Tam Thái Tử

Chương 652: Ba vị Thần cấp




- Các vị tông chủ, chiến tranh chúng ta thắng lợi rồi, nhưng còn ba ngàn vạn tù binh, thắng lợi của chúng ta cũng không hoàn mỹ. Không biết các vị tông chủ có ý nghĩ gì? Lý Lân trầm giọng nói. Hắn sẽ không bởi vì được đối phương khen tặng mà quên đi tình cảnh hiện tại.
- Giết thì thế nào, như vậy có thể làm kinh sợ hoàn toàn vạn tộc thượng cổ. Tông chủ Trấn Thiên Tông trầm giọng nói. Lời của hắn làm cho Lý Lân biến sắc, nhưng nhìn thần sắc hờ hững của các tông chủ khác, hiển nhiên lúc trước đã thỏa thuận xong.
- Đây chính là ba ngàn vạn cao thủ, nếu biết lợi dụng sẽ trở thành một cỗ lực lượng kinh khủng. Lý Lân mở miệng, tuy rằng tâm trí của hắn cũng đủ lãnh khốc, nhưng giết chết ba ngàn vạn tù binh đã buông bỏ vũ khí như thế, hắn vẫn còn không làm được.
- Không phải cùng tộc tất có dị tâm. Huống chi vạn tộc vì hạ xuống, đã giết hại đâu chỉ hàng tỉ Nhân loại chúng ta, giết ba ngàn vạn tên này, để hiến tế cho những Nhân loại đã tử nạn. Tông chủ Nguyên Thiên Tông trầm giọng nói.
Trên mặt Lý Lân tràn đầy vẻ ngưng trọng, nhưng nhìn thần sắc các đại tông chủ dĩ nhiên. Lý Lân biết bọn họ lúc trước đã đạt thành hiệp nghị, hiện tại chẳng qua là thông báo cho mình biết mà thôi.
- Lý Lân, chuyện này ta thấy liền giao cho ngươi đi, đây là công lao của ngươi, chúng ta không thể đoạt. Tông chủ Trấn Thiên Tông mở miệng nói. Trên mặt hắn thần sắc hòa thiện, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn làm cho Lý Lân chửi thầm trong lòng, má nó.
- Thật có lỗi, đối với chuyện giết hại tù binh như vậy Lý Lân ta chắc chắn không thể làm. Lý Lân trầm giọng nói.
Tông chủ Trấn Thiên Tông không miễn cưỡng, chỉ là trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.
Vang ầm ầm!
Mặt đất đột nhiên rung động, một cỗ khí tức hủy diệt kinh khủng từ đại trướng lao ra ngoài
Lý Lân sắc mặt đại biến, thần thức ầm ầm triển khai. Nhìn thấy một cảnh tượng làm cho hắn sắc mặt khó coi.
Chỉ thấy nơi ở của tù binh ở phương xa đã bị san thành bình địa. Huyết tinh khí nồng đậm bay thẳng đến chân trời như ngày tận thế.
- Phụng lệnh đại soái Lý Lân, giết hết tất cả tù binh vạn tộc. Tiếng hét lớn từ phương xa truyền đến, Lý Lân sắc mặt càng thêm khó coi, xoay người phẫn nộ nhìn hơn mười vị tông chủ.
- Đê tiện!
Sắc mặt tông chủ Trấn Thiên Tông không hề có biến hóa. Vẫn như cũ khẽ cười nói: - Chúng ta đang giúp ngươi. Ngươi cũng không nên không nhận lòng tốt của người khác như vậy.
- Lấy danh nghĩa của ta giết chết ba ngàn vạn tù binh vạn tộc. Làm cho thù hận của vạn tộc thượng cổ đều tập trung vào người ta. Các ngươi suy tính thật tốt. Lý Lân cười lạnh nói.
Nụ cười trên mặt tông chủ Trấn Thiên Tông biến mất. Một cỗ uy nghiêm của bậc bề trên từ thân thể hắn phát ra.
- Lý Lân, ngươi là có ý gì, chẳng lẽ nói chúng ta mưu hại ngươi sao.
- Hừ. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đừng làm bộ làm tịch nữa, đừng nghĩ rằng lão tử không biết đám người các ngươi đang suy nghĩ cái gì. Giả vờ nhân nghĩa, tìm cớ hại ta. Muốn qua sông phá cầu, các ngươi cảm thấy lão tử sẽ dễ dàng thúc thủ chịu trói sao? Lý Lân trên mặt tràn đầy châm chọc nói.
Tông chủ Tam đại Thiên Tông, tông chủ bát đại tông môn nhất lưu sắc mặt đồng thời khó coi.
- Lý Lân, ngươi có biết những lời vừa rồi sẽ làm ngươi chết nhanh hơn. Tông chủ Trấn Thiên Tông trầm giọng nói, rốt cục trên mặt xuất hiện băng hàn sát khí.
- Hừ, ta sẽ không chết, tối thiểu ta sẽ không chết ở trong tay loại tiểu nhân đê tiện như các ngươi. Lý Lân thần sắc dần dần khôi phục bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này lại làm cho các đại tông chủ nhướng mày. Ngẫm lại Lý Lân chỉ huy đại quân khủng bố, nếu hắn thật sự có chuẩn bị, đối với các đại tông môn mà nói có lẽ thật sự là một hồi kiếp nạn.
