Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Sao? Là kẻ nào?
- Ta cũng không biết, nhưng đối phương vừa mới truyền âm cảnh cáo ta.
Nếu ta tiếp tục không nghe hắn mà làm theo ý mình thì e là sau này sẽ
liên lụy đến người đấy.
Hàn Tín nói xong liền xuất thần hồn ra rồi chui lại vào bên trong Lục Mang Tinh của Lý Lân.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Đại ca, huynh có thể không lộ diện, nhưng huynh có thể âm thầm giúp đệ chỉ huy đại quân không?
- Như vậy e là cũng không được, đối phương là người có khả năng xâm nhập vào thần hồn ta một cách vô hình mà đến ta cũng còn không hay biết gì
thì đệ nghĩ hắn sẽ để cho chuyện đó xảy ra sao? Từ nay ta sẽ chuyên tâm
bế quan tu luyện để ngưng tụ nhục thân của mình, những thứ mà ngày trước ta giao cho đệ để đệ giúp ta tìm lại nhục thân thì hiện nay cũng không
còn quan trọng nữa, nếu tìm được thì tốt, không tìm được thì cũng xem
như là ý trời vậy. Ngoài ra ta giao cho đệ quyển binh thư này, đây là
quyển binh thư mà ta đã viết ra ở kiếp thứ nhất của mình, sau này ta
cũng đã tập hợp kinh nghiệm của các kiếp khác và hoàn thiện nó. Huynh
đệ, người làm đại ca như ta chỉ có thể giúp đệ đến đây thôi.
Hàn Tín truyền âm lại cho Lý Lân xong thì dùng khí tức của thần hồn mình ngưng tụ thành một quyển binh thư mà chuyển về lại trước mặt Lý Lân.
Sắc mặt Lý Lân nghiêm lại, mặc cho y có gọi thêm bao nhiêu lần nữa thì
vẫn không nhận được một truyền âm nào của Hàn Tín truyền lại nữa, giống
như là vị đại ca này của y đã chìm sâu vào một giấc ngủ say rồi vậy.
Cũng trong lúc này, Tần Tuyết Linh vốn bình thản đứng phía dưới cũng đã tiến về phía trước mặt Lý Lân.
- Để muội vào trong nội thế giới của huynh!
Lời của Tần Tuyết Linh tuy rất thản nhiên, nhưng Lý Lân lại như nghe thấy được sự vội vã trong đó vậy.
Lý Lân cũng không nghĩ ngợi nhiều mà mở ra nội thế giới của mình để đưa
Tần Tuyết Linh vào trong, đồng thời y cũng theo gót nàng mà vào trong
đó.
Lý Lân vừa vào trong thì chỉ thấy Tần Tuyết Linh đang ngồi khoanh chân
dưới cây sinh mệnh, một vài bóng người từ trong thân thể nàng cứ lần
lượt mà thoát ra ngoài.
Công chúa Thanh Vi, Lâm Vãn Tình, Lạc Khuynh Thành và Lý Yên Nhiên, và
người cuối cùng không ngờ lại chính là Tần Tuyết Linh. Trừ Tần Tuyết
Linh ra thì bốn cô gái còn lại vẫn còn ở trong trạng thái hôn mê bất
tỉnh.
Lý Lân liền tiến tới ôm Tần Tuyết Linh vào lòng, sắc mặt có chút lo lắng nói :
- Là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tần Tuyết Linh lúc này đã vô cùng suy yếu, sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng
khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lý Lân thì trong lòng nàng cảm thấy
vô cùng ấm áp.
- Là Thánh Quân, hắn đã phong ấn lại tất cả những kí ức kiếp trước của muội rồi.
Giọng của Tần Tuyết Linh vô cùng yếu ớt như là nói không thành lời vậy,
điều này có thể thấy là việc làm của Thánh Quân đối với nàng đã gây ra
một ảnh hưởng không nhỏ.
- Thánh Quân rốt cuộc là kẻ nào? Tại sao hắn lại làm những việc này?
Trước là Hàn Tín, sau lại đến Tần Tuyết Linh, tất cả những gì mà kẻ tên
gọi là Thánh Quân này làm như có ý muốn loại trừ đi tất cả những chỗ dựa của Lý Lân vậy. Nhưng kẻ có năng lực làm cho những cao thủ Thần cấp
phải sợ hãi đến như vậy thì ít nhất cũng phải là cao thủ Thánh cấp, và
thậm chí là còn cao hơn nữa. Mà một nhân vật như vậy thì chỉ với một
ngón tay của hắn thôi cũng đã đủ để nghiền nát Lý Lân rồi, sao lại cần
phải gây ra nhiều phiền phức đến vậy? Điều này làm Lý Lân khó mà lí giải được.
