Tam Thái Tử

Chương 406: Thạch môn mở ra




Đồ của bản tọa mà cũng dám động, Hoàng Kim tộc các người thực là mắt cao hơn đầu rồi!
Hắc Sát trầm giọng nói.
- Ha ha….! Hắc Sát, Huyền quy giáp kia không cho thì ta cũng lấy, không cho cũng phải cho.
Thanh niên tóc vàng khí phách nói.
- Nói nhảm quá đấy, chỉ cần ngươi có thể thắng được Tam Xích Thanh Phong của bản tọa, ta sẽ cho ngươi Huyền quy giáp.
Trong lòng Hắc Sát hiện lên một tia bất an, trầm giọng nói.
- Ha ha! Sảng khoái đấy! Nếu không phải Huyền quy giáp có ích đối với việc tạo nên nội thể thế giới thì bản tọa thực muốn kết giao với ngươi.
Trong mắt thanh nhiên tóc vàng có chút tán thưởng, đương nhiên, tán thưởng với lợi ích thì còn xa mới bằng được.
Ong..!
Thanh niên tóc vàng đại phóng kim quang, quần áo trên người rách tan, làn da dần biến thành màu hoàng kim, cả đôi mắt cũng biến dần thành hoàng kim. Một người mà giờ đây đã biến thành một cự nhân hoàng kim cao gần mười trượng.
- Hắc Sát, kẻ chết ở Hoàng Kim chi thân của bản tọa cũng đã có ba tên đỉnh phong Hoàng cấp, ngươi cần suy nghĩ kỹ càng.
Giọng nói nghe như tiếng kim loại ma sát vào nhau từ hoàng kim cự nhân truyền tới.
- Hừ! Chỉ là Hoàng Kim chi thân mà cũng muốn làm khó dễ ta sao, xem bản tọa chém Hoàng Kim chi thân của ngươi lấy hoàng kim bản nguyên để làm cho bản nguyên thế giới của ta lớn mạnh đây.
Hắc Sát trầm giọng nói, trường kiếm trong tay đột nhiên phóng lớn, mang theo khí thế hung mãnh chưa từng có bổ về phía hoàng kim cự nhân.
Kang…!
Âm thanh sắt thép chạm nhau vang lên, thanh kiếm vô kiên bất tồi lại bị hoàng kim cự nhân dùng tay ngăn cản được, hỏa tinh bắn tung tóe khiến cho hắn giống như là hoàng kim chiến thần vậy.
- Khặc khặc! Khí lực không tồi, nhưng mà binh khí kém quá, hoàng kim chi thân bản tọa đã qua ngàn năm, nếu không phải cấp bậc thần binh thượng cổ thì không thể làm ta bị thương được. Hắc Sát đừng có giấu nữa, dùng ra thủ đoạn tối hậu của ngươi đi.
Hoàng kim cự nhân cuồng ngạo quát.
Hắc Sát âm trầm, cũng không dùng con bài tẩy gì, chỉ vung cự kiếm chiến đấu với hoàng kim cự nhân, thế giới này tương ứng với hắn cho nên có thể tùy ý điều động lực lượng. Cự kiếm trong không gian này có thể thay đổi bộ dáng bất kỳ lúc nào, sát khí màu đen luôn ẩn hiện, một cỗ khí thế nuốt gọn tất cả dần dần bộc phát trên thân kiếm.
- Hừ, vô dụng thôi, trừ phi nội thế giới của ngươi đã hoàn toàn thành hình, nếu không chỉ với một thế giới gà mờ thế này thì không thể làm bản tọa sợ được.
Hoàng kim cự nhân hừ lạnh, trước ngươi hiện lên một thế giới hoàng kim hư ảo, cũng chính là một thế giới sơ hình. Chỉ là nơi đó khác với nội thế giới của Hắc Sát, toàn bộ là hoàng kim khí, trong hoàng kim thế giới không có sinh linh, không cây cỏ, chỉ có một toàn núi cao tới tận mấy, phía trên cắm toàn binh khí. Cá loại vũ khí phóng ra khí thế bất phàm, chiến đao lệ khí, trường thương vô kiên, các loại nha bổng nặng tựa thái sơn, thần binh lợi khí chồng thành từng đống, một cỗ khí tức hung lệ từ nội thế giới phát tán ra từ hoàng kim thế giới.
- Trách không được sao ngươi lại muốn huyền quy giáp của bản tọa, thì ra ngươi muốn dùng nó để trấn áp hàng tỉ thần binh này.
