Tam Thái Tử

Chương 526: Diễn võ trường Thương Thiên




- Siêu cấp… siêu cấp cao thủ!
Một tên trung niên khác há hốc mồm, sau đó liền lộ ra thần sắc sợ hãi. Nếu gã không nhìn ra vị trước mắt này là giả heo ăn thịt hổ thì gã thật sự là heo rồi. Ai có thể nghĩ tới, chỉ từng ấy tuổi dĩ nhiên là một đầu mãnh hổ nhằm người mà cắn. chính mình còn muốn là sói xám chiếm tiện nghi, ai ngờ không chịu nổi một kích.
Tên hộ vệ trung niên bị một quyền của Lý Lân đánh bay, nằm trên mặt đất rên rỉ không thôi. Cánh tay phải của gã đã vặn vẹo không có quy tắc, Lý Lân tức giận gã ra tay tàn độc, vì vậy một kích này cũng dùng tám phần lực lượng. Cánh tay tên này chẳng những bị đứt đoạn kinh mạch, thậm chí một luồng chân khí kim cương bá đạo theo kinh mạch vỡ vụn mà tiến vào trong đan điền, lấy phương thức vô cùng bá đạo mà đánh thủng một lối ra từ trong đan điền.
Người trung niên kia còn không phát hiện được, nhưng rất nhanh gã đã phát hiện, cánh tay bị phế chỉ là vết thương nhỏ, chân khí ẩn chứa trong đan điền kia mới là phiền toái lớn nhất. Có luồng chân khí này, mỗi lần tên này chỉ có thể điều động được một nửa chân khí trong người, tương đương với thực lực bị Lý Lân mạnh mẽ phong ấn một nửa.
Tên hộ vệ còn lại trở nên cực kỳ ngưng trọng, đầu tiên là cúi người thi lễ với Lý Lân, sau đó nói:
- Mong tiền bối tha lỗi, chúng ta có mắt không nhìn thấy thượng tiên, đắc tội tiền bối, hắn đã bị trừng phạt rồi, mong ngài nhìn mặt mũi Cửu hoàng tử mà tha hắn một lần!
Lý Lân đã không còn giận dữ, bình tĩnh nói với tên hộ vệ trung niên:
- Dẫn ta gặp Cửu hoàng tử của các ngươi!
- Tiền bối là bạn cũ của điện hạ sao?
Sắc mặt trung niên kia càng thêm ngưng trọng, nếu đối phương thật sự là bạn cũ của Cửu hoàng tử, vậy thì thì hai người vừa vô lễ như vậy sẽ bị thế nào? Vừa nghĩ tới thủ đoạn của đại tổng quản trong phủ Cửu hoàng tử, người trung niên không nhịn được mà rùng mình một cái. Tên hộ vệ nằm dưới đất cũng rất khó coi, ánh mắt gã nhìn Lý Lân tràn ngập sợ hãi.
- Không có, nhưng ta có chuyện quan trọng cần Cửu hoàng tử giúp đỡ. Ngươi cứ mang ta đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu!
Lý Lân trầm giọng nói.
Tên trung niên thở ra một hơi, cung kính nói:
- Mời tiền bối!
Về phần đồng bạn dưới đất thì gã không còn tâm tư chiếu cố
Người xem xung quanh cũng dần tản đi, nhưng không lâu sau, lại có hạ nhân phủ Cửu hoàng tử mang chiêu hiền bảng tới dán lên. Xem ra Cửu hoàng tử đã phát không ít bố cáo trong Trung Châu thành này, không biết làm rầm rộ thế có thể tạo ra phiền toái hay không?!
Trung Châu thành cực kỳ rộng lớn, nếu so sánh thì Thiên Đế thành nhỏ hơn rất nhiều. Cũng giống như cấp thành phố so với đô thị cấp Bắc Kinh, Thượng Hải vậy, chênh lệch to lớn làm Lý Lân cảm thấy không nói nên lời.
Nơi này không nhà cao tầng, không xe công cộng, nhưng lại lộ ra một loại văn minh đặc biệt. Kiến trúc rộng lớn đủ kiểu mọc khắp nơi, tới gần hoàng cung thì tràn đầy nhà lớn tường cao, đủ loại châu ngọc lưu ly trân quý như muốn chiếu sáng toàn bộ Trung Châu thành.
