- Rút lui!
Hiện tại trong đầu Kim lão chỉ có thể nghĩ đến điều đó, thậm chí lúc này lão đã hoàn toàn không thể bảo hộ được cho các cao thủ cấp Võ Tôn khác
và mười mấy cao thủ trẻ của vạn tộc đi theo lão rồi.
Vù...!
Thần hồn đang yếu dần đi của Kim lão liền né tránh đợt tấn công tiếp
theo của Lý Lân rồi nhanh chóng phóng đi về phía xa bỏ trốn. Tốc độ của
lão vô cùng nhanh, thậm chí đến cả nhục thân của mình cũng đã không còn
cần tới nữa rồi. Lão cũng biết rằng nếu tiếp tục liều mạng thì kết quả
cũng sẽ bị Lý Lân triệt để ma hóa biến thành một con rối ma binh, cả đời trở thành nô lệ của y.
Lý Lân đuổi theo một đoạn ngắn thì không đuổi tiếp nữa, y cũng biết tốc
độ của mình căn bản không đuổi kịp một Kim lão đang toàn lực đào thoát.
Nếu đã như vậy thì chi bằng bỏ qua việc truy kích lão, dẫu sao vẫn còn
hai cao thủ cấp Võ Tôn không chịu khuất phục đang chiến đấu ở đây.
Lý Lân cũng không cần phải nhúng tay vào trận đấu, bởi vì ba tên cao thủ cấp Võ Tôn bị ma hóa vẫn đang tấn công hai cao thủ cấp Võ Tôn bị tập
kích đến trọng thương lúc nãy của vạn tộc. Cho dù không có sự trợ giúp
của Lý Lân thì ba tên đó vẫn chiếm được ưu thế. Chỉ là sau khi trở thành con rối thì phương thức tấn công của chúng không còn được thanh thoát
nữa. Cho nên hai cao thủ Võ Tôn kia mới cầm cự được đến bây giờ.
- Thế giới! Bao trùm tất cả cho ta!
Lý Lân hét lên một tiếng, nội thế giới sắc xanh đen của y lần nữa ầm ầm
giáng xuống chụp lấy hai cao thủ cấp Võ Tôn đang phản kháng. Nội thế
giới của Lý Lân lại được thêm lục mang tinh trong cơ thể y tiếp thêm sức mạnh làm cho bức tường ma vực càng thêm dày hơn nữa. Bức tường đó dày
đến mức các cao thủ cấp Võ Tôn không cách nào phá vỡ nó mà thoát ra
được. Cuối cùng hai cao thủ cấp Võ Tôn đang trọng thương đó chiến bại và bị ma vương của Lý Lân nuốt chửng vào trong bụng biến thành một trong
những kẻ bị ma hóa.
Lý Lân sau đó liền thu nội thế giới lại, không truy đuổi các cao thủ trẻ của vạn tộc nữa, bởi vì điều đó với y bây giờ không còn quan trọng nữa. Các cao thủ trẻ đương đại thật không có mấy người được Lý Lân xem
trọng. Càng huống hồ ma vực vừa thăng lên cảnh giới Võ Tôn mà có thể đạt đến trình độ này cũng đã làm cho người khác phải kinh hồn bạt vía, nếu
như còn tiếp tục sử dụng nó thì nội lực của Lý Lân sẽ bị cạn kiệt. Nên
biết rằng Kim lão vừa bị Lý Lân đánh cho bỏ chạy là một cao thủ Võ Tôn
hậu kì mà thậm chí cho dù Ảnh Tử có dốc toàn lực cũng không phải là đối
thủ.
Khi Lý Lân quay trở lại phi châu thì hình tượng y trong mắt mọi người đã khác đi rất nhiều, đặc biệt là Tát tướng quân thống lĩnh phi châu đang
nhìn y với ánh mắt kiêng dè và nể phục. Điều này cũng là dễ hiểu, bởi vì nếu so về cảnh giới thì Lý Lân tuy là không bằng y, nhưng so về sức
mạnh lúc chiến đấu thì lại bỏ xa y đến mấy con đường. Ở Thương Long đại
lục vốn xem trọng cường giả này thì trong mắt mọi người Lý Lân đã có
được một sự tôn trọng nhất định.
