Tam Thái Tử

Chương 50: Bỉ ổi hạ lưu




Sắc mặt Lưu Thanh Thanh càng ngày càng khó nhìn, sâu trong mật thất không có một bóng người, chuyện này làm cho nàng đối với phán đoán của mình sinh ra hoài nghi.
- Chết tiệt, rốt cuộc là là ai hạ thủ!
Lưu Thanh Thanh cắn chặt răng ngà, oán hận nói. Nàng cảm thấy thân thể như có chút nhũn ra, lực lượng trên người rất nhanh biến mất.
- Hiện tại chỉ có một chỗ chưa tìm qua!
Thần sắc Lưu Thanh Thanh cực kì ngưng trọng. Nàng rất nhanh nhằm phía gian phòng của mình. Nếu như địch nhân thật sự tồn tại, như vậy thừa dịp chính mình tra tìm chỗ khác trong mật thất, có khả năng y đã lén lút vào gian phòng của mình.
Hô…!
Lưu Thanh Thanh trở lại mật thất chính mình vừa ngồi, sắc mặt trong nháy mắt càng thêm khó coi.
- Ngươi là ai, vì sao ám toán bà cô!
Trên giường của Lưu Thanh Thanh lúc này đang có một thiếu niên mặt đen nằm. Lưu Thanh Thanh có thể phi thường khẳng định, chính mình chưa từng gặp qua người này. Khiến Lưu Thanh Thanh khó hiểu chính là, khí tức ba động trên người thiếu niên mặt đen phi thường yếu ớt, chỉ có thực lực lục phẩm Võ sĩ. Thực lực như vậy đứng trước mặt Tam phẩm Võ Tông như nàng chỉ có con đường chết.
- Ám toán? Không phải chứ, chỉ là thực nghiệm một ít đồ chơi thôi mà. Hiện tại xem ra, hiệu quả không tệ.
Lý Lân cười tủm tỉm nói.
- Hừ! Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi gì, thực lực nhỏ yếu chính là thực lực nhỏ yếu.
Lưu Thanh Thanh châm chọc nói, nhưng lại do dự có nên động thủ hay không. Biểu hiện của Lý Lân thật sự quá thản nhiên, thản nhiên làm cho nàng hoài nghi phán đoán của mình đối với thực lực Lý Lân là sai lầm. Có thể giấu diếm được cảm ứng của Tam phẩm Võ Tông, chỉ với thực lực như vậy thật sự quá mức quỷ dị.
- Trên cái thế giới này mặc dù lấy thực lực vi tôn, nhưng thực lực không phải vạn năng, then chốt phải xem sự thông minh. Mà ngươi?
Ánh mắt Lý Lân không chút kiêng nể đảo qua vóc người ngạo nghễ của Lưu Thanh Thanh, trên mặt bỡn cợt nói:
- Rõ ràng cho thấy cái loại ngực to mà không có não.
- Ngươi...
Lưu Thanh Thanh sắc mặt giận dữ. Từ nhỏ đến lớn, nàng đều xứng đáng thiên chi kiều nữ, chưa bao giờ bị người đùa giỡn như vậy.
- Ta thế nào? Muốn giết ta? Ta phải sợ á! Đáng tiếc, ngươi bây giờ đã không còn cơ hội.
Trên khuôn mặt ngăm đen của Lý Lân hiện lên một nụ cười tà mị.
- Ngươi có ý gì?
Sắc mặt Lưu Thanh Thanh có chút căng thẳng. Lý Lân cho nàng cảm giác rất quỷ dị, làm cho nàng phải cẩn thận. Huống chi người có can đảm vào lúc này tiến nhập Trích Tinh lâu, mà không có thực lực ai cũng không tin.
- Không có ý gì, chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi đã đánh mất thời điểm tốt nhất để công kích. Hiện tại ngươi không cảm giác bản thân không thể vận nổi chân khí sao? Ha ha, ba loại mê dược trộn thành siêu cấp thuốc mê, cho dù Địa Long cũng không thể phản kháng. Huống chi là một tiểu nha đầu ngực to mà không có não như ngươi.