Căn cứ theo lời tên thị vệ có tên là Tam Lộ nói, toàn bộ Trung Châu thành thì hoàng cung chiếm gần một nửa, cũng chiếm toàn bộ phương bắc, gia tộc huân quý thì phần lớn sống tại phía đông, phương tây thì đa phần là thế lực môn phái, chỉ có phía nam là dân chúng bình thường cùng với quần cư tán tu.
Trung Châu thành là đô thành của Bích Lạc Hoàng Triều, toàn bộ đô thành đều bị một cấm chế cực lớn bao phủ, cấm chế này có tác dụng áp chế thần thức, làm thế là muốn ngăn cản cao thủ võ đạo tùy ý dò xét hoàng cung. Về phần phi hành, nơi này cũng không cấm, trừ khu vực hoàng cung không thể bay thì nơi khác cũng không quá ước thúc.
Càng tiến về phương bắc gần với hoàng cung, kiến trúc phía dưới càng thêm tang thương cũ kỹ, được Tam Lộ dẫn đường, Lý Lân cũng coi như miễn phí thăm thú kiến trúc cổ kính ngàn năm. Điều này cũng làm cho Lý Lân tăng thêm chút hiểu biết về Trung Châu thành.
Tuy Thiên Đế Thành cũng vô cùng to lớn, dân cư hơn tỷ, nhưng phương diện võ đạo không cách nào sánh với Trung Châu thành. Ở bên trong Thiên Đế thành, Tiên Thiên không bằng chó, Võ Hoàng đầy đất, nhưng ở Trung Châu thành thì bình thường hơn nhiều lắm, cao thủ Tiên Thiên không ít, nhưng so với dân số trong thành thì nhỏ bé không đáng kể. Trong thành lại có nhiều thương nhân có địa vị, ăn mặc quý phái nhưng tu vi võ đạo không đáng nhắc tới, làm cho Lý Lân càng thêm hiểu biết hơn về Bích Lạc Hoàng Triều.
- Trung Châu thành này mới được coi như là một đô thị siêp cấp bình thường, còn về Thiên Đế thành do thiên tài Thần Ma học viện tập hợp mới là không được bình thường.
Lý Lân lẩm bẩm nói, tuy Trung Châu thành quy hoạch không giống với đô thị kiếp trước, nhưng không khí nơi này không khác bao nhiều. Ở nơi này, biểu hiện chênh lệch cấp bậc, thực lực vi tôn dã man đã bị hoàng quyền ước thúc mạnh mẽ.
Ngay vào lúc này, phía trước xuất hiện kiến trúc khổng lồ chen chúc. Từng cột đá cao mấy trăm mét có thể nhìn rõ từ rất xa, không biết được dùng sơn đen hay là do màu đá đen tự nhiên, dù sao đứng xa nhìn tới cũng cảm thấy sát khí ập vào mặt.
- Sao lại tới địa phương này?!
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Bẩm tiền bối, nơi này là diễn võ trường Thương Thiên, là diễn võ trường lớn nhất Trung Châu, thành cũng là võ trường cổ xưa nhất.
Tam Lộ cung kính trả lời, sau lưng gã có một đôi cánh mỏng như cánh tằm không ngừng vỗ, làm cho gã vững vàng ổn định tại không trung.
Tam Lộ chỉ là Vương Tọa bát phẩm, tối đa cũng chỉ dùng chân khí ngưng tụ thành cánh để phi hành, nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Nguyên bản Lý Lân muốn mang gã phi hành, với thực lực của hắn, kéo theo một người cũng không thành vấn đề, nhưng không đợi hắn mở miệng, Tam Lộ liền mở ra một đôi cánh nhỏ tinh xảo, dùng tốc độ cực nhanh mà bay về phía trước. Lý Lân tự nhiên biết đó là linh khí phi hành, nhưng làm Lý Lân kinh ngạc là, đôi cánh này được luyện chế từ cánh linh thú côn trùng, cấp bậc cực thấp nhưng tốc độ lại phi thường nhanh.
- Diễn võ trường Thương Thiên?! Cái tên thật bá đạo!
