Tam Thái Tử

Chương 614: Thân phận của người thần bí




Có biến hóa lớn nhất còn lại chính là Ám Ảnh, tiểu tử đó dựa vào thực lực Võ Hoàng nhất phẩm cắn nuốt phần lớn lực thần hồn của võ giả cấp Bán Thần, không có đương trường no căng nổ đã là chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng nổi rồi, hiện tại bên ngoài cả thân thể Ám Ảnh ngưng kết ra một cái kén lớn, bao vây nó lại thật sâu lâm vào lột xác trình tự sâu nhất. Đối với điều này Lý Lân rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể vứt nó đến chỗ mình lột xác lúc trước, điều động toàn bộ lực lượng trong không gian Lục Mang Tinh cung cấp nguyên khí thiên địa sung túc.
Đoàn người rất nhanh trở lại Yển thành, mà sau khi Lý Lân kêu Tân Sửu an bài Lạc Khuynh Thành ngụ lại phủ thành chủ, cả người nhanh chóng bắt đầu bế quan.
Chỗ bí ẩn của không gian Lục Mang Tinh, sáu cánh cửa cực đại có chút rung động, cánh cửa lớn ở trung gian mở ra khe hở rất lớn, một luồng khí tức khiến cho người ta có chút không thoải mái truyền ra từ trong đó.
- Tiểu tử, dựa vào thực lực của ngươi hiện tại hẳn là có thể vào được rồi!
Thanh âm của tồn tại thần bí truyền đến từ trong khe cửa đá.
Lý Lân gật gật đầu, trong lòng tràn đầy vẻ chờ mong. Trước đây hắn đã không ít lần thử đột phá cánh cửa đá này nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì. Đáng tiếc mặc kệ thực lực của hắn cường hãn tới trình độ nào, cửa đá đều là lù lù bất động. Hiện tại có cơ hội mở ra, Lý Lân ngược lại có chút bó tay bó chân.
Hai tay đặt trên cửa đá, lực lượng cường đại ầm ầm lao ra.
Kẽo kẹt kẽo kẹt!
Cửa gỗ cổ xưa dường như vài thập niên đều chưa từng được mở ra, cửa đá phát ra tiếng cọ xát cực kỳ trầm đục khó nghe. Khe hở của cửa đá chậm rãi phóng đại, một không gian âm u xuất hiện ở trước mặt Lý Lân.
- Nơi này là?
Lý Lân khiếp sợ há to miệng. Bởi vì nơi này vậy mà là một vùng mộ địa, một vùng tản ra khí chất phong cách cổ xưa hoang vắng.
- Tiểu tử, không có bị hù đấy chứ!
Một thanh âm trêu tức truyền đến.
Lý Lân đột nhiên theo thanh âm nhìn lại, thần sắc trên mặt trở nên càng thêm khó coi.
- Ngài đang ở trong phần mộ này?
Thanh âm của tồn tại thần bí nhiều lần trao đổi với mình cũng giúp mình kia vậy mà là truyền ra từ trong một phần mộ.
- Xem như thế đi, đi về phía trước, để cho ta nhìn ngươi thật kỹ.
Thanh âm của tồn tại thần bí truyền ra từ dưới tấm bia mộ.
Mặc dù Lý Lân không cảm thấy có ác ý, nhưng một màn quỷ dị trước mắt vẫn khiến cho hắn vô ý thức căng chặt thân thể.
- Tiểu tử ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không hại ngươi!
Tồn tại thần bí ôn hòa nói.
Lý Lân đi đến phía trước phần mộ phát ra âm thanh kia, đồng thời cẩn thận quan sát mộ bia, muốn xác định thân phận của đối phương. Đáng tiếc trên tấm bia đá không hề có chữ viết, lại nhìn chung quanh, tất cả mộ bia phần mộ đều là trống rỗng không có dấu vết.
- Không cần nhìn, ngươi muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi.
Thanh âm tồn tại thần bí có chút khoái trá nói.
- Ngài là ai? Tại sao lại ở trong cửa đá Lục Mang Tinh?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Đây là nghi hoặc lớn nhất trong đáy lòng hắn. Trước đây còn tưởng rằng ông ta là khí linh trong Lục Mang Tinh, nhưng hiện tại xem ra, suy đoán của mình trước đây chắc là sai lầm.
- Thân phận của ta a! Nói thật ta cũng không quá rõ. Thời gian thật sự đã quá lâu, ta lại trải qua nhiều lần chuyển thế, bản ngã đời thứ nhất gọi là gì ta cũng không nói lên được, nhưng ta cảm nhận được khí tức quen thuộc ở trên người ngươi, ngươi phải chăng tới từ một chỗ tên là Đại Hán?
