Tam Thái Tử

Chương 713: Đánh thành mảnh vụn




Lạc Khuynh Thành hỏi :
- Nhưng từ đó về sau hắn sẽ không còn là người của Long tộc nữa đúng không?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Cũng không thể nói hoàn toàn là không thể, Long tộc bản nguồn trong hắn đã bị hút mất rồi, cá trạch tuy là cũng thuộc một nhánh của Long tộc, nhưng Long tộc huyết mạch thì lại loãng đến mức không còn đáng kể gì nữa.
Lạc Khuynh Thành trầm giọng nói :
- Sao lại như vậy? Ả Dung Dung đó rốt cuộc là người như thế nào? Ngao Vô Không không phải là ân nhân cứu mạng của ả sao?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Muội có nghe qua Lăng Tiêu tông chưa?
Lạc Khuynh Thành lắc đầu nói :
- Là thế lực phương nào?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Có lẽ là ở Trung Vực, chỉ là không ai biết rõ được sơn môn của nó cụ thể nằm ở đâu. Lúc còn ở Đại Đường thì bên cạnh huynh cũng có một vị Ny Ny cô nương xuất thân từ tông phái đó. Tông phái này muốn nhập đạo phải đoạn tuyệt tình cảm, đi theo một con đường vô tình, rất là tà môn.
Lạc Khuynh Thành trầm giọng hỏi :
- Vậy bây giờ vị Ny Ny cô nương đó đang ở đâu? Có phải chúng ta chỉ cần tìm được cô ta thì sẽ có thể tìm ra sơn môn của Lăng Tiêu tông?
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Không đơn giản như vậy đâu, muội muốn thay hắn tìm lại huyết mạch Long tộc à?
Lạc Khuynh Thành gật gật đầu nói :
- Không sai, Ngao Vô Không tuy là long phẩm rất tệ, nhưng dù sao hắn cũng là một bằng hữu của người vốn ít bạn như muội, bộ dạng hiện tại của hắn bây giờ làm muội rất buồn.
Lý Lân lắc đầu nói :
- Chuyện của Lăng Tiêu tông muội hãy gác lại một bên đi, mất đi huyết mạch đối với hắn chưa hẳn đã là một chuyện xấu, đây cũng là cơ hội cho hắn làm lại từ đầu một cuộc sống mới.
Tần Tuyết Linh liếc Lý Lân một cái rồi nói :
- Làm lại cuộc sống mới? Một con cá trạch có thực lực của một siêu cấp cường giả?
Lý Lân nói :
- Cá trạch thì đã sao? Huynh thấy thân phận đó rất hợp với hắn đấy chứ. Người ta vẫn hay nói là thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phụng mà. Hơn nữa một con cá trạch có thực lực Võ Tôn thì trong tộc cá trạch, hắn tuyệt đối có thể là một vương giả rồi.
Lời của Lý Lân làm hai cô gái bất mãn mà liếc nhìn y.
Vù... Vù...!
Hư không như rách toạc, Lý Yên Nhiên thân hình kiều diễm mặc áo bó thân, lưng thắt nịt, cũng đã bay ra ngoài.
- Đại ca, phía trước xuất hiện điều dị thường, muội phát hiện một cỗ sát khí chỉ thuộc về sát thủ.
Khi Tần Tuyết Linh ra ngoài thì Lý Yên Nhiên cũng đã đi theo nàng, nhưng do bản tính của sát thủ nên Yên Nhiên không đường đường chính chính đi theo mà ẩn thân trong hư không chờ động tĩnh của Lý Lân.
Lý Lân nghiêm trang nói :
- Huynh biết rồi, khí tức của kẻ mai phục rất giống với tên Tà Tôn, xem ra đối phương đã do thám ra được hành động lần này của chúng ta mà giữa đường ra tay tập kích rồi.
Lạc Khuynh Thành khẩn trương hỏi :
- Sát thủ sao?
