Tam Thái Tử

Chương 504: Thi đấu vị trí nội môn




- Ngươi thì biết gì! Đây không phải là linh trà bình thường, đây là lão phu đánh bạc… khục khục, không có gì, ngươi chỉ cần biết là đây là trà ngon tuyệt thế, không phải là thứ bình thường ai cũng có được!
Gia Cát Thừa Phong nghiêm mặt, lộ vẻ đạo mạo nói.
Lý Lân không nói gì gật đầu, hiểu được lai lịch của loại trà này e rằng rất có giá trị, nếu không lão già kia không có khả năng che che dấu dấu như thế!
- Đúng rồi, lần này lão phu tìm ngươi là có chuyện quan trọng cần ngươi đồng ý!
Gia Cát Thừa Phong nghiêm túc nói.
- Lão nhân gia ngài cứ nói!
Lý Lân biết chuyện mà Gia Cát Thừa Phong đã nói là quan trọng thì không thể đơn giản, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, làm như vậy cũng là vì hồi báo lại Gia Cát Thừa Phong giúp hắn tìm kiếm Suối Sinh Mệnh.
- Ngươi cũng biết, tại trên đại lục Thương Long có đủ loại học viện, có học viện lệ thuộc thế gia, có học viện lệ thuộc trực tiếp hoàng triều, còn có học viện tự phát tổ chức. Tại trong phần đông các học viện này có ba đại học viện đứng cao nhất, theo thứ tự là học viện Thần Ma, học viện Tiên Võ cùng với học viện Hoàng Đế. Trong đó, học viện Thần Ma có thực lực mạnh nhất, học viện Tiên Võ đứng thứ hai, học viện Hoàng Đế xếp cuối. Đương nhiên, thứ tự này được phân ra từ khi cạnh tranh giữa các học viện năm trăm năm trước. Hiện tại đã gần hết một vòng năm trăm năm, ba đại học viện vẫn dựa theo lệ thường mà tổ chức thi đấu cạnh tranh thứ tự. Ta hi vọng ngươi có thể đại biểu ngoại viện học viện Thần Ma đi tham gia!
Gia Cát Thừa Phong trầm giọng nói.
- Đại biểu ngoại viện? Viện trưởng, nội viện cùng ngoại viện của học viện Thần Ma không phải là cùng một thể sao? Vì sao chuyện này còn phải phân chia, trực tiếp để đám thiên tài yêu nghiệt bên nội viện đi không được sao!?
Lý Lân khó hiểu hỏi.
- Tiểu tử ngươi đừng có mà giả bộ hồ đồ, tình huống bên trong học viện Thần Ma, ngươi cũng biết một ít đi? Dù là ngươi không biết, cái tên tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng Tư Đồ Thiên Xung kia cũng đều nói hết cho ngươi. Học viện Thần Ma phát triển hơn mười vạn năm, sớm đã không bền chắc như thép nữa rồi. Nhất là nội viện cùng ngoại viện, chẳng những tranh giành phân phối tài nguyên, còn có vấn đề trong cách tuyển chọn đệ tử. Nội viện chủ trương không phải thiên tài tuyệt thế thì không thu! Mà ngoại viện thì chỉ cần thông qua khảo nghiệm đều được thu nhận. Quan điểm khác nhau làm cho hai viện nội – ngoại bằng mặt không bằng lòng. Trải qua nhiều năm phát triển như vậy, thực lực nội viện rất cường đại, còn ngoại viện thì có nhân số rất đông, thực lực hai bên không cách biệt quá lớn, bởi vậy mà tranh đấu càng thêm lợi hại. Như loại thi đấu ảnh hưởng tới địa vị của học viện Thần Ma, hai viện nội – ngoại sẽ không dễ dàng buông tay, cũng sẽ tạo nên cạnh tranh lấy tư cách đi thi đấu. Ta hi vọng ngươi có thể làm tuyển thủ hạt giống của ngoại viện mà đi tham gia.
Gia Cát Thừa Phong nói ra mục đích của mình.
- Ta? Viện trưởng ngài lại coi trọng ta, ta không cũng không phải là đối thủ của đám thiên tài yêu nghiệt kia. Ngài vẫn nên tìm người hiền năng hơn a! Huống chi ta còn phải đi tim Suối Sinh Mệnh , không có thời gian đi tham gia mấy trò nhàm chán này.
