Tam Thái Tử

Chương 302: Không sợ hãi (1)




- Hoàng thúc, ngài cần gì phải làm việc này, Lý Hoành tuy rằng không phải là một ông chủ tốt, không thành được đại sự, nhưng bằng vào thực lực Vương Tọa cửu phẩm đến phương nào đi nữa thì cũng vẫn là trung tâm chiến lực, đi theo ông ta kết cục sẽ không tồi.
Lý Lân gượng cười đi đến trước mặt Lý Chấn Uy, hắn cũng không nghĩ tới, trong đợt Lý Hoành cùng với Lý Lân xung đột này Lý Chấn Uy đã chọn hắn, đây vốn vẫn là điều mà hắn cực kỳ chờ mong nhưng lại không dám tin là chuyện này sẽ xảy ra.
- Bản vương cũng không biết như thế nào với những lời ngươi vừa nói, nhưng thực sự là Hoàng thúc tổ hôm nay xử sự cực kỳ xa lạ, xa lạ đến nỗi làm cho trái tim ta trở nên băng giá. Từ khi đi vào Hắc Thủy vương thành, bản vương đã giao tiếp cùng với Hoàng thúc tổ không ít, lại cũng được ngài kiên nhẫn chỉ giáo, có thể nói bản vương có thể nắm trong tay phủ tổng đốc Hắc Thủy, đứng vững chân ở Hắc Thủy vương thành nhiều chuyện đều dựa vào Hoàng thúc tổ giúp đỡ, hơn nữa chúng ta đã ở chung với nhau trước sau cộng lại cũng không ít hơn hai mươi năm. Bản vương dùng hai mươi năm qua thế nhưng lại nhìn thấy được mặt khác của Hoàng thúc tổ, đi theo người như thế bản vương thực sự không thể an tâm, thà rằng hy sinh đi vinh hoa phú quý ở lại Hắc Thủy vương thành mà xem mây trôi gió thổi cũng rất tốt.
Lý Chấn Uy chua sót nói.
- Hoàng thúc quả nhiên là người phi thường, người có thể vượt qua được cám dỗ này, biểu hiện này của Lý Hoành một chút bản thân ta cũng không khó hiểu. Ngài không biết, trong khoảng thời gian này vẫn có diều hâu truyền đến tin tức tối bí mật ở hậu viện Hán vương phủ, những mật tin này không đem đến chỗ ngài mà trực tiếp đưa đến gian phòng của Lý Hoành. Có lẽ thái độ biến hóa của Lý Hoành có quan hệ đến những thư tín kia.
Lý Lân cười cất tiếng nói.
- Ngươi nói là Vũ Vương đã thành công trong việc mượn sức Hoàng thúc tổ để đối phó với ngươi?
Lý Chấn Uy không phải người ngu mà ngay lập tức đã nắm bắt mấu chốt sự tình.
Lý Hoành đột nhiên bỏ đi cũng không thay đối nhiều không khí của phủ Hán vương, ngoại trử Lý Chấn Uy cảm thấy có một chút mất mát, những người khác đối với siêu cấp cao thủ ở hậu viện rất ít lộ diện của phủ Hán vương, họ nhận thức cũng không nhiểu lắm.
Ngao Kim thật sự không có thèm để ý một chút nào, trong từ đáy lòng gã còn cảm thấy thoải mái hơn, dù sao thì ở cùng với siêu cấp cao thủ Lý Hoành này sẽ gia tăng nguy hiểm rò rỉ ra thân phận của gã.
- Điện hạ, hoàng thúc đời thứ ba bỏ đi như vậy liệu có thể có nhiều khả năng dò rỉ sự hợp tác của chúng ta cùng với linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm hay không?
Mạc phi Linh có một chút lo lắng, dù sao thì biểu lộ phẫn nộ quá mức của Lý Hoành vừa rồi mà hiện tại thì lại đã bỏ đi, nhất định sẽ có hành động gì đó. Không cần gì khác, chỉ cần đem chuyện này nói ra thì cũng đã đủ để cho Lý Lân uống một bình, Hán vương phủ vừa mới thành lập cũng có thể tan thành mây khói.
