Tam Thái Tử

Chương 296: Âm hiểm Đế Thí Thiên (1)




Lý Lân muốn xây dựng không gian truyền tống trận cho riêng mình, cùng với lý giải của mình về Lục Mang Tinh càng tăng lên, lý giải về không gian chi đạo của hắn càng trở nên sâu sắc. Hơn nữa, trong long cốc có tồn tại không gian truyền tống trận làm cho Lý Lân nhận được không ít dẫn dắt. Nếu không, hắn sẽ không bỏ ra đại lượng linh ngọc giá trị liên thành mà xây dựng truyền tống trận.
- Thành!
Lý Lân thở phào nhẹ nhõm, nhìn mô hình truyền tống trận nhỏ chỉ một người đứng được, phía trên đã tạo đủ đường vân, khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Trên các điểm lục giác quanh truyền tống trận, Lý Lân thả một viên tinh thạch thượng phẩm, sau đó hắn dùng lực lượng Lục Mang Tinh truyền vào trong truyền tống trận.
Ông…
Một luồng không gian ba động truyền ra, trên không gian truyền tống trận bộc phát ra lam quang chói mắt, một luồng thôn phệ chi lực (lực hút) từ trong không gian truyền tống trận trào ra.
Lý Lân lấy ra một thanh thần binh rồi ném vào trong đó, trong nháy mắt, thần bình liền biến mất tăm.
Lý Lân mừng rỡ, hiện tại chỉ còn hy vọng là nó có thể truyền tống tới đúng nơi của Đế Thí Thiên. Dù hắn và Đế Thí Thiên là nhất thể nhưng khoảng cách xa như thế này thì vẫn không cách nào trao đổi.
Một lát sau, không gian truyền tống trận bộc phát ra không gian chi lực càng thêm chói mắt, một cánh cửa bí mật được tạo ra, một thân ảnh màu vàng chật vật từ trong đó đi ra.
- Khụ khụ! Bản tôn, ngươi mần cái chi rứa!
Thân ảnh màu vàng này là Đế Thí Thiên, lúc này, quần áo trên người Đế Thí Thiên có mấy lổ thủng, bên trong lộ ra da thịt màu cổ đồng. Trên đầu gã có treo một cái quyền trượng màu vàng, chính là lực lượng màu vàng là do nó phát ra, đó chính là tượng trưng của Thánh Long Vương trong Hắc Thủy Tùng Lâm – Thần Thánh Quyền Trượng!
- Sao ngươi lại tới đây?
Lý Lân kinh ngạc, lúc trước, hắn chỉ muốn thông qua không gian truyền tống trận để liên lạc Đế Thí Thiên, cũng không nghĩ để gã tới đây.
- Không nghĩ tới bản tôn lại có thủ đoạn này, may mà lúc đó ta còn ở trong Thánh Long động, nếu ở nơi khác, bị phàm binh thế tục đánh trúng đầu thì thật là mất hết thể diện rồi!
Đế Thí Thiên vừa nói vừa cầm thần binh trong tay ném cho Lý Lân.
- Ta cũng chỉ muốn chào hỏi cùng ngươi, không làm ảnh hưởng ngươi luyện công chứ?
Lý Lân cười cười, thu lấy binh khí vừa dùng làm thí nghiệm. Đối với hắn thì thứ này không coi vào đâu, nhưng dù để thưởng cho thủ hạ thì cũng không tệ. Dù sao, thứ này đối với võ giả dưới Tiên Thiên vẫn phi thường thực dụng.
- Bản tôn, ta và ngươi có tâm ý nhất thể, ngươi có thể nhẹ nhàng mà biết rõ ý nghĩ trong lòng ta không?
Đế Thí Thiên tò mò hỏi. Lý Lân thật sự có thể biết hết mọi thứ trải qua của gã, nhưng Lý Lân chưa từng làm vậy, chỉ lẳng lặng hỏi thăm.
Lý Lân lắc đầu:
- Tuy ta và ngươi là một thể, nhưng ta và ngươi lại có tư tưởng riêng, cũng là mỗi cá thể riêng biệt. Nguyên tắc xử sự của bản vương là tôn trọng tư ẩn của mỗi người. Cho nên, ngươi có thể không cần câu thúc như vậy ở trước mặt ta.
Nếu thuyết pháp này mà truyền ra ngoài thì khẳng định sẽ làm người ta cười rụng răng. Phân thân là cái gì, đó chính là khôi lỗi của bản thể, là thế thân. Nào ai coi nó là sinh mạng thể độc lập như Lý Lân.
- Ha Ha…. Nói rất hay, bản vương càng ngày càng thưởng thức ngươi rồi!
