Tam Thái Tử

Chương 410: Mộc thanh lâm




Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của lão giả, Lý Lân cũng đành im lặng, nuốt luôn cái chuyện về Đại tu la và Độc Nhãn cự nhân xuống, thấy hai vị Hoàng cấp hậu kỳ khác cũng tự tin không kém, Lý Lân thấy cho dù gặp phải hai tên kia thì bọn họ chắc chưa bại, một khi thế thì bản thân cần gì phải làm kẻ vọng động chứ.
Khụ khụ…!
Một trận ho khan kịch liệt vang lên, cái tên bị Lý Lân quấn thành bánh mở hai mắt.
- Thiếu chủ, người tỉnh rồi! Đại trưởng lão, thiếu chủ tỉnh rồi!
Trung niên râu đen phụ trách công Thanh Lâm đầy vẻ hưng phấn kêu lên.
Mọi người xúm lại, hắc bào lão giả cẩn thận đưa chân khí vào tu bổ thân thể trọng thương của Thanh Lâm.
- Thanh Lâm, sao ngươi biến thành thế này? Chẳng lẽ là do truyền tống thần phù có vấn đề sao?
Hắc bào đại trưởng lão hỏi.
- Đại trưởng lão, từ lúc ta tách ra với mọi người thì bị đánh lén, kẻ đó ít nhất cũng là Hoàng cấp hậu kỳ, có được Huyết Hải lĩnh vực, tà khí bên trong thực là lợi hại. Nếu không phải cuối cùng ta tự bạo một kiện tứ phẩm linh bảo thì chỉ sợ ngài đã không còn thấy được ta nữa rồi.
Thanh Lâm khi nói tới huyết hải, trên mặt còn lộ vẻ hoảng sợ.
- Huyết hải? Là cao thủ phương nào dám đánh lén thiếu chủ của Thiên Quốc tông ta, thiếu chủ yên tâm, lão phu nhất định sẽ tìm được kẻ đó, bầm thây vạn đoạn để giải mối hận trong lòng người.
Lão giả phẫn nộ nói.
Lý Lân đứng ở bên có chút buồn cười, tên thiếu chủ này thực là được hoan nghênh đó, đến một cao thủ Hoàng cấp đỉnh phong cũng phải lấy lòng.
- Đúng rồi, Đại trưởng lão, lúc ta hôn mê là ai đã cứu ta vậy?
Thanh Lâm lên tiếng hỏi.
- Là vị cô nương này, cô nương, đây là thiếu chủ Mộc Thanh Lâm của chúng ta, còn không biết cô nương xưng hô ra sao?
Lão giả hiện lên chút xấu hổ.
- Bản cô nương họ Lý!
Lý Lân thản nhiên trả lời.
- Đa tạ Lý cô nương cứu mạng!
Mộc Thanh Lâm cố gắng ngồi lên, trên mặt hiện lên một chút chân thành.
- Không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi!
Lý Lân khoát tay, không để ý nói.
- Đối với cô nương là tiện tay, nhưng đối với ta đó là ân cứu mạng, xin cô nương nhận một lễ của ta!
Nói xong hai tay hắn ôm quyền, cung kính khom người làm một cái đại lễ.
Lý Lân cũng khôg nhúc nhích, mà bình thản để cho đối phương hành lễ, điều này khiến cho mấy bị lão nhân bên cạnh khó chịu. Nhưng không ai dám phát tác, nếu không kẻ xấu hổ không phải Lý Lân, mà là Mộc Thanh Lâm kia.
- Tiền bối, ta thấy mau đi đi thôi! Nếu Độc Nhãn cự nhân cùng với kẻ dùng huyết hải liên thủ thì chư vị tiền bối thoát được là thường, nhưng vị thiếu chủ trọng thương này của các người thì không chắc.
Lý Lân lên tiếng.
- Đúng vậy đó, Đại trưởng lão, không gian này chúng ta đã tra xét đủ rồi, nên mau chút ra ngoài thôi!
Mộc Thanh Lâm cũng lên tiếng.
- Nếu thiếu chủ đã nói vậy thì chúng ta liền rời đi thôi.
Hắc bào Đại trưởng lão gật đầu, tự mang hai người Lý Lân và Mộc Thanh Lâm đi về chỗ cửa ra.
Rống….!
Một đầu man thú Hoàng giả lao tới tấn công với đám người đang ở trên không, không cần Đại trưởng lão ra tay, một vị Hoàng cấp hậu kỳ ở bên liền tát một cái, đánh bay đầu Hoàng cấp sơ giai man thú đó luôn. Nhìn đầu man thú bị một kích đánh bay mà Lý Lân tiếc xót ruột, bởi nếu rơi vào tay hắn, chắc chắn sẽ biến thành chiến lực quý giá. Đương nhiên hắn cũng hiểu được việc quan trọng nhất giờ là đột phá vòng vây, đi ra khỏi mảnh không gian này.