Lời nói của tồn tại thần bí làm cho Lý Lân thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Làm sao ngài sẽ biết Đại Hán, ngài rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Lý Lân đại biến, bởi vì đối phương vừa mới nói chính là Hán ngữ tiêu chuẩn, chỉ là phương thức nói chuyện có chút quỷ dị, giống như cổ nhân vậy.
- Xem ra ngươi quả nhiên đến từ nơi đó, ta từng chuyển vòng ở nơi đó một đời, đáng tiếc nguyên khí thiên địa của thế giới đó sắp khô kiệt rồi, tu luyện đã trở thành chuyện không thể nào. Nhưng mỹ nữ nơi đó không tồi, chỉ là hoàng đế có chút vô sỉ.
Tồn tại thần bí tràn đầy hoài niệm nói.
- Tiền bối rốt cuộc là ai? Sau khi chuyển thế ở Đại Hán tên gọi là gì.
Lý Lân trầm giọng hỏi. Hắn cảm thấy mình rất có thể đã chứng kiến một nhân vật truyền kỳ trong lịch sử, dù sao người này lúc trước đã biểu hiện ra năng lực cầm binh khủng bố, ở thời kì Đại Hán cũng có rất ít người có thể sánh bằng.
- Đời đó hình như ta kêu Hàn Tín! Chỉ là thức tỉnh không nhiều, lăn lộn tương đối không như ý!
Tồn tại thần bí không biết lời nói của mình đã dẫn tới bao nhiêu chấn động ở trong lòng Lý Lân.
- Hàn Tín, kỳ tài quân sự phụ tá Hán cao tổ Lưu Bang lấy được thiên hạ, ngay cả tuyệt thế dũng tướng như Tây Sở Bá Vương cũng thua dưới thập diện mai phục của ông ấy.
Lý Lân bị chấn kinh đến mức ngoài khét trong non. Hắn thật sự không nghĩ tới ở trong Lục Mang Tinh vậy mà là người trâu bò tuyệt thế như vậy, hơn nữa từ trong lời của ông ta không khó nghe ra, một đời ông làm Hàn Tín dường như tuyệt chưa hoàn toàn thức tỉnh. Chưa hoàn toàn thức tỉnh đã lợi hại như vậy rồi, vậy hoàn toàn thức tỉnh còn cao bao nhiêu. Ngẫm lại biểu hiện trước đây của đối phương ở khu vực Ngọc Thần Tông, Lý Lân đột nhiên cảm thấy bản thân đã chết lặng. Đại thần như vậy, làm ra chuyện như vậy có gì đáng ngạc nhiên.
- Ngài thật là Hàn Tín, người phụ tá Hán cao tổ Lưu Bang đánh hạ giang sơn, cũng làm cho Tây Sở Bá Vương Hạng Võ tự vận ở Ô Giang, Hàn Tín mang binh càng nhiều càng tốt kia?
Lý Lân khiếp sợ có chút nói năng lộn xộn.
- Hàn Tín là ta, nhưng ta không phải Hàn Tín!
Lời nói của tồn tại thần bí có chút trước sau mâu thuẫn, nhưng Lý Lân lại có thể lý giải được lời nói của đối phương, dù sao Hàn Tín đối với tồn tại thần bí ông mà nói chỉ là một lần chuyển thế không quá thành công.
- Tiền bối, vậy ngài đến tột cùng là người địa cầu hay là người của đại lục Thương Long này?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Đây là một chỗ vướng mắc trong đáy lòng hắn, mình làm người xuyên việt địa phương nào không xuyên, cố tình lại đi tới đại lục Thương Long này, hơn nữa lúc trước hắn cũng chưa từng thấy qua Lục Mang Tinh, hiển nhiên trong đó còn có nguyên nhân khác.
- Lão phu đương nhiên là người của đại lục Thương Long, về phần địa cầu trong miệng ngươi. Lão phu cũng không rõ lắm đó là địa phương nào. Bây giờ nghĩ lại một đời Hàn Tín kia bị phong ấn cực đại, rất nhiều chuyện về phương vị địa cầu đều không thể nhớ. Dường như có một tồn tại thần bí nào đó phong ấn khu vực nơi địa cầu.
Tồn tại thần bí cảm thán nói.
- Phong ấn?
Trên mặt Lý Lân lộ ra một chút vẻ thất vọng, ngay cả người trâu bò chân chính như Hàn Tín cũng không thể tìm được địa cầu, mình thì càng thêm không thể nào.
- Tiền bối, rốt cuộc là ai chôn cất ngài ở chỗ này?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Lục Mang Tinh này rất quỷ dị, bên trong cánh cửa thần bí này vậy mà có một tòa mộ địa, hơn nữa nhìn những tấm bia đá rậm rạp kia, nhân số đúng là không ít.
- Đương nhiên là chính ta, trong thiên địa này người có thể mai táng ta có thể đếm trên đầu ngón tay!
