Tam Thái Tử

Chương 637: Thống soái(2)




Hàn Tín trầm giọng.
- Thời gian chi lực?
Lý Lân mờ mịt, dù sao thời gian và không gian vốn là nghịch thiên, không gian thần thông của hắn hiện giờ đã cực kì khủng bố, nhưng theo lời của Hàn Tín mới chỉ là da lông, điều này khiến hắn cảm thấy cụt hứng.
- Huynh đệ, ta có biết một lối tắt tăng lên thực lực, nhưng cũng khó khăn.
Hàn Tín trầm ngâm, cuối cùng thở dài nói.
- Đại ca nói đi!
Tinh thần Lý Lân chấn động.
- Thành lập đế quốc! Thành lập đế quốc thuộc về bản thân ngươi. Mượn lực lượng của đế quốc mạnh mẽ tiến vào Đế cấp. Chỉ có như thế ngươi mới có thể phá vỡ trói buộc của vận mệnh.
Thần sắc Hàn Tín càng thêm ngưng trọng.
- Đế quốc sao! Cái này có thể sao?
Hy vọng trên mặt Lý Lân dần mất đi, cái gọi là lối tắt còn gian nan hơn nhiều đề thăng tực lực bản thân đến mức độ cường giả thượng cổ.
Hàn Tín cũng bất đắc dĩ, hắn phân hồn nhiều lần, gặp qua đủ loại người, nhưng không một ai có gông xiềng nặng nề như Lý Lân. Có thể thông qua Lý Lân làm sống lại người thần bí một đời cường đại nhất thượng cổ, Hàn Tín vừa nghĩ đã thấy khủng bố. Muốn thoát khỏi loại người này chỉ dựa vào đề thăng thực lực có thể sao? Hàn Tín không dám xác định, vì thế ánh mắt nhìn tiểu huynh đệ kết bái này có thêm mấy phần thương hại.
Lời của Lý Lân và Hàn Tín không thể nghi ngờ vô cùng ngưng trọng, đồng thời lần nói chuyện này cũng bức Lý Lân phải thay đổi thái độ.
- Đại ca, trong Lục Đạo Thiên Thư quả thực có rất nhiều phương pháp khống chế người khác, mà một khi đã khống chế, vô cùng trung thành. Nhưng với thực lực của đệ căn bản không thể sử dụng đối với mấy nghìn vạn người.
Sắc mặt Lý Lân vô cùng ngưng trọng nói.
- Ngươi phải chọn con đường thành lập đế triều?
Sắc mặt Hàn Tín cũng ngưng trọng. Muốn người khác trung thành tất nhiên phải thành lập thế lực, Lý Lân cuối cùng cũng phải chọn lựa con đường này.
- Ta cần thực lực, thành lập đế triều chẳng qua chỉ là thủ đoạn!
Vẻ mặt Lý Lân ngưng trọng.
- Trước khi ta ngưng tụ nhục thân sẽ toàn lực giúp ngươi!
Hàn Tín kiên định nói.
- Đa tạ đại ca, Lý Lân không hỏi tình hình sau khi Hàn Tín ngưng tụ nhục thân. Dù sao đối phương thân phận xa xưa, hiểu nhiều bí mật. Không nói tức là thời cơ chưa tới.
- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Hàn Tín trầm giọng.
- Trong Lục Đạo Thiên Thư có một loại phương thức khống chế thần hồn bá đạo, tên là Sinh Tử Phù. Từ tên luận nghĩa, chỉ có tác dụng với người từng chết một lần. Hơn nữa luyện chế Sinh Tử Phù cần nhánh khô của Sinh Mệnh Chi Thụ, những điều kiện này ta có thể làm được.
Lý Lân trầm giọng.
- Ý ngươi là lợi dụng Sinh Mệnh Chi Thụ luyện chế Sinh Tử Phù, sau đó đeo cho tất cả cao thủ Hỗn Loạn Lĩnh? Một khi bọn họ chết trận, thần hồn không nhập luân hồi, mà trở thành bộ hạ trung thành nhất của ngươi.
Suy đoán của Hàn Tín khiến sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Lý Lân gật đầu, trầm giọng:
- Đây là biện pháp bí ẩn nhất cũng hữu hiệu nhất, còn về thần hồn đã thu phục, có Sinh Mệnh Chi Tuyền ở đây, một lần nữa khôi phục thân thể cũng không khó.
- Xem ra các loại điều kiện đều thích hợp, ngươi đã quyết định rồi? Tuy là hạ thủ với người chết, nhưng một khi bại lộ rất có thể khiến ngươi trở thành cái đích chỉ trích của mọi người.