Hắc Sát nhìn cái liền hiểu, Huyền quy linh giáp của bản thân không có nhiều người biết được, nhưng cũng có vài người hiểu. Ở chỗ vài thiên sư thì Hắc Sát cũng không thể bảo vệ được bí mật này, nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, vì huyền quy giáp đối với Tôn cấp cao thủ là vô dụng, dưới Tôn cấp thì hắn chả sợ ai.
- Biết là tốt rồi! Thứ bản tọa coi trọng thì không bao giờ không lấy được. Hắc Sát lấy ra đi, bản tọa muốn thấy được phong thái của thượng cổ Huyền quy.
Hoàng kim cự nhân ồm ồm nói, tuy hắn luôn miệng chiêu hàng, nhưng bản thân lại không hề thả lỏng, hoàng kim chi thân tuy khổng lồ nhưng lại linh hoạt phi thường. Tốc độ càng không theo lẽ thường, hắn mà lấy từng kiện thần binh từ trong nội thế giới ra chém giết thì khó tránh được, bảo sao Hắc Sát vẫn luôn bách chiến bách thắng từ trước tới giờ lại bị đè nén.
- Hừ, thật là một kẻ không biết sống chết, bản tọa thành toàn cho ngươi!
- Huyền Vũ khải, lên!
Thế giới màu đen rung chuyển kịch liệt, dưới dãy núi hư ảo, nước trong hồ sâu tận mấy ngàn dặm, cũng muốn sôi trào, phun thẳng lên. Tiểu đảo chỉ có phạm vi trăm trượng này chậm rãi nhô lên. Càng lúc nó càng lớn thêm, cuối cùng còn to hơn cả dãy núi hư ảo kia.
- Không đúng, đây không phải là Huyền Vũ giáp, đây chẳng lẽ là một kiện thần binh trong truyền thuyết đó sao? Không thể nào, thứ đó không phải bị hủy vào thời thượng cổ rồi hay sao?
Hoàng kim cự nhân biến sắc, thượng cổ huyền quy bình thường tuy uy lực bất phàm nhưng không phải không thể chống lại, nhưng nếu đây là kiện thần binh trong thượng cổ kia thì tuy nó không được đầy đủ, nhưng không phải là thứ mà một tên Võ Hoàng đỉnh phong như hắn có thể chống lại.
Rào rào…!
Hắc thủy đột nhiên rút lại ở trung tâm, một pho tượng quái vật toàn thể hiện ra, một mai rùa cao tới vạn trượng, lặng lẽ huyền phù trên không trung, mai rùa tản phong cách và khí tức cổ xưa. Khí tức của nó bộc phát, không gian có chút phù phiếm dần ổn định lại tựa Thái Sơn.
- Đi!
Hắc Sát hét lớn một tiếng, mai rùa đánh thẳng tới hoàng kim cự nhân.
- Hoàng Kim thần lực quán thân!
Hoàng kim cự nhân hét lớn một tiếng, hoàng kim quang manh quanh thân đại phóng, Hoàng kim chi thân biến hóa càng thêm hùng tráng, cự nhân từ mười trượng tiến tới hẳn trăm trượng.
Đang…!
Hoàng kim cự nhân trăm trượng đưa hai tay lên chống trời, tiếp được mai rùa đang đập tới. Một tiếng gầm rút kinh thiên vang động toàn không gian. Hoàng kim cự nhân nửa người đã bị ép xuống đất, mai rùa càng ép xuống, nhìn hắn có vẻ không được ổn cho lắm.
Rắc rắc rắc…..
Hoàng kim cự nhân phát ra từng tiếng nổ vang, cốt cách toàn thân có thể so với kim cương giờ lại gãy đứt từng đoạn. Mặc dù sắc mặt hắn không cam lòng, nhưng áp lực kinh khủng kia không phải là hắn có thể chống lại được.
- Hoàng Kim Thần Độn!
Mắt thấy Hoàng kim cự nhân chuẩn bị ép tới gần ngực rồi, hắn không thể không buông tha cho ngạnh kháng, toàn thân chợt lóe kim quang, một đạo thân ảnh kim sắc bắn ra từ trong Hoàng Kim chi thân.
Ùng ùng ùng…!
Mặt đất như một cái chuông bị gõ liên hồi, tiếng nổ vang thiên địa, mặt đất hoàn toàn bị đánh nát. Một cỗ lục sắc sinh mệnh khí tức liền tràn tới nơi đó, một kích đó đã làm cho mặt đất bị đánh nát, nếu không phải có trấn lực của Huyền quy thì hư ảo thế giới này chắc đã bị nội thương rồi.
Soạt…!
Hắc Sát đột nhiên phóng về phía Hoàng Kim ảo ảnh đó, sát khí quanh thân khủng bố, một đạo kiếm quang phóng ra, chém thẳng lên ảo ảnh hoàng kim.