- Lý cô nương, vì sao ngươi lại lẻ loi một mình ở trong không gian này. Nơi này khắp nơi đều là Hoàng cấp man thú, còn có cả Hoàng cấp đỉnh phong đến cả Đại trưởng lão cũng khó khăn khi đối đầu nữa.
Mộc Thanh Lâm được Đại trưởng lão mang đi thì thần sắc thoải mái, thậm chí còn lân la với Lý Lân nữa chứ.
- Mạng ta cứng, Diêm Vương gia không dám thu, đám man thú không trí khôn sao làm gì được ta.
Lý Lân bình tĩnh mà đáp, đừng thấy hắn vân đạm phong khinh, cả người đều trong trạng thái căng thẳng rồi. Bởi chẳng những phòng ngoại giới công kích, còn phải đề phòng đám người Mộc Thanh Lâm này. Cái tên hồ li Đại trưởng lão kia hòa ái với chính mình, thì mình càng phải cẩn trọng tới mười hai phần, không thể bị bọn họ bán đi được.
- Cô nương thật là can đảm, Thanh Lâm bội phục! Không biết cô nương là nhân sĩ nơi nào?
Mộc Thanh Lâm dường như rất có hảo cảm với Lý Lân, khá là gần gũi. Nhưng biểu hiện này của hắn khiến cho Lý Lân sởn da, bởi, bà nó chớ, lão ca đây đâu phải nữ nhân, không không có tâm lý biến thái đến mức nhận mình là nữ nhân để bị theo đuổi đâu.
- Ta không muốn nói thì sao?
Lý Lân trầm giọng nói, trong âm thanh cũng có chút khó chịu.
Thanh Lâm ngẩn người, không biết làm sao lại đắc tội ân nhân cứu mạng rồi, nói chưa đến hai câu đã khiến đối phương mất hứng.
- Lý cô nương không nên tức giận, ta không có ác ý.
Mộc Thanh Lâm gấp giọng nói.
Lý Lân lắc đầu nói:
- Ta không thích nói chuyện với người khác.
Thanh Lâm tỏ vẻ hiểu ra, gật đầu rồi nói:
- Lý cô nương, ta lần này không phải vào đây vì Thượng cổ Diễn Thiên tông này, chúng ta tới đây là vì tìm người mà thôi.
- Tìm người?
Lý Lân nhíu mày, tò mò hỏi.
- Không sợ cô nương chê cười, ta từ vạn dặm cách trở tới đây là tìm vị hôn thê của ta.
Mộc Thanh Lâm cười khổ nói.
- Hôn thê của ngươi bỏ chạy cùng người ta sao?
Lý Lân chậm rãi nói, một câu này nhận phải bao nhiêu ánh mắt căm tức của xung quanh, đến hai người đi bên Đại trưởng lão cũng khó coi vô cùng. Nếu không rõ chuyện nữ nhân hay độc mồm thì loại chuyện này mà nói ra được thì ai cũng cảm thấy không thể đỡ nổi.
- Cũng không phải, nàng ta không phải là theo người, mà chỉ là không hài lòng với hôn nhân chúng ta, tự mình rời đi.
Mộc Thanh Lâm gượng cười giải thích.
- Đào hôn? Thế thì mới rồi, bản cô nương không biết thực lực Thiên Quốc tông như thế nào. Nhưng thấy các người có Võ Hoàng đỉnh phong mang đội, chắc cũng là thế lực đứng đầu trên đại lục, ngươi là thiếu chủ, đến cả nữ nhân của mình cũng không trông nổi. Chẳng lẽ ngươi quá mức phong lưu làm cho hôn thê của ngươi khó chịu sao?
Lý Lân làm ra vẻ chán ghét, ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được, Mộc Thanh Lâm hẳn là chưa qua năm mươi, thọ nguyên như vậy với thực lực Võ Hoàng tam phẩm quả là tuyệt thế thiên tài, hơn nữa tên này phong lưu thành tính, khiến cho người ta không nhịn được liên tưởng tới hình tượng công tử phóng đãng.
- Lý cô nương nói đùa rồi! Tại hạ sinh hoạt vô cùng cẩn trọng, tuyệt đối không hề làm tổn thương đến tâm tình của vị hôn thể của ta. Chuẩn xác chúng ta cũng mới gặp qua một lần.
Hắn vội vàng giải thích, dường như sợ bản thân nói chậm sẽ ảnh hưởng tới tự tôn của chính mình.
