Tam Thái Tử

Chương 38: Thần Ma học viện




Tại ngoại đình hoàng cung, trong Thiên Uyên các.
Ngũ hoàng tử vừa đi vào, Bát hoàng tử đã bất mãn nói:
- Ngũ ca, sao huynh lại tới gặp Tam hoàng huynh làm gì, lại còn nói nhờ hắn chăm sóc đệ gì đó, đệ lớn rồi, không cần ai chăm sóc hết.
- Đệ có thể chờ tới lúc về đây mới nói ra đã ngoài dự liệu của huynh rồi. Thế nhưng chút định lực này vẫn không đủ đâu. Đệ nói Tam ca không phải người thường, nhưng huynh nghĩ có lẽ chúng ta vẫn còn xem thường huynh ấy. Có lẽ đệ không để ý, nhưng ta cảm giác được, tu vi võ đạo của Tam ca, ít nhất là võ sĩ lục phẩm. Chỉ mới nửa tháng, tu vi võ đạo của huynh ấy tăng lên tới võ sĩ lục phẩm còn chưa đủ khủng bố hay sao? Chúng ta tu luyện võ đạo bao lâu mới tới võ sĩ lực phẩm chứ? Tròn một năm đó, mà Tam ca chỉ mất có nửa tháng. Điều này nói lên điều gì đệ còn không rõ hay sao. Thêm nữa, sắc mặt Tam ca tuy rằng tái nhợt, nhưng cước bộ huynh ấy lại rất cứng cáp có lực, chỉ sợ nội thương đã sớm khỏi. Kinh mạch tổn thương nghiêm trọng như vậy mà lại có thể khôi phục chỉ trong nửa tháng, thậm chí thực lực còn tăng lên hai bậc, chuyện này quá thần bí. Mà sở dĩ huynh giao phó đệ cho Tam ca, nguyên nhân quan trọng nhất là Tam ca khác với các hoàng huynh khác.
Ngũ hoàng tử trầm giọng nói.
- Khác chỗ nào?
Bát hoàng tử có chút khó hiểu hỏi. Y cũng cảm giác được Lý Lân thần bí, nhưng vẫn không thích lắm vẻ lạnh lùng của Lý Lân. Đây cũng là bệnh chung của đám nhóc con, thích người hòa đồng vui vẻ, còn người đạm mạc ít lời như Lý Lân đương nhiên sẽ không được Bát hoàng tử thích.
- Tam ca căn bản là không thèm chú ý tới quyền lực thế tục, ít nhất thì ngay cả hoàng quyền chúng ta tranh giành cũng không lọt vào mắt huynh ấy. Nhưng huynh ấy lại trọng cảm tình, cực kì tín nhiệm và bảo vệ người mà huynh ấy tán thành, kết giao với người như vậy, vĩnh viễn không lo bị họ bán đứng. Còn các hoàng huynh còn lại thì khác, vì hoàng quyền, chuyện bị ổi gì họ cũng dám làm. Ví dụ như Đại hoàng huynh thì quá nhỏ nhen, không có sự độ lượng; còn Nhị hoàng huynh nhìn qua thì có vẻ hoàn mỹ, nhưng kì thật bản chất lại lãnh khốc vô tình, hơn nữa dã tâm của huynh ấy rất lớn, ngôi vị thái tử chưa chắc đã làm huynh ấy hài lòng; Tứ hoàng huynh lỗ mãng, dễ xung động, nhưng lòng dạ lại quá cay độc, người như vậy tốt nhất là nên kính nhi viễn chi, bằng không y sẽ làm cho đệ ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên. Lục hoàng đệ có thiên phú dị bẩm, nhìn qua có vẻ lỗ mãng, kỳ thực tâm tư lại rất tỉ mỉ, nếu không phải lần này cũng đi Thần Ma học viện với huynh, chắc chắn sẽ là kình địch tranh ngôi vị thái tử trong tương lai. Thất hoàng đệ tâm tư linh mẫn, giỏi luồn cúi, nhưng lại quá cao ngạo, nếu thân phận không bằng y, sẽ bị y khinh bỉ tới tức chết thì thôi. Còn đệ, nhìn như thông tuệ, thật ra tâm tính lại rất đơn thuần, dễ dàng bị người khác lợi dụng. Nếu như không có cao thủ ở bên cạnh bảo vệ, chỉ sợ đệ chết thế nào cũng không biết.
