Tam Thái Tử

Chương 412: Trận chiến cuối cùng (2)




Lão tử chẳng qua là đến góp vui thôi, chứ đâu muốn liều sống liều chết đánh đấm chẳng được chút lợi nào thế kia! Đám tiểu tử đối diện kia, các ngươi có thể ra giá để bản tọa cứu các ngươi. Chỉ cần được giá, bản tọa đảm bảo các ngươi không bị thương dù chỉ một cọng tóc.
Kim Đại Thông đột nhiên nhảy ra khỏi cuộc chiến với Mặc Ngọc Kỳ Lân, hô lên với đám người Lý Lân đang yên lặng đứng xem từ đằng xa.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, chúng ta tạm thời chưa cần.
Hồ Bá nói với sắc mặt ngưng trọng.
- Hừ! Quỷ kẹt sỉ, tới lúc đó mất mạng rồi thì đừng có hối hận. Ê ê, các ngươi cũng thế hả?
Lão liếc mắt nhìn mấy người khác, mà nhìn Lý Lân thì lâu hơn một chút. Đúng là chút lâu này khiến Lý Lân rất khẩn trương, trên mặt hắn hiện lên vẻ sợ hãi, theo bản năng lùi ra sau một bước, cầm lấy cánh tay Mộc Thanh Hoa rồi núp sau lưng nàng, thể hiện ra mình là một nữ tử yếu đuối vô cùng nhuần nhuyễn.
Hành vi như vậy đương nhiên là ai cũng nhìn thấy, thanh niên tóc vàng nhướn mày, hơi chán ghét quay mặt đi. Lần này y không nhìn mọi người nữa mà là nhìn thẳng Mặc Ngọc Kỳ Lân.
- Người bản tọa muốn tìm không ở đây, nếu không ai chịu bỏ tiền để ra tay tay thì bản tọa không quấy rầy nhã hứng của các ngươi nữa.
Nói xong Kim Đại Thông xoay người bỏ đi, tốc độ nhanh như là đang bay.
Hừ…
Một tiếng hừ lạnh vang lên, một bàn tay đen thùi đột nhiên thò ra từ trong trong trung tâm giao chiến, đánh thật mạnh tới Kim Đại Thông đang bỏ chạy.
Ầm!
Thân thể Kim Đại Thông đột nhiên tăng vọt, hóa thành người khổng lồ màu vàng cao tới mười trượng, nhưng trong giây lát đó lại tiếp được một quyền của Độc Nhãn cự nhân.
- Hậu duệ của Hoàng Kim cự nhân? Mạch các ngươi vẫn còn người sống sót ư?
Bàn tay đen thùi thu về, một giọng nói đầy kinh ngạc truyền tới.
- Độc Nhãn cự nhân thượng cổ quả nhiên mạnh mẽ bất phàm, nhưng trong cự nhân, Hoàng Kim cự nhân bọn ta lại càng mạnh hơn.
Kim Đại Thông có chút phản ứng huyết khí, dù sao Huyền Vũ khải bị trọng thương, cơ thể hoàng kim kia vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Lúc đón đỡ một trọng quyền của Độc Nhãn cự nhân, thương thế trên thân thể hoàng kim lại nặng thêm vài phần.
- Nói linh tinh, Hoàng Kim cự nhân các ngươi chẳng qua có thân thể cường hãn, đối mặt với thần thông của Độc Nhãn cự nhân bọn ta thì chỉ chịu chết.
Độc Nhãn cự nhân hơi tức giận nói.
- Hừ! Đó là bao nhiêu năm trước rồi. Độc Nhãn cực nhân sớm đã suy tàn, bây giờ có còn truyền thừa huyết mạch hay không còn chưa rõ. Hoàng Kim cự nhân nhất mạch bọn ta lại phát triển mạnh mẽ, chỉ với điểm này, Độc Nhãn cực nhân các ngươi đã thua rồi. Sự thật chứng minh, Hoàng Kim cự nhân bọn ta mới là kẻ lãnh đạo cả tộc cự nhân.
