Tần vương điện hạ, cho tới giờ ngài vẫn không muốn gia nhập tông môn chúng ta ư? Nên biết rằng chúng ta là tông môn thượng cổ, năm đó còn từng là một trong những thế lực đỉnh cấp nhất đại lục. Gia nhập chúng ta rồi, điều khác không dám nói, nhưng trở thành chưởng giáo một phương, hưởng số mệnh một phương là không thành vấn đề, sao ngài cứ ôm lấy cái Đại Đường nhỏ bé này không buông tay.
Đồng nhân mở miệng nói, phát ra âm thanh thanh thúy.
- Tông môn vĩnh viễn không thể trở thành đế quốc! Huống chi lời của ngươi cũng chẳng đáng tin. Nhớ lấy, chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, đừng có lải nhải mãi về vấn đề này.
Tần vương khá tỉnh táo, không hề muốn tiếp nhận ý muốn truyền thừa của tông môn thượng cổ. Nếu tình huống như này mà rơi vào kẻ khác, có khi đã vui mừng tiếp nhận rồi. Tần vương từng một lần may mắn nhìn thấy văn hiến của đế quốc thượng cổ, trên có nói đế quốc thượng cổ chỉ có thể từ hoàng triều tiến giai từng bước một mà có, không thể chuyển hóa từ tông môn. Mà tông môn có phát triển tới đỉnh cao thì cũng không cách nào so được với đế quốc thượng cổ. Vì biết những điều đó, Tần vương mới có thể nhiều lần đứng vững trước những lời dụ dỗ của đồng nhân.
- Hừ! Giờ là thời đại nào rồi mà còn muốn thành lập đế quốc. Nói thật cho ngươi biết, tông môn thượng cổ đã suy tính qua rồi. Đại thời đại sắp tới, trăm đại tông môn thượng cổ nhất định sẽ liên tục xuất hiện người thừa kế, tông môn sẽ hồi sinh, tái hiện thời đại vạn tông tranh bá thời thượng cổ. Đế quốc sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện, bởi vì đế quốc sẽ phải đối nghịch với toàn bộ thời đại thượng cổ.
Tượng đồng nói.
- Hừ! Nói linh tinh! Tựa như tông môn thượng cổ các ngươi biến mất, đế triều sụp đổ cũng đầy kỳ quái, dù cách một thời đại thượng cổ, đế triều nhân tộc cũng không thể suy tàn được.
Tần vương lạnh lùng nói.
- Ngươi cho rằng với vốn liếng Đại Đường như vậy là có thể thành lập đế quốc? Đừng đùa chứ! Toàn bộ nhân tộc thời thượng cổ còn không có đế quốc, không phải vì thực lực tông môn chúng ta quá mạnh, hoàng triều đều bị tông môn áp chế ư. Ta nói cho ngươi biết, thời đại cho tông môn sắp tới, Tần vương, hãy trở thành người thừa kế tông môn ta đi! Điều này sẽ khiến ngươi trở thành đại nhân vật danh chấn đại lục!
Tượng đồng tiếp tục dụ dỗ.
Xoẹt…
Một đạo kiếm quang vụt lóe, tượng đồng hét thảm một tiếng, trên người xuất hiện vài vết thương.
- Còn lắm mồm nữa thì bản vương không ngại luyện ngươi đâu!
Tần vương nói với sắc mặt âm trầm, rồi xoay người bỏ đi.
- Tần vương, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải đáp ứng ta! Đây là vận mệnh của ngươi, ngươi không thể cản được.
Tượng đồng kêu đau xong rồi thì điên cuồng hô lên.
Qua trận chiến này, danh tiếng Lý Lân đã vang khắp đế đô. Tuy mọi người sợ Vũ vương không dám truyền bá bốn phía, nhưng dân gian vẫn có đường truyền tin tức riêng. Loại chuyện như này có thể nói là càng truyền càng lan rộng. Nhất là con dân đế đô khi biết thân phận Lý Lân thì đều gọi hắn là tuyệt thế thiên tài, dù sao cao thủ Hoàng cấp chưa mãn mười tám tuổi luôn khiến người ta cảm thấy không chân thật chút nào.
