Vượn khỉ Hoàng cấp! Đáng chết! Các ngươi rốt cuộc là loại người nào?
Thanh niên cao thủ biến sắc, chỉ con khỉ ngồi trên bả vai đối phương đã có tu vi không kém gì mình, vậy thực lực tên kia sẽ mạnh tới mức nào. Quan trọng là người thanh niên không thể nhìn thấu được tu vi của Lý Lân, y không hề tin cái tu vi Bát phẩm Vương Tọa đỉnh phong mà Lý Lân thể hiện ra kia.
- Hắc hắc, muốn biết thì hãy đánh bại Viên gia gia nhà ngươi rồi tính!
Hỏa Viên thét lớn, cây đại bổng màu đen kia bị nó múa may tới gió thổi không lọt.
- Con khỉ này tuy rằng không biết bổng pháp gì, nhưng kinh nghiệm tác chiến cũng coi như phong phú.
Lý Lân gật gật đầu, rất tán thành chiến lực của Hỏa Viên.
Ông…
Trong tay thanh niên xuất hiện một chiếc đỉnh vuông bốn cạnh, lăng không nện xuống Hỏa Viên.
- Hãy xem thủ đoạn của Viên gia gia nhà ngươi!
Hỏa Viên rống lên, thân hình đột nhiên va chạm rồi hóa thành một con vượn khổng lồ cao mười mét, đôi tay khỉ xù long như đang có xu thế chống trời, hai tay lại chống lấy đỉnh vuông của đối phương.
- Khí lực lớn ghê!
Thanh niên biến sắc, không ngờ Hỏa Viên chẳng những không kém cảnh giới mà sức mạnh cơ thể lại có tu vi như vậy. Ngẫm lại thì tộc linh thú được gọi là thú thân, thanh niên cũng có thể lý giải.
- Không thể đánh lâu!
Thanh niên nhìn Lý Lân nhàn nhã nhởn nhơ ở đằng xa, nhanh chóng suy nghĩ, đã tính cách lui đi.
- Tiểu tử, vào Hắc Thủy Tùng Lâm này rồi thì hãy để mạng lại đi, muốn chạy không dễ thế đâu.
Hỏa Viên cười hắc hắc nói. Nó đây là đang ra hiệu cho Lý Lân, làm cho Lý Lân lược trận phòng đối phương chạy thoát. Hiếm khi tìm được một đối tượng để trút giận như vậy, Hỏa Viên không muốn chấm dứt chiến đấu dễ dàng như vậy.
Lý Lân không động tĩnh gì, chỉ yên lặng đứng xem, hoàn toàn bày ra cái tư thế chính nhân quân tử không nhúng tay vào.
- Mẹ kiếp! Lúc này còn giả vờ quân tử cái gì, lúc trước không phải ngươi bảo bản đại gia thay ngươi chơi khăm kẻ này ư!
Hỏa Viên rất ư là buồn bực, vì thế mà để cho thanh niên kia nắm được cơ hội, mấy lần đánh ra sát chiêu. Hỏa Viên dù có thực lực cường hãn cũng bị đánh cho phải lui ra sau.
- Hãy xem pháp bảo đây!
Thanh niên quát lớn một tiếng, vung ra một sợi dây hạt châu màu đen.
- Khỉ, tốc độ!
Lý Lân chợt quát, vung lên chém ra một đao thật mạnh. Không phải là với thanh niên, mà là trực tiếp đánh tới hạt châu bắn tới Hỏa Viên kia.
Ầm….
Một tiếng vang lớn khiến bụi bất bay mù trời, Hỏa Viên chật vật lui về bên người Lý Lân. Dù Lý Lân đã hô lên nhưng nó vẫn ăn chút thiệt.
- Mẹ nó, đây là thứ gì! Thế nhưng lại có thể thương tổn tới hỏa nhãn kim tinh của lão tử!
Đôi mắt Hỏa Viên đỏ bừng lên, thi thoảng lại chảy nước mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
- Rồi rồi, nếu không đi bắt là đối phương sẽ chạy mất đấy!
Lý Lân tức giận nói.
- CÁi gì!
Hỏa Viên dùng thần thức quét qua, quả nhiên không thấy bóng dáng tên thanh niên kia đâu.
- Mẹ nó, không ngờ lại là một tên tiểu quỷ nhát gan!
Hỏa Viên mắng to, nội tâm không có chút vui vẻ sau trận chiến, ngược lại là buồn bực khó tả.
- Được rồi! Chúng ta đi thôi! Đối phương có lắm pháp bảo, hai người chúng ta không lưu y lại được đâu.
Trong mắt Lý Lân lóe lên chút tinh quang, cảm nhận được chân khí nóng rực kia, Lý Lân cũng đoán được thân phận tên thanh niên này. Kẻ này rất có thể là bị khí tức của Hương Lân thu hút, nếu suy đoán của mình đúng là lần này không ra tay là lựa chọn đúng đắn.