Lạc Khuynh Thành hiếu kì hỏi :
- Lý Lân, không ngờ huynh lợi hại đến vậy. Chỉ đơn thương độc mã mà đã
thu phục gọn sáu cao thủ cấp Võ Tôn. Lẽ nào huynh bây giờ đã đạt đến
cảnh giới Võ Tôn hậu kì?
Không chỉ có Khuynh Thành mà ngay cả Ảnh Tử cũng cảm thấy hiếu kì với sức chiến đấu của Lý Lân.
- Không khoa trương đến như vậy đâu. Cảnh giới hiện tại của ta cũng chỉ
mới ở cấp Võ Tôn sơ cấp, thực lực vốn không mạnh, chỉ là do sức mạnh của ma vực quá lớn, lại thêm đối phương quá chủ quan nên mới bại trận rơi
vào tay ta và trở thành chiến lợi phẩm của ta mà thôi.
Lý Lân khiêm tốn trả lời và không nói thêm nhiều về điều này, bởi lẽ ma
vực chính là con át chủ bài của y, nếu tiết lộ nhiều điều về nó thì đối
với y không hề có lợi chút nào.
Ngao Vô Không đứng một bên nét mặt vô cùng mâu thuẫn. Hiệp ước của hắn
và Lý Lân đã được giải trừ rồi, điều đó cũng đồng nghĩa hiệp ước của hắn và Lạc Khuynh Thành cũng không còn nữa. Chỉ có điều do sự bảo vệ nửa
bước không rời của Ảnh Tử mà hiện tại có hay không có Ngao Vô Không bên
cạnh cũng không có ảnh hưởng gì to lớn. Thậm chí việc Ngao Vô Không có
muốn báo thù hay không thì Lý Lân và Lạc Khuynh Thành cũng không thèm để tâm. Trừ khi hắn đem cả Thần Long nhất tộc của thượng cổ đến báo thù
thì khi đó mới tính tiếp.
Ảnh Tử đi đến chỗ Lý Lân trầm giọng nói :
- Lợi dụng ma khí để biến người sống thành con rối là một điều đại kỵ,
hi vọng ngươi sau này không quá lạm dụng nó, bằng không thì cả thiên hạ
sẽ xem ngươi là kẻ địch đấy.
Lý Lân có chút sửng sốt, trầm ngâm hồi lâu rồi cũng trả lời :
- Tôi sẽ không chủ động biến người khác thành con rối đâu, nhưng nếu có
kẻ không biết sống chết đến chọc giận tôi thì lúc đó đừng trách là tôi
không khách sáo!
Lý Lân vốn là người có sát tính rất lớn, nếu lỡ có người chọc giận hắn
thì tùy tiện giết vài người chỉ là chuyện bình thường. Người còn có thể
giết thì việc biến họ thành con rối là một việc hết sức bình thường thôi mà. Nhưng tư tưởng này của Lý Lân không thích hợp để nói ra thành lời.
dẫu sao nó cũng đi ngược lại với chí hướng của loài người và rất dễ làm
cho kẻ khác mượn lí do này mà tiến hành công kích y.