- A…..! Tên cẩu tạp Hắc Sát ngươi dám đánh lén!
Thanh niên tóc vàng hét thảm một tiếng, một luồng máu hoàng kim phun ra không trung, thân hình khẽ lộ ra khỏi đạo kim sắc ảo ảnh. Trên lưng thanh niên này có một lỗ kiếm, nếu không phải hắn tránh đi được bộ vị quan trọng thì cái mạng của hắn đã đi rồi.
- Hừ! Đánh lén thì sao, là ngươi dám mơ tưởng Huyền Vũ khải của bản vương.
Hắc Sát trầm giọng nói.
- Vô liêm sỉ, không nghĩ tới ngươi kiếm được không phải là Huyền quy giáp. Huyền Vũ khải, ngươi cũng dám dùng, ngươi không sợ bị thiên phạt sao?
Sắc mặt tên thanh niên tóc vàng âm trầm hỏi.
- Hừm, tu sĩ vốn đã là nghịch thiên rồi, thiên phạt thì sao, bản tọa không có thiên trong lòng, làm sao sợ thiên phạt đây.
- Đồ điên, ngươi là kẻ điên! Vật như vậy bản tọa cũng không muốn đính đến, hôm nay đến đây thôi!
Thanh niên tóc vàng trầm giọng nói.
- Hừ! Đã biết bí mật của bản tọa mà muốn đi sao? Ngươi nên lưu lại đi!
- Ha ha! Đừng tưởng thương thế của ta có thể lưu ta lại, ta và ngươi cùng một cảnh giới, bản tọa không muốn lưu lại thì không ai lưu được. Nếu bản tọa không nhìn lầm, thì Huyền Vũ khải kia cũng chưa được luyện hóa, ngươi có thể làm được như vậy mấy lần đây?
Thanh niên tóc vàng trầm giọng.
- Hừ! Không có Huyền Vũ khải thì bản tọa cũng có thể chém ngươi, hôm nay đừng hòng ngươi chạy thoát được.
Hắc Sát cũng không lắm điều với tên đó nữa, trực tiếp lao tới đánh tiếp. Hắn tuyệt đối không cho đối phương được một cơ hội hồi phục, thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn mới có thể chính diện đánh chết được cao thủ đồng cấp.
Dưới sự giao chiến của hai siêu cấp cao thủ, một thân ảnh lén lút xuất hiện, đúng là Lý Lân vừa truyền tống đi. Lần thứ hai truyền tống đã đưa hắn đến bên cạnh Huyền Vũ khải, mà một kích đó không chỉ đánh bại hoàng kim cự nhân còn đục một cái lỗ ra nữa. Hắn cảm nhận được một chút sinh cơ trong đó, là khí tức của không gian bên ngoài, đây cũng là hy vọng thoát đi của hắn.
- Thật quá tốt rồi, lần này bản vương có thể chạy thoát rồi, không biết tên hắc giáp với tên tóc vàng kia có lai lịch gì, tuổi còn trẻ mà thực lực khủng khiếp đến như vậy!
Trong lòng Lý Lân thầm nghĩ, nhìn chiến trường trên bầu trời mà trong mắt đầy vẻ hâm mộ.
Ngay khi Lý Lân chuẩn bị thoát đi, Lục Mang Tinh đột nhiên chấn động, một cỗ ý chí lập tức truyền vào trong tâm Lý Lân.
- Mang Huyền Vũ khải đi!
Đây là lần đầu tiên Lục Mang Tinh truyền cho hắn một tia ý chí.
- Ngươi là ai, trốn ở đâu vậy?
Thần thức Lý Lân quét về phía Lục Mang Tinh, chuyện khiến cho hắn khiếp sợ chính là, âm thanh rào rào vẫn luôn truyền tới từ cửa đá kia, nhưng không biết lúc nào đã có một khe hở, mà cỗ thần bí dao động đúng là truyền từ đó tới.
- Mang Huyền Vũ khải đi!
Lại một cỗ dao động truyền tới, rõ ràng hơn lúc trước một trước.
- Ta cũng muốn mang đi! Nhưng mấy thứ này Hoàng cấp đỉnh phong không luyện hóa được thì ta không có biện pháp!
Lý Lân nhìn mai rùa lớn trên đỉnh đầu, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Hơi trầm ngâm, một cỗ ý chí dao động từ khe hở cửa đá truyền ra trực tiếp tiến vào bên trong thần hồn Lý Lân.
- Đây là? Ngươi rốt cuộc là người thế nào?
Lý Lân khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.