Nguy cơ của
Trung Châu thành đã được giải trừ, các con dân của thành cũng bắt đầu
dần quay trở lại, dưới sự ủng hộ của cao thủ cấp Thần Bích Lạc Hoàng
Triều lão tổ, cửu hoàng tử Lạc Tinh Thần lên ngôi nối vị, trở thành Bích Lạc Hoàng thời đại mới.
Lạc Tinh Thần sau khi lên ngôi thì việc đầu tiên làm là mở cửa kho linh
dược, triệu tập các luyện dược sư luyện chế đơn dược phục hồi cảnh giới
võ đạo và thực lực nhằm giúp đỡ các cao thủ trước kia bị đánh rớt cảnh
giới võ đạo trong chiến tranh lấy lại thực lực.
Có lẽ tất cả cũng chỉ là việc làm manh tính tuyên truyền, nhưng không
thể phủ nhận, vào thời khắc lòng dân bất ổn này thì Lạc Tinh Thần đã thu hoạch được một hiệu quả phi phàm. Võ giả tuy là có sức mạnh lớn hơn
nhiều so với dân thường, nhưng bọn họ xét đến cùng thì vẫn chỉ là con
người, do đó việc làm của Lạc Tinh Thần đối với họ làm họ thấy an ủi rất nhiều. Một Bích Lạc Hoàng Triều vốn dao động bất an nay đã dần khôi
phục lại sự ổn định. Những đường phố bị phá hoại nay cũng được lên kế
hoạch trùng tu, triều đình cũng mở quốc khố phân phát một khối lượng lớn tinh thạch, đến cả cao thủ cấp Thần như Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ
cũng bị thu hút tham gia vào việc kiến thiết tân Trung Châu thành. Một
số lượng lớn tinh thạch cự mộc cũng được vận chuyển đến Trung Châu
thành, Trung Châu thành từ đó ngày một khôi phục lại nguyên trạng, thậm
chí còn hoành tráng hơn cả lúc trước.
Đương nhiên trong thời gian đó mọi việc cũng không hoàn toàn thuận lợi,
một số gia tộc có dã tâm cũng thừa cơ hội này mà làm loạn, muốn bá chiếm thêm càng nhiều tài nguyên. Đối với hành động thừa lúc cháy nhà xông
vào hôi của này thì thái độ của Lạc Tinh Thần chỉ có một, đó chính là
giết!
Giết một gia tộc không hết thì giết hai, hai không hết thì giết ba, chỉ
vẻn vẹn trong vòng ba tháng mà đã có chín gia tộc trung đẳng vì tranh
chấp lợi ích mà tác loạn này đã bị Bích Lạc Hoàng Triều ra tay diệt
sạch. Tất cả các thế gia đều vô cùng hoang mang, chỉ còn trông chờ vào
đại gia tộc lớn nhất của thế gia là Trần gia.
Tại địa phận của Trần gia, gia chủ Trần gia nét mặt xuống sắc nhìn đứa con chưa cứng cáp trước mặt mình.
Gia chủ Trần gia trầm giọng quát :
- Thanh Tùng, đây không phải là việc mà con có thể tham dự được, mau cút đi cho ta!
Trần Thanh Tùng đáp :
- Phụ thân, và còn các vị trưởng lão nữa, các người muốn Trần gia bị
diệt vong sao? Bích Lạc Hoàng Triều không phải dễ đối phó, bọn họ đang
nắm giữ một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, tuyệt đối không phải đơn giản
như biểu hiện bên ngoài đâu. Bích Lạc Hoàng Triều Lạc Tinh Thần thủ pháp còn tàn nhẫn hơn cả bệ hạ đời trước nữa, đối với đối thủ như vậy thì
cách làm của mọi người chẳng khác nào tự tìm đường chết cả! Xin phụ thân và các vị hãy vứt bỏ những suy nghĩ không thiết thực này đi.
Một trưởng lão không hề nể mặt Trần Thanh Tùng nói :
- Hoang đường, tên vô công rỗi nghề, ăn chơi trác tán như ngươi lại biết lo cho Trần gia từ khi nào vậy? Gia chủ, tôi kiến nghị người nên giam
hắn vào trong từ đường của gia tộc để phản tỉnh, tránh việc hắn ra ngoài rong chơi đem phiền toái về cho gia tộc.
Các trưởng lão khác cũng tán đồng mà gật đầu, nhìn về hướng Trần Thanh
Tùng như nhìn một thứ rác rưởi vậy. Điều này làm cho Trần Thanh Tùng dở
khóc dở cười, không biết là nên tự hào hay bi ai nữa. Tự hào là vì vai
diễn một kẻ ăn chơi trác tán này y diễn rất đạt, còn bi ai là vì bản
thân có đủ năng lực để nhìn thấu thế cục nhưng khi nói ra lại chẳng có
ai chịu nghe. Cả gia tộc đã bị bao trùm bởi dã tâm tiêu diệt Bích Lạc
Hoàng Triều rồi, đừng nói là lời của một kẻ ăn chơi trác tán, mà ngay cả một truyền nhân đích hệ, Trung Châu thành đệ nhất thanh niên cao thủ
Trần Thanh Vân cũng im lặng không nói, trong ánh mắt hắn chỉ lóe lên sự
hưng phấn càng làm cho Trần Thanh Tùng càng thêm tuyệt vọng.