Lý Lân vừa cười vừa nói.
Lưu Thanh Thanh biến sắc, lập tức tĩnh tâm điều động chân khí. Khiến nàng sợ hãi chính là, vốn chân khí như cánh tay của nàng lúc này lười biếng khó có thể điều động.
- Ngươi... Ngươi đã làm cái gì?
- Phát hiện a, bất quá đã muộn. Siêu cấp thuốc mê của ta không phải độc dược, cho nên chân khí của ngươi đối với nó vô dụng. Hỗn hợp ba loại mê dược sinh ra tác dụng tê liệt, có thể hạn chế chân khí lưu động trong cơ thể ngươi. Hiện tại xem ra, hiệu quả so với dự liệu của ta còn tốt hơn.
Lý Lân cực kỳ mãn ý nói.
- Ngươi là ai? Vì sao phải ám toán ta?
Lưu Thanh Thanh cắn chặt răng ngà hỏi.
- Ta à! Là cừu nhân của ngươi!
Lý Lân thản nhiên nói. Hiện tại Lý Lân có chút kỳ quái, chấp niệm bạo động trong cơ thể hiện tại bình tĩnh đi rất nhiều. Khiến ý nghĩ chuẩn bị trực tiếp giết chết nàng bây giờ đã biến mất. Mục đích chuyến đi này của hắn là để loại bỏ chấp niệm cho thân thể, còn hắn đối với việc giết người cũng không có hứng thú lớn. Hơn nữa nha đầu kia trong Đại Diễn tông lại có chút thân phận, nàng mà chết đối với Đại Đường cũng là chuyện phiền toái. Hiện tại hắn dù sao cũng là hoàng tử Đại Đường, còn cần thân phận này để bảo vệ. Trước khi hắn không có chân chính lớn lên, an tâm làm một hoàng tử ít quyền thế cũng là một lựa chọn tốt.
- Cừu nhân? Ta không nhớ rõ có một cừu nhân nào như ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai.
Lưu Thanh Thanh lạnh giọng nói.
- Không thể nói, không thể nói. Ta rất sợ Đại Diễn tông, nếu như tiết lộ thân phận, vậy thì phiền phức to rồi
Lý Lân bỡn cợt nói.
- Hừ! Đồ nhát gan, dám làm không dám nhận, ngươi mà là nam tử hán đại trượng phu gì chứ.
Lưu Thanh Thanh lạnh giọng nói
- Ta có phải là nam tử hán đại trượng phu hay không không cần ngươi đánh giá. Ta chỉ cần biết, ngươi bây giờ là tù nhân của ta. Hơn nữa, chọc giận ta, đối với ngươi sẽ không có đồ ăn ngon đâu.
Lý Lân không thèm để ý chút nào. Đối với hắn mà nói, trừ một ít câu cấm kỵ ở ngoài, cho dù nàng ta có chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên cũng khó có thể kích khởi một chút hứng thú của hắn. Huống chi đại mỹ nữ Lưu Thanh Thanh luôn cao ngạo đối với việc mắng chửi người thật sự không tinh thông, lập đi lập lại vài câu không đến nơi đến chốn như vậy căn bản khó có thể để trong lòng Lý Lân sinh ra gợn sóng.
Lý Lân từ trên giường đứng dậy, từng bước một đi lại gần Lưu Thanh Thanh. Trên mặt lộ ra nụ cười dâm loạn.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì!
Lưu Thanh Thanh cảm thấy trên người phát lạnh, run giọng nói.
- Báo thù a! Ta vừa rồi không phải đã nói sao!
Lý Lân dâm đãng cười nói.
- Ngươi... Ngươi không được qua đây, ngươi mà còn tới nữa, ta không khách khí đâu đấy!
Lưu Thanh Thanh ngoài mạnh trong yếu hô.
- Hắc hắc, ngươi còn muốn không khách khí thế nào. Cho ta xem một chút đi.
Lý Lân từng bước một tới gần. Cả người phảng phất không có chút nào phòng bị.