Hàn Tín trầm giọng.
- Không lo được nhiều như vậy! Huống hồ người biết Luân Hồi Chi Tổ tồn tại hiện giờ chỉ có mấy người. Khi những người khác dự liệu được, ta đã sớm trưởng thành rồi.
Sắc mặt Lý Lân lạnh lùng.
Hàn Tín gật đầu, nói:
- Ta nói giúp ngươi thì sẽ không đổi ý.
Từ khi Hàn Tín kiên định ý niệm, Lý Lân triển khai thủ đoạn chỉnh đốn khủng bố, mạnh mẽ, nhất thời tiếng oán than của cao thủ Hỗn Loạn Lĩnh vang lên. Bất mãn với Lý Lân bắt đầu xảy ra ào ạt, rất nhiều võ giả giữ thân phận không để ý đến mệnh lệnh của Lý Lân, phản ứng của Lý Lân với những hành động này cực kỳ trực tiếp, một chữ, giết!
Lúc một tên trưởng lão Võ Tôn cửu phẩm của Nguyên Thiên Tông bị thân vệ đội ba trăm người của Lý Lân đánh chết, tất cả mọi người cuối cùng cũng nhìn ra quyết tâm chỉnh đốn tất cả của Lý Lân.
Cho dù là siêu cấp thiên tông hay là những tông môn nhất lưu, hay cao thủ tiểu tông môn, đều câm như hến, với mệnh lệnh của Lý Lân là dám giận mà không dám nói.
Trong đại điện Trấn Thiên Tông, tông chủ tam đại thiên tông cười khổ nhìn đối phương.
- Tiểu tử kia cũng mạnh tay quá, Võ Tôn cửu phẩm, nói giết liền giết!
Tông chủ Nguyên Thiên Tông nói không che giấu được tức giận.
- Lẽ nào hai thiên tông chúng ta tổn thất ít sao? Ngắn ngủi ba ngày, đã có trên trăm cao thủ chết trong tay Lý Lân. Trước đây sao không nhìn ra tên này tàn nhẫn như vậy. Chúng ta không phải dẫn sói vào nhà đấy chứ?
Tông chủ Trấn Thiên Tông cười khổ nói.
- Nếu nói hắn là sói thì là đề cao hắn rồi, chẳng qua không thể không nói, thủ đoạn của hắn vô cùng hữu hiệu. Hiện giờ nghìn vạn cao thủ Hỗn Loạn Lĩnh đã một lần nữa trộn lẫn biên chế lại. Tuy lực khống chế của chúng ta giảm xuống, nhưng lực khống chế của tam đại thiên tông với Hỗn Loạn Lĩnh lại tăng mạnh.
Tông chủ Thần Thiên Tông trầm giọng.
- Nếu như không phải hắn không phản đối chúng ta sắp xếp nhân thủ, sợ rằng kẻ đầu tiên bước ra phản đối chính là chúng ta, tiểu tử kia rất tinh minh, biết người nào có thể động, ai không thể đắc tội.
Tông chủ Nguyên Thiên Tông cười khổ.
- Để hắn làm loạn đi! Dù sao tất cả đều có lợi cho chúng ta phát triển. Về phần sau chiến tranh tiểu tử kia thế nào, vậy không phải chúng ta có thể lường trước được.
Tông chủ Trấn Thiên Tông mỉm cười.
- Lý tông chủ, ngươi đủ độc, Lý Lân này chính là Trấn Thiên Tông ngươi đề cử đó.
Tông chủ Nguyên Thiên Tông lạnh lùng nói.
- Trấn Thiên Tông chỉ tiến cử hắn mà thôi, hắn không phải người của Trấn Thiên Tông.
Tông chủ Trấn Thiên Tông nhấn mạnh Lý Lân chỉ là người ngoài.
- Ngươi nói tiểu tử kia có thể có âm mưu không, hắn không thể không biết hắn khống chế đại quân càng mạnh, sau khi chiến tranh kết thúc chết càng nhanh sao.
Tông chủ Nguyên Thiên Tông lạnh lùng nói.
- Ai biết được! Có lẽ biết, nhưng hắn có lựa chọn khác sao. Đáng tiếc tiểu gia hỏa, cho dù chiến tranh thắng hay bại, kết cục của hắn đều đã được định sẵn rồi.
Tông chủ Thần Thiên Tông mở miệng.
Mấy người nhìn như đang cảm thán, thực tế đều là loại người thủ đoạn nham hiểm. Hành động tàn nhẫn của Lý Lân chỉ là phù hợp với lợi ích của thiên tông bọn họ, nếu không Lý Lân căn bản không thể thực hiện. Thiên tông tự có giới hạn, liên hợp cũng được, nhưng không thể tổn hại lợi ích của thiên tông.