Lý Lân lắc đầu, đối với loại thi đấu này thật sự không có bao nhiêu hứng thú.
- Tiểu tử ngươi không nên vội cự tuyệt, phải biết rằng nếu lấy được thành tích tốt trong thi đấu giữa ba đại học viện, phần thưởng sẽ cực kỳ phong phú. Lại có thể lợi dụng lần này mà danh động đại lục, trở thành cao thủ được mọi người kính ngưỡng, sao lại không làm chứ?
Gia Cát Thừa Phong cười nói.
- Không có hứng thú, nếu viện trưởng đại nhân không có việc gì thì ta cáo từ đây!
Lý Lân lắc đầu, không chút động tâm.
- Lão phu biết tiểu tử ngươi muốn cứu mấy nữ oa kia, nhưng Suối Sinh Mệnh quá mức xa vời, bằng vào lực lượng của chính ngươi thì một ngàn năm cũng chưa chắc tìm được. Mà nguyên bản mấy nữ oa kia không thể kéo dài được trăm năm, nếu ngươi đáp ứng tham gia thi đấu nội môn, sau đó đó đại biểu học viện Thần Ma tham gia thi đấu giành thứ tự sắp xếp thì lão phu đáp ứng ngươi, vì ngươi mà tập hợp đại sư thiên cơ của ba đại học viện liên thủ suy tính tung tích Suối Sinh Mệnh . Chỉ cần Suối Sinh Mệnh còn tồn tại trên đời, tự nhiên có thể dùng thiên cơ đoán mệnh mà tìm ra dấu vết!
Gia Cát Thừa Phong cắn răng, đưa ra mê hoặc mà Lý Lân không cách nào cự tuyệt.
- Thật chứ!?
- Đương nhiên, lão phu đường đường là viện trưởng ngoại viện học viện Thần Ma, há có thể lừa gạt ngươi!
Gia Cát Thừa Phong lộ ra một bộ chuyện này bao lên người lão phu.
Dù Lý Lân thế nào cũng cảm thấy có chút không yên lòng, nhưng thật sự không thể cự tuyệt được mê hoặc này. Bởi vì Suối Sinh Mệnh quá mức mơ hồ, muốn đạt được thì với lực lượng một người khó mà làm được.
- Thi đấu lấy tư cách của nội viện còn nửa năm nữa mới tiến hành, lão phu sẽ vì ngươi mà cầu mấy viên đan dược tạm thời ổn định bản nguyên cho mấy nữ oa kia, tuyệt đối sẽ không vì tham gia thi đấu mà ảnh hưởng tới mấy nữ oa kia.
Gia Cát Thừa Phong cười nói, lời này tương đương với việc giải quyết một tia băn khoăn cuối cùng trong lòng Lý Lân.
- Được, ta đáp ứng ngài!
- Tốt rồi, ta sẽ gọi người cung cấp đan dược cho ngươi tu luyện, thực lực của ngươi tuy được tăng cường nhưng cảnh giới võ đạo còn hơi thấp, lão phu tận lực giúp ngươi đạt tới Võ Hoàng ngũ phẩm trước khi tham gia thi đấu.
- Vậy thì phiền ngài rồi!
Lý Lân gật đầu, đã trải qua mấy trận chiến, Lý Lân đã sớm đột phá tới Võ Hoàng tứ phẩm, chỉ là Lý Lân luôn áp chế cơ hội đột phá. So với bất luận kẻ nào, hắn đều hiểu rõ sự trọng yếu của trụ cột, nếu trụ cột không chắc chắn, dù trước đó có biểu hiện thiên tài hơn nữa thì cũng không thể lâu dài, lầu các giữa trời cũng không thể chịu được mưa gió.
Theo Gia Cát Thừa Phong an bài, Lý Lân tiến vào nơi bế quan ở ngoại viện của học viện Thần Ma, nơi này nguyên khí cực kỳ nồng đậm, bên dưới còn có linh mạch còn sống không ngừng phun ra linh lực. Còn có một ít khắc bia của tiên hiền võ đạo để lại, trong đó có ẩn chứa ý chí võ đạo độc hữu của tiên hiền. Đây là thứ có ích rất lớn đối với người bế quan ở nơi này.