Kim Đại Thông không hề nhượng bộ, chuyện này có liên quan tới địa vị của lão tổ tông, lúc khác có thể kinh sợ, nhưng lúc này thì không. Huống chi Độc Nhãn cự nhân của bộ tộc cự nhân thượng cổ tiếng tăm lẫy lừng, Kim Đại Thông đã sớm muốn biết một hai. Đương nhiên nếu thật sự ra tay, lão cũng sẽ điều dưỡng thương thế trước rồi mới tính, giờ lão không muốn tự đâm đầu vào chỗ chết.
- Cái lời chó má gì thế, bản tọa còn sống, sao có thể nói là tộc Độc Nhãn cự nhân đã diệt vong! Hãy chờ xem, Độc Nhãn cự nhân sớm muộn gì cũng có ngày trở thành thủ lĩnh cự nhân.
Độc Nhãn cự nhân giận dữ rống lên, nói chuyện với Kim Đại Thông khiến thế công của y yếu đi không ít. Huyết Hải đại tu la vốn bị y ngăn chặn đã dần có thể lật lại tình thế.
- Dừng! Lão già bớt nóng giận đi, an tâm đối mặt với người trước mặt mới đúng, nếu không cẩn thận truyền thừa Độc Nhãn cự nhân lại bị người giết chết đấy. Đến lúc đó Độc Nhãn cự nhân thượng cổ thật sự tuyệt chủng…
Những lời châm chọc này khiến Độc Nhãn cự nhân rống giận liên tục. Nhưng Huyết Hải đại tu la trước mặt đã trải qua khoảng thời gian khôi phục, vẫn là cao thủ Cửu phẩm Võ Hoàng. Y càng sốt ruột thì càng khó mà giải quyết nhanh đối thủ được.
- Mặc Ngọc Kỳ Lân, Cửu Đầu Hoàng Kim Sư Tử, hãy xử lý tên tiểu tử cuồng vọng kia cho bản tọa.
Độc Nhãn cự nhân nổi trận lôi đình quát lên.
Mặc Ngọc Kỳ Lân gầm thét, toàn thân phát ra sát khí khủng bố của vua bách thú. Hoàng Kim Sư Tử bên dưới thì vẫn lười biếng không chút động tĩnh gì như trước, giống như không nhiệt tình với lệnh của Độc Nhãn cự nhân cho lắm. Cái đầu sư tử duy nhất ngẩng lên kia hiện lên chút khinh thường nhân tính hóa.
Trong đám người, Lý Lân nhận ra hành động của Hoàng Kim Sư Tử, trên khuôn mặt lộ vẻ suy tư.
- Lão Hồ, dẫn thiếu chủ đi đi!
Đại trưởng lão mặc hắc bào đằng xa quát lên, đối mặt với Kim Sí Đại Bàng có tốc độ cực nhanh, lão phải cố hết sức mình. Nhưng dù sao lão cũng là cao thủ Võ Hoàng đỉnh cao trải qua trăm trận chiến, cường độ mạnh như vậy lão vẫn có thể chống đỡ thêm lát nữa.
- Vâng! Chúng ta đi thôi!
Hồ Bá không chần chừ, nếu để Độc Nhãn cự nhân ra tay thì mọi người sẽ không có cơ hội đào tẩu nữa.
Lý Lân nhìn Hoàng Kim Sư Tử khổng lồ bên dưới một cái thật sâu, môi rung rung vài cái rồi tiếp theo là mặt không biểu tình theo mọi người rời đi.
Rống….
Hoàng Kim Sư Tử bên vốn lười biếng bên dưới đột nhiên ngẩng cả chín cái đầu lên, thú thể khổng lồ ầm ầm đứng lên. Cái đầu lớn nhất ở trung tâm hiện lên chút hồ nghi, ngay sau đó thân thể khổng lồ phóng lên cao, đuổi theo đám người Mộc Thanh Lâm.