- Gặp qua một lần là muốn lấy á, đối phương còn muốn đào hôn, xem ra hôn nhân của các người cũng không phải tự do luyến ái, mà là chính trị rồi. Vị hôn thê của ngươi dám phản kháng, bản cô nương bội phục nàng quá.
Lý Lân hiện giờ đã biết người mà Mộc Thanh Lâm nói đến là ai rồi, có thể làm ra một chuyện kinh thiên động địa mà đào thoát như thế thì trừ nha đầu không tim không phổi Hương Lân ra đâu còn có kẻ nào làm được.
- To gan, ngươi nói bậy bạ gì đó!
Một lão giả không nhịn được lên tiếng khiển trách.
- Hồ bá, mọi chuyện cũng không thể bắt người ta theo mình được! Hơn nữa nếu không phải không có dũng khí phản kháng, ta cũng không thích kiểu hôn nhân vì lợi ích này.
Mộc Thanh Lâm cắt ngang lời lão giả kia, trên mặt lộ nụ cười chua xót không thôi.
- Ngươi thích vị hôn thê của ngươi không?
Lý Lân không nhìn sắc mặt Hồ bá kia, vẫn nhẹ nhàng mà hỏi tiếp.
- Chỉ là một nữ nhân gặp một lần, làm sao có bao nhiêu hảo cảm, chỉ là bộ dáng không tệ lắm. Khí tức của nàng ta cũng rõ, mấy năm này ta đều vài lần cảm nhận được, nhưng cuối cùng lại để cho nàng ta chạy thoát.
Trên mặt Mộc Thanh Lâm đầy vẻ xấu hổ.
- Ha ha! Như thế lại hay lắm, ngươi không thích nàng, nhưng lại đi tìm không thôi. Chẳng lẽ trên người nàng có thứ gì đó mà ngươi đau khổ truy tìm, hoặc năng lực gì sao?
Lý Lân tò mò, quan hệ giữa hai người được kéo lại gần hơn.
- Cũng không phải là bảo bối gì, chỉ là nàng…
- Thiếu chủ, đừng nói nữa! Có chuyện không phải có thể để người ngoài biết!
Hắc bào đại trưởng lão lên tiếng khiển tránh, làm cho Mộc Thanh Lâm đang muốn nói thì bị ngăn lại.
Lý Lân thàn nhiên nhìn Đại trưởng lão một cái, quay sang Mộc Thanh Lâm:
- Mộc… Thanh Lâm phải không, có thể nói cho ta biết ngươi thích nữ nhân ra sao không?
Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện lên chút ngượng ngùng xấu hổ khiến cho Lý Lân thấy khá thú vị. Phải biết rằng, lần đầu đụng phải hắn ở Hắc Thủy tùng lâm, Mộc Thanh Lâm ngạo khí vô cùng, không ai bì nổi, giờ nói chuyện lại phát hiện tên này tựa như còn đơn thuần hơn cả đan thuần nữa rồi. Tựa như một đóa hoa trong lồng kính, chưa bao giờ chịu tẩy lễ của phong ba bão táp.
- Võ đạo tu luyện chính là do tâm, thích là thích, không thích là không thích. Trăm ngàn lần không nên vì ngoại vật mà miễn cưỡng bản thân mình, như thế tuy có lợi nhưng tổn thất lâu dài đối với tiền đồ của ngươi.
Lý Lân thở dài, ra vẻ như tận thế sắp đến nơi rồi nói.
- Lời này của cô nương là có ý gì?
Mộc Thanh Lâm khó hiểu hỏi lại.
- Một đời người này nên làm những gì không khiến mình thất vọng, cho dù có tháo được dây của con rối gỗ cho hết rối, thì cũng chỉ là một con rối mà thôi, không thành đại khí được. Ta và ngươi quen biết một hồi cũng coi như có duyên phận, tự ngươi giải quyết cho tốt đi!
Hắn đôi với cái kẻ được bảo vệ tầng tầng này thực là lười nói. Ăn chơi trách táng thành tánh, không làm được việc gì ra hồn là điển hình. Còn cái tên Mộc Thanh Lâm còn trẻ đã tu luyện tới Võ Hoàng tam phẩm này, thiên phú võ đạo siêu quần trong mắt người ta là thiên tài, nhưng đối với một võ giả thì cảnh giới chính là một bộ phận trong thực lực. Còn quan trọng nhất là phải có một nội tâm kiên cường, không ngại gian nan thử thách, Mộc Thanh Lâm chỉ là một cành mẫu đơn được sinh ra trong hoàn cảnh được hậu đãi mà thôi, tuy phong hoa tuyệt đại nhưng cũng chỉ có thể xem mà không thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.