Trong mắt Đế Thí Thiên bắn ra tinh quang, sau đó gã liền cười lớn, một bộ bừa bãi. Đúng như lời của Lý Lân, hai người vốn là một thể, dù cá tính khác nhau nhưng những thứ bản nguyên thì lại giống nhau. Giống như Đế Thí Thiên luôn luôn ngạo khí ngất trời, rất khó làm ngươi ta tin tưởng là gã còn có một mặt cần thận nội liễm. Đối với quan hệ của hai người, lúc trước Lý Lân đã suy nghĩ tính toán thật lâu mới làm ra quyết định này. Dù sao, hiểu rõ mình nhất vẫn chính là mình. Lý Lân trọng tình nghĩa, Đế Thí Thiên cũng thế.
- Được rồi, ngươi nói chút tình huống gần đây đi. Hiện tại, tình huống trong Hắc Thủy vương thành có biến, bạo loạn rất có thể sẽ phát sinh.
Lý Lân cười cười dò hỏi.
Đế Thí Thiên gật đầu, cả người phóng túng ngồi xuống, bắt đầu cặn kẻ nói cho Lý Lân nghe tới những chuyện trải qua trong thời gian này.
- Không nghĩ tới ngươi đã đột phá đến tầng bốn rồi. Thân thể Thần Thánh Cự Long quả nhiên cường hãn.
Trên mặt Lý Lân tràn đầy vui mừng, phải biết rằng bản tôn Lý Lân vẫn còn bồi hồi ở tầng hai. Sự kinh khủng củaKim Cương Bất Động Minh Vương Kinh thì hắn đã biết. Đế Thí Thiên chuyển hóa tinh khí sinh mệnh mênh mông như biển kia của Thần Thánh Cự Long mới khó khăn lắm tu luyện Kim Cương Bất Hoại thần công tới tầng bốn, còn xa lắm mới đạt đến tầng năm như dự đoán của Lý Lân.
- Hiện tại, cường độ thân thể ít nhất cũng cao gấp mười lần, khống chế lực lượng cũng được đề cao rất nhiều. Ta cảm giác trên người tràn ngập lực lượng, một quyền có thể đánh nát không gian quanh người.
Đế Thí Thiên hưng phấn vung quyền, không gian trước người liền sụp đổ mà xuất hiện một lối đi đen thui như mực.
- Đậu… Dừng tay, nơi này chính là phòng dưới đất, không được làm sụp chỗ này.
Lý Lân vội vàng ngăn cản, dù không gian dễ dàng bị đánh nát nhưng nếu đen đủi mà để không gian loạn lưu vọt ra thì tạo thành nguy hại cực lớn.
Đế Thí Thiên phẫn nộ thu hồi quả đấm. Lý Lân không mở rộng cửa lòng thì gã căn bản không biết Lý Lân nghĩ gì, dù thực lực gã có mạnh mẽ thì cũng chỉ là một phần linh hồn Lý Lân.
- Chiến lực bây giờ của ngươi đã đạt trình độ nào?
Lý Lân hỏi.
- Trừ Ngao Vô Tình, bản vương tuyệt đối có thể quét ngang hết thảy Vương thú cao cấp trong Hắc Thủy Tùng Lâm.
Đế Thí Thiên tràn đầy tự tin nói.
- Xem ra ngươi sẽ hạ thủ với Ngao Vô Tình? Vì quyền lợi hay sắc đẹp?
Lý Lân trầm giọng nói.
- Đều có, làm nam nhân phải say nằm gồi đầu mỹ nhân, tỉnh thì chưởng quản thiên hạ. Bản vương không có nhiều trói buộc như bản tôn, Hắc Thủy vương thành này chính là chỗ vui chơi của bản vương.
Đế Thí Thiên hứng trí bừng bừng nói.
- Được rồi, chỉ cần ngươi đừng quên chính sự là được!
Lý Lân lười quản tới chuyện tình của gã, thực lực của Đế Thí Thiên càng mạnh thì trợ giúp cho hắn càng lớn.
- Bản tổn tìm ta đến là vì chuyện gì?
Đế Thí Thiên tò mò hỏi. lúc trước gã tập trung tư nguyên của Hắc Thủy Tùng Lâm, chuẩn bị chế luyện chí bảo yêu tộc Chiêu Yêu Phiên. Một khi Chiêu Yêu Phiên được luyện thành thì tất nhiên có thể nắm lấy sinh tử tất cả linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm trong tay. Đến lúc đó, không còn kẻ nào dám có tâm tư trái nghịch gã, tự nhiên giang sơn vĩnh cố.