Ngay khi Lý Lân đi tới trước người Lưu Thanh Thanh tầm nửa mét, hắn thậm chí có thể ngửi thấy được trên người Lưu Thanh Thanh tỏa ra mùi thơm của cơ thể.
- Đi chết đi!
Lưu Thanh Thanh quát to một tiếng! Một đạo chân khí ngưng tụ màu xanh đánh tới ngực Lý Lân.
- Sớm biết ngươi sẽ như thế mà!
Khóe miệng Lý Lân lộ ra một nụ cười tà mị, thân thể linh xảo lui về phía sau, trong điện quang hỏa thạch né tránh nắm tay của Lưu Thanh Thanh.
Phốc!
Cả người Lưu Thanh Thanh ngã xuống đất, vừa một kích kia là nàng thật vất vả điều động hết chân khí bản thân. Sau một kích đó, cả người nàng ngay cả động một cánh tay đều cực kỳ khó khăn. Trên mặt nàng tràn đầy tuyệt vọng, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân tràn đầy oán độc.
- Nguy hiểm thật, may mà lão tử tránh được nhanh.
Lý Lân tuy rằng đã sớm ngờ tới Lưu Thanh Thanh sẽ không để yên như thế, nhưng khi đối mặt với một kích này của nàng, cũng khiến Lý Lân đổ một thân mồ hôi lạnh. Cho dù đã trúng mê dược, nhưng một kích toàn lực của Tam phẩm Võ Tông cũng có thể đánh chết một lục phẩm võ sĩ như hắn.
Nhìn ngã xuống đất Lưu Thanh Thanh, sắc mặt Lý Lân cũng không thoải mái cho lắm. Hắn từ trong lòng lấy ra mấy cây kim khâu, cách vài bước phi ra, che lại mấy đại huyệt trên người Lưu Thanh Thanh. Khiến nàng triệt để mất đi năng lực phản kích.
- Hỗn đản, có bản lĩnh ngươi giết ta đi!
Lưu Thanh Thanh đấu tranh hô.
- Giết ngươi?
Trên mặt Lý Lân lộ ra vẻ trầm tư, tựa hồ đang ngẫm nghĩ lời Lưu Thanh Thanh nói.
Lưu Thanh Thanh đáy lòng trầm xuống, nàng nói như thế không có nghĩa là nàng thật muốn chết. Con kiến hôi còn tham sống, huống chi là người! Đương nhiên, nếu như Lý Lân thật sự làm bẩn sự thuần khiết của nàng, nàng chỉ còn nước lấy cái chết để giữ gìn danh dự.
- Không được, giết ngươi quá tiện nghi cho ngươi!
Lý Lân cười tủm tỉm đi tới trước người Lưu Thanh Thanh.
- Ngươi... Muốn làm gì?
Lưu Thanh Thanh sợ hãi. Nam nhân mặt đen này quả thực là ma quỷ, thực lực yếu muốn chết, thế nhưng cả người lại tràn đầy thủ đoạn bỉ ổi, chính mình là cao thủ Tam phẩm Võ Tông cũng bị hắn bắt nạt hai đến ba lần.
- Ngươi rất cao ngạo a! Mở miệng có thể quyết định sinh tử người khác, đem mạng người cho là thẻ đánh bạc để chơi đùa. Ngươi cũng đã biết bất luận sinh mệnh gì đều do cha mẹ nuôi dưỡng, ngươi trừ sinh ra có một bộ dạng xinh đẹp ra thì còn có cái gì. Đối phó người như ngươi, giết ngươi chỉ là tiện nghi cho ngươi mà thôi. Cho người cao ngạo như ngươi đi quét rác vẫn còn hiệu quả chán so với giết ngươi. Ta nói không sai chứ!
Nói xong, Lý Lân không chút khách khí hung hăng nắm lấy bộ phận cao ngạo trước ngực Lưu Thanh Thanh.
- A... Ngươi tên hỗn đản này!