- Báo cáo ba vị tông chủ, Lý Lân triệu tập tất cả mọi người! Không biết có chuyện gì!
Phó tông chủ Trấn Thiên Tông Viên Thiên Cương vẻ mặt ngưng trọng đi tới.
- Triệu tập tất cả mọi người? Tiểu gia hỏa này lại muốn chỉnh đốn gì đây, tình hình hiện tại đã không tệ, hy vọng tiểu tử kia đừng kích thích các thế lực khác nữa, nếu thực xảy ra náo động, vậy thì phiền toái rồi.
Tông chủ Trấn Thiên Tông cau mày.
- Đi xem xem!
Tông chủ Nguyên Thiên Tông đứng dậy, mấy người động niệm liền biến mất.
Ở một tòa sơn mạch to lớn bên ngoài Trấn Thiên Tông, võ giả dày đặc. Cao thủ cấp Võ Hoàng trở lên càng đầy cả đất trời. Đỉnh núi đã bị người một kiếm chém đứt, trở thành một cái bình đài không lớn, Lý Lân một thân y phục võ sĩ vẻ mặt bình đạm đứng ở đó.
Người tụ tập ngày càng nhiều, võ giả Hoàng cấp đã có thể bay lên không trung, nhưng võ giả Tiên Thiên thì không được, bọn họ đứng ở dưới đông như kiến.
- Đại soái, triệu tập chúng ta có chuyện gì?
Một lão giả Võ Tôn đỉnh phong trầm giọng nói. Mặc dù đáy lòng coi thường tiểu tử miệng hôi sữa như Lý Lân, nhưng lại không dám thể hiện ra, dù sao máu tươi của Võ Tôn cửu phẩm Nguyên Thiên Tông lúc trước vẫn còn chưa khô.
Lý Lân nhìn về đám người dày đặc phía dưới, vẻ mặt hài lòng. Khóe mắt hắn sớm đã quét qua tông chủ tam đại thiên tông giữa không trung, vẻ mặt không hề có một chút biến hóa nào.
- Chư vị, Thiên môn mở ra đã kề mi, va chạm giữa vạn tộc thượng cổ và Nhân tộc sẽ bắt đầu tại Hỗn Loạn Lĩnh. Ta biết mọi người không hề hài lòng khi ta làm thống soái, vì một kẻ miệng hôi sữa như ta không có kinh nghiệm và thực lực dẫn dắt mọi người. Nhưng ta muốn nói với mọi người, Lý Lân ta đã dám đứng trên vị trí này, thì có thể làm được thành tựu phù hợp với vị trí này, thậm chí còn tốt hơn mong đợi ban đầu của mọi người. Có lẽ mọi người đã cảm thụ được, đại chiến sẽ đến ngay tức thời, ai cũng không thể đảm bảo các ngươi không chết trên chiến trường. Đừng nói Tiên Thiên, Võ Hoàng, cho dù là cao thủ Võ Tôn đỉnh phong, bán Thần cấp cũng có thể ngã xuống. Đối với việc này Lý Lân ta sẽ tận lực giảm thiểu thương vong, dùng thương vong nhỏ nhất thu lấy chiến quả lớn nhất.
Lời của Lý Lân truyền khắp Trấn Thiên Tông. Đáng tiếc cảnh mọi người hoan hô không xuất hiện như trong dự liệu, tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ khó tránh thất vọng trong lòng, nhưng Lý Lân không thế, hắn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của vô số tu sĩ bên dưới, đột nhiên nở ra nụ cười khinh miệt.
- Đối với các ngươi mà nói, cái gọi là dân tộc đại nghĩa chẳng qua chỉ là rắm chó, các ngươi sở dĩ đến đây chẳng qua là bị bức bách mà thôi. Đối với cao thủ Tôn cấp trở xuống mà nói, trên chiến trường không khác gì pháo hôi, đi tìm chết. Nhưng các ngươi không có lựa chọn, vì nếu các ngươi không đi, lúc vạn tộc thượng cổ giáng lâm các ngươi đã chết rồi. Các ngươi nên may mắn là Lý Lân ta thành thống soái của các ngươi, vì chỉ có ta mới có thể cho các ngươi sinh mệnh thứ hai.
Lời này của Lý Lân gây lên phản ứng to lớn, trong mắt tất cả mọi người lóe lên tia kích động. Trong trường hợp này, kẻ ngốc cũng biết Lý Lân không thể nói bậy. Nếu không uy thế hắn tích lũy khi giết vô số người trước đó sẽ mất không còn chút gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.