Tam Thái Tử

Chương 349: Ép hàng




- Tiểu tử chết tiệt, hãy chết đi!
Hỏa Viên liếc mắt thấy Lý Lân liền giơ cây đại bổng đen xì lên, nện thẳng xuống đầu Lý Lân.
Ầm…
Mặt đất bị nện ra một hố to, Lý Lân lại nhẹ nhàng né tránh được.
- Có giỏi thì đừng trốn! Viên gia gia sẽ tạp ngươi thành thịt vụn!
Hỏa Viên nghĩ tới những quyền đấm chân đá mà lúc trước Lý Lân tặng cho mình, lòng đầy oán khí muốn xử lý Lý Lân.
- Ngươi cho rằng bản vương sợ ngươi ư!
Trên người Lý Lân mọc lên những chiếc vảy vàng, khiến khí tức cả người tang vọt lên.
Xoẹt một tiếng, ma đao xuất hiện trong tay hắn. Ma khí bản nguyên tản ra khí tà ác dưới sự thúc giục của Lý Lân nhưng lại nối liền chỗ gãy của ma đao mà hình thành một thanh chiến đao hoàn chỉnh.
Hỏa Viên biến sắc, nhìn thanh ma đao với thần sắc đầy kiêng kị.
- Đủ rồi! Con khỉ kia, ngươi còn nhớ rõ bản tọa sao?
Ngao Vô Tình mở miệng nói với thần sắc bình tĩnh. Vừa rồi nàng luôn đứng sau Lý Lân, hơn nữa Hỏa Viên sốt ruột báo thù nên từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra sự tồn tại của Ngao Vô Tình.
- Lão tử cóc cần biết ngươi là ai, hôm nay… Là ngươi!
Hỏa Viên như vừa bất cẩn giẫm phải phân vậy, khuôn mặt khỉ đỏ chót, sau đó dù thế nào cũng chẳng thốt được ra lời.
- Xem ra ngươi vẫn chưa quên bản tọa. Hai trăm năm trước tha cho ngươi một mảng, lần này không có Hỏa Diệm Sơn nữa, ngươi liệu còn có thể đối kháng được bản tọa sao?
Ngao Vô Tình bình tĩnh nói. Lý Lân phát hiện ra con Hỏa Viên hung ác dị thường này lại bắt đầu sợ hãi, run rẩy cả người.
- Ta… Ta không sợ ngươi !
Hỏa Viên thét lên, nhưng thấy thế nào cũng là kiểu miệng hùm gan sứa.
- Hai trăm năm ngưng tụ ra thân thể huyết nhục, trong Hỏa linh kia ngươi coi như là khác loại rồi! Giờ ngươi đã không thể coi là hỏa thú thuần túy nữa, có muốn gia nhập linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm không?
Ngao Vô Tình trầm giọng hỏi.
- Tộc linh thú chó má gì chứ, lão tử căn bản không cần. Cùng lắm là bỏ qua cái than này, mấy trăm năm sau lão tử vẫn khôi phục được.
Hỏa Viên quan sát bốn phía, thấy dòng nham thạch nóng chảy cuồn cuộn ở ngoài cửa vào Thánh Long động, vẻ tự tin đã mất đi kia lập tức khôi phục lại.
- Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn. Hai trăm năm trước, bản tọa quả thật chẳng thể làm gì ngươi. Nhưng hiện giờ bản vương đã nắm chắc là có thể hút thần hồn của ngươi ra. Ngươi có muốn thử không?
Sắc mặt Ngao Vô Tình lạnh như bang, sự uy nghiêm thuộc về Vương hậu của Hắc Thủy Tùng Lâm khiến Hỏa Viên, vị Hỏa linh chi vương này cảm thấy vô cùng áp lực.
- Ngươi đang dọa ai vậy! Muốn rút linh hồn của lão tử ra thì cần chí ít là thực lực Võ Hoàng cao cấp, cho dù tốc độ tu luyện của ngươi có nhanh hơn nữa, hai trăm năm cũng không thể bước qua bốn cấp mà tiến giai lên Võ Hoàng được.
Hỏa Viên nhe răng trợn mắt, không thể tin tưởng nổi.
Ngao Vô Tình không nói gì nhiều, đột nhiên phóng thích khí tức trên người ra. Một dòng khí mênh mông vô cùng phát ra, nháy mắt đè bẹp Hỏa Viên.
- Sao… sao lại như vậy…! Thất phẩm Võ Hoàng, sao ngươi có thể tiến giai nhanh như vậy. Điều này là không có khả năng, không có khả năng!
