- Vũ vương! Hừ! Xem ra ta phải tranh thủ thời gian quay lại đó một lần rồi.
Nhắc đến Vũ vương thì Lý Lân vô cùng tức giận.
Ngao Vô Tình do dự một lúc rồi nói :
- Lý Lân! Muội muốn về Long tộc!
Lý Lân chau mày nói :
- Long tộc? Hiện nay Long tộc vẫn còn chưa xuất hiện, nàng về đó để làm gì?
Ngao Vô Tình tuy đã đột phá cấp Võ Tôn, nhưng Lý Lân hiện nay đã ở đỉnh
cao của Võ Tôn trung kì, so về thực lực thì mạnh hơn nhiều so với nàng
và không còn cảm giác bị nàng áp bức như năm đó nữa. Ngao Vô Tình cũng
nhận ra được điều này nên giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn.
Ngao Vô Tình nói :
- Muội muốn đến đầm Hóa Long để tẩy hết đi những huyết mạch hỗn tạp
trong người mà hóa thân thành một thành viên thuần túy của Long tộc.
Lý Lân cũng biết Long tộc trong Hắc Thủy Lâm vốn là những hậu duệ của
người trong Long tộc tiến hóa mà thành, cho dù là tiến hóa có hoàn mỹ
đến mức nào thì cũng có sự sai lệch nhất định, không thể so sánh với
huyết mạch Long tộc thuần túy được. Chỉ có trường hợp nuốt được huyết
mạch tổ long của Lý Lân là ngoại lệ mà thôi.
- Hãy chữa trị thương tích của nàng trước đi rồi chuyện đó sẽ nói sau!
Lý Lân nói giọng rất bá đạo, không đồng ý cho Ngao Vô Tình về Long tộc.
Dẫu sao thì chuyện này cũng quá đột ngột, Lý Lân cần thời gian để suy
nghĩ thật kĩ.
- Đúng rồi, lúc muội đến đây thì Châu Thắng Nam có nhờ muội dẫn một người đến.
Ngao Vô Tình vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu, liền sau đó một thiếu niên áo
trắng chừng trạc mười bảy, mười tám tuổi xuất hiện trước mặt Lý Lân.
Thiếu niên này ăn mặc như là một văn sĩ thư sinh, chỉ là trong lúc này
bộ dạng y giống như là đang ngủ say mà bị đánh thức vậy.
Lý Lân ngạc nhiên hỏi :
- Hắn là ai?
Thiếu niên áo trắng dụi dụi mắt, khi nhìn thấy Lý Lân đang ở trước mặt mình thì hai mắt y sáng hẳn lên.
- Huynh là Lý Lân, người đàn ông làm cho tỷ tỷ của tôi bỏ tôi mà đi theo à?
Lời của thiếu niên này làm cho Lý Lân tối sầm mặt lại, tại sao lại vì ta mà bỏ rơi ngươi? Ta thật còn không biết tỷ tỷ ngươi là ai nữa là.
Lý Lân quay qua hướng Ngao Vô Tình rồi trầm giọng nói :
- Muội dẫn một kẻ thần kinh nào đến đây vậy?
Ngao Vô Tình cũng không biết nói gì, nàng có chút ngập ngừng rồi đưa cho Lý Lân một bức thư. Lý Lân mở thư ra thì thấy đúng là bút tích của Châu Thắng Nam.
Lý Lân ngạc nhiên nói :
- Ngươi là đệ đệ của Châu Thắng Nam? Còn trẻ vậy mà đã xuất sư rồi sao?
Thiếu niên áo trắng liếc nhìn Lý Lân một cái, giọng khinh thường nói :
- Hừ! Đừng xem thường người khác như vậy, ngươi cũng chỉ lớn hơn ta có hai tuổi, có tư cách gì nói ta nhỏ chứ?
Lý Lân ngạc nhiên, từ sau khi thường xuyên tiếp xúc với các lão già lớn
tuổi thì dường như y đã quên mất đi tuổi tác của mình hiện nay vẫn chưa
đến hai mươi, miễn cưỡng cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Lý Lân giọng khó hiểu hỏi :
- Tỷ tỷ của ngươi nói ngươi có tài phò tá vương giả, vậy sao ngươi không ở lại mà giúp đỡ tỷ tỷ ngươi đi?