Ngũ hoàng tử thở dài, ngữ khí ngưng trọng, đây cũng là lần đầu tiên Ngũ hoàng tử nói nhận xét về các hoàng tử khác với đệ đệ.
- Ngũ ca, đệ kém vậy sao ? Đệ cảm giác mình rất thông minh mà.
Bát hoàng tử chớp mắt ngây thơ hỏi.
- Người thấy mình thông minh, kì thực mới chính là kẻ đầu đất nhất. Đệ đó, đều do huynh mấy năm nay bảo vệ đệ quá, khiến đệ ít được rèn luyện chân chính.
Ngũ hoàng tử đau đầu nói.
Bát hoàng tử không phục bĩu môi, nhưng thật ra nhớ kỹ lời của Ngũ hoàng tử trong lòng. Đợi tới tương lai sau này khi lời của Ngũ hoàng tử ứng nghiệm, y mới biết những lời nhận xét này chính xác cỡ nào, và Ngũ ca dự liệu tất cả ngay từ đầu càng bất phàm ra sao.
... ... ... ... ... ...
Tại Cảnh Thái cung, Lý Lân đang nấu thuốc. Bình thuốc sôi sùng sục, chứa đầy một dịch thể màu vàng đất sền sệt. Một mùi vị quỷ dị ngập tràn Cảnh Thái cung.
- Điện hạ, ngài nấu thuốc gì vậy, sao lại khó ngửi như vậy.
Tiểu nha đầu phe phẩy quạt, bưng mũi nói.
- Đây là đồ tốt đó, còn hiệu quả thế nào thì tí nữa em sẽ biết.
Lý Lân thần bí cười, liên tục lần lượt bỏ dược liệu vào. Những dược liệu này là Lý Lân bảo Dao Cơ lấy ra từ Thái Y Thự. Đây đều là dược vật phổ thông mà thôi, tất nhiên sẽ không gây chú ý cho người khác.
Lý Lân lấy ra một ít giấy thường, một ít giấy Tuyên Thành, ngâm vào trong nước cho mềm ra, rồi đợi tới khi chỉ còn hơi hơi ẩm thì nhẹ nhàng nhét dưới kẽ của cái phễu, cứ từng tầng từng tầng một, ở dưới cái phễu là một chiếc bình màu trắng.
Lý Lân bưng bình thuốc lên, đổ dịch thuốc vào giữa phễu, sau một thời gian, chất lỏng màu vàng nhạt đi qua các lớp lọc, sau đó chảy vào trong chiếc bình màu trắng.
Lý Lân gật đầu, xem ra rất hài lòng với bộ lọc tự chế này.
- Mang ra ngoài phơi nắng tới khi thành dạng cao nhé.
Lý Lân đưa bình nước thuốc cho Dao Cơ.
Dao Cơ không dám chậm trễ, cẩn thận cầm cái bình đi ra ngoài, đặt trên hòn giả sơn.
Sau nửa canh giờ, nước thuốc bốc hơi hết chỉ còn lại một nửa, trong bình giờ là thuốc ở dạng cao, màu vàng nhạt.
- Điện hạ!
Tiểu nha đầu hưng phấn chạy vào.
- Xem bổn hoàng tử làm ma thuật này!
Lý Lân vừa cười vừa nói. Hắn lấy ra một ít cao trong bình, xoa đều lên mặt, sau đó lấy ra một chiếc bút lông, quay sang gương, tỉ mỉ vẽ vẽ.
- Được rồi!
Lý Lân đặt bút xuống, xoay người lại.
Tiểu nha đầu giật mình, trước mắt là ai vậy! Da vàng, khuôn mặt hơi mập, lông mi cong cong, mũi lại hơi tẹt, nhìn qua chẳng có chỗ nào giống Lý Lân cả.