Lý Lân nghiêm trang nói :
- Không sai, hơn nữa còn là một sát thủ cao cấp nữa. Xem ra những gì chúng ta dự đoán về gia tộc thần bí này là chưa đủ rồi. Chúng không những có những cao thủ đỉnh cao mà còn có cả những cao thủ thuộc chức nghiệp đặc thù như sát thủ nữa, điều quan trọng là đẳng cấp của các sát thủ này rất cao, sức sát thương chúng có thể gây ra là không thể xem thường được.
Lý Yên Nhiên trầm giọng nói :
- Đại ca, sát thủ có hai tên, muội có thể giải quyết được một tên.
Lý Lân mỉm cười nói :
- Vậy hai tên còn lại phải giao cho huynh rồi.
Lý Yên Nhiên ngạc nhiên nói :
- Hai tên còn lại? Muội chỉ cảm nhận thấy một tên thôi!
Lý Lân gật gật đầu, mặt y bắt đầu nghiêm túc nói :
- Tên còn lại kia thực lực còn mạnh hơn, bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới Võ Tôn hậu kì, muội không cảm nhận thấy cũng là lẽ thường thôi.
Tần Tuyết Linh hỏi :
- Các người muốn ra tay?
Lý Lân gật đầu nói :
- Muội vẫn chưa biết đến sự khủng bố của sát thủ đâu, chúng cũng giống như là cánh tay từ trong bóng tối thò ra của tử thần vậy, có thể giết người trong vô hình. Nếu như chúng ta mạo muội xông lên thì cũng rất khó mà có thể giết được một tên sát thủ Võ Tôn sơ kì nữa là.
Ở kiếp trước thì cả nửa đời của Lý Lân đã làm một sát thủ rồi, đối với sự khó chịu và khủng bố của sát thủ thì y hiểu biết rất sâu. Không phải cứ có thân thủ mạnh, biết giết người thì là sát thủ, một sát thủ chân chính là sau khi giết chết đối phương xong thì chính cả đối phương vẫn không cảm giác ra được mình là ai. Tôn chỉ của một sát thủ chân chính không phải là cùng đồng qui vô tận với đối phương mà là bảo vệ bản thân và giết chết đối phương.
Lý Yên Nhiên gật đầu, nàng từ nhỏ cũng trưởng thành trong doanh trại của sát thủ, đối với sự khủng bố của sát thủ nàng cũng rõ hơn cả.
- Hai muội vào trong nội thế giới của huynh đi, ngoài này hãy giao cho huynh và Yên Nhiên là được.
Lý Lân đưa Tần Tuyết Linh và Lạc Khuynh Thành vào trong Lục Mang Tinh rồi nhìn Lý Yên Nhiên mà gật đầu, khí tức toàn thân y bắt đầu tan biến đi. Lý Lân sau khi thu lại toàn bộ khí tức thì phảng phất như là tan biến đi trong thế gian này vậy. Lý Yên Nhiên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, tuy nàng biết Lý Lân hiểu rất rõ về sát thủ, nhưng khi tận mắt chứng kiến Lý Lân thể hiện năng lực của một sát thủ thì nàng cảm thấy vô cùng khâm phục. Nếu nàng muốn ẩn giấu khí tức hoàn mỹ như Lý Lân thì nhất định phải dùng thêm một số thủ pháp để hỗ trợ, không giống với sự nhẹ nhàng thoải mái mà ẩn giấu toàn bộ khí tức như Lý Lân.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Đi thôi!
Lý Yên Nhiên nói giọng nhỏ nhẹ :
- Đại ca, đối phó với sát thủ cấp Võ Tôn trở lên thì phải một kích tất sát, nhân số đối phương nhiều hơn thì nếu thất thủ rồi, hậu quả sẽ rất nguy hiểm.
Lý Lân gật đầu rồi cả người bắt đầu từ từ tan biến vào trong hư không. Lý Yên Nhiên cũng phát động mật pháp rồi cũng làm như Lý Lân vậy.
Ở phía trước cách Lý Lân mười dặm có chín bóng người đang ngồi khoanh chân và cật lực ẩn giấu khí tức.
- Khí tức của đối phương đã đột nhiên biến mất rồi, chúng rất có khả năng đã phát hiện ra chúng ta.
Một âm thanh từ bóng đen bên cạnh núi đá gần đó truyền đến chín bóng người kia. Cả chín tên đều rất kinh ngạc, không màng đến việc ẩn giấu khí tức nữa mà sắc mặt tỏ ra mất khó coi.