Nhìn Hoàng Kim Sư Tử vốn lười biếng nay bắt đầu đuổi theo đám người đào tẩu, Độc Nhãn cự nhân tuy khó chịu vì nó không tuân lệnh, nhưng cuối cùng là không có khoanh tay đứng nhìn.
- Hồng Liên Nghiệp hỏa, đốt đốt đốt cho bản tọa!
Liên tục ba chữ đốt khiến uy lực Hồng Liên Nghiệp Hỏa tăng mạnh, Huyết Hải thế giới vốn đang giữ được tình thế cân bằng nay phát ra tiếng xèo xèo, từng tiếng gào rú truyền ra trong thế giới Huyết Hải. Đó là tiếng oan hồn của Huyết Hải bị nghiệp hỏa tinh lọc.
- Huyết Hải bất khô tu la bất tử? Hôm nay bản tọa sẽ đốt khô Huyết Hải của ngươi, xem ngươi còn có hậu chiêu gì nữa.
Độc Nhãn cự nhân sắc mặt âm trầm, không ngừng dùng những thủ đoạn cấm kỵ. Huyết Hải đại tu la chẳng những đánh mất cơ hội vừa có, mà bản thân còn lâm vào hoàn cảnh hiểm tử.
Tình thế đột biến phía bên này khiến hai chiến trường khác đều cả kinh. Sắc mặt Kim Đại Thông cũng khó coi hơn. Ai cũng nhìn ra là thực lực của Độc Nhãn cự nhân rõ ràng mạnh hơn Huyết Hải đại tu la, thắng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Lão già chết tiệt này, sống nhiều năm như vậy quả là có chút thần thông!
Kim Đại Thông đã chuẩn bị lui đi. Thực lực Mặc Ngọc Kỳ Lân trước mặt này tuy không kém, nhưng muốn giữ lão lại thì không có đơn giản như vậy. Chống lại một chiêu của Mặc Ngọc Kỳ Lân, Kim Đại Thông đột nhiên xé rách hư không chạy thoát ra bên ngoài.
Mặc Ngọc Kỳ Lân rít lên một tiếng phẫn nộ, không hề do dự mà chui vào khe không gian truy tìm dấu vết đuổi theo.
- Hừ! Giải quyết nơi này xong sẽ đi thu thập ngươi!
Trong con mắt duy nhất đỏ như máu của Độc Nhãn cự nhân hiện lên sát khí nồng đậm.
Đại trưởng lão hắc bào thấy Kim Đại Thông chạy thoát rồi, ưu thế của Độc Nhãn cự nhân càng lúc càng lớn, nếu cứ tiếp tục tiêu hao chờ Độc Nhãn cự nhân xuất thủ thì lão cũng thật sự tiêu đời. Vì cái mạng nhỏ của mình, lão cũng lựa chọn dùng thủ đoạn giống Kim Đại Thông.
Chính là lão đã đánh giá thấp sức mạnh của Kim Sí Đại Bàng, một kích đối chiến này tuy có được thời gian để chạy trốn, nhưng cũng khiến bản thân lão bị thương không nhẹ. Phun ra một ngụm máu tươi, lão bất chấp mọi thứ mà đánh vỡ hư không rồi nhảy vào trong đó.
- Kít….
Kim Sí Đại Bằng tức giận kêu lên, ầm ầm nhảy vào khe không gian.
- Đồ khốn kiếp! Một tên cũng đừng mong thoát!
Độc Nhãn cự nhân giận dữ, thế công trong tay càng thêm mãnh liệt. Huyết Hải rộng nghìn trường bị y áp chế xuống chỉ còn trăm mét.
- Khinh người quá đáng! Huyết Hải thế giới, nổ cho ta!
Một tiếng điên cuồng vang lên, Huyết Hải đột nhiên nổ tung, máu loãng cuốn theo sát khí văng khắp nơi.
- Trở về cho bản tọa!
Trong con mắt độc nhãn màu tinh hồng kia đột nhiên phát ra lực hút kinh khủng, huyết vũ khắp trời bị hút trở lại.
