Tam Thái Tử

Chương 571: Tin tức của Thiết gia




Lạc Tinh Thần gật gật đầu, nửa ngày nói:
- Ngài yên tâm, Tinh Thần nhất định sẽ tận lực xúc tiến kẻ đó rời đi.
Lão tổ Bích Lạc hoàng triều gật gật đầu, xoay người biến mất không còn thấy. Hình thức của Bích Lạc hoàng triều tuyệt không tốt, lúc này nhân tố không ổn định như Lý Lân xuất hiện thật sự không phải là chuyện tốt. Lão tổ hoàng triều không để ý thân phận tự mình truyền tin cho Lý Lân, chẳng qua là hy vọng có chút giao tình mặt ngoài, dễ nhắc nhở Lý Lân rời khỏi thành Trung Châu. Hiện tại Bích Lạc hoàng triều đã không còn nội tình cùng thực lực của siêu cấp hoàng triều, phải tận khả năng tránh khỏi nguy hiểm không biết.
Thành Trung Châu vẫn phồn hoa như xưa, không hề có thua kém so với ba năm trước, từ điểm này có thể thấy, Lạc Tinh Thần thật sự là một vị hoàng đế tốt. Nhưng theo cái nhìn của Lý Lân, thành Trung Châu hiện tại cũng có chút khác biệt so với trước đây, dù sao ba năm nay thổ địa của Bích Lạc hoàng triều bị xâm chiếm một phần ba, đồng thời khi thực lực bị tổn hại lớn, cũng khiến cho khí thế to lớn của thành Trung Châu yếu bớt đi rất nhiều. Số mệnh ẩn náu trên trời cao cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Lý Lân đi đến phố chợ thành Trung Châu, mua mấy nhu yếu phẩm cho cuộc sống với linh dược. Thậm chí vì thí nghiệm tình huống của khối ma thân này, Lý Lân còn tiêu phí một số tiền lớn mua một bộ công pháp võ đạo cấp Địa, mấy bộ công pháp thượng phẩm cấp Huyền. Đáng tiếc mấy thứ đó không có một cái nào có thể vận hành trong ma thân.
Lý Lân trở lại Hắc Sơn Cốc, nghênh diện gặp phải Ngao Vô Không huấn luyện trở về. Thấy Lý Lân thần sắc bình thản, thần sắc Ngao Vô Không trở nên dị thường phức tạp.
- Ngươi vậy mà đã ngưng tụ ma thân, hơn nữa đạt đến cấp Võ Tôn, xem ra kiếp nạn lần này có khả năng vượt qua rất lớn.
Ngao Vô Không trầm giọng nói.
- Ngươi cũng không tồi, ba năm từ Võ Hoàng cửu phẩm sơ kỳ đột phá đến Võ Hoàng đỉnh phong!
Lý Lân chỉ liếc mắt đã thấy rõ tu vi của Ngao Vô Không, nhưng trong lòng cũng cảm thán rất nhiều, lúc trước ký kết khế ước chủ tớ với gã, chẳng qua là vì để tránh cho gã trả thù người bên cạnh, dù sao khi đó Lý Lân không bị gã đả thương, nhưng lại vô lực bảo hộ bên người cạnh. Ai có thể ngờ đến ba năm ngắn ngủi, Lý Lân đã không còn đặt thực lực như của Ngao Vô Không vào trong mắt nữa.
Uỳnh ——!
Ảnh Tử xuất hiện, nói với hai người:
- Điện hạ muốn gặp các ngươi!
Lý Lân gật gật đầu, hắn cũng đúng lúc có việc nói với Lạc Khuynh Thành. Hiện tại vừa vặn theo Ảnh Tử đi về phía trung ương sơn cốc.
Lạc Khuynh Thành làm cho đại điện Hắc Sơn Cốc rất khí phái, một cái ghế tựa cao cao hoàn toàn phụ trợ ra được địa vị đại cốc chủ. Ở bên cạnh còn có hai chỗ ngồi vị trí hơi thấp hơn, đương nhiên là thuộc về nhị cốc chủ cùng tam cốc chủ. Nhưng mà trước đây Lý Lân chưa từng xuất hiện, mặc dù Ngao Vô Không là tam cốc chủ, lại ngồi ở vị trí thứ hai. Hiện tại Lý Lân đã xuất hiện, thực lực lại không phải là người Ngao Vô Không có thể so sánh bằng, trong lòng gã không cam thế nào cũng phải ngoan ngoãn thoái vị.