- Chuyện này là thế nào? Bọn ta đã làm theo lời ngươi nói mà ẩn giấu khí tức rồi mà, như vậy thì sao lại bị đối phương phát hiện ra được?
Người trả lời là một thanh niên nét mặt hung tợn đứng đầu trong nhóm chín người. Tuy hắn không nhìn thấy được sát thủ đang ẩn mình kia nhưng trực giác đã nói cho hắn biết đối phương đang ở đó.
- Thực lực đối phương rất mạnh.
Tiếng trả lời có chút do dự.
Thanh niên có khuôn mặt hung tợn nói :
- Hừ! Phế vật!
Sau đó hắn nói với tám người còn lại :
- Chúng ta đi, nếu ám toán không được thì trực diện mà đánh. Ta không tin chúng ta có đến sáu cao thủ bán Thần cấp mà lại không thu phục được chúng.
Thanh niên có khuôn mặt hung tợn nói xong thì vẫy tay ra hiệu, cả chín tên lần lượt xông thẳng về hướng của Lý Lân.
Đợi chín tên kia đi khỏi thì lúc này phía tảng đá, một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện đứng trông theo.
- Đại nhân, chúng ta không đi theo sao?
Một giọng nói truyền đến, từ giọng nói này thật khó mà nhận ra được đó là nam hay nữ, và cũng không thể nào xác định được phương hướng.
Bóng người bên dưới tảng đá lớn nghiêm trang truyền âm nói :
- Không đi, tình thế có biến đổi rồi. Đối phương có thể có sát thủ theo cạnh. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể phát hiện ra chúng ta thì đẳng cấp của chúng nhất định là không thấp.
Một âm thanh khác truyền đến :
- Chúng ta không đi theo thì với sức mạnh của chín người bọn họ, e là sẽ thất thủ mà trận vong mất.
Chúng hiển nhiên rất kiêng dè với sát thủ bên phía Lý Lân. Cũng như người ta thường hay nói, cùng ngành là oan gia, Lý Yên Nhiên đã có thể phát hiện ra bọn chúng thì ngược lại bọn chúng cũng có thể phát hiện ra nàng.
Bóng đen dưới tảng đá nghiêm trang truyền âm nói :
- Không việc gì phải lo, chỉ là chết vài người thôi mà, chúng ta là sát thủ chứ không phải võ giả, nguyên tắc chuẩn nhất của chúng ta là bảo toàn sinh mạng bản thân và giết chết đối thủ. Trong tình thế hoàn toàn không có tự tin chiến thắng thì chúng ta tuyệt đối sẽ không ra tay.
Không có ai đáp lại, hai tên còn lại như cũng đã thầm thừa nhận lời của tên đại nhân ấy.
Sự yên tĩnh nơi đây đã trở lại, phảng phất như không còn một ai vậy.
- Bọn chúng không tìm ra được người, số 102, ngươi mau đi xem xem là chuyện gì?
Bóng người dưới tảng đá bắt đầu truyền âm, nhưng quanh đó trừ tiếng gió ra thì không có một khí tức nào cả.
Cũng trong lúc này, từ trong hư không xẹt qua một bóng đen, tiếp sau đó là một khí tức hung hãn bạo phát ra. Sau cùng là một tiếng hét thất thanh vang lên, hư không trở lại sự bình lặng của nói. Hồi lâu sau trong hư không xuất hiện ra một cánh cửa.
Từ trong cánh cửa đó, một bóng người có khí tức bá đạo vọt ra, hai tay y cầm một cây hung kích, phía ngọn cây hung kích là thủ cấp của một lão đầu già nua.
- Ngươi khinh địch rồi!
Máu tươi từ thủ cấp của lão đầu theo cây hung kích mà chảy xuống đầy cả mặt đất. Trên khuôn mặt già nua đó lộ ra rất nhiều vết thương, từ màu sắc của những vết thương đó cho thấy nó đã tồn tại cả mấy chục năm rồi. Hai mắt của lão đầu hiển hiện một màu xám xịt và vô hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.