Tam trưởng lão nét mặt đỏ lừ, ụa một tiếng rồi thổ huyết ra nhìn Trần Thanh Tùng với
nét mặt kinh hãi. Đã thương y chỉ bằng một chưởng, thực lực này thậm chí còn vượt trên cả Bát Phẩm Võ Hoàng nữa.
- Thanh Tùng! Ngươi...
Người ngạc nhiên nhất với việc này không ai ngoài Trần gia chủ, nên biết trước đó vì muốn đứa con này thành tài mà y đã tốn không ít tâm tư
nhưng rốt cuộc chỉ toàn làm y tức giận đến cắn răng cắn lợi. Nay khi
thấy Trần Thanh Tùng bạo phát thực lực lớn mạnh như vậy thì y có phần
kinh ngạc và xen lẫn vào đó là niềm vui khôn xiết.
- Các người đã nghe không lọt tai lời ta nói thì ta xin tuyên bố rút
khỏi Trần gia, chuyện của Trần gia sau này ta không quản nữa.
Thanh Tùng nói xong liền xoay đầu bỏ đi không thèm nhìn lại.
- Đứng lại!
Tam trưởng lão hét lên rồi xông về phía Trần Thanh Tùng.
- Ngươi không thể đi, bí mật đại sự của Trần gia không thể để ngươi tiết lộ ra ngoài được!
Trần Thanh Tùng không chút nghĩ ngợi nói :
- Hừ! Đại sự ngu ngốc của các người đối với ta không có hứng thú gì đâu.
Tam trưởng lão thẹn đến chín người nói :
- Hỗn xược, người là nhị công tử Trần gia, có thực lực đến vậy mà trước
nay vẫn không biểu lộ, ngươi rốt cuộc là có mưu đồ gì hả?
Trần Thanh Tùng cười nhạt nói :
- Thực lực của tôi là chuyện của tôi, tại sao lại phải biểu lộ ra chứ,
Trần gia có một Trần Thanh Vân còn chưa đủ sao mà lại còn muốn có thêm
một Trần Thanh Tùng nữa? Mười mấy năm rồi, tôi cũng mệt rồi, không còn
muốn chơi nữa. Thậm chí đến bí mật của các người thì dù là các người
không niệm tình huyết thống với ta ta cũng không tiết lộ đâu.
Tam trưởng lão nét mặt đỏ bừng, không biết là nên buồn hay nên giận đây nữa.
Tam trưởng lão nói lớn :
- Gia chủ! Trần Thanh Tùng khinh thường trưởng bối, bụng dạ khó lường, kính xin gia chủ minh xét.
Trần gia gia chủ nét mặt đang vui mừng bỗng trầm hẳn lại, chỉ một chốc cả người như già đi rất nhiều, có chút ngập ngừng nói :
- Cho hắn đi đi, ta lấy tính mạng mình ra đảm bảo hắn sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta đâu.
Lại thêm vài vị trưởng lãi không cam lòng nói:
- Gia chủ!
Trần gia gia chủ vô cùng cương quyết nói :
- Ta là gia chủ, lời ta nói ra ta sẽ chịu trách nhiệm, chuyện này cho dù có đưa đến trước lão tổ tông để nói ta cũng sẽ không thay đổi đâu.
Sau khi Trần Thanh Vân nhìn thấy thực lực của Trần Thanh tùng thì nét
mặt có chút khó nói. Bản thân vốn là người thừa kế đích hệ của Trần gia, địa vị của y vốn không thể nào bị uy hiếp được, người duy nhất có thể
tranh chấp địa vị này là Trần Thanh Tùng thì lại là một tên ăn chơi trác tán. Nhưng Trần Thanh Vân lại không hề ghét bỏ đệ đệ vô năng của y, cho dù có đối địch với nhau thì có lẽ y vẫn xem trọng tình thân hơn cả.
Nhưng hiện tại, sau khi Thanh Tùng bạo phát thực lực thì trong lòng y
rất mâu thuẫn, kiêng dè thì có lẽ cũng không phải, những hành động của
Trần Thanh Tùng hôm nay đã nói lên sau này y không thể ở lại Trần gia
được nữa rồi.
Nghĩ thông được những khúc mắc trong lòng, Trần Thanh Vân tiến lên một bước nói :
- Nó là đệ đệ của con, con cũng có thể đảm bảo, bây giờ hãy để nó đi đi.
Trần Thanh Tùng nhìn thật kĩ Thanh Vân một lúc, thần sắc khó hiểu làm cho Thanh Vân không dám nhìn thẳng vào y.
- Trước khi đi tôi cũng khuyên chư vị một câu, hoàng gia rất khó dò, hành sự nên cẩn thận!
Vừa nói Thanh Tùng vừa xoay người rời đi, dáng vẻ thanh thoát không chút lưu luyến gì.
Bảy ngày sau Trần gia phát động phản loạn, dẫn đến cuộc bạo loạn thứ hai của Trung Châu thành. Hoàng gia đối với việc này có chút khẩn trương
nhưng không loạn, không biết từ khi nào đã cho cao thủ và đại quân mai
phục khắp các nẻo đường của Trung Châu thành, cao thủ Trần gia tử thương vô số, các cao thủ ẩn nấp cũng bị rất nhiều cao thủ hoàng gia vậy chặt
tàn sát. Trần gia gia tộc huy hoàng suốt vạn năm nay ở Trung Châu thành
đến đây là diệt vong.
