Lý Lân cười gượng nói :
- Tiền bối quá lời rồi, thực ra người chỉ huy đại quân tác chiến trước
khi không phải là vãn bối mà là nghĩa huynh kết nghĩa của vãn bối. Chỉ
là do một vài nguyên nhân nên vị nghĩa huynh đó không tiện xuất hiện nên đành phải mượn cái miệng này của vãn bối mà chỉ huy thôi. Hiện tại
nghĩa huynh của vãn bối đang bế quan, do đó Hỗn Loạn lĩnh mới xuất hiện
cục diện đại quân không có thống soái này.
Trần viện trưởng nghiêm trang hỏi :
- Không biết vị huynh trưởng của ngài xưng hô như thế nào?
Lý Lân trả lời :
- Gia huynh họ Hàn, tên Tín, trước đó chưa có danh tiếng gì nên tiền bối chắc là chưa nghe qua đâu.
Trần viện trưởng chau mày, lật lại kí ức về những vị thống soái bách
chiến bách thắng trước kia thì không hề thấy có người họ Hàn này.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Trần viện trưởng, không biết tam đệ tử của ngài hiện nay đang ở đâu?
Lý Lân đưa mắt nhìn tất cả những học viên kia, nhưng cảm giác những người này đều không giống.
Nhắc đến người đệ tử thứ ba này thì Trần viện trưởng có chút hân hoan nói :
- Tên tiểu tử đó đang đọc binh thư trong phòng. A Phúc, ngươi mau đi gọi Trinh nhi ra đây.
- Dạ!
Lão nhân theo hầu cung kính nói.
Lúc lão vừa quay người đi thì Lý Lân không cầm được lòng mà nhíu mày,
trước đó y đã quá xem thường lão, lão nhân theo hầu này không ngờ lại có thực lực đến bán Thần cấp.
- Không cần đâu!
Cửa phòng lúc này đã mở ra, một thanh niên tư thế thẳng lưng, mặt đẹp như ngọc bước ra.
Khí tức trên người của thanh niên này có chút lười biếng, không được uy
nghiêm như sư phụ Trần viện trưởng của mình, y nhìn Lý Lân với ánh mắt
lạnh lùng nói :
- Ngươi là Lý Lân, lĩnh chủ của Hỗn Loạn lĩnh? Tại hạ Trần Trinh, là tam đệ tử của sư phụ.
Lý Lân gật gật đầu chào, nói thật thì sự ngạo mạn của thanh niên lười
biếng này làm Lý Lân không hề có hảo cảm, có điều là Lý Lân không tỏ ra
trách móc, vì người có năng lực thường hay có những tính tình kì quái dị thường.
Trần Trinh không chút khách sáo nói :
- Không ngờ ngươi lại không chọn hai vị sư huynh của ta, không biết là
dã tâm ngươi quá lớn hay là ngươi thật sự là kẻ ngu ngốc đây nữa.
Lý Lân cười nói :
- Ta không phải là một kẻ ngu ngốc, lựa chọn ngươi cũng không phải là do hiếu kì. Trước đây ta có xem qua một câu chuyện, câu chuyện đó nói về
một thế giới không có võ đạo, trong thế giới đó có bảy quốc gia đang
phân chia thiên hạ, mà hai nước láng giềng gần cạnh nhau là Tần và Triệu lại có thực lực mạnh nhất, hai nước này thường xuyên xảy ra chiến sự
với nhau, nhưng do binh lực của cả hai là cân bằng nên thế cục bị đưa
vào thế giằng co, không bên nào thắng được bên nào. Trong thiên hạ khi
ấy có tin đồn rằng nếu nước nào giành chiến thắng trong trận chiến ấy
thì sẽ có thể thảo phạt sáu nước mà thống nhất thiên hạ. Trong lúc đó
thì nhân tài của Tần không ngừng xuất hiện, còn về phía Triệu thì lại
hoàn toàn ngược lại. Vua nước Triệu lại tin vào tin đồn đó mà xuất toàn
quân tấn công nước Tần, lúc đầu thống soái của Triệu là một lão tướng
dày dặn kinh nghiệm, quân nước Tần tuy chiếm ưu thế nhưng không có cách
nào công phá được lớp phòng thủ của Triệu và lại rơi vào thế giằng co.
Sau đó thì nước Tần nghe được trong nước Triệu có một nhân tài thống
soái tên là Triệu Quát, người tên Triệu Quát này tinh thông binh pháp,
trên bàn luận binh đến cả những lão tướng dày dặn kinh nghiệm cũng không thể nào khuất phục được y, chỉ duy có một điều là y không hề có kinh
nghiệm tác chiến. Biết được tin này, quân Tần liền tung ra tin đồn là
nước Tần không sợ gì cả, chỉ sợ Triệu Quát lãnh binh mà thôi. Vậy là vua nước Triệu tin vào lời đồn đó mà đưa Triệu Quát lên thay cho vị lão
tướng kia, thống lãnh binh mã tấn công vào nước Tần. Ngươi muốn biết kết quả sẽ như thế nào không?