- Chúng ta biết sư phụ của ngươi Tiêu Dao Tử chính là cao thủ Thần cấp, chúng ta tự nhận không phải là đối thủ. Nhưng nội tình siêu cấp Thiên Tông không phải ngươi có thể tưởng tượng. Tông chủ Thần Thiên Tông trầm giọng nói. Sau đó vung tay lên, ba đạo thân ảnh toàn thân bao phủ trong hắc bào đột ngột xuất hiện. Quanh thân mặc dù không có khí tức tỏa ra, nhưng dường như hư không khi tiếp xúc với những thân thể này bị vặn cong một cách quỷ dị.
- Cường giả Thần cấp! Lý Lân sắc mặt đại biến, trên mặt hiện vẻ kinh hoảng.
- Không sai, tam vị cao thủ Thần cấp, đây là nội tình siêu cấp Thiên Tông, Lý Lân, nể tình ngươi đã vì Hỗn Loạn lĩnh cống hiến, chúng ta có thể không giết ngươi, ngươi đi đi, rời đi Hỗn Loạn lĩnh, về sau không bao giờ được quay lại đây nữa. Tông chủ Thần Thiên Tông trầm giọng nói.
- Không thể, kẻ này thiên phú siêu quần, lại có trí tuệ khủng bố, để cho hắn chạy thoát chính là thả hổ về rừng lưu hậu hoạn. Tông chủ Nguyên Thiên Tông trầm giọng nói.
- Không sai, nếu đã động thủ, phải làm gọn gàng. Tông chủ Trấn Thiên Tông cũng đồng dạng nói.
Lý Lân trên mặt hiện lên một chút cười lạnh, nói: - Các ngươi thật sự xem ta là bùn nặn ư, lúc trước ta cũng đã nói, chiến tranh chưa chấm dứt, ai cũng không thể biết kết quả cuối cùng là gì.
Lý Lân nói làm cho mọi người biến sắc, tông chủ Trấn Thiên Tông trầm giọng nói: - Mặc kệ ngươi còn có cái gì dựa vào, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng có thể rời khỏi đại trướng này. Ba vị cao thủ Thần cấp, mười một vị cao thủ Bán Thần cấp, lực lượng khoa trương như thế nếu như còn không xử lý được Lý Lân, vậy thì bọn họ nên đâm đầu mà chết đi.
Các đại tông chủ vận động khí thế, phong kín toàn bộ doanh trướng. Lại giam cầm hư không chung quanh doanh trướng, phá hỏng đường đào tẩu của Lý Lân.
Lý Lân thủy chung không đào tẩu, hắn chỉ nhìn mọi người cười lạnh.
- Lý Lân, chỉ trách năng lực của ngươi quá mạnh, chỉ cần có ngươi ở đây, Hỗn Loạn lĩnh sẽ không còn là Hỗn Loạn lĩnh của chúng ta. Tông chủ Trấn Thiên Tông thở dài, bất đắc dĩ nói. Không ai biết hắn cảm thán là xuất phát từ thật tình hay là diễn trò.
- Các ngươi quyết định giết ta lúc nào? Lý Lân trên mặt lộ ra một chút vẻ tò mò. Dù sao hắn tự nhận hành động cũng không quá mức khác người.
- Có thể ngưng tụ Binh trận phải trên dưới một lòng, đây cũng không phải quân đội bình thường có thể làm được. Đại quân Hỗn Loạn lĩnh thành lập mới có mấy tháng, muốn quán triệt mệnh lệnh đã không dễ dàng, chứ đừng nói huấn luyện thành có thể sử dụng tuyệt thế cường binh Binh trận. Chúng ta không phải quân nhân, nhưng chúng ta biết tình huống Binh trận của thượng cổ đế quốc. Cho nên người có được năng lực thống soái tuyệt thế như ngươi ở lại chỗ này tuyệt đối sẽ là hậu họa của chúng ta. Tông chủ Nguyên Thiên Tông nói.
- Chỉ là Binh trận thôi sao? Có lẽ còn vì những vật khác trên người ta chứ, ví dụ như thượng cổ trận gia trận pháp, thượng cổ binh gia Binh trận những trận đồ khác. Lý Lân trên mặt hiện lên vẻ châm chọc.
- Mặc kệ ngươi nói cái gì, chúng ta nếu đã làm, cũng không muốn lưu lại tai hoạ ngầm. Tông chủ Trấn Thiên Tông trầm giọng nói. Hắn ầm ầm ra tay, chộp tới Lý Lân.
Mấy vị tông chủ khác sắc mặt hờ hững, dù sao loại chuyện này nói như thế nào đều là ám muội.
Ngay khi đại thủ của tông chủ Trấn Thiên Tông sắp chộp tới đỉnh đầu của Lý Lân, một cỗ khí thế kinh khủng từ trong cơ thể Lý Lân ầm ầm lao ra, nháy mắt chém đứt đại thủ của tông chủ Trấn Thiên Tông, sau đó ầm ầm ra tay, phá tan cấm chế trong đại trướng.
- Cường giả Thần cấp! Các đại tông chủ sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi lùi về sau ba vị cường giả Thần cấp.
- Quả nhiên có cổ quái! Một vị cao thủ Thần cấp hắc bào tiến lên từng bước, ầm ầm ra tay với Lý Lân, một bàn tay khô héo, không còn mấy lạng thịt đột nhiên phóng lớn, nhằm hướng Lý Lân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.