Căn cơ võ đạo của Lý Lân là Tiên Thiên Nhất Khí Quyết cùng với Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh, là hai bộ pháp điển võ đạo kiếp trước, dù còn có chút chênh lệch so với võ đạo ở thế giới này, nhưng đến cảnh giới cao thâm thì cũng là trăm sông đổ về một biển, bởi vì vậy, quan sát ý chí võ đạo của tiên hiền này cũng tạo thành trợ giúp rất lớn đối với cảm ngộ võ đạo của Lý Lân.
Mặt khác, Gia Cát Thừa Phong đã phái người đưa tới cho Lý Lân khoảng trăm viên đan dược, có củng cố căn cơ, có tăng lên cảnh giới, tất nhiên cũng có tăng mạnh lực lượng thân thể. Mặc kệ là loại nào, đều lấy tăng thực lực cho Lý Lân làm cơ sở.
- Xem ra Gia Cát lão đầu thật sự hạ quyết tâm rồi! Có những đan dược này, dù là heo cũng có thể liên tiếp đột phá!
Lý Lân không nói gì nhìn một đống đan dược trước mặt, tuy hắn không cần đan dược cũng có thể đột phá, nhưng ai ngu mà ngại đan dược nhiều! Hơn nữa trải qua tiếp xúc nhiều lần với Gia Cát Thừa Phong, Lý Lân phát hiện Gia Cát lão đầu cũng không phải là người để kẻ khác tùy tiện chiếm tiện nghi, nếu mình không đạt tới như lão mong muốn thì không biết lão sẽ làm gì mình đây. Trên trời không rớt xuống bánh trái, từ một chén linh trà kia đã làm cho Lý Lân hiểu được, Gia Cát lão đầu cũng có một mặt làm người khác im lặng.
Đã trải qua Lý Lân đại náo một hồi, thực lực của gia tộc Tây Môn suy tàn rất nhiều, cả gia tộc mang theo cái đuôi làm rùa đen, Lý Triệt cùng Lưu Thanh Thanh cũng không cần trốn tránh. Được Lý Lân yêu cầu, Gia Cát lão đầu chỉ vung tay một cái thì hai người liền trở thành đệ tử dự bị của học viện. Kết quả này làm cho Lý Triệt cùng Lưu Thanh Thanh vui sướng không thôi. Trở thành học viên dự bị cũng có nghĩa là bọn họ có thể lên lớp nghe lão sư của học viện Thần Ma giảng giải võ đạo, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn đối với hệ thống tu luyện võ đạo. Hơn nữa, mỗi một tháng, đệ tử dự bị cũng có thể nhận được một phần tinh thạch đan dược khá là xa xỉ, càng có giúp ích cho tu luyện.
Về phần Lãnh Băng, Lâm Vũ Vi cùng Trương Thanh, ba người cũng lấy được sân viện của riêng mình, nhưng cách nơi Lý Lân tương đối xa, đối với chuyện này, ba người cũng không có ý kiến gì. Dù sao, tuy sân viện của Lý Lân có hơi khác bình thường, nhưng thiên địa nguyên khí thì nồng đậm gấp đôi so với nơi của ba người. Hơn nữa, xung quanh nơi Lý Lân đều là cao thủ nổi tiếng ngoại viện, tên Phong tử bị hắn trấn áp cùng Đao Ma khiêu chiến hắn đều ở tại khu vực này. Chỉ là vì thời gian nhập học bất đồng, cũng không quá gần nhau. Đối lập như thế, song phương không ở một chỗ cũng là bình thường.
Trong phòng viện trưởng, Gia Cát Thừa Phong lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn lão già trước mặt, nửa ngày mới nói:
- Lão Trầm, tiểu Phong tử không có chuyện gì, lão phu sẽ không để Lý Lân đụng vào tính mạng hắn, chuyện này chỉ là đánh nhau giữa đám tiểu bối, ngươi là một lão già hơn ngàn tuổi rồi, đừng có chộn rộn.
- Viện trưởng, không phải lão phu không cho ngươi mặt mũi, tất cả mọi người đều biết Cốc Sơn là đệ tử của lão phu, cái tên tiểu tử Lý Lân kia quá kiêu ngạo rồi, vừa giáp mặt liền trấn áp, đây không phải là đánh vào mặt lão phu sao! Không được, chuyện này lão phu nhật định đòi một chút công đạo!
Lão già trừng mắt, một bộ mặc ngươi có quản hay không cũng vô dụng.
Trả lời kèm trích dẫn Trả lời kèm trích dẫn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.