Tranh phong
giữa Hàn Tín cùng Ngao Vô Tình tuyệt không có duy trì bao lâu, hai người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thủ đoạn chiến đấu rất nhiều,
trong khoảng thời gian ngắn muốn phân ra thắng bại căn bản không có khả
năng.
Đối mặt loại tình huống này, Tần Tuyết Llinh quyết định trước tiên gia
nhập, cô phối hợp cùng Hàn Tín, lực công kích nháy mắt tăng nhiều.
- Hừ! Đã sớm đề phòng các ngươi liên thủ.
Ngao Vô Tình cười lạnh nói. Quanh thân bắt đầu khởi động ra long lân màu vàng rậm rạp, ngay cả trên khuôn mặt đẹp cũng không ngoại lệ. Sau lưng
thoát ra một đôi cánh rồng màu vàng, phía sau một đuôi rồng dài một
trượng nhẹ nhàng run run là có thể phá nát hư không, trên trán là một
đôi sừng rồng xanh ngọc hiện ra vẻ dữ tợn. Tóc đen đầy đầu hóa thành màu vàng, khí thế tăng vọt không chỉ vài lần so với trước đó.
- Ngươi che giấu thực lực?
Tần Tuyết Linh biến sắc.
- Hừ, các ngươi quá coi thường thượng cổ rồi, đừng tưởng rằng kế thừa
trí nhớ thượng cổ chính là cao thủ thượng cổ. Còn kém xa lắm.
Ngao Vô Tình cười lạnh nói. Hình thái nửa rồng nửa người làm cho tốc độ
cùng lực lượng của cô phát huy đến mức tận cùng. Hàn Tín bắt đầu liên
tiếp bại lui, Tần Tuyết Linh cũng là gian nan tự bảo vệ mình.
Nhưng vào lúc này, một tấm phù triện kim sắc nhảy vào trong hỗn độn. Sau đó kim quang bắt đầu khởi động, nháy mắt chuyển dời mọi người từ trong
hỗn độn đến trong Long tộc thần giới.
- Không cần đánh nữa, nếu như muốn chiến đấu, bổn quân có thể đưa các ngươi đi một chỗ.
Thanh âm không hề có uy nghiêm, nhưng dường như có được ma lực kỳ lạ, khiến ba người trong chiến đấu không tự giác ngừng lại.
- Thánh Quân!
Hàn Tín trầm giọng nói. Lúc trước Thánh Quân giáng lâm, mạnh mẽ phong ấn y, y đương nhiên cực kỳ mẫn cảm đối với khí tức của Thánh Quân.
- Ngươi là ai, Thánh Quân cái gì, khẩu khí thật lớn.
Ngao Vô Tình lạnh lùng nói.
- Long Tổ mạnh nhất, ngươi đã trở về, nói vậy không cần bao lâu nữa sẽ
có thể khôi phục lực lượng cao nhất, đến lúc đó bổn quân hẹn ngươi chiến một trận.
Thanh âm trong phù triện màu vàng cực kỳ bình thản, giống nhau đang kể ra một việc bé nhỏ không đáng kể.
- Ngươi muốn cho chúng ta đi nơi nào?
Tần Tuyết Linh trầm giọng nói.
- Các ngươi đều là cường giả thượng cổ, đương nhiên hẳn là đi chỗ các
ngươi nên đi. Hiện tại võ giả trên Thần cấp của toàn bộ Thương Long đại
lục đều bị bổn quân tập trung lại, nếu như không muốn tham gia, phong ấn tu vi Thần cấp là được.
Thanh âm Thánh Quân bình tĩnh nói.
- Phong ấn thực lực? Không có khả năng!
Ngao Vô Tình không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Sắc mặt Tần Tuyết Linh khó hiểu, cô lần trước là bị cường hành phong ấn
thực lực, nếu có lựa chọn, ai lại nguyện ý từ bỏ thực lực khủng bố.
Uỳnh ——!
Hàn Tín bay ra từ trong cơ thể Lý Lân, nhìn Thánh Quân phù triện, sắc mặt có chút khó coi.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tập trung tất cả cường giả Thần cấp làm gì?
Hàn Tín trầm giọng hỏi.
- Bổn quân là ai không quan trọng, quan trọng là vùng trời đất này cần
các ngươi bảo hộ. Ngươi chắc là truyền nhân Trận Đạo, dựa theo bổn quân
xem, ngươi học tốt nhất chắc là binh gia.
Trong thanh âm của Thánh Quân có một chút ý tò mò.
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, ta hiện tại không muốn đi, nếu như muốn để cho ta đi, vậy cùng ta chiến một trận.
Sắc mặt Hàn Tín ngưng trọng nói.
- Ngươi cũng muốn khiêu chiến ta? Quên đi, ngươi bây giờ ngay cả thân
thể cũng không có, căn bản không có cơ hội chiến đấu với bổn quân. Tương lai ngươi khôi phục thực lực đỉnh phong, đến lúc đó rồi nói sau.