Tây Môn gia chủ giận dữ nói :
- Thanh Tùng, sao còn không mau cút ra ngoài, ngươi muốn làm lão phu tức chết sao hả?
Còn về việc giam cầm y thì xem như không bàn nữa, vì cho dù có ăn chơi thì cũng là giọt máu của mình.
Trần Thanh Tùng vẫn tiếp tục cố gắng nổ lực khuyên giải nhằm xoay chuyển tình thế của gia tộc.
- Phụ thân, thế cục của Bích Lạc Hoàng Triều nay đã ổn định rồi, lại
thêm không phải lo lắng gì về chuyện sau này, Lạc Tinh Thần tuy rằng trẻ tuổi, nhưng thực lực sâu không thể lường, càng huống hồ là sau lưng hắn còn có cả trăm vị hoàng tử chống lưng, thực lực của bọn họ ai trong
chúng ta biết rõ chứ? Những người tử trận trong trận thương thiên hoành
võ thật sự là sự thật hay là do hoàng triều cố ý tung tin ra thì cũng
không thể xá định được. Đã có đến chín gia tộc bị diệt vong rồi, Trần
gia chúng ta không thể nối bước bọn họ được.
Một trưởng lão khác râu tóc bạc trắng liền đứng dậy nhìn về phía Trần Thanh Tùng giọng đầy ác ý nói :
- Đồ hỗn xược! Gia chủ! Trần Thanh Tùng miệng mồm không kín đáo, nếu lỡ
chuyện này truyền ra ngoài thì toàn bộ kế hoạch của gia tộc sẽ bị tiết
lộ, thậm chí hoàn dẫn đến họa diệt tộc, tôi kiến nghị nên lập tức áp
giải hắn vào hình đường giam cầm suốt đời hoặc là đem đi trảm thủ đi!
- Tam trưởng lão! Người muốn giết con sao?
Trần Thanh Tùng không thể tin vào mắt mình nữa, nên biết trong Trần gia
thì người duy nhất yêu thương y chính là vị tam trưởng lão dáng vẻ hiền
từ kia. Không ngờ nay người ấy lại chính là người đầu tiên đứng ra muốn
giết mình.
- Hừ! Vì cơ nghiệp vạn năm của gia tộc, không ai là không thể không
giết! Cho dù là hi sinh tính mệnh của chính lão phu mà có thể giúp cho
gia tộc thì ta cũng không từ nan.
Tam trưởng lão lạnh lùng trả lời làm cho Trần Thanh Tùng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trần Thanh Tùng không ngờ trước đây lại đui mù mà xem loại người này là
một trưởng lão nhân từ vô cùng tôn kính. Xong rồi, toàn bộ gia tộc nay
như điên loạn cả rồi, nếu lỡ động thủ thì e là thời khắc diệt vong của
Trần gia xem như đã đến.
- Phụ thân, đại ca, Trần gia thật sự...
Trần Thanh Tùng chưa nói dứt lời thì tam trưởng lão đứng gần đó liền tung ra một chưởng đánh thẳng vào giữa đầu y.
Trần Thanh Vân lúc này liền ra tay ngăn cản nói :
- Thủ hạ lưu tình!
Chỉ tiếc là do khoảng cách khá xa nên y đã chậm một bước.
Xét về thực lực thì với khả năng của Trần Thanh Tùng nếu trúng chưởng
này của tam chưởng lão thì y chỉ có một con đường chết mà thôi.
Trần gia chủ mở miệng muốn ngăn cản, nhưng lại nhớ về những điều mà Trần Thanh Tùng nói lúc nãy nên lại thôi.
Trần Thanh Tùng nhìn sự việc diễn ra trước mắt vô cùng chán nản, nghĩ
rằng nếu bản thân ra tay ngăn cản thì có phải là việc làm đúng không?
Những người này nay đã bị danh lợi làm cho mờ mắt, họ nhất định sẽ không tin lời của mình, càng không thể cảm thông mình. Hiện tại nếu bản thân
lại còn cố gắng thoát chạy ra ngoài thì thật đúng là chuyện buồn cười.
Trần Thanh Tùng nhắm mắt lại, giơ tay lên mà tiếp chưởng của tam trưởng
lão. Trong thời khắc đó, hai mắt y đột nhiên mở ra, trong ánh mắt cũng
không còn thể hiện sự nhu nhược nữa, từ thân y bạo phát ra một khí thế
vô cùng to lớn.
Trong nháy mắt tam trưởng lão kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bị đánh
văng ra xa, nếu không có Trần Thanh Vân xông ra đỡ lại thì e rằng y đã
bị đánh văng ra ngoài rồi.
....
Không gian bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, cả đại sảnh của Trần gia lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở rối loạn.
Tất cả mọi người há hốc mồm kinh ngạc như nhìn thấy một con quái vật vậy.