- Mẹ kiếp, lần đầu lão tử xuất sơn mà lại gặp phải chuyện như này! Thánh Long Vương, chúng ta đuổi theo đi, dù không giết được y thì cũng lột một lớp da. Đám nhân loại tinh vi này lúc này cũng coi thường Hắc Thủy Tùng Lâm chúng ta.
Hỏa Viên hưng phấn nói. Trận chiến vừa rồi tuy không thoải mái, nhưng đã hoàn toàn kéo ra cái tính hiếu chiến trong lòng nó ra.
- Tạm buông chuyện này đã, kẻ này tới Hắc Thủy vương thành, rồi sẽ có lúc gặp lại, đừng vì cái nhỏ mà hỏng cái lớn.
Lý Lân trầm giọng nói.
Hỏa Viên hóa nhỏ lại rồi hạ xuống bả vai Lý Lân, hai người nhanh chóng phóng tới Hắc Thủy vương thành.
Trên Địch Sơn tiểu thành, trong đại trướng Vệ Quốc quân, bầu không khí rất ngưng trọng.
- Tra ra là ai chưa?
Sắc mặt Bạch nương tử rất khó coi. Ở ngoài trướng, hơn trăm thi thể được sắp xếp chỉnh tề, những người này có chung một đặc điểm, đó chính là bị người ta hút sạch máu toàn thân. Kiểu chết kinh khủng này khiến toàn bộ Vệ quân khủng hoảng.
- Tướng quân, phía ngoài Địch Sơn tiểu thành cũng thường phát hiện thây khô bị hút sạch máu, chỉ là lúc trước chúng ta không để ý chút nào mà thôi. Ngay lúc này thứ đó đang nhìn chòng chọc Vệ Quốc quân ta, chúng ta phải tìm nó ra.
Trần Mặc lớn tiếng nói. Đám người chết bên ngoài đều là thuộc hạ của gã, thật khó chấp nhận được rằng lúc trước đây chính là một đội quân tinh nhuệ, giờ tử trạng lại khủng khiếp thế này, chết một cách không rõ vì sao như vậy khiến Trần Mặc khó tiếp nhận được.
- Không sai, chuyện này nhất định phải tra cho rõ, nếu không chỉ riêng khủng hoảng cũng sẽ phá tan cả Vệ Quốc quân mất.
Tiền Thiết Long gật đầu đồng ý. Làm tướng lĩnh trong quân, nhìn thấy binh lính dưới trướng không chết trên chiến trường mà lại bị hại chết không minh bạch như vậy, có thể thấy trong lòng hắn phẫn nộ đến mức nào.
Lúc này Chu Thắng Nam đi đến, khuôn mặt khá ngưng trọng.
- Quân sư, có thu hoạch gì không? Là con người hay linh thú làm?
Bạch nương tử trầm giọng hỏi.
- Là nhân loại, chắc là tu sĩ tu luyện tà công.
Chu Thắng Nam đáp. Lúc trước nàng đã kiểm tra từng thi thể một, bước đầu phán đoán rằng kẻ công kích là người, chứ không phải linh thú.
- Là ai!! Quân sư có nghĩ ra được ai không?
Bạch Tố Tố hỏi.
- Dựa vào điều tra của ta, thời gian thây khô xuất hiện đúng là ngày hôm đấy khi cao thủ đế đô đến. Cho nên ta nghi ngờ hung thủ chắc là một trong số đó. Hơn nữa có thể vô thanh vô tức hút sạch một đội người, kẻ này thực lực tất nhiên rất mạnh.
Chu Thắng Nam nói.
- Trong khoảng thời gian này đám cao thủ đó có ai rời khỏi viện không?
Bạch nương tử lại hỏi tiếp.
- Cao thủ đế đô chỉ ru rú trong nhà, mà người thường xuyên ra ngoài chỉ có một, chính là tên Bát phẩm Vương Tọa tên là Tháp La kia.
Chu Thắng Nam đáp.
- Tháp La?
Bạch Tố Tố nhíu mày, không có ấn tượng gì với cái tên này.
- Là tên âm trầm kia! Ta thấy dường như chính là y làm!
Trần Mặc mở miệng nói. Nơi gã ở cách viện trung ương không xa, nên cũng tiếp xúc với đám cao thủ Đại Đường tới đây nhiều hơn. Lại thêm khí âm trầm trên người Tháp La khiến ai gặp y một lần là sẽ khó mà quên được.
- Đi!
Bạch nương tử đứng dậy, đi ra ngoài trướng.
- Tướng quân, ngài định làm gì?
Chu Thắng Nam đổi sắc mặt, vội đứng dậy đuổi theo.
- Tìm bọn chúng đòi người, giết người của bản tướng đừng hòng ung dung ngoài vòng pháp luật như thế!
Bạch nương tử trầm giọng nói.
- Đợi chút, dù sao bọn họ cũng là cao thủ mà đế đô phái tới, chúng ta làm vậy là không ổn đâu!
Trần Mặc chần chừ.