Lưu Thanh thanh không nghĩ tới Lý Lân thật không ngờ thô bạo, bất ngờ không kịp đề phòng, trước ngực bị nắm đến đau nhức. Hiện tại nàng vô pháp vận động chân khí, cả người so với phổ thông nữ hài cũng không sai biệt lắm. Hơn nữa trước ngực đối với con gái người ta mà nói là nơi vô cùng trinh tiết, bị một người nam nhân như vậy không kiêng nể nắm bóp, Lưu Thanh Thanh quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.
- Móa! Con đàn bà thúi như ngươi còn rất biết chăm sóc. Xúc cảm rất tốt!
Nói xong, Lý Lân không chút khách khí vươn tay làm bậy khắp ngực. Lưu Thanh Thanh đau nhức đến mức nước mắt đều rơi xuống.
- Vương bát đản, biến thái, lưu manh, **...
Lưu Thanh Thanh lớn tiếng chửi bới. Đồng thời cố gắng ngẩng đầu lên, muốn cắn cánh tay Lý Lân.
Cánh tay Lý Lân khẽ động, từ trước ngực cấp tốc sờ xuống phía dưới.
A…!
Không được…!
Lưu Thanh Thanh lần thứ hai thét chói tai.
- Móa! Kêu la cái gì, không phải là sờ sờ thôi sao! Có phải rơi mất khối thịt nào đâu.
Lý Lân không chút khách khí nói.
- Ngươi... Ngươi...
Đôi mắt đẹp của Lưu Thanh Thanh gắt gao nhìn chằm chằm Lý Lân, phảng phất muốn đem cả người hắn ăn tươi nuốt sống.
- Phốc!
Lưu Thanh Thanh há mồm phun ra một búng máu, ngất đi.
- Móa, có mỗi thế mà nhịn không được. Tâm lý tố chất thật đúng không phải kém bình thường.
Lý Lân còn muốn nắm một chút bờ mông Lưu Thanh Thanh, nhưng đành bất đắc dĩ thu hồi bàn tay heo đang ăn mặn lại.
- Tốt rồi, bạn thân, huynh đệ đã báo thù cho ngươi. Phỏng chừng nha đầu kia cả đời này cũng không quên nổi ngày hôm nay. Ngươi có thể yên tâm mà đi.
Lý Lân đứng dậy, thần sắc trên mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, phảng phất vừa rồi người sử dụng thủ đoạn hèn mọn hạ lưu không phải là hắn.
Két…
Lý Lân chỉ cảm thấy ngực run một chút, cảm giác áp lực trong lòng triệt để biến mất. Cả người trong nháy mắt thoải mái rất nhiều. Lý Lân mừng rỡ trong lòng, hắn biết, từ hôm nay trở đi, cỗ thân thể này chân chính thuộc về mình, tai hoạ ngầm trên thân thể cũng hoàn toàn bị loại trừ.
Cúi đầu nhìn Lưu Thanh Thanh đã ngất đi, thần sắc Lý Lân thoáng có chút phức tạp. Kiếp trước không phải không giết qua nữ nhân, nhưng những người đó không phải loại tốt lành gì, chớ đừng nói chi là loại thiếu nữ kinh nghiệm sống chưa nhiều như này. Ngày hôm nay mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng Lý Lân xác thực đã chiếm đại tiện nghi của người ta. Không chỉ đem toàn thân con gái sờ soạng mấy lần, còn làm người ta tức giận sinh ra nội thương. Thực sự có lỗi, có lỗi.
Lý Lân cúi xuống ôm lấy thân thể Lưu Thanh Thanh, cảm giác mềm mại kia khiến đáy lòng Lý Lân không khỏi rung động. Thế nhưng hắn rất nhanh thu nhiếp tinh thần. Ôn nhu hương là mộ anh hùng, một phần cảm tình kiếp trước đã khiến hắn khổ không thể tả, kiếp này sẽ càng thêm giáo huấn bản thân. Huống chi Lưu Thanh Thanh đẹp thì đẹp thật, nhưng lại đứng về phía bất đồng, thật sự không có tiền đồ để phát triển. Lý Lân không phải sắc ma bị nửa người dưới chi phối, cuộc đời xử nam ở kiếp trước khiến hắn đối với chuyện tình dục vẫn duy trì suy nghĩ phi thường bảo thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.