Lý Lân ngược lại tuyệt không quá để ý đối với hết thảy điều này, thực lực đến mức như hắn, ánh mắt đã có sự khác biệt rất lớn với trước đây. Lạc Khuynh Thành làm cho Hắc Sơn Cốc này thoạt nhìn khí thế không nhỏ, trên thực tế chẳng qua là thâu tóm thế lực xung quanh. Nếu không phải Lạc Khuynh Thành gánh tên tuổi Bát công chúa của Bích Lạc hoàng triều, chỉ sợ sơn cốc này không cần Bích Lạc hoàng thất ra tay cũng đã tuyên cáo bị diệt.
- Lý Lân, lúc trước khi Hắc Sơn Cốc thành lập đã xác định ngươi là nhị cốc chủ, hôm nay ta chuẩn bị giới thiệu ngươi cho đông đảo cán bộ của Hắc Sơn Cốc.
Lạc Khuynh Thành ngồi ở chủ vị, một thân y phục có chút trung tính che lấp dung mạo hơn người.
- Vẫn là thôi đi, ta không có hứng thú đối với những thuộc hạ ngươi. Lần này ta đi thành Trung Châu đã gặp lão tổ của Bích Lạc hoàng triều các cô, đã biết một chuyện từ trong miệng ông ta.
Lý Lân lắc đầu, thật sự là không có tâm tư đi làm nhị cốc chủ gì kia.
- Ngươi đã biết rồi! Vậy ngươi chuẩn bị làm sao? Ngươi đã là nhị cốc chủ của Hắc Sơn Cốc. Chuyện của ngươi chính là chuyện của Hắc Sơn Cốc.
Lạc Khuynh Thành trầm giọng nói, trên mặt đẹp tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Lý Lân kinh ngạc nhìn cô, tựa như mới lần đầu quen biết cô, có chút khó hiểu hỏi:
- Cô muốn tham dự vào? Đây cũng không phải là việc nhỏ, bây giờ ta là người bị truy sát số một của Tru Thiên Vạn Giới, không cần nói Hắc Sơn Cốc vừa thành lập không bao lâu, cho dù là thế lực có thực lực mạnh hơn gấp trăm lần nữa cũng không thể nào là đối thủ của bất kỳ một chủng tộc thượng cổ nào.
- Không phải là chết sao! Ta sớm đã có giác ngộ như vậy. Ngươi cảm thấy ta thành lập Hắc Sơn Cốc là vì cái gì?
Lạc Khuynh Thành nghiêm túc đầy mặt nói.
- Chẳng lẽ không phải vì chơi vui sao?
Lời Lý Lân vừa ra khỏi miệng đã có chút hối hận, hiện tại Lạc Khuynh Thành đã không phải là tiểu nha đầu tinh quái ba năm trước đây nữa, nhìn từ khí tức kẻ bề trên trên người cô đã có thể xác định cô đã xem Hắc Sơn Cốc là sự nghiệp của mình. Bản thân nói như vậy quả thật có ý khinh thường Hắc Sơn Cốc.
Lạc Khuynh Thành tuyệt không có tức giận, hiển nhiên kiếp sống đại cốc chủ ba năm đã khiến lòng dạ cô sâu hơn rất nhiều, tối thiểu có thể che giấu hỉ nộ của mình ở trước mặt Lý Lân.
- Ta thành lập Hắc Sơn Cốc chỉ là không muốn mất thêm một người thân nữa, tuy rằng ngươi không phải là người thân của ta. Nhưng coi như là đồng bọn của ta, nếu như ta lùi bước ở thời điểm nguy cơ, cố gắng ba năm của ta đây chẳng phải là một chuyện cười.
Nhìn ra kiên trì nơi đáy mắt của Lạc Khuynh Thành, Lý Lân rốt cục cũng bắt đầu nghiêm túc lên. Người có thể chịu đứng cùng nơi với hắn ở loại thời khắc này quả thật rất ngu, nhưng Bát công chúa lại làm như vậy, cô ngu xuẩn khiến cho Lý Lân cảm động.
- Cám ơn phần tâm ý của cô, nhưng ta cũng không hy vọng cô cũng lẫn vào. Hơn nữa ta cũng không dừng ở thành Trung Châu được bao lâu nữa!