- Không sao! Điện hạ có để cao thủ đế đô ở trong mắt đâu, nếu không thì lúc trước đã chẳng dặn dò như vậy.
Có Hắc Thủy Tùng Lâm làm hậu thuẫn, áp lực từ phía đế đô với Lý Lân đã giảm đi nhiều. Huống chi Vệ Quốc quân cũng ngày càng thành thục Bạch Hổ đại trận, đám cao thủ đế đô kia đã khó mà có thể làm gì được.
- Tướng quân, ngài định dùng Bạch Hổ đại trận ư?
Chu Thắng Nam trầm giọng hỏi.
- Không sai! Hiện giờ chúng ta cũng phải triển lộ bản lĩnh của mình rồi, bớt cho đám lão già đó lại đi tính kế điện hạ!
Chu Thắng Nam trầm tư hồi lâu, nói:
- Như vậy cũng tốt! Chí ít lão Vũ vương kia cũng sẽ bị chấn nhiếp một lần. Hơn nữa ta đã biết, tên Tháp La này vốn là tên tâm phúc bị Vũ vương nhét vào đội ngũ này, xử lý y cũng đủ để Vũ vương đau lòng rồi.
Một tên Bát phẩm Vương Tọa tuy không phải là cao thủ đỉnh cao, nhưng cũng được coi là cao thủ số một ở đế đô. Trong lúc các vị Hoàng tử không thể giao thủ công khai như thế này, dùng thuộc hạ tranh giành thế lực ở đế đô đã trở thành điểm chung mà mọi nơi đều đồng ý.
Trong viện trung tâm ở Địch Sơn tiểu thành, hơn mười cao thủ Tiên Thiên đang luận bàn nghiệm chứng võ đạo với nhau. Ở trong lương đình nằm ở một góc của viện, Tháp La với vẻ mặt hồng hào đang ngồi xếp bằng trên ghế đá. Đêm qua y một hơi giết hơn trăm lính tinh nhuệ của Vệ Quốc quân, trong lòng vui sướng không nói nên lời.
- Đáng tiếc, huyết khí đám binh lính đó tuy tràn đầy, nhưng dù sao thực lực võ đạo cũng thấp quá, mà lại chỉ có trăm người nên rõ ràng là không thể khiến Huyết Hồn Phiên tiến giai được. Nếu có thể nuốt hết cả Vệ quân này thì có khi là thành công rồi.
Tháp La thầm thấy đáng tiếc. Dù sao phía trên còn có ba cái lão bất tử đè nặng, Tháp La không dám quang minh chính đại làm, nếu không thì đêm qua không chỉ một đội với trăm người gặp tai ương như vậy, mà là tất cả người trú đóng trong tiểu thành này đều gặp nạn rồi.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên, một đội quân nhanh chóng vọt vào, phía sau là Bạch nương tử cùng vài tên tướng lĩnh cấp tướng quân.
- To gan, các ngươi định làm gì!
Một tên Tứ phẩm Vương Tọa quát to. Đám Vệ Quốc quân này thật vô lễ, không được phép mà dám xông thẳng vào đây.
- Chúng ta tới gặp Ngụy vương, Hàn vương và Tề vương! Kính xin ba vị vương gia ra gặp mặt!
Bạch nương tử cao giọng nói.
Kẹt!
Cánh cửa chủ ốc mở ra, ba vị phiên vương Đại Đường ai nấy đều bất ngờ mà bước ra ngoài. Bọn họ rất thưởng thức vị cân quắc nữ tướng Bạch nương tử này, nhưng thưởng thức thì là thưởng thức, bọn họ vẫn rất có ý kiến về việc Bạch nương tử vô lễ như vậy.
- Bạch tướng quân, ngươi làm thế này là có ý gì?
Hàn vương với tính tình nóng nảy nhất mở miệng chất vấn trước tiên.
- Bái kiến ba vị vương gia, lần này đến Tố Tố hy vọng ba vị vương gia lấy lại công bằng cho Vệ Quốc quân.
Bạch nương tử chào theo kiểu nhà binh rồi nói to.
- Lấy lại công bằng? Đã xảy ra chuyện gì?
Ngụy vương là người có thực lực mạnh nhất, cá tính cũng trầm ổn nhất.
- Ngày hôm qua một đội trong quân ta bị giết, máu huyết toàn thân đều bị hút sạch sẽ, toàn quân vì sự kiện này mà khắp nơi kinh hoảng. Kính xin Ngụy vương và hai vị vương gia ra tay, tróc nã hung thủ về quy án.
- Có loại chuyện thế này ư! Kẻ nào dám giết hại quân sĩ Đại Đường ta! Bạch tướng quân, bản vương nhất định sẽ ra tay bắt hung thủ phải quy án! Ngươi đã biết hung thủ là ai chưa?
Ngụy vương trầm giọng hỏi.
- Chính là y!
Bạch nương tử chỉ tay vào tên đang đứng bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, Tháp La.