Thiếu niên áo trắng lại liếc nhìn Lý Lân một cái, giọng khinh thường nói :
- Ngươi tưởng ta không muốn sao, chỉ là tỷ tỷ quyết bắt ta gặp ngươi cho bằng được mà thôi. Còn về một nơi nhỏ bé như Hắc Thủy Lâm thì một mình
tỷ tỷ đã đủ rồi, cần gì đến một thiên tài như ta ra tay chứ.
Lý Lân chỉ tay vào đống văn kiện sau lưng mình nói :
- Tiểu tử thúi, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì ta giao cho ngươi giải quyết những việc này đấy.
Thiếu niên áo trắng không mắc bẫy mà liếc nhìn Lý Lân một cái, giọng khinh thường nói :
- Ngươi nghĩ ta là tên ngốc à? Kế khích tướng đơn giản như vậy ta không
dễ mắc lừa đâu. Ta chỉ là muốn đến đây xem ngươi là người thế nào, bây
giờ xem xong rồi thì ta cũng về đây.
Lý Lân lúc này thật đã không biết nói gì nữa, trong lòng chỉ thầm thán
phục Châu Thắng Nam có được một đệ đệ xuất chúng đến vậy. Điều này thật
khác với một tiểu tử thúi chỉ biết bám váy tỷ tỷ mà y đã thể hiện ra khi nãy.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Đợi đã!
Thiếu niên áo trắng không chút e dè nói :
- Lại chuyện gì nữa? Ngươi muốn ngăn không cho ta về chăng?
- Dĩ nhiên là không phải rồi, có điều là trong thư tỷ tỷ của ngươi đã
rất khoa trương về ngươi, còn muốn ta cho ngươi đảm nhiệm chức vụ quan
trọng, nhưng xem ra Châu Thắng Nam đã quá lời về ngươi rồi, ta xem ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử hoàng mao chưa trưởng thành mà
thôi. Ta gọi ngươi lại là muốn suy nghĩ xem sẽ nhờ ai đưa ngươi về, dẫu
sao ngươi cũng là đệ đệ của Châu Thắng Nam, về tình về lí thì ta cũng
phải chăm sóc tốt cho ngươi chứ.
Lời của Lý Lân đã làm cho thiếu niên áo trắng đỏ mặt lên vì giận dữ.
- Đừng xem thường người khác như vậy, không cần có cao thủ hộ tống thì tự ta cũng có thể về được.
Lý Lân tỏ rõ sự khinh thường nói :
- Phải phải, bản lĩnh ngươi rất lớn, có điều là dù gì ta cũng chưa xem
qua bao giờ, hay là ta cho người tiễn ngươi thì hơn, nếu lỡ ngươi gặp
chuyện gì giữa đường thì ta thật không biết làm cách nào giao phó với tỷ tỷ ngươi cả.
Thiếu niên áo trắng tức giận nói :
- Ta biết là ngươi đang dùng kế khích tướng, có điều hôm nay bổn thiếu
gia tâm trạng đang tốt, ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt. Những việc này
thôi chứ gì, cho ta một canh giờ, ta nhất định sẽ giải quyết nó một cách hoàn mỹ.
Lý Lân chau mày có chút do dự nói :
- Nhưng những văn kiện này có tính cơ mật rất cao, ta có thể tin tưởng vào ngươi không?
Thiếu niên áo trắng hùng hổ tiến về phía Lý Lân hét lên :
- Tín điều của mưu sĩ bọn ta là không bao giời tiết lộ bí mật của chủ.
Tuy ta không phải là mưu sĩ của ngươi, nhưng tỷ tỷ ta lại theo phò tá
ngươi, ta tuyệt sẽ không làm chuyện bất lợi đó với ngươi đâu. Ta dùng
danh dự của một mưu sĩ để đảm bảo chuyện này.
Nhìn vẻ mặt cương quyết của thiếu niên áo trắng thì Lý Lân không thể không tin được, y nhìn thiếu niên áo trắng nói :
- Nhưng nếu trong một canh giờ ngươi không giải quyết được hết thì sao?
Thiếu niên áo trắng giật mình, giọng đầy bất mãn nói :
- Hừ! Những việc nhỏ bé thế này sao có thể làm khó ta được chứ.