- Điện hạ đó ạ?
Tiểu nha đầu có chút không dám chắc hỏi.
- Đương nhiên là ta chứ còn ai vào đây! Thấy thế nào, đây chính là cao bôi dịch dung bổn hoàng tử phát minh ra đó ! Tốt hơn nhiều so với cái mặt nạ da người cứng nhắc kia.
Lý Lân mở miệng nói, tiểu nha đầu lúc này mới nhận ra đúng là giọng Lý Lân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khiếp sợ.
- Điện hạ… thật thần kỳ!
- Đương nhiên rồi, đây là bí phương độc nhất vô nhịn của bổn hoàng tử đó. Em xem này!
Vừa nói Lý Lân vừa khẽ vuốt lên mặt, bóc ra một cái mặt nạ mỏng như cánh ve.
- Thứ này chỉ cần bảo quản cho tốt là có thể sử dụng nhiều lần, là đạo cụ khi ra ngoài hành sự đó!
Lý Lân vừa cười vừa nói, sau đó lại lấy ra thêm một ít cao bôi dịch dung, lấy mặt của bản thân làm khuôn đúc, lần này hắn lại hóa trang thành một tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi mặt đen thui, sau đó là một nam nhân trung niên chừng ba mươi tuổi, cuối cùng là một cái mặt nạ lão già da nhăn nheo.
Tới khi hết sạch cao bôi dịch dung, trước mặt Lý Lân đã có sáu cái mặt nạ tuổi tác, thân phận khác hẳn nhau.
- Nha đầu, em cứ ở trong cung tu luyện võ đạo thật tốt đi, bổn hoàng tử có việc phải ra ngoài một chút.
- Điện hạ, cẩn thận nhé!
Tiểu nha đầu sau khi hiểu rõ tác dụng của cao bôi dịch dung thì cũng đã ra mục đích của Lý Lân rồi.
Vốn Lý Lân định tới Tần phủ tìm Tần Tuyết Linh trước, sau đó tìm nữ tử bị mình chém nát khăn che mặt đêm đó. Nhưng hắn vừa ra khỏi hoàng cung thì lập tức cảm thấy bầu không khí toàn bộ đế đô có chút biến hóa.
Đế đô vẫn phồn hoa như vậy, không hề vì tầng lớp cao tầng đấu tranh quyền lợi mà rối loạn, làm Lý Lân kinh ngạc nhất là ở đường cái xuất hiện một lượng lớn nhân sĩ giang hồ, có truyền nhân trẻ tuổi của thế gia võ đạo, có cả chưởng môn của môn phái lớn trong giang hồ. Thậm chí ngay cả thiếu niên cường giả nổi danh trong giang hồ Đại Đường cũng có mặt. Thấy vậy, Lý Lân quyết định đi thăm dò tin tức trước.
Tới Trích Tinh Lâu lần thứ hai, lần này Lý Lân tới không phải với tư cách hoàng tử Đại Đường thân phận cao quý nữa, mà chỉ là một thiếu niên đao khách giang hồ ăn mặc phổ thông, tướng mạo thô đen mà thôi. Thanh đao hắn đeo bên hông chính là hàn quang bảo đao hắn lấy được từ sát thủ Huyết Thù Đường.
Lúc này tại Trích Tinh Lâu, có đủ loại nhân vật giang hồ tụ tập, đang cao giọng bàn luận say sưa, nhìn qua phi thường náo nhiệt.
Bối cảnh Trích Tinh Lâu tuy rằng rất sâu, nhưng dù sao cũng là sản nghiệp thế tục, sảnh lớn tầng 1 cho phép ra vào tự do, nhân vật giang hồ tới đế đô đương nhiên sẽ chọn đây làm điểm dừng chân. Còn mục đích chính Lý Lân tới đây ngoài thám thính tin tức ra còn là để tìm hiểu một chút về thế giới giang hồ Đại Đường.
- Xin mời thiếu hiệp, thiếu hiệp muốn lên lầu hay ngồi luôn ở đại sảnh?