Ầm ùng… Hư không xuất hiện vô số lỗ thủng. Ở thời điểm cuối cùng Huyết Hải đại tu la lại lựa chọn thần thông dĩ thân hóa vạn. Thần thông dĩ thân hóa vạn này chính là ra sức mê hoặc địch nhân, tạo ra phân thân và bản thể có thực lực tương đương, cũng chính là chia đều thực lực bản thể ra làm vạn phần, như vậy thực lực của bản thể cũng chỉ còn một phần vạn. Tuy phương pháp bỏ chạy này sẽ khiến nguyên khí tổn thương nặng nề, nhưng so với mạng nhỏ thì thủ đoạn này cũng có thể coi là con bài tẩy cuối cùng.
- Chạy đâu!
Độc Nhãn cự nhân hét lớn một tiếng, lực hút từ con mắt độc nhất kia lại tăng vọt. Một trận lốc xoáy màu đỏ máu kéo lại phần lớn máu loãng ở trong khe hư không. Cả không gian nơi đây vì lực hút kinh khủng này mà xuất hiện tiếng vỡ vụn.
Ầm ầm, bầu trời khôi phục thanh minh, trong không gian nơi đây không còn một giọt máu hòa với huyết hải sát khí nào nữa. Nhưng sắc mặt Độc Nhãn cự nhân lại không dễ coi, bởi vì tên Huyết Hải đại tu la kia cuối cùng đã trốn thoát được.
- Hừ! Qua vài chục vạn năm, thần thông bảo mệnh trên thế giới này càng thêm quỷ dị.
Độc Nhãn cự nhân bình phục tâm tình, phá vỡ cấm chế che chắn hơi thở, cả người men theo khí tức Mặc Ngọc Kỳ Lân đuổi theo.
- Huyết mạch Hoàng Kim cự nhân, bản tọa cắn nuốt huyết mạch của ngươi là có thể nhanh chóng khôi phục thương thế.
Trong con mắt của Độc Nhãn cự nhân hiện lên vẻ thị huyết. Nếu như ở thời kỳ thượng cổ, đều là tộc cự nhân thì Độc Nhãn cự nhân đương nhiên sẽ không dám làm gì huyết mạch Hoàng Kim cự nhân, dù sao trong bộ tộc cự nhân thì Hoàng Kim cự nhân cũng là một quần tộc hùng mạnh. Bọn họ có thân thể hoàng kim không thể phá vỡ, ở thời vạn tộc đại chiến đã tạo nên uy danh hiển hách. Nhưng thời đại này lại khác, Hoàng Kim cự nhân nhất mạch tuy đã truyền thừa xuống, nhưng cũng không được coi là chủng tộc Hoàng Kim cự nhân nữa. Là hậu duệ của tộc cự nhân, trong nhân loại giết đoạt huyết mạch đồng tộc không khiến y có gánh nặng tâm lý nào.
Độc Nhãn cự nhân nhanh chóng xác định phương hướng của Mặc Ngọc Kỳ Lân, mấy giây liền đuổi tới nơi.
- Tên tiểu tử Hoàng Kim cự nhân kia đâu?
Độc Nhãn cự nhân phóng ra thần thức nhưng lại không phát hiện được tung tích đối phương. Một chút điềm xấu lóe lên trong đầu, Độc Nhãn cự nhân nhìn chằm chằm Mặc Ngọc Kỳ Lân đã hóa nhỏ thân hình lại.
- Ô ô….
Mặc Ngọc Kỳ Lân kêu vài tiếng với sắc mặt tủi thân. Tam đại man thú chí tôn bọn chúng tuy có thực lực không thua gì Võ Hoàng cửu phẩm đỉnh phong, nhưng sự thiếu hụt về trí tuệ khiến bọn chúng khó mà chiếm được thế thượng phong. Tựa như Mặc Ngọc Kỳ Lân truy kích Kim Đại Thông, đi không được bao lâu đã bị Kim Đại Thông bỏ rơi. Mặc dù Mặc Ngọc Kỳ Lân đã điều động man thú trong vòng ngàn dặm tìm kiếm nhưng lại không hề có dấu vết gì để lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.