Nhìn sự tự tin của thiếu niên áo trắng, trong đầu Lý Lân chợt nghĩ ra
một điều gì đó. Có điều y không thể hiện ra ngoài mà vẫn giả như còn do
dự nói :
- Nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ đánh cược một ván, nếu trong vòng một
canh giờ mà ngươi giải quyết xong tất cả thì từ nay về sau ta sẽ tin vào thực lực của ngươi, tin ngươi là một tuyệt thế nhân tài và khi gặp
ngươi ta sẽ dùng tư cách của một học sinh mà đối đãi, nhưng nếu ngươi
không giải quyết xong thì chứng minh là thực lực của ngươi không đủ, lúc đó ngươi đừng nên quay về gây thêm phiền phức cho tỷ tỷ ngươi nữa mà
hãy ngoan ngoãn ở lại đây làm một thư đồng nhỏ cho ta.
Lời của Lý Lân làm cho thiếu niên áo trắng cảm thấy như bị sỉ nhục, lớn tiếng quát :
- Hừ! Ta sẽ bắt ngươi từ nay về sau sẽ gọi ta là tiên sinh, nhưng vẫn
còn một điều, nếu ngươi thua rồi thì sau này hãy tránh xa tỷ tỷ của ta
ra.
Lý Lân gật đầu đồng ý nói :
- Sẽ như vậy!
Thiếu niên áo trắng tỏ ra hài lòng, y hiện nay xem Lý Lân chẳng khác gì tên ngốc, biết thua mà vẫn cứ lao đầu vào.
Ngao Vô Tình âm thầm truyền âm cho Lý Lân nói :
- Lý Lân, huynh quá tự tin rồi. Tên Châu Thiên Bảo này không đơn giản
đâu, trên đường đi cũng nhờ có mưu kế của hắn mà muội mới có thể an toàn đến đây gặp huynh được đấy.
Lý Lân không trả lời mà kéo tay Ngao Vô Tình nói :
- Đi thôi, ta trị thương cho nàng trước.
Vừa nói Lý Lân vừa kéo Ngao Vô Tình vào bên trong Lục Mang Tinh của y.
Vừa vào trong Lục Mang Tinh thì Ngao Vô Tình vô cùng kinh ngạc với tinh khí sinh mệnh dị thường của nó.
- Lý Lân, chàng hiện nay đã đạt đến thực lực nào rồi?
Trong khoảnh khắc nhìn Lý Lân thì nàng cảm thấy khí tức của Lý Lân vô
cùng nhẹ nhàng, tuy là trên đường đi nàng đã nghe rất nhiều sự tích về
Lý Lân, nhưng thật nàng không cách nào tin được. Dẫu sao trước đây thực
lực của Lý Lân là quá yếu, cho dù y có thiên phú của một thiên tài siêu
quần đi chăng nữa thì sự tiến bộ này quả thật là quá sức tưởng tượng.
- Ta hiện tại đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của Võ Tôn lục phẩm, có thể
đột phá thất phẩm bất cứ lúc nào, chuyện của ta sau này hãy nói, để ta
chữa thương cho nàng trước đã.
Lý Lân mỉm cười và bắt đầu điều động tinh khí sinh mệnh cùng với ma khí
bản nguồn của y truyền vào trong thân thể Ngao Vô Tình. Thần thức y cũng từ đó mà xâm nhập vào bên trong tim mạch của nàng. Ở trong đó Lý Lân
nhìn thấy được rõ là có một luồng sức mạnh màu xanh lá đang bị chân khí
của Ngao Vô Tình đè nén lại.
Nhìn kĩ thì có thể thấy người làm cho Võ Tôn nhất phẩm như Ngao Vô Tình
không thể nào luyện hóa được sức mạnh này ít nhất cũng là một Võ Tôn tam phẩm.
Lý Lân liền xuất ra luồng ma khí mạnh mẽ biến thành thiên đao mà chém vào luồng sức mạnh đó.
Một tiếng ầm vang lên, luồng sức mạnh đó đã bị đánh tan nát, nhưng từ
trong nó lại toát ra một khí tức kì dị, sau đó hóa thành hư ảnh mờ ảo
với một vẻ uy nghiêm.
- Ngươi là tam thái tử Lý Lân phải không? Ngươi có thể dễ dàng phá tan
ấn kí ta để lại thì có thể thấy rằng ngươi đã vượt qua được cảnh giới
của nó rồi. Lời tiên đoán năm đó của Đại Đế quả thật không sai, biến số
mệnh cách quả nhiên đã giáng lâm xuống Đại Đường rồi.
- Vũ vương?