Lý Lân mỉm cười cự tuyệt. Hắn hiện tại thật sự xem Lạc Khuynh Thành là bằng hữu. Bằng hữu đầu tiên ở thành Trung Châu.
- Ngươi muốn đi?
Lạc Khuynh Thành đứng lên, trên mặt có một chút vẻ khẩn trương.
- Không phải ta muốn đi, mà là hoàng thất các cô có chút ngồi không yên, ta đã hiểu rõ một chút, ba năm nay, là những ngày tháng mà Bích Lạc hoàng triều thật sự không dễ trải qua, bọn họ không hy vọng kẻ địch số một của vạn tộc thượng cổ như ta đây ở tại thành Trung Châu, bởi vì điều này sẽ trêu chọc phiền toái đến cho bọn họ.
Lý Lân cười khổ nói.
- Là ý của Cửu ca hay là quyết định của lão tổ tông?
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành có chút khó coi hỏi.
- Ta nghĩ chắc là ý của của lão tổ tông của cô. Lạc Tinh Thần thì ta không gặp được. Nhìn từ tình hình trước mắt của thành Trung Châu, có thể thấy được y là một vị hoàng đế tốt, hơn nữa có thể dễ dàng tha thứ sự tồn tại của Hắc Sơn Cốc, cũng được coi là huynh trưởng tốt. Có lẽ cô không nên so đo những chuyện y làm năm đó nữa.
Lý Lân ôn hòa nói, hắn thật sự không quen Lạc Khuynh Thành lý tính như thế, nhưng vẫn giữ vững sự tôn trọng lớn nhất.
- Chuyện năm đó đã qua, ta rất hài lòng ngày tháng hiện tại. Nếu ngươi muốn rời đi. Ta đương nhiên không thể phản đối, nhưng rời đi có thể đối phó vạn tộc thượng cổ sao? Ở tại chỗ này chúng ta nhiều người luôn có nhiều cơ hội hơn.
Lạc Khuynh Thành nói.
Lý Lân lắc lắc đầu, nói:
- Chuyện của ta tạm không nói đến nữa, nếu cô không ghi hận Lạc Tinh Thần nữa. Hơn nữa muốn an tâm phát triển thực lực của Hắc Sơn Cốc, ở lại giáp ranh thành Trung Châu thì đã không còn thích hợp, điều này cô nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.
- Điều này ta đã nghĩ tới, ta muốn chờ sau khi thực lực của Hắc Sơn Cốc tăng mạnh thêm một chút, dời tổng bộ đến Hỗn Loạn Lĩnh!
Lạc Khuynh Thành gật gật đầu, hiển nhiên cô sớm đã từng lo lắng đến chuyện này.
- Hỗn Loạn Lĩnh? Cô không điên chứ! Chỗ đó là nơi Hắc Sơn Cốc chúng ta có thể đặt chân sao?
Ngao Vô Không với sắc mặt âm trầm đi tới lớn tiếng nói.
- Hỗn Loạn Lĩnh rất nguy hiểm?
Lý Lân kinh ngạc hỏi. Hắn hiểu không nhiều lắm đối với tình hình Trung Vực, dù sao trước đây không phải chiến đấu thì là bị giam lỏng. Nơi nào có tâm tư đi thu hoạch tình báo. Tình báo năm đó Lạc Khuynh Thành cho hắn hắn chưa kịp xem thì thần hồn đã khống chế ma thai săn giết cao thủ vạn tộc thượng cổ. Hiện tại xuất quan cũng vẫn chưa thích ứng, đương nhiên có chút với tách rời thế giới.
- Đương nhiên nguy hiểm, thế lực siêu cấp Trung Vực thì ở nơi đó đã có ba nhà, thế lực nhị lưu khác thì lại càng vô số kể. Đúng rồi, Thiết gia năm đó ngươi muốn tìm ngay trong Hỗn Loạn Lĩnh, chắc là một thế lực nhị lưu.
Ngao Vô Không trầm giọng nói.
- Thiết gia ở Hỗn Loạn Lĩnh?
Trên mặt Lý Lân rõ ràng hiển lộ ra một chút vẻ vui mừng. Tiểu nha đầu Dao Cơ rời đi đã gần năm năm rồi, Lý Lân đã từng nói qua sẽ đi Thiết gia xem cô, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội, không ngờ kéo dài đến tận bây giờ cũng chưa đi được.
- Ngươi có người quan trọng ở Thiết gia đó?
Thần sắc Lạc Khuynh Thành có chút cổ quái hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.