Hàn Tín ngạo khí đầy mặt nói.
- Chính ngài sao? Mai tang chính ngài? Vì sao?
Lý Lân trợn tròn mắt, kết quả này cũng quá khác loại rồi, cho dù là Lý Lân nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
- Cụ thể ta cũng nhớ không nổi, có lẽ là vì công pháp, có lẽ là bản thân chán sống, tóm lại ta chỉ biết ta đã chôn cất chính mình, về phần nguyên nhân ta làm như vậy, thật sự nghĩ không ra.
Hàn Tín cực kỳ không chịu trách nhiệm nói.
Lý Lân buồn bực không thôi, sau khi trải qua khiếp sợ lúc ban đầu, tâm tình kích động do nhìn thấy danh nhân lịch sử trong lòng Lý Lân chậm rãi khôi phục bình thường. Đối với Hàn Tín năng lực quân sự vô song, nhưng phương diện khác lại biểu hiện bình thường này, trong lòng Lý Lân cũng có điều tính toán.
- Tiền bối ngài bây giờ có thể đi ra không? Dù sao cửa đá đã mở ra, giam cầm ngài phải chịu cũng nên giải trừ!
Lý Lân trầm giọng nói.
- Bây giờ còn chưa được, ta còn có phần hồn còn chưa trở về, bây giờ còn chưa phải trạng thái hoàn mỹ nhất!
Thanh âm buồn bực của Hàn Tín truyền đến.
- Nếu tiền bối là tự mình chôn cất bản thân, mấy phần mộ vô danh kia lại thuộc về ai?
Lý Lân nhìn mộ bia thành từng mảnh trước mắt trầm giọng nói.
- Lão phu cũng không biết, có lẽ là phần mộ của lão bất tử thượng cổ nào đó, tóm lại chuyện này tạm thời đừng để ý tới, chân chính quan trọng đối với ngươi mà nói là mở ra cánh cửa đá thứ hai với thứ ba. Chỉ có khi mở ra hai cánh cửa đá đó, ngươi mới có thể cường đại lên nhanh hơn.
Thanh âm ngưng trọng của Hàn Tín truyền đến.
- Trong cánh cửa thứ hai, thứ ba rốt cuộc có thứ gì, vì sao ngài coi trọng như thế?
Lý Lân khó hiểu, dù sao hiện tại hắn đã có đầy đủ tài nguyên cộng thêm thực lực, dựa theo trụ cột mà trước đó Hàn Tín lập được, thành lập một phương thế lực chỉ sợ cũng không phải là việc khó gì.
- Ta cũng không biết, chỉ là sau khi sống ở chỗ này, một loại bản năng nói cho ta biết trong cánh cửa thứ hai với thứ ba kia có được thứ cực kỳ có sức trợ giúp đối với chủ nhân Lục Mang Tinh. Về phần khi nào mở ra vậy chỉ có thể dựa vào chính ngươi đi mày mò.
Hàn Tín cực kỳ không chịu trách nhiệm nói.
Lý Lân gật gật đầu, đi đến trước tấm bia đá bên cạnh Hàn Tín, ý đồ cưỡng chế mở ra phần mộ đó, nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ quái quỷ gì ngủ say.
- Đợi một chút, cẩn thận cấm chế!
Một tiếng quát khẽ truyền đến, Hàn Tín muốn ngăn cản Lý Lân đụng vào mộ bia không chữ kia. Bởi vì ở trên bia đá có cấm chế cường đại, Lý Lân hành động khinh suất như thế, rất có thể bị cấm chế đả thương.
Đáng tiếc điều Hàn Tín lo lắng tuyệt không có xuất hiện, cánh tay Lý Lân ổn ổn định định rơi vào trong tấm bia đá trống, đồng thời dùng sức, lực lượng khủng bố tác dụng lên trên bia đá. Đáng tiếc mặc kệ Lý Lân dùng sức như thế nào, bia đá không chữ đều không có chút sứt mẻ, dường như bia đá với toàn bộ mặt đất đều hoàn toàn được cô đọng lại với nhau. Lực lượng Võ Tôn nhị phẩm đỉnh phong của Lý Lân có thể dễ dàng nhổ lên được cả một ngọn núi lớn, nhưng lại không có cách nào đối với mộ bia của một phần mộ nho nhỏ, điều này làm cho thái độ của Lý Lân đối với mấy phần mộ này ngưng trọng hơn rất nhiều.
- Kỳ quái, trên mặt những bia mộ này đều có cấm chế rất mạnh, vì sao lại không có hiệu quả đối với ngươi?
Thanh âm kinh ngạc của Hàn Tín truyền đến.
- Cấm chế?
Lý Lân kinh ngạc, đánh giá những bia đá không chữ cao hơn hai mét này, thật sự nhìn không ra có cấm chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.