Trở lại Hắc Thủy vương thành, Lý Lân lặng lẽ tiến vào hậu viện Hán vương phủ. Ở đây ngoài Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam ra thì không người biết.
Lý Lân giao phương pháp điều khiển Thiết Giáp vệ cho Bạch Tố Tố, lại đem một trăm mười Thiết Giáp vệ kia làm thủ vệ hậu cung của Hán vương phủ. Lại thêm thị nữ cùng nữ vệ vốn có, toàn bộ hậu cung Hán vương phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Lý Lân mở ra một không gian ngầm dưới Hán vương phủ, phong ấn mấy chục con man thú Hoàng cấp trong đó. Đây là con át chủ bài của Hán vương phủ, không phải là tình thế vạn bất đắc dĩ thì không thể tùy tiện sử dụng. Dù sao phần lớn đám man thú này là trộm từ chỗ Hắc Sát, cùng xuất hiện sẽ rất dễ hấp dẫn tên Hắc Sát khủng bố kia tới. Sau đó hắn lại đem cách cởi bỏ phong ấn cho hai nàng, một khi Hán vương phủ xuất hiện nguy cơ liên quan đến sinh tử tồn vong là có thể mở cấm chế này ra, điều động đám man thú.
Làm xong tất cả, Lý Lân chỉ cần yên lặng chờ tới đại điển tế trời của Đại Đường chưa đến một tháng nữa, sau đó là có thể khởi hành tới Thần Ma học viện.
Thời gian thấm thoắt qua đi, đảo mắt đã qua nửa tháng. Đế đô Đại Đường phái người đưa thủ lệnh của lão tổ tông tới, lệnh Lý Lân về đế đô tham dự tế thiên đại điển. Về chuyện này, Lý Lân không kinh động bất cứ ai, cũng không dẫn người của Hán vương phủ theo cùng, chỉ tự mình cưỡi Cẩu vương, mang theo Hắc giao lên đường.
Sau nhiều lần Lý Lân dùng Lục Mang Tinh tẩy lễ, trí tuệ của Cẩu Vương đã tăng lên rất nhiều, tướng mạo cũng có biến hóa nho nhỏ. Bộ lông màu trắng có xen với ít màu vàng, nếu hoàn toàn buông hình thể ra thì nó sẽ phình to ra thêm một phần ba, gần tới năm mươi trượng. Mà con có biến hóa lớn nhất không phải là Cẩu Vương, mà là Hắc giao lặng lẽ quấn quanh cánh tay Lý Lân hệt như vật trang sức kia. Từ khi tiếp xúc lực lượng của Lục Mang Tinh, Hắc giao đã trưởng thành một con quái vật dài tới mấy trăm trượng, to hơn mười mét. Nhưng nó không tiến hóa theo hướng rồng, mà vẫn duy trì dáng vẻ của giao long, chỉ là toàn thân có lân giáp kiên cố hơn, đôi móng vuốt cũng rất sắc bén. Đối với sự tiến hóa của Cẩu Vương và Hắc giao, Lý Lân không hề can thiệp. Dù sao những man thú này có huyết mạch của hung thú thần thú thượng cổ, phương hướng tiến hóa của chúng Lý Lân không thể đo lường được, thà không bằng để mặc chúng phát triển. Tu luyện vốn là nghịch thiên, con đường phù hợp với mình mới là con đường chính xác nhất. Tựa như linh thú ngoại giới bỏ qua bản nguyên của mình, tiến hóa tới huyết mạch cao nhất, dù đó là một đường tắt để tu luyện, nhưng cuối cùng khó mà phá được sự giam cầm huyết mạch, thoát ra được khỏi gông xiềng huyết mạch.
Tin Đại Đường sắp tiến giai lên hoàng triều cao cấp đã truyền khắp quốc gia, tất cả châu phủ đều tiến vào trạng thái giới nghiêm, để tránh dân gian xảy ra náo động mà ảnh hưởng tới vận mệnh của Đại Đường.