Hỏa Viên gian nan quát lên, trong đôi hỏa nhãn kim tinh kia tràn đầy không hiểu, không tin.
Trên khuôn mặt Lý Lân hiện lên chút dị sắc, hắn cũng không biết Ngao Vô Tình đột phá khi nào, nhưng Ngao Vô Tình tăng thực lực lên như vậy luôn tốt cho hắn.
- Giờ ngươi hãy suy nghĩ lời của bản tọa đi. Thánh Long Vương của chúng ta còn thiếu một món chiến binh thuận tay, nếu ngươi không đồng ý thì bản tọa sẽ lập tức rút thần hồn của ngươi ra rồi phong ấn vào trong binh khí đó.
Ngao Vô Tình trầm giọng nói.
- Ngươi… ta… ta… đồng ý !
Hỏa Viên ỉu xìu đồng ý. Ngao Vô Tình với tu vi Thất phẩm Võ Hoàng quả thật có thể hoàn toàn xóa đi năng lực của nó, hơn nữa còn cái tên giả heo ăn cọp kia ở đây, dù nhìn thế nào thì Hỏa Viên cũng chẳng có nổi phần thắng.
- Hãy giao thần hồn chi ấn của ngươi ra đây!
Ngao Vô Tình liếc mắt ra hiệu cho Lý Lân, Lý Lân hiểu ý lấy Chiêu Yêu Phiên ra, đưa cho nàng.
- Giao linh hồn chi ấn là sẽ bị ngươi nô dịch, lão tử thà chết còn hơn!
Hỏa Viên đột nhiên đứng lên, khí tức trên người tuôn trào. Khí thế hung ác trên người cũng tăng vọt mấy lần liền, đạt đến mức mà Lý Lân không thể chống lại. Không ngờ Hỏa Viên lại cương liệt như vậy, thà tự bạo chứ không chịu bị nô dịch.
- Không biết điều!
Sắc mặt Ngao Vô Tình lạnh lùng, nàng giơ tay đánh xuống. Con vượn khổng lồ cao mười mét gần như không thể chống cự nổi, cứ thế bị chưởng áp của Ngao Vô Tình đánh về trạng thái nhỏ xíu.
Ngao Vô Tình vung tay phải lên, một ảo ảnh linh hồn mờ mờ bị hút ra từ trong cơ thể Hỏa Viên, rồi bị Ngao Vô Tình ném vào trong Chiêu Yêu Phiên.
Hỏa Viên chớp mắt mềm rũ ngã lăn xuống đất.
- Đừng có giả chết, đó chỉ là linh hồn chi ấn chứ chẳng phải linh hồn bản nguyên.
Lý Lân đá nó một cái, rất là khinh thường nói.
- A…. Ngươi là cái thá gì hả! Con đàn bà này lão tử không đối phó được, chả lẽ lại không đối phó được ngươi.
Hỏa Viên đột nhiên nhảy dựng lên, biến to giống người, ném cây đại thiết bổng trong tay đi rồi vung nắm đấm đỏ rực lên, hét to xông tới Lý Lân.
- Tới rất hay, bản vương đang muốn tôi luyện chút thủ đoạn của mình đây!
Lý Lân thu ma đao lại, cũng vung nắm đấm xông lên.
Oành oành oành!
Đánh lộn tay không xảy ra giữa Lý Lân và Hỏa Viên. Hai người đánh nhau không biết nặng nhẹ, toàn bộ Thánh Long động dường như sắp bị năng lượng mênh mông kia đánh bay. Ngao Vô Tình vẫy tay định lại toàn bộ không gian nơi đây, tránh cho hai người quyết chiến lại tổn hại tới Thánh Long động.
Luận kinh nghiệm tác chiến, mười tên Hỏa Viên cũng chẳng phải đối thủ của Lý Lân. Nhưng Hỏa Viên có lẽ quá tự đại, cho rằng thân thể hai trăm năm của mình này đủ cường hãn, hơn nữa Hỏa Viên vốn hiếu chiến, so với việc đấu thần thông thì đánh đấm thân thể này càng khiến nó thích hơn.
- Ha ha…..
Theo tiếng cười vui sướng của Lý Lân, Hỏa Viên cũng dần bị Lý Lân áp chế. Mỗi một quyền va chạm, thân thể Hỏa Viên sẽ phát ra tiếng xương cốt gãy vỡ. Máu tươi đỏ sậm nhiễm đỏ hai nắm tay đang vung vẫy trong không gian.
Oành!
Hỏa Viên bị đánh bay, hét thảm một tiếng rồi đụng vào cấm chế ở phía sau.
