai tiến vào trong tiểu sơn cốc có dòng nước uốn quanh. Chính giữa sơn cốc này
có một hồ nước nhỏ, xanh xanh giống như một viên ngọc sáng. Trên bờ hồ
luôn lấp lánh bảo thạch phát sáng. Bảo bối giá trị liên thành trong xã
hội nhân loại, ở đây lại bị tùy tiện vứt khắp nơi.
- Vương tỷ, Vương tỷ, đệ trở về rồi!
Long thái tử không còn kiêu ngạo như trước, lại cung kính hô về một
tiểu cung điện ở bên tiểu hồ. Cả tiểu điện tại hình cổ xưa, trên đó quấn quanh từng đạo bảo quang. Tuy nhìn thể tích có vẻ bé nhỏ, nhưng tử thế
đánh giá lại phát hiện trong đó có một không gian khác.
Một
nữ tử mặc cung trang màu lục từ trong điện đi ra. Vóc người rất cao, nếu Lý Lân nhìn thấy sẽ phát hiện, còn cao hơn Mạc Phi Linh ở Hắc Thủy
Vương Thành một cái đầu, Lý Lân trước mặt nàng cũng chỉ có thể ngước
nhìn. Trên mặt nữ tử bao phủ một tầng sương mỏng, khiến người ta nhìn
không rõ dung mạo, duy nhất có thể nhìn thấy chính là đôi mày thanh tú
hơi cau lại.
- Ngao Kim, ngươi lại muốn làm gì đấy. Nói với
ngươi bao nhiêu lần rồi, linh bảo không thể tùy tiện sử dụng. Nhất là
bên ngoài Long Cốc, rất dễ dẫn đến ham muốn của người khác.
Nữ tử mở miệng trách. Tuy trách mắng, nhưng giọng nói lại tràn ngập sủng ái ai cũng có thể nhận ra.
- Vương tỷ, lần này khác rồi. Lần này đệ gặp phải một nhân loại, nếu
như không sử dụng linh bảo sẽ để hắn chạy mất. Vương tỷ, nhay bày không
gian cấm chế, đệ muốn thả tiểu tử nhân loại này ra.
Long thái tử lớn tiếng giải thích.
- Nhân loại? Không phải đã nói với ngươi, không được dẫn nhân loại vào
Long cốc. Lẽ nào ngươi đã quên động loạn năm trăm năm của Hắc Thủy Tùng
Lâm vì sao mà có sao?
Giọng nói của nữ tử trở nên lạnh lùng, nhìn về phía đệ đệ nhà nhìn có chút tức giận.
- Vương tỷ, tỷ nghe đệ nói, lần này đệ không còn cách nào cả. Nhân loại đáng chết này trộm lấy một gốc Thần Long Quả. Hắn còn tinh thông không
gian thần thông. Không dùng linh bảo đệ căn bản không bắt được hắn, hơn
nữa hiện giờ một khi mở linh bảo ra, hắn tất nhiên sẽ chạy trốn.
Long thái tử bĩu môi, bất mãn với phê bình của Vương tỷ.
- Thần Long Quả? Ngươi sẽ không nhìn nhầm chứ? Loại linh dược trong
truyền thuyết này làm sao mà ngươi nhìn thấy rồi còn rơi vào trong tay
nhân loại.
Trong mắt Vương nữ hiện ra một tia lạ lùng. Nếu thực là Thần Long Quả, vậy hành động của Long thái tử có thể hiểu được.
- Đệ cũng không ngờ. Ai biết được bên rìa Hắc Thủy Tùng Lâm lại có một
con tứ giai mãng hùng canh giữ thần dược như vậy! May mà hiện giờ linh
dược còn chưa chín, không cần lo lắng nhân loại kia nuốt nó.
- Nếu đã như vậy, ngươi thả hắn ra! Ta muốn xem xem trước mặt ta, người nào có thể chạy trốn.
Giọng nói của Vương nữ tràn ngập tự tin.
- Vương tỷ, tỷ không thể để hắn chạy mất. Vì tiểu tử này đệ đã đắc tội với tên Đại Địa Bạo Long Vương kia rồi.
Long thái tử cẩn thận nhắc nhở.
- Đại Địa Bạo Long Vương, sao lại có quan hệ với hắn? Chẳng lẽ hắn cũng tranh giành gốc Thần Long Quả này?
Vương nữ lần nữa cau mày. Bằng vào thực lực hiện giờ của nàng Đại Địa
Bạo Long Vương tự nhiên còn kém rất xa, nhưng người thống lĩnh Hắc Thủy
Tùng Lâm lại không thể là nữ đảm nhiệm, đây là quy củ truyền thừa ức vạn năm của Hắc Thủy Tùng Lâm. Đây cũng là nguyên nhân Vương nữ mạnh đến
như thế, nhưng lại không thể làm Thánh Long Vương hiện tại. Linh thú chỉ có một chút nguyên tắc thép không thể đụng tới, rất không may, điều này lại là nguyên tắc thép truyền thừa trong Hắc Thủy Tùng Lâm, cho dù
Vương nữ hiện giờ có là Long Cốc đệ nhất cao thủ, cũng không thể thay
đổi quy tắc này.
- Cũng không phải, Đại Địa Bạo Long Vương
cũng không biết Thần Long Quả, chỉ là hắn có quan hệ với nhân loại này,
thậm chí đệ hoài nghi nhân loại này nắm trong tay nhược điểm chí mệnh
của Đại Địa Bạo Long Vương. Vương tỷ, đây là một cơ hội, nếu chúng ta
nắm được, tất có thể thay đổi thế cục của Hắc Thủy Tùng Lâm.
Long thái tử hưng phấn nói.
- Nhược điểm? Một nhân loại? Chẳng lẽ hắn là cao thủ Hoàng cấp sao?
Thần sắc nữ tử trở nên ngưng trọng. Nếu như thực là hoàng cấp cao thủ
nhân loại tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm, nàng tuy không sợ, nhưng muốn lưu
lại hắn cũng không dễ dàng. Dù sao đạt tới Hoàng cấp, linh thú hóa thành nhân hình, tiên thiên chênh lệch với nhân loại cơ bản đã san bằng rồi.
Thực lực cường đại hay không phải xem cảnh giới võ đạo.
- Làm sao có thể! Nếu là hoàng cấp cao thủ tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm, nào
đến lượt đệ ra tay! Chỉ là một tên tiểu tử nhân loại vừa bước qua bức
tường Tiên Thiên mà thôi. Chẳng qua thực lực không tệ, lại có thể đánh
bại Mãng Hùng cấp bốn. Đệ vốn thấy tiểu tử này thú vị, muốn quan sát kỹ
một chút, ai ngờ hơi sơ sẩy thôi đã để hắn lấy mất Thần Long Quả rồi!
Long thái tử buồn bực nói. Vốn cho rằng bản thân dưới hoàng cấp là siêu cấp vô địch cao thủ, không ngờ lại có một tên nhân loại tiểu tử vừa
bước vào tiên thiên chiếm được lợi tức, nói ra Long thái tử cũng cảm
thấy dọa người. Quan trọng nhất tồn tại bản thân vốn đưa tay là có thể
trấn áp lại phải hao phí nhiều khí lực như vậy mới có thể bắt được.