Hiển nhiên, Hàn Tín ở trong cảm nhận của Thánh Quân kém quá xa Ngao Vô Tình mạnh nhất Long tộc.
- Ngươi...
Hàn Tín giận dữ, một quyền đập về phía phù triện Thánh Quân. Trong suy
nghĩ của y, có lẽ y không địch lại Thánh Quân, nhưng hiện tại chẳng qua
chỉ là một tấm phù triện, căn bản không có khả năng thừa nhận lực lượng
Thần cấp của y.
Uỳnh ——!
Phù triện màu vàng phát ra một đạo kim quang, thoải mái đón đỡ quyền cương của Hàn Tín.
- Nếu ngươi có thể bố trí ra trận pháp binh trận mạnh nhất hai nhà, bổn quân có lẽ sẽ cho ngươi một trận chiến.
Thanh âm bình thản của Thánh Quân truyền đến, khiến cho Hàn Tín lại muốn ra tay không thể không dừng tay.
- Nhưng ngươi là ai, chờ bản tôn khôi phục thực lực, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ngao Vô Tình trầm giọng nói. Cô cảm thấy cái tên gọi là Thánh Quân này
thực là quỷ dị, tối thiểu cũng không phải ở bên phe cô, nếu không sẽ
không đi ra vào thời điểm cô lấy được áp chế toàn diện.
- Tùy tiện, hiện tại mời ngươi đi một chỗ trước.
Phù triện màu vàng chậm rãi hóa thành một thân ảnh màu vàng mơ hồ, sau
đó thân ảnh màu vàng vung tay lên, hư không mở ra một cánh cửa, tiếng
nước ào rào rào từ bên trong cánh cửa màu vàng đất truyền đến.
- Minh Hà, không ngờ tới trong tay ngươi thế mà khống chế một Minh Hà đầy đủ.
Sắc mặt Ngao Vô Tình ngưng trọng nói.
- Đi thôi, lấy thân phận của ngươi hiển nhiên sẽ không nuốt lời!
Sắc mặt Ngao Vô Tình vô cùng khó coi, lạnh lùng quét nhìn Lý Lân một cái, nói:
- Ta có thể đi, nhưng trước khi đi, ta cần thu hồi lực lượng của ta.
- Lực lượng của ngươi?
Phân thân Thánh Quân sửng sốt một chút, có ý gật đầu, nhưng nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Ngao Vô Tình, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngao Vô Tình nhìn về phía Lý Lân, trầm giọng mở miệng nói:
- Khinh nhờn thân thể bản tôn, bản tôn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho
ngươi. Đợi đến khi lần sau bản tôn trở về, chính là lúc ngươi trả giá
đắt.
Lời nói của Ngao Vô Tình làm cho sắc mặt Lý Lân trở nên cực khó coi, hắn lạnh lùng nói:
- Tùy thời hoan nghênh, tiếp theo gặp mặt, lão tử sẽ khiến cho nàng thực sự trở thành nữ nhân của ta.
Lời nói của Lý Lân làm cho đáy mắt Ngao Vô Tình hiện lên một vẻ sát khí
dày đặc, sau đó lắc mình một cái biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt Thánh Quân nhìn về phía Hàn Tín cùng Tần Tuyết Linh.
- Ta chuẩn bị phong ấn trí nhớ của kiếp trước!
Tần Tuyết Linh trầm giọng nói.
- Cô quyết định được rồi?
Trong thanh âm của Thánh Quân cũng không có quá nhiều bất ngờ, hiển nhiên đã từng nghĩ đến quyết định của Tần Tuyết Linh.
Thần sắc Tần Tuyết Linh kiên định gật đầu.
- Một khi đã như vậy, vậy bản tôn lần này sẽ hoàn toàn phong ấn trí nhớ
kiếp trước của cô, trừ phi đạt tới Thần cấp, nếu không vĩnh không thể
cởi bỏ cấm chế.
Thánh Quân trầm giọng nói.
Tần Tuyết Linh gật gật đầu, thần sắc trong mắt kiên định trước nay chưa từng có.
Thánh Quân vung tay lên, một đạo kim quang nhập vào trong cơ thể Tần
Tuyết Linh. Thân mình Tần Tuyết Linh mềm nhũn, từ hư không rơi xuống.
Lý Lân rất nhanh tiến lên, ôm nàng vào trong lòng. Sau khi thấy cô chỉ là hôn mê, thần sắc chậm rãi thả lỏng.
- Còn ngươi?
Thánh Quân nhìn về phía Hàn Tín
Thần sắc Hàn Tín ngưng trọng gật đầu, nói:
- Ta đi! Ta thực muốn biết ngươi rốt cuộc là ai, sau thượng cổ chưa từng nghe nói qua người nghịch thiên như ngươi, cho nên ngươi hẳn là người
thượng cổ. Ta sẽ vạch trần diện mục thật của ngươi.