- Oa! Điều này là không có khả năng! Sao ngươi có thể còn hung hãn hơn cả thân thể mà lão tử dùng Địa hỏa rèn luyện hai trăm năm được!
Hỏa Viên đã bị đả kích rất lớn. Không thể phản kích trong tay Ngao Vô Tình thì thôi, vì dù sao thì chênh lệch về thực lực giữa hai bên là quá lớn, nhưng Lý Lân lại khác, cảnh giới hắn thấp nên nó không hề coi trọng, nhưng thân thể lại cường hãn tới nghịch thiên. Hỏa Viên tung hoành Hỏa Diệm Sơn vô số năm, số lần bị đánh bại có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có trận hôm nay là uất ức nhất.
- So đấu thân thể với Thánh Long Vương, không thể không nói là ngươi quá thừa dũng khí.
Ngao Vô Tình cười tủm tỉm nói. Cho dù nàng đạt tới bản thể cự long thần thánh Thất Phẩm Võ Hoàng, nếu so về cường độ thú thân thì khó mà sánh được với Lý Lân, chớ nói tới cái thú thể dở ông dở thằng của Hỏa Viên kia. Hắc Thủy Tùng Lâm truyền thừa nhiều năm như vậy, có vô số linh thú có thú thể cường hãn, Ngao Vô Tình cũng chưa từng nghe nói tới linh thú chỉ dựa vào cơ thể là có thể đạt tới Hoàng cấp.
- Không sai, đã lâu không được giao thủ sảng khoái như vậy! Đứng lên đi! Từ hôm nay trở đi, bản vương phong ngươi làm Đại Viên Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm, địa vị chỉ dưới ta và Vô Tình!
Vẻ kích động trên khuôn mặt Lý Lân dần bình tĩnh lại, nói với Hỏa Viên đang không cam long.
- Ngươi nói phong là phong, ngươi cho rằng ngươi là Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm sao?
Hỏa Viên bĩu môi, cũng không nhận ý của Lý Lân. Nó thua quá không cam long, hơn nữa vừa rồi bị Ngao Vô Tình rút đi thần hồn chi ấn nên hiện giờ nó rất là buồn bực.
- Ha ha, ngươi đoán đúng rồi đấy! Bản vương chính là Thánh Long Vương đương thời của Hắc Thủy Tùng Lâm!
Lý Lân ngạo nghễ nói.
- Ngươi… một tên nhân loại?
Hỏa Viên không thể tin tưởng nói.
Gầm….
Một tiếng rồng gâm vang lên, một con cự long thần thánh lưng mọc bốn cánh, dưới sườn là ngũ trảo xuất hiện trước mặt Hỏa Viên.
- Đây là rồng sao? Trông thật quái dị!
Hỏa Viên hoảng sợ, rõ ràng không ngờ là Lý Lân còn có bản thể linh thú, hơn nữa lại tự tin phơi bày nó ra trước mặt nó như vậy.
- Giờ đã biết bản vương là ai rồi chứ!
Lý Lân khôi phục hình dáng cũ, mỉm cười nói.
- Không đúng! Không đúng! Tuy rằng vừa rồi hơi thở linh thú thật thuần túy, nhưng trên người ngươi có một tia mùi người, đúng, là mùi của con người. Bản vương ở Hỏa Diệm Sơn kia đã ăn thịt không biết bao nhiêu nhân loại, ngay cả công pháp của bản đại gia đều là từ tu sĩ nhân loại, điểm này ta chắc chắn sẽ không cảm ứng sai. Chẳng lẽ ngươi không phải là nhân loại thuần túy, mà là nhân yêu?
Hỏa Viên cau mày nói. Nhân yêu mà Hỏa Viên nói chính là người và yêu hỗn huyết, nhưng vào tai Lý Lân thì lại ra ý tứ hoàn toàn khác. (Nhân yêu tức là gay)
- Nhân yêu cái đầu ngươi ấy, cả nhà ngươi mới là nhân yêu!
Lý Lân nổi giận, vung chân đá một cước khiến Hỏa Viên không hề phòng bị kia lăn đi vài vòng.
- Khốn kiếp! Cho dù ngươi là Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm, thì cũng không thể làm như thế với bản đại gia được! Giết bản đại gia thì được, nhưng nhục nhã bản đại gia như vậy thì sẽ cùng ngươi ngọc thạch câu phần!
Hỏa Viên giận dữ định khai chiến tiếp với Lý Lân. Nó đã biết sự cường hãn của thân thể Lý Lân nên lần này ra tay lại sử dụng thần thông của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.