- Tiền bối có điều không biết, diễn võ trường Thương Thiên này không phải là người kiến tạo, nghe nói lịch sử của nó phải ngược dòng về thời kỳ thượng cổ, ngay cả hoàng triều cũng không biết diễn võ trường này từ đâu mà đến, nhưng trên cửa ra vào của diễn võ trường có hai chữ Thương Thiên, bởi vậy mới được gọi là diễn võ trường Thương Thiên.
- Ngươi muốn mang ta tới đó?!
Lý Lân nhướng mày, có chút cảnh giác.
- Đúng vậy, hôm nay Cửu hoàng tử điện hạ đang ở đó, nghe nói có một tràng chiến đấu siêu cấp, song phương quyết chiến đều là cao thủ Võ Hoàng.
Tam Lộ khẩn trương nói.
- Diễn võ trường này phục vụ quyết đấu sao?!
Lý Lân đánh giá kiến trúc khổng lồ, hỏi.
- Đúng vậy, nhưng cũng không phải quyết đấu vì giải quyết tranh cãi, mà là vì đánh bạc, bất luận kẻ nào cũng có thể tham dự. Vừa vào diễn võ trường thì không còn khác biệt thân phận, chỉ phân chia theo tài lực. Có tiền chính là đại gia, không có tiền thì hoàng đế bệ hạ đến đây cũng bị ném ra.
Tam Lộ lộ vẻ sùng bái nói.
- Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng dám ném ra, chủ nhân diễn võ trường này đủ bá đạo. Ngươi có biết thân phận người này không?
Có thể không để ý tới hoàng đế ngay tại trong hoàng triều, thực lực địa vị người này tự nhiên không thể bình thường.
- Thân phận cụ thể thì tiểu nhân không thể nào biết được, ta chỉ là hộ vệ của Cửu hoàng tử mà thôi. Trong toàn bộ Trung Châu thành, e rằng chỉ có mấy đại gia tộc cùng với hoàng thất mới biết được thân phận của đối phương.
Lý Lân gật đầu, rất là tò mò đối với thân phận chủ nhân sau màn của diễn võ trường Thương Thiên này. Nếu như đối phương không phải là người trong hoàng thất, vậy cũng chỉ có thể là người nào đó trong một thế lực siêu cấp, một thế lực mà ngay cả Bích Lạc Hoàng Triều cũng không dám trêu chọc. Phải biết rằng, Bích Lạc Hoàng Triều cũng phải là hoàng triều thế tục bình thường, mà là siêu cấp hoàng triều, thực lực không kém gì thế lực siêu cấp như Thần Ma học viện. Toàn bộ đại lục Thương Long, căn bản không có thế lực nào có thực lực vượt qua bọn họ.
Hai người càng tới gần thì càng cảm giác được khí thế của diễn võ trường Thương Thiên, khi tiến vào trong, dù Lý Lân tự nhận là kiến thức rộng rãi cũng bị cảnh tượng bên trong dọa sợ.
Không gian bên trong diễn võ trường cực kỳ rộng lớn, nhưng bây giờ lại đầy ắp người. Dù nhiều sinh cơ tập trung như thế lại khó có thể che dấu tử khí sát khí ngập trời.
- Nơi này có cái gì, sao lại có lượng tử khí lớn như thế. Chẳng lẽ dưới diễn võ trường Thương Thiên này có mai táng vô tận xương cốt!?
Lý Lân không nhịn được thầm nghĩ, trong lòng hết sức hiếu kỳ, theo bình thường, nơi tử khí nồng đậm là nơi chẳng lành, vì sao diễn võ trường Thương Thiên lại bình yên tồn tại, thậm chí trải qua vô số năm không mục rũ.
- Cửu hoàng tử ở phòng chữ Thiên, tiểu nhân đi thông báo!
Tam Lộ thi lễ với Lý Lân, sau đó bay trước về một phòng chữ Thiên trôi nổi giữa không trung. Ở trên diễn võ trường Thương Thiên có rất nhiều phòng nổi đóng kín, căn cứ vào vị trí cùng độ lớn mà phân ra bốn cấp, Thiên Địa Huyền Hoàng. Phòng chữ Thiên có chín cái, dưới tình huống này, dù là là người trong siêu cấp hoàng triều truyền thừa mấy vạn năm, Cửu hoàng tử có thể chiếm lấy một phòng chữ Thiên tuyệt đối cũng không dễ dàng. Điều này làm cho Lý Lân cảm thấy hứng thú với ông chủ chưa từng gặp mặt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.