Nét mặt Ảnh Tử có chút ngập ngừng, ma khí xuất hiện từ Lý Lân ngày hôm
nay vốn không thường gặp, dẫu sao ma công cũng đã bị thất truyền, ma khí bản nguồn phần lớn đều bị trấn áp ở Vô Lượng Ma Vực, vậy mà Lý Lân chỉ
nhờ một hai quyển Thần Ma quyết trong tay mà đã có thể may mắn ngưng tụ
ma thai còn thành công tiến hành bước thứ hai là ngưng tụ ma vực. Ma khí vốn là thứ tà ác, Lý Lân tuy là thông qua Thần Ma quyết mà không chế nó nhưng chắc chắn không hoàn toàn có thể khống chế được bản tính tà ác đó trong thân y. Duy chỉ có một điều làm Ảnh Tử yên tâm đó là Lý Lân tuy
sát tính có nặng nhưng vẫn chưa thể xem là một ma đầu giết ngưới không
gớm tay. Còn về việc ma hóa kẻ khác thành con rối thì tuy là Ảnh tử cảm
thấy không bằng lòng, nhưng không cách nào phản biện được.
Phi châu lại tiếp tục chuyến hành trình, nhờ có cờ hiệu của Bích Lạc
Hoàng Triều mà chuyến đi đã ổn định trở lại. Trên phi châu, Lý Lân cũng
không tỏ ra nhàn rỗi như trước nữa mà tập trung nghiên cứu về Hư ảnh Ma
Vương thần bí xuất hiện trước đó thông qua hai quyển Thần Ma quyết mà y
có. Nhưng điều này thật không dễ dàng gì, vì ma ảnh đó giống như là một
đấu hồn do vận dụng tâm pháp mà ra vậy, nhưng nó lại có thể thông qua
thần thức người sử dụng nó mà tự do chiến đấu. Không những vậy nó lại
còn có thể nuốt chửng linh hồn của đối phương mà luyện hóa thần binh
biến kẻ ấy thành một con rối ma binh. Lý Lân nhìn năm con rối cao thủ Võ Tôn khi nãy nét mặt ngu ngơ đứng đó tỏ vẻ rất hài lòng.
- Xem ra con rối ma binh này nhất định phải được luyện từ một linh hồn
sống, như nhục thân của lão già bỏ chạy khi nãy thì không có tác dụng
mấy. Tuy vậy luyện chế nó thành một con rối bình thường cũng là không tệ rồi. Ngoài ra nếu tìm được một nơi thích hợp có thể nuôi dưỡng những ma binh này thì có thể dùng nơi đó để huấn luyện một đạo chiến thi rồi.
Lý Lân nhìn ngắm nhục thân bỏ lại của Kim lão hồi lâu rồi lại quyết định tạm thời bỏ qua, hiện nay y không có đâu ra nhiều thời gian để mà luyện chế thi thể. Đến cả nhục thân của Kim lão y cũng chưa cho ma hóa, bởi
lẽ nhục thân của kẻ có huyết thống của vạn tộc thượng cổ là vô cùng quí
báu, biết đâu có thể từ nó mà nghiên cứu ra bản mệnh thần thông của vạn
tộc thượng cổ thì sao.
Hỗn Loạn lĩnh nằm ở một khu vực rất đặc thù của Trung Châu thành, tại
khu vực này những thế lực siêu cấp nói chung cũng đã có đến ba gia tộc
rồi, thế lực hàng đầu thì có đến chín, còn những thế lực hạng hai thì
nhiều không đếm xuể. Khu vực Hỗn Loạn lĩnh này diện tích vốn không lớn,
lớn bé cũng chỉ bằng một phần mười của Bích Lạc Hoàng Triều. Nếu đổi về
kiếp trước của Lý Lân thì nó cũng chỉ to bằng một đất nước Trung Quốc,
tuy ở đó Trung Quốc được xem là một đất nước đất rộng nhiều tài nguyên,
nhưng tại Thương Long đại lục đất đai vô hạn, nguồn tài nguyên phong phú này thì Trung Quốc quả thật là quá nhỏ bé. Càng huống hồ mảnh đất này
lại có đến nhiều thế lực siêu cấp đến vậy, điều đó dẫn đến Hỗn Loạn lĩnh trở thành nơi loạn lạc nhất của Thương Long đại lục, đâu đâu cũng có
những kẻ cùng hung cực ác xuất hiện.