Tiểu nhị bước ra đón tiếp, ngữ khí không quá khép nép, nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, đây là tổng bộ của Trích Tinh Lâu ở đế đô, bình thường toàn tiếp đãi các nhân vật nhất lưu trong đế đô, gặp qua đủ loại vương công đại thần, thế gia đệ tử, giờ gặp mấy nhân vật giang hồ vốn kém hơn hoàng quyền thế tục nhiều, đương nhiên sẽ không quá coi trọng.
- Ngồi ở đại sảnh đi, chọn cho ta một góc hẻo lánh là được.
Lý Lân thản nhiên nói.
- Mời thiếu hiệp qua bên này!
Tiểu nhị đi trước, xuyên qua đại sảnh náo nhiệt, tới một bàn sát tường phía trong.
- Thiếu hiệp, ngài muốn gọi gì?
Tiểu nhị nói.
Lý Lân tiện tay ném ra một thỏi vàng, không thèm để ý nói:
- Gì cũng được, mang ra nhanh lên một chút.
Tiểu nhị vừa thấy vàng, sắc mặt lập tức biến đổi, giọng nói nịnh bợ hơn nhiều, dù sao rất ít người trên đời này có thể bỏ qua sự hấp dẫn của đồng tiền, mà tiểu nhị chẳng qua chỉ là một tên hỏa kế được Trích Tinh Lâu thuê mà thôi. Những người như y không cần lo lắng tới chủ nhân phía sau.
- Thiếu hiệp chắc là tới vì đợt chiêu sinh của Thần Ma học viện đúng không! Thiếu hiệp giang hồ trẻ tuổi hội tụ đến đế đô bây giờ, mười người thì có đến chín đều là vì nguyên nhân này. Thiếu hiệp muốn nghe tin tức gì, tiểu nhân cũng biết.
- Thần Ma học viện chiêu sinh? Đó là chuyện gì vậy ?
Lý Lân kinh ngạc hỏi.
- Thiếu hiệp không biết sao
Lần này tới lượt tiểu nhị kinh ngạc.
- Quả thật là không biết, xin chỉ giáo cho.
Hai ngày vừa rồi hắn vội vàng chế cao bôi dịch dung với một số tiểu đạo cụ hành tẩu giang hồ khác nên quên liên lạc với Tôn Tử Sở, do đó không rõ lắm chuyện xảy ra trong đế đô mấy ngày vừa rồi.
xem tại TruyệnFULL.vn
- Thì đơn giản là Thần Ma học viện chiêu sinh thôi! Chuyện này do Trưởng công chúa điện hạ tự mình ban bố. Phàm là người Đại Đường ta, chỉ cần phù hợp với điều kiện nàng đưa ra, đồng thời thông qua chọn lựa của hoàng thất Đại Đường, sẽ được nàng đề cử cùng tới Thần Ma học viện. Tin tức này đã truyền khắp giang hồ Đại Đường, các thế gia võ đạo giang hồ và các tông phái tập trung hết về đế đô chính là vì chuyện này đó. Nếu có thể vào Thần Ma học viện, có thể nói là một bước lên trời, chỉ cần tốt nghiệp thành công, ít nhất cũng là cao thủ ngoài Tiên Thiên.
Tiểu nhị hưng phấn nói.
- Nếu phù hợp với điều kiện Trưởng công chúa đưa ra, chính họ tới Thần Ma học viện không được à? Sao phải được Trưởng công chúa chọn mới được tham gia?
Lý Lân có chút khó hiểu hỏi.
- Thiếu hiệp chắc không biết, Thần Ma học viện tuy rằng danh chấn đại lục, nhưng điều kiện chọn lựa có thể nói là vô cùng hà khắc. Thần Ma học viện cứ ba năm mở ra một lần, người được vào học không ai không là thiên tài trên đại lục cả. Hơn nữa có hai cách để được vào Thần Ma học viện!
Tiểu nhị thần thần bí bí nói.
- Có tới hai cách cơ à?
Lý Lân bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.