- Không sao, đúng là bản vương có ý muốn nhờ Lý Hoành đem chuyện này đưa vào Trường An, về phần chuyện này có thể lọt ra ngoài hay không, bản vương đã lo liệu từ đầu nên hoàn toàn không cần để ý.
Lý Lân rất là thoải mái cười nói.
- Không sai, tin tức này lọt ra ngoài chưa chắc đã phải là một việc xấu, những người khác biết chuyện này chẳng những sẽ không có hại cho chúng ta mà rất có thể còn âm thầm bảo hộ an toàn cho chúng ta.
Trương Hạo cũng mở miệng nói, cái tên lỗ mũi trâu này vừa bói một quẻ, quái tượng trong quẻ biểu hiện, hành động lần này sẽ đem lại một kỳ ngộ rất lớn.
- Đây là vì sao?
Chẳng những Mạc Phi Linh không hiểu, Lý Chấn Uy cũng đồng thời nghĩ mãi mà không ra. Lý Hoành bỏ đi đã khiến cho bọn họ mất đi một cỗ chiến lực cao nhất, một khi Thần Lang giáo hoặc các siêu cấp thế lực khác đột kích, ai có thể cam đoan sự an toàn của phủ Hán vương.
- Sự tình rất đơn giản, điện hạ đã hợp tác với Hắc Thủy Tùng Lâm, nghĩa là điện hạ có thể tùy ý ra vào Hắc Thủy Tùng Lâm, có thể giao dịch cùng với linh thú ở bên trong Hắc Thủy Tùng Lâm. Loài người tuy rằng lo lắng mấy thuật chế thuốc cùng với luyện khí có thể bị truyền ra ngoài linh thú nhưng nó cũng không đến nỗi nghiêm trọng như Hoàng tử đời thứ ba đã nói, huống chí nhất mạch linh thú cũng chưa chắc đã trọng thị thuật chế thuốc hay luyện khí của loài người, dù sao thì thần thông thiên phú của linh thú vẫn là thủ đoạn cường hãn nhất của bọn chúng, nó vượt xa lực của các loại linh bảo linh dược của loài người. Với lại việc lãng phí tinh lực để luyện chế các loại linh bảo không quen thuộc kia thà rằng dụng tâm rèn luyện thân thể cùng với thần thông của mình. Chỉ có đan dược thì có vẻ là một thứ mà linh thú khát vọng, nhưng điều này thì đồng thời loài người cũng thèm rỏ rãi những linh dược trong rừng của linh thú, nếu không thì cũng sẽ không sinh ra cái Hắc Thủy vương thành của chúng ta. Mấy trăm năm gần đây cũng không phải là loài người không có tiếp xúc với các linh thú vương giả trong Hắc Thủy Tùng Lâm, kết quả đều là trâu đất xuống biển, có đi mà không có về. Việc điện hạ thành công có thể làm cho rất nhiều thế lực lớn đỏ mắt, do đó họ sẽ vội vàng tìm đến hợp tác với điện hạ, chẳng ai còn muốn phiền toái điện hạ, nếu không thì sẽ lại làm một cái đích cho mọi người chỉ trích.
Trương Hạo cười nói ra ý nghĩ của mình.
- Được rồi! Bản vương từ đầu hoàn toàn cũng không có nghĩ được nhiều như vậy, cùng với linh thú của Hắc Thủy Tùng Lâm hợp tác, chẳng qua thành công cũng là do ma xui quỷ khiến, về phần tương lại có tiến hành các hợp tác đại quy mô hay không còn phải xem Hán vương phủ chúng ta sau này có trưởng thành đến thực lực này hay không, nếu không có thực lực thì cho dù bản vương có quan hệ cùng với nhất mạch linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm cũng chẳng hề có ý nghĩa gì.
Tuy rằng Trương Hạo nói cũng có một chút đạo lý, nhưng sự việc thực sự thì nó cũng không thể giống như những điều mình mong muốn trong lòng, nên trong lòng Lý Lân cũng không để ý.
- Đúng đấy, ta cũng cảm thấy tiểu tử ngươi cũng không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy, Tiểu Lân tử, Hoàng thúc tổ thật sự đầu nhập vào Vũ vương rồi?