Dọc đường đi tới, Lý Lân có thể nói là đã phải trải qua tầng tầng kiểm tra, đám cao thủ Tiên Thiên làm mấy chuyện lặt vặt cho các châu phủ càng khiến cho Lý Lân thấy được Đại Đường có nội tình thế nào.
Khi hắn tới Trường An, cách tế thiên đại điển chỉ còn hai ngày. Bước vào hoàng cung đại viện, vẫn là kiến trúc lúc trước, chỉ là độ thiên địa nguyên khí đã hơn hẳn lúc trước, khác biệt một trời một vực.
- Siêu cấp Tụ Linh trận, Đại Đường cũng thật thủ đoạn!
Đối với đại trận không ngừng điều động linh khí linh mạch bốn phương ở dưới đế đô, Lý Lân cũng chỉ có thể nhìn ra hiệu quả của Tụ Linh trận, cụ thể thì không nhìn ra được.
- Tam ca, huynh về rồi! Thật tốt quá!
Một thanh niên trẻ tuổi vui mừng đi tới phía Lý Lân.
- Lão Bát, hơn nửa năm không gặp, đệ lại cao lớn không ít rồi!
Lý Lân cũng mỉm cười. Hắn rất có hảo cảm với Bát hoàng tử, đó là một con người không hề bị tranh đấu chốn hoàng cung làm cho ô nhiễm, tuy không thân thiết với Lý Lân hắn lắm, nhưng cũng có thể nói chuyện với nhau.
- Hoàng huynh, huynh sắp đi tới vương phủ? Đây chính là một tòa phủ đệ cực kỳ đặc biệt nha!
Bát hoàng tử Lý Dĩnh hưng phấn nói.
- Phủ đệ? Vương phủ của ta?
Lý Lân ngạc nhiên. Thủ lệnh của lão tổ tông cho hắn là về tham dự tế thiên đại điển, chứ chưa nói là chuẩn bị vương phủ ở đế đô này cho hắn.
- Đúng vậy! Dựa theo quy định của Tông nhân phủ, hoàng tử phong vương có thể có phủ đệ của mình. Chỉ là trước kia số lượng vương phủ hữu hạn nên mới không có vương phủ của Tam ca. Mấy ngày trước một đám vương phủ được dựng nên, vừa vặn có một tòa cho Tam ca.
Bát hoàng tử cực kỳ hưng phấn. Cho dù là thế nào thì Lý Lân là hoàng tử duy nhất trong đám hoàng tử đời thứ sáu bọn họ được phong vương, cũng là người duy nhất có được vương phủ. Điều này làm cho
- Như vậy tất cả vương gia ở Đại Đường này đều xây vương phủ rồi?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Từ khi thực lực Hán vương phủ ở Hắc Thủy vương thành tăng lên, Lý Lân đã dần bớt chú ý tới đế đô. Nhất là tiếp xúc với cao thủ của thế lực đứng đầu trong phần đông các thế lực ở đại lục, Thần Ma học viện, tầm mắt Lý Lân đã không bị bó buộc trong Đại Đường hoàng triều nữa. Bởi vậy, sự thay đổi của đế đô không thể tác động tới tinh thần hắn nhiều.
- Không phải, rất nhiều vương gia không có vương phủ riêng, nếu không phải hoàng bá phụ mở miệng, Tam ca khó mà có được tòa vương phủ kia!
Bát hoàng tử hưng phấn nói.
- Thừa Càn thái tử?
Lý Lân nhíu mày, tâm tư có vài phần phức tạp.
- Đúng vậy! Hiện giờ đệ đang học tập ở chỗ hoàng bá phụ!
Bát hoàng tử hưng phấn nói.
- Là ý của phụ hoàng?
Bát hoàng tử gật đầu. Gã cực kỳ sùng bái Thừa Càn thái tử, ngẫm lại người đàn ông có khí thế hoàng giả, Lý Lân không thể không thừa nhận rằng đây là người có thể dễ dàng khiến người khác tin phục.
- Đi thôi! Chúng ta cùng tới xem thế nào!
Lý Lân mỉm cười. Mặc kệ Thừa Càn thái tử có ý gì, có được một tòa phủ đệ luôn là chuyện tốt.