- Muội cũng không biết, chỉ biết là khí tức của hắn rất lạ, thoắt ẩn
thoắt hiện. Chỉ đối mặt với hắn trong một chốc mà muội đã có cảm giác
như mình hoàn toàn không có khả năng đối kháng vậy.
Tần Tuyết Linh nói như có vẻ muốn che giấu đi một điều gì đó rất kinh
hoàng. Cho dù là trước đó nàng có phải đối mặt với cao thủ thượng cổ
mạnh nhất một thời là nguyên tố chi tổ thì cũng chưa bao giờ có qua một
cảm giác như vậy.
Sắc mặt Lý Lân lúc này vô cùng lo lắng, lại có thêm một nhân vật khó mà
nắm bắt được xuất hiện gây khó dễ cho y, không những vậy mà những điều
mà hắn làm làm cho người khác căn bản không thể lí giải được.
Ưm... Bốn cô gái đã từ từ tỉnh lại. Khi họ nhìn thấy cảnh Tần Tuyết Linh sắc mặt yếu ớt nhưng lại tỏ ra rất hạnh phúc ngã vào lòng Lý Lân thì
nét mặt của từng người họ đều lộ ra vẻ khó hiểu.
Công chúa Thanh Vi trầm giọng nói :
- Tuyết Linh, không ngờ muội lại dùng đến thủ pháp cực đoan như vậy.
Nên biết là tất cả bọn họ và thậm chí là Lý Lân đều suýt phải bỏ mạng vì việc nguyên tố chi tổ sống lại.
- Không, Tuyết Linh làm vậy ngược lại chính là đã cứu chúng ta đấy.
Trước đó chúng ta đều nghĩ là nguyên tố chi tổ đã hoàn toàn bị đánh bại, và chúng ta chính là một nguyên tố chi tổ mới, nhưng xem ra chúng ta đã quá xem thường nguyên tố chi tổ rồi, những kẻ đó được xưng là cao thủ
thượng cổ mạnh nhất một thời, sự tích đó thật không phải là không có đạo lí đâu.
Trong mắt Lâm Vãn Tình như có chút hâm mộ thầm lặng. Có điều nàng vẫn
chính là một Lâm Vãn Tình lí trí như ngày nào, trong lúc các cô gái khác đang kinh sợ thì nàng cũng đã bắt đầu phân tích rồi.
Công chúa Thanh Vi thở dài, có chút bất đắc dĩ nói :
- Không ngờ nguyên tố chi tổ lại có sức mạnh bá đạo đến như vậy, thần
hồn đã bị nát vụn mà vẫn còn có thể hồi sinh, trước mặt nó chúng ta căn
bản không có một cơ hội đánh trả nào.
Các cô gái khác cũng hoàn toàn đồng ý với lời của nàng, do lúc nguyên tố chi tổ bạo phát đã trấn áp hoàn toàn ý thức của họ. Cảm giác ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng thân thể thì lại hoàn toàn bị chi phối khiến cho
các cô gái hiện nay vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Lời của Lâm Vãn Tình làm cho Lạc Khuynh Thành có chút căng thẳng, cảm
giác bất lực trước đó quả thật là quá đáng sợ, điều quan trọng hơn là
chính là sự hồi sinh của nguyên tố chi tổ, nó có thể quay lại bất cứ lúc nào, mà lỡ như nguyên tố chi tổ hoàn toàn thức tỉnh lại thì các thần
thức mới ra sinh như các nàng sẽ không thể nào có kết cục tốt được.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Nếu ta đoán không sai thì nguyên tố chi tổ hiện nay không có năng lực
làm tổn hại đến thần thức của các nàng, bằng không trước đó nó tuyệt đối sẽ phá nát hoàn toàn thần thức của các nàng thành cát bụi rồi chứ không để cho các nàng bình an vô sự mà phục sinh như hiện nay đâu.