Đây là vấn đề mà Lý Chấn Uy nghĩ không thông, Vũ vương xuất thế cũng không phải ngày một ngày hai, vậy mà mỗi lần Lý Hoành nói lên Vũ vương cũng đều tới với vẻ mặt thản nhiên, y thực là rất muốn làm cho rõ ràng, ông ta bế quan lần này đã trải qua cái gì mà lại phát sinh chuyển biến lớn như vậy.
- Tuy rằng thế lực của Vũ vương cũng không nhỏ, nhưng mà trong triều cũng không phải là không có người chống lại. Bản vương xem trong lịch sử Đại Đường, người thứ nhất giành được đất phong đó là Phiên vương, có thể nói là đối lập cùng tất cả các hoàng tử của các vương gia, cho nên bản vương cũng chỉ có thể phán đoán, người ở phía sau Lý Hoành nhìn ta không vừa mắt lại không thể xác định người kia nhất định là Vũ vương.
Lý Lân lắc lắc đầu, nếu quả thật là Vũ vương ra tay Lý Hoành không có khả năng dễ dàng thối lui như vậy, nhưng nếu không phải là Vũ vương thì là ai? Cuối cùng Lý Lân cũng không đoán ra ai khó xử với mình.
- Cây to đón gió, nhất cử nhất động của điện hạ chỉ sợ đã làm cho trong lòng những người khác đố kỵ.
Mạc Phi linh nói, loại đấu tranh quyền lợi như thế này không những thịnh hành ở hoàng triều mà ngay ở các đại gia tộc bên trong Hắc Thủy vương thành đồng thời cũng tồn tại, hơn nữa lại còn rất tàn khốc. Mạc Phi linh là nữ nhi của Mạc gia, tuy rằng thiên phú bất phàm nhưng thân là nữ nhi cũng ảnh hưởng đến con đường võ đạo của nàng, Mạc Phi Linh không muốn để gia tộc lợi dụng như một nhi nữ ngu ngốc, nàng phải tìm một mảnh trời thuộc về mình, giống như cái cách cư xử này của Mạc Phi Linh, kiếp trước Lý Lân cũng là một phụ nữ mạnh mẽ, cá tính giống nhau là quật cường và không phục người.
- Chỉ có tài trí bình thường thì sẽ không để cho người khác đố kỵ, bất kỳ người nào không tuân theo luật lệ sẽ trừng trị, tuy nhiên nếu như có ít người không kìm nén được muốn động thủ bản vương sẽ không nhân từ nương tay.
Vẻ mặt Lý Lân kiên nghị, không so đo không phải là không cần, một khi có người muốn vượt qua giới hạn của Lý Lân, tất nhiên là phải gánh vác lửa giận của hắn.
Mọi người gật đầu, Ngao Kim duỗi lưng ra một cái, có chút hứng thú uể oải nói:
- Lý Lân, bản tọa cũng không có để ý tới người tới tìm ngươi phiền toái, bản tọa cũng có tính xấu phải nói trước, một khi chuyện đã không thể làm, bản tọa cũng sẽ không liều lĩnh chịu chết đâu.
- Điểm ấy bản vương tự nhiên rõ ràng, nếu như ngay cả ngươi cũng không thể đối phó được thì cũng không thể trông cậy vào những người khác.
Cửu phẩm Vương Tọa ở giai đoạn này vẫn là lực lượng chiến lược uy hiếp, đủ để bảo đảm an toàn cho phủ Hán vương.
Kể từ đó, mấy ngày về sau cũng không thấy xuất hiện việc các thế lực các nơi tiến đến tiếp xúc như Trương Hạo đã dự tính, mà tự nhiên cũng không có người đến gây phiền toái, tất cả mọi người đều biết rằng, hiện tại Hán vương Phủ Đại Đường tối thiểu có một vị Cửu phẩm Vương Tọa tọa trấn, điều này tuy rằng không thể để cho thực lực Hán vương phủ Đại Đương áp chế lực lượng khắp nơi, nhưng cũng làm cho ba đại thế lực ném chuột sợ vỡ đồ nên cũng không dám dễ dàng động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.