Bích Lạc hoàng thất thể hiện một thực lực kinh hoàng trấn áp tất cả các
thế lực khác trong Trung Châu thành, các gia tộc khác trước đây vốn
không phục nay đã ngoan ngoãn xếp cờ ngưng trống mà thần phục.
Đối với người của Trần gia thì Bích Lạc hoàng thất trảm cùng giết tận,
toàn bộ trên dưới Trần gia vạn người đều bị giết, huyết thống đích hệ
của Trần gia trừ Trần Thanh Tùng đã bỏ đi mất dạng ra đều trở thành hồn
ma dưới đao thủ phủ. Cũng vì cớ này mà liên lụy đến cả trăm vạn người
khác, trận máu tanh to lớn ấy đã làm cho Trung Châu thành rơi vào cảnh
sinh linh đồ thán.
Một số thế lực có liên quan đến Trần gia trước kia nay cũng tìm nơi khác nương thân hi vọng có thể tránh khỏi tai họa này. Cho dù là vậy thì
những người chủ sự của các thế lực này đa số cũng đều bị giết cả, không
những vậy các đại gia tộc có thực lực đủ khả năng uy hiếp Bích Lạc Hoàng Triều cũng vì một số lí do mà bị trấn áp một phen, theo con số thống kê thì sau cuộc phản loạn của Trần gia Trung Châu thành tử thương vô số,
lên đến hơn năm trăm vạn người. Nếu cộng thêm việc trước đó Bích Lạc
Hoàng Triều trấn áp cửu đại gia tộc thì con số người tử vong phải lên
đến ngàn vạn, con số này không ít hơn là bao so với lần trước Diệt Thế
Giả xuất hiện.
Vào lúc tất cả đều nghĩ rằng cuộc phản loạn đã ngưng lại, mọi thứ trở về sự yên bình vốn có thì ở ngoài thành Trung Châu, một thế lực nhỏ chỉ có hai người dựng cờ tạo phản, một số gia tộc nhỏ lo sợ việc bị thanh toán và một số cao thủ tản mác trước kia liền qui tụ về đây dưới trướng hai
người này.
Từ đó, Hắc Sơn Cốc từ một thế lực nhỏ bé trở nên mạnh mẽ khiến người
khác phải mở rộng tầm mắt. Cốc chủ Hắc Sơn lão yêu còn cuồng vọng tuyên
bố sẽ lật đổ sự thống trị của Lạc Tinh Thần. Trong thời gian ngắn chuyện về đại cốc chủ Hắc Sơn lão yêu lan truyền khắp các con phố Trung Châu
thành.
Trong Bích Lạc hoàng cung, Lạc Tinh Thần thân khoác hoàng bào cau mày nói với một người đang đứng trước mặt.
- Vậy ra bát muội chính là Hắc Sơn lão yêu à? Sao muội ấy lại chọn một nơi tệ hại như vậy làm căn cứ địa chứ.
Người kia bình tĩnh trả lời :
- Đây nhất định có liên quan đến Lý Lân! Lúc đầu Lý Lân tính kế với cao
thủ cạn tộc thượng cổ đã cho Ngao Vô Không đóng ở Hắc Sơn Cốc, chắc chắn ở đó có tồn tại thứ gì đó không bình thường.
Lạc Tinh Thần đứng dậy, đi đến trước mặt Ảnh Tử nét mặt mong chờ nói :
- Ảnh thúc, phụ hoàng đã đi rồi, đến người cũng không còn muốn ở bên cạnh ta nữa sao?
Ảnh Tử ngập ngừng nói :
- Bệ hạ trước khi động thủ từng dặn dò ta bảo vệ bát công chúa, lần này
ta hi vọng điện hạ niệm tình thân mà đừng giao tranh nhiều với bát công
chúa được không. Hắc Sơn Cốc của cô ta chẳng qua chỉ là một trò đùa mà
thôi.
Ai có ngờ là cô công chúa tính tình tinh nghịch và giảo hoạt khi xưa nay lại quật cường như vậy, trong lúc Bích Lạc Hoàng Triều đang trảm sát tứ phương mà lại dám thành lập Hắc Sơn Cốc làm thế lực đối chọi, nếu như
cô không phải là bát công chúa của hoàng triều thì có lẽ sớm đã bị tiêu
diệt rồi.
Lạc Tinh Thần thở dài nói :
- Ta sao có thể giao tranh với bát muội chứ, lúc đầu trẫm vì bất đắc dĩ
mới đánh muội ấy. Ảnh thúc, bát muội đành nhờ thúc chăm nom rồi, nếu có
thời gian ta sẽ đến thăm... Mà thôi bỏ đi, có lẽ bây giờ muội ấy cũng
chẳng muốn nhìn thấy ta.
Ảnh Tử trầm giọng nói :
- Điện hạ đừng quá bận tâm, bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, đến lúc đó rồi bát công chúa sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài thôi.
- Như thế cũng tốt, trẫm cũng đã điều động lực lượng tìm kiếm tin tức về thân phận sau khi chuyển thế của phụ hoàng rồi. Nhưng có điều Thương
Long đại lục rộng lớn như vậy, việc tìm kiếm thật không dễ dàng chút
nào.