Lâm Vãn Tình cười gượng nói :
- Nhưng ngược lại thì bọn muội cũng không cách nào ngăn cản được nó quay lại, trong lúc bọn muội kế thừa sức mạnh của nguyên tố chi tổ thì mệnh
cách của bọn muội dường như cũng đã biến thành mệnh cách của nó rồi.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Nếu đã như vậy thì chỉ còn cách là các nàng phải không ngừng nâng cao
sức mạnh mệnh cách của chính mình, đến khi sức mạnh mệnh cách của các
nàng đạt đến, thậm chí là vượt qua được cả sức mạnh mệnh cách của nó,
thì sau này cho dù là nó muốn khống chế các nàng cũng không thể nào làm
được nữa.
Lâm Vãn Tình gượng cười nói :
- Nâng cao sức mạnh mệnh cách? Việc này nói sao nghe dễ dàng quá.
- Việc này ta có cách giải quyết, chỉ cần đem một phần sức mạnh thần hồn của các nàng cho vào cây sinh mệnh này, rễ của nó khi cắm vào đến Vận
Mệnh Trường Hà thì nó sẽ giúp các nàng hút lấy tinh túy của Vận Mệnh
Trường Hà để nâng cao sức mạnh mệnh cách.
Nói xong Lý Lân liền quơ tay, một thần hồn hư ảo bên trong cây sinh mệnh xuất ra bên ngoài. Tướng mạo nó có chút không rõ ràng, nhìn kĩ lại thì
thấy đó chính là tướng mạo của Lý Lân.
Công chúa Thanh Vi kinh ngạc nói :
- Đó là thần hồn của đệ à?
Lý Lân gật gật đầu nói :
- Cây sinh mệnh khi sinh ra giọt nước suối sinh mệnh đầu tiên thì đã có
một mối liên hệ vô hình với đệ, điều này ngay cả Tinh Linh thánh nữ cũng không lí giải được. Nhưng cũng do đó mà đệ đã biết được năng lực đặc
biệt của cây sinh mệnh, sau đó mới nghĩ ra cách dùng hồn để nuôi dưỡng
hồn này.
Các cô gái liếc nhìn nhau, thần sắc có chút lo lắng.
Tần Tuyết Linh dịu dàng nói :
- Muội tin huynh!
Có thể nói tất cả những cô gái khi đã vướng vào ái tình thì đều như mờ
mắt cả rồi, sau khi bị phong ấn kí ức thời thượng cổ thì Tần Tuyết Linh
như có dấu hiệu bị thoái hóa về trí lực.
- Đừng vội, sức khỏe muội hiện nay đang rất yếu, đợi muội hồi phục lại rồi hãy nói sau.
Lý Lân liền lấy từ trong cây sinh mệnh ra một giọt nước suối sinh mệnh,
sau đó y luyện chế nó lại thành một sinh mệnh tinh túy mà đưa vào trong
cơ thể Tần Tuyết Linh. Khí tức vốn yếu ớt của Tần Tuyết Linh sau khi
được bổ sung giọt sinh mệnh tinh túy đó liền như hồi phục lại sức khỏe.
Có điều là Lý Lân vẫn còn chưa bỏ tay mình ra khỏi vòng eo thon gọn của
Tần Tuyết Linh, tư thế của hai người hiện nay càng chứng minh rõ mối
quan hệ ám muội của họ.
Công chúa Thanh Vi liếc nhìn Lâm Vãn Tình, lại thêm nhìn thấy cảnh Lý
Lân chữa trị thương thế cho Tần Tuyết Linh mà trong lòng thở dài. Trước
đó, khi bị nguyên tố chi tổ dùng sức mạnh ép các nàng sáp nhập vào nó
thì công chúa Thanh Vi đã vô tình nhìn thấy một phần kí ức của Lâm Vãn
Tình, theo suy nghĩ của nàng thì Lâm Vãn Tình không hoàn toàn không có
cảm giác với Lý Lân, chỉ là nàng ấy là một người lí tính, lại thêm vào
tỷ muội tốt là Tần Tuyết Linh đã nhanh chân đi trước một bước nên nàng
ấy đành phải nén lòng mà gạt bỏ những ấn tượng tốt của mình với Lý Lân.
Quả thật nếu như không vô tình nhìn thấy những kí ức đó của Lâm Vãn Tình thì đến người tỷ muội ngày đêm bên cạnh nàng như công chúa Thanh Vi
cũng sẽ cho rằng là nàng không hề có chút cảm giác nào với Lý Lân cả.