- Quả thật có một chuyện, ta đã tìm được luyện dược sư rồi, đồng thời đã đồng ý hợp tác. Chỉ là hiện tại cần linh dược trong Hắc Thủy Tùng Lâm cùng với một nơi có địa hỏa ổn định để thành lập trụ sở luyện đan.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Ồ!? Luyện dược sư cấp bậc thế nào?
Đế Thí Thiên cảm thấy rất hứng thú, theo hiểu biết của gã, không phải ai cũng có thể chiêu dụ luyện dược sư.
- Luyện dược sư bốn sao, nói đến cũng do vận khí!
Lý Lân nói một mạch về chuyện gặp được Hương Lân.
- Không nghĩ tới lại là một đại mỹ nhân, bản tôn, ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ qua a! Đây cũng là đầu cơ kiếm lợi!
Đế Thí Thiên nháy nháy mắt, khuôn mặt tràn đầy dâm đãng.
- Mụ nội mi! Không nên dùng vẻ mặt t*ng trùng lên não này với ta!
Lý Lân khinh bỉ nói.
- Ngừng đê! Giả dối! Không phải ngươi đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?! Hơn nữa không chỉ là một lần!
Đế Thí Thiên không chút giữ mồm giữ miệng, một bộ lão tử hiểu rõ ngươi rồi.
- Cút cho lão tử!
Lý Lân mắng to, lần nữa phát động không gian truyền tống trận.
- Đợi chút, thật vất vả mới tới một lần, sao có thể không công rời đi chứ!
Đế Thí Thiên lộ ra vẻ mặt âm hiểm.
- Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi nói hiện tại trong Hắc Thủy vương thành không có cao thủ Hoàng cấp, vậy bản vương có thể cho bọn chúng một đòn, xử lý một hai nhà trong bốn đại thế lực. Nếu thế cục ở Hắc Thủy vương thành đã loạn vậy thì cứ làm cho chúng càng loạn lên đi!
Đế Thí Thiên lộ ra vẻ mặt khát máu nói.
Lý Lân suy nghĩ một chút, hắn thật sự động tâm với đề nghị của Đế Thí Thiên.
- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?
- Hiện tại chưởng giáo Kim Mã Đường đã bị giết, Phương Vô Lương bị Quách Uy dọa bể mật, đoán chừng Tiêu Võ cũng không khá hơn bao nhiêu. Bản vương cho thêm một mồi lửa, để cho Thần Lang giáo càng khổ sở thêm một chút.
Đế Thí Thiên lộ ra nụ cười âm hiểm.
- Ngươi muốn tấn công Thần Lang giáo?
Lý Lân nhướng mày, Thần Lang giáo hùng cứ ở Hắc Thủy vương thành mấy trăm năm, một cao thủ Hoàng cấp muốn diệt thì diệt được sao?
- Sao có thể chứ, trừ phi đầu bản vương bị lừa đá rồi!
Đế Thí Thiên lắc đầu nói:
- Ngươi nói a, nếu như lúc này bản vương diệt Kim Mã Đường thì mọi người sẽ thế nào?
- Kim Mã Đường?
Trong ánh mắt Lý Lân liền lóe sáng, theo bản năng gật đầu.
- Bây giờ cần phải mượn một kiện binh khí!
Đế Thí Thiên mở miệng nói.
- Là Ma đao sao?
Lý Lân nghĩ tới Ma đao trước tiên.
Đế Thí Thiên gật đầu nói:
- Bằng vào lực lượng của bản vương, lại phối hợp với Ma đao không gì có thể phá, càn quét Kim Mã Đường chỉ là một chuyện dễ dàng.
- Có thể! Nhưng Ma đao quá mức tà dị, cẩn thận!
Nếu như không phải trong cơ thể Lý Lân có Lục Mang Tinh có khả năng trấn áp những chí bảo như Phong Ấn Thần Phù, Thú Đạo Thiên Thư, thì Lý Lân cũng không dám bỏ Ma đao vào trong cơ thể. Ma Khí là một loại có khả năng ăn mòn cùng kết dính trong thiên địa nguyên khí. Dù cho tới bây giờ, kinh mạch bị hóa ma trong cơ thể hắn vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn. Thậm chí ma khí còn tranh đấu với thuần dương chân khí Tiên thiên mà sinh ra dị biến dung hợp nào đó. Điều này làm cho Lý Lân khó có thể bài trừ ma khí trong cơ thể. Đế Thí Thiên có thân thể Thần Thánh Cự Long, Long tộc vốn là thần thú, thu nạp thiên địa nguyên khí thuần khiết. So sánh thì ma khí lại ô trọc không chịu nổi. Nếu như long thân bị ma khí ô nhiễm thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới lực lượng của Đế Thí Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.