Nói xong Lý Lân nhìn về phía Trần Trinh mà cười.
Nét mặt lười biếng của Trần Trinh như đã thu lại, có chút nghiêm trang nói :
- Vì khinh địch mà sơ ý, binh bại thân vong. Ta biết ý của ngươi muốn
nói gì, nếu đã biết là ta chỉ biết lý thuyết suông thì sao ngươi lại
chọn ta chứ?
Lý Lân cười nói :
- Ở thế giới đó, tất cả mọi người đều dùng câu chuyện của Triệu Quát mà
giáo dục con người không nên trèo quá cao so với năng lực của mình.
Nhưng lí thú nhất đối với ta là đại quân của Triệu Quát bị vây đến bốn
mươi sáu ngày, bọn họ đều không phải là võ giả, đều là một người bình
thường, lại bị chặn đường tiếp lương, thêm vào đó là sự chỉ đạo sai lầm
của Triệu Quát thì đáng lẽ phải nhanh chóng bị tan vỡ chứ tại sao lại
cầm cự được đến bốn mươi sáu ngày? Nhưng theo ta biết thì trong bốn mươi sáu ngày đó, quân của Triệu Quát đã đột phá vòng vây đến năm lần, tuy
không lần nào thành công nhưng cũng đã gây ra cho quân Tần những tổn
thất nặng nề về quân số. Cho đến khi quân Tần giết được Triệu Quát thì
quân Triệu khi đó mới buông giáp qui hàng. Điều này chứng tỏ Triệu Quát
không phải là kẻ vô năng, nếu không thì sao quân Triệu có thể cầm cự
được đến giây phút đó chứ.
Trần Trinh khó hiểu hỏi :
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Ánh mắt Lý Lân như sáng lên nói :
- Sự thiếu kinh nghiệm đã làm cho Triệu Quát phạm sai lầm là thật, nhưng có thể cầm cự được lâu đến như vậy, lại bảo đảm được binh sĩ không làm
phản, không đầu hàng và tan rã thì điều này thật không đơn giản chút
nào. Theo ta nghĩ thì nếu Triệu Quát không chết trong trận chiến đó thì
sau này hắn sẽ thay đổi đến mức nào nữa?
Trần Trinh liếc mắt nhìn Lý Lân :
- Ngươi xem ta là Triệu Quát?
- Nếu ngươi không giống như Triệu Quát thì hãy chứng minh cho ta xem,
bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là thống soái của ngàn vạn đại quân trong quân đoàn bất tử.
Lời của Lý Lân là cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, trong đó bao gồm cả Trần viện trưởng.
Trần viện trưởng sau khi kinh ngạc xong thì liền tỉnh táo nói :
- Không được!
Lý Lân quay sang nhìn Trần viện trưởng nói :
- Tại sao lại không được?
- Tuy là Trinh nhi có năng lực, nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu nó ra
chiến trường, nếu như không may bại trận thì ta e là cả Hỗn Loạn lĩnh sẽ không trở mình lại được đâu.
Trần viện trưởng biết rằng quân đoàn bất tử chính là quân đội quan trọng nhất trong tay của Lý Lân, nếu mất đi quân đoàn bất tử thì phủ lĩnh chủ sẽ như chưa đánh mà đã bại trận rồi. Cho dù là Trần viện trưởng thì
trong trận đánh này mà không có trong tay quân đoàn bất tử thì lão cũng
không có tự tin bảo vệ được phủ lĩnh chủ.
Lý Lân không đoái hoài gì tới Trần viện trưởng nữa mà quay sang phía Trần Trinh nói :
- Ngươi cho rằng bản thân có thể đảm nhiệm trọng trách này không?
Trần Trinh bắt đầu cảm thấy do dự trong lòng, y nhìn sang hướng Trần
viện trưởng thì chỉ thấy Trần viện trưởng thở dài và lắc đầu.
Trong lúc này Trần Trinh bỗng nhiên thay đổi thái độ, tỏ ra kiên định hơn mà nói lớn :
- Ta có thể đảm nhiệm!
Lý Lân lúc này tỏ ra có chút vui mừng, mỉm cười nói :
- Kể từ hôm nay ngươi chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn bất tử tại Hỗn Loạn lĩnh, thống lĩnh quân đoàn bất tử chinh phạt Thiên Cương lĩnh.
Lời tuyên bố hùng hồn của Lý Lân đã nhanh chóng vang ra khắp cả Hỗn Loạn lĩnh. Phía trên không trung, một đám mây màu hoàng kim xuất hiện trên
đầu phủ lĩnh chủ phát sinh biến hóa, ánh sáng hoàng kim của nó bắt đầu
rọi